Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 412

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trong nháy mắt cô cúi đầu xuống, bọt nước còn sót lại trên tóc khẽ rơi xuống sàn nhà.
Cố Tinh Trạch khẽ nhíu mày, thúc giục: "Em mau lau khô tóc đi, vừa bị ướt, cẩn thận sẽ cảm..."
Nhìn người cô ướt đẫm, anh mới nhớ vừa rồi cô ở trong mưa nhân tạo lâu như vậy, bởi vì trạng thái của anh không tốt, nên cô mới phải chịu mưa lâu như vậy.
Anh mím môi, không khỏi có chút tự trách bản thân mình: "Lạnh không?"
"Có một chút..." Vân Thi Thi có chút quẫn bách trả lời... Nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt anh, chợt nở nụ cười.
Cố Tinh Trạch nhìn thấy cô cười, có chút dở khóc dở cười: "Em cười cái gì?"
"Anh thì ra cũng không lạnh lùng như vậy."
Vân Thi Thi theo đúng sự thật nói.
Nếu không phải thang máy phát sinh trục trặc, thì không biết Cố Tinh Trạch sẽ còn thờ ơ với nàng bao lâu nữa.
Cố Tinh Trạch lập tức ngẩn ra, lập tức nở nụ cười bất đắc dĩ, trên tay vẫn đang cầm chiếc khăn lau, thay cô lau mái tóc còn đang ướt.
Bỗng nhiên, anh mở miệng: "Xin lỗi!"
Vân Thi Thi im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu mở điện thoại, mở nhạc lên, phát một bài hát trong album mà Cố Tinh Trạch mới phát hành không lâu.
Âm nhạc vang lên, xua tan đi sự tĩnh mịch trong thang máy.
Cố Tinh Trạch cũng ngồi xuống, tựa bên cạnh cô.
...
Sau khi dọn dẹp đoàn làm phim xong, rất nhiều nhân viên đều rời đi.
Đợi một lúc lâu, Mộc Tịch vẫn không thấy Cố Tinh Trạch đi đến, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp qua mười hai giờ rồi.
Sao cô ấy đi lâu như vậy?
Mộc Tịch gọi một cút điện thoại cho Vân Thi Thi, nhưng đáp lại chỉ là câu nói tự động của tổng đài.
Cô chạy tới khách sạn, lại thấy nhân viên sân khấu đang ngủ gật, vì vậy chạy thẳng tới thang máy, ấn nút mở, nhưng đợi mãi không thấy thang máy mở ra, một mảnh yên lặng.
Thang máy bị hỏng?
Mộc Tịch lẩm bẩm một câu, buồn bực nói: "Đúng là xui xẻo!"
Khách sạn này không phải hạng cao cấp gì, nhưng vì nó gần với phim trường, và nếu so với những nơi xung quanh, thì nơi này vẫn là tốt nhất.
Lâm Phượng Thiên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới quyết định thuê trọn tầng ở đây.
Trong đó, tầng hai là cho nhân viên dùng, tầng mười là nơi ở cho diễn viên.
Đương nhiên, diễn viên chính chắc chắn sẽ không ở lại nơi này, chỉ là hôm nay đã quá muộn, hơn nữa những người như Dương Mễ cùng Cố Tinh Trạch, thường ngày đều được sử dụng những thứ tốt nhất, nơi này chỉ là để họ tạm thời dừng chân chút mà thôi.
Nói thật ra, khách sạn này cũng đủ cũ rồi, trước quầy một người kế toán cũng không có, nhân viên giờ làm việc mà ngủ gật, thang máy bị hỏng cũng không gọi người tới sửa.
Có lẽ là quá muộn nên nhân viên chưa thể tới?
Mộc Tịch cũng không suy nghĩ quá nhiều, chạy lên tầng mười, chạy vào phòng, nhưng vừa mới mở cửa, cả gian phòng đều tối om, giống như chưa từng có ai tới.
Mộc Tịch giật mình, đi qua gõ cửa phòng Cố Tinh Trạch, nhưng đợi nửa ngày cũng không có người đáp lại.
Cũng không có người.
Trở lại dưới sảnh, Mộc Tịch đi đến bàn nhân viên, muốn hỏi người phục vụ kia có thấy đám người Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch hay không.
Quên đi, hỏi cũng như không!
Anh ta còn đang ngủ gật như vậy, liệu có thể thấy cái gì?
Mộc Tịch vốn còn đang có ý tốt nhắc nhở một cái, thang máy bị hỏng, kêu người ta tới sửa, nhưng nhìn thấy thái độ làm việc của anh nhân viên liền lập tức dừng lại.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Trong chốc lát cô cũng không hề hoài nghi đến cái thang máy bị hỏng kia, càng không nghĩ tới, người mà cô đang tìm, lại đang bị nhốt trong đó.
Cũng không phải cô sơ sót, hay không kỹ lưỡng, chỉ là loại trường hợp như này sao có thể nghĩ tới?
Dù sao, dưới tình huống bình thường, chuyện thang máy bị trục trặc như vậy chỉ xảy ra trên báo, vì vậy Mộc Tịch cũng không suy nghĩ nhiều.
Mộc Tịch đi khỏi quán rượu, lại gọi cho Vân Thi Thi thêm một lần nữa, nhưng vẫn như cũ không thể nào liên lạc được.
Gọi đi gọi lại, đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng trả lời tự động của tổng đài.
Cô vốn định gọi cho Cố Tinh Trạch, nhưng lại nhớ ra, cô chưa có số điện thoại của anh ta.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Tịch có chút bực dọc mà bứt tóc, hai người kia rốt cuộc đã đi đâu, sao điện thoại của Vân Thi Thi lại mất liên lạc?
Trở lại Studio, tất cả mọi thứ đều đã dọn dẹp xong xuôi.
Lâm Phượng Thiên vẫn bận trước bận sau như cũ.
Mộc Tịch tiến đến, cẩn thận hỏi: "Đạo diễn Lâm, anh có thấy Thi Thi không?"
"Thi Thi?"
Lâm Phượng Thiên xoay người: "Tôi không thấy, không phải cô là trợ lý của cô ấy sao? Giờ lại hỏi tôi?"
"Tôi..."
Mộc Tịch nghẹn lời.
Lâm Phượng Thiên cười nói: "Đến cô là trợ lý còn không biết cô ấy đi đâu, vậy tôi làm sao biết được..."
"Cô ấy không phải đang bị ướt sao? Tôi để cho cô ấy đi tắm lại nước nóng một lần, rồi sau đó không thấy cô ấy nữa." Mộc Tịch ai oán nói.
"Cô đã đi đến khách sạn tìm chưa?"
"Trong phòng không có ai!"
Lâm Phương Thiên lúc này mới dừng công việc trên tay: "Trong phòng không có ai?"
"Đúng vậy!"
"Cô ấy có thể đi đâu chứ..."
Lâm Phượng Thiên cảm thấy kỳ quái: "Vậy điện thoại của cô ấy đâu?"
"Không gọi được."
"Không gọi được?" Lâm Phượng Thiên khẽ cau mày.
Mộc Tích liền khẩn trương: "Tôi đã gọi rất nhiều lần, nhưng đều là không liên lạc được, thật sự khiến người khác lo ૮ɦếƭ mà."
Ánh mắt cô đột nhiên nhìn thấy Nhược Băng đang đi lại gần đó, lập tức bỏ qua Lâm Phượng Thiên, đuổi theo: "Nhược Băng, Nhược Băng!"
Nhược Băng vẻ mặt khó hiểu quay đầu lại, "Cô là...?"
"Tôi là trợ lý của Vân Thi Thi."
"À, ra vậy." Nhược Băng nở nụ cười: "Thật ngại quá, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, không có việc gì..." Mộc Tịch vẻ mặt lo âu hỏi: "Được rồi, cô có nhìn thấy Vân Thi Thi ở đâu không?"
"Không có..." Nhược Băng bị cô hỏi vẫn mờ mịt chưa hiểu.
Trong lòng lại càng thêm khó hiểu.
Người này là trợ lý, diễn viên của mình không thấy, sao lại chạy tới đây hỏi cô?
Cô cũng chẳng thân quen với Vân Thi Thi cho lắm.
"Vậy cô có nhìn thấy Cố Tinh Trạch không?"
"Tôi có, anh ấy về khách sạn rồi."
Nhược Băng có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi mặc dù là trợ lý của Tinh Trạch, nhưng tính tình của anh ta cũng biết tương đối... ừm, không thích người khác can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của mình, thông thường sau khi diễn xong liền rời đi một mình.”
"Cô, cho tôi số anh ta được không?" Mộc Tịch cẩn thận hỏi.
Nhược Băng giật mình, lại lắc đầu: "Thật ngại quá, không được rồi... Số điện thoại của Tinh Trạch thường không nói cho người khác.”
"Tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn hỏi Tinh Trạch một chút, có nhìn thấy Vân Thi Thi hay không thôi." Mộc Tịch cầu khẩn nói: "Hoặc là, cô làm ơn giúp tôi, gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy, chuyện rất khẩn cấp, mong cô giúp đỡ."
Lâm Phượng Thiên lúc này cũng đã đi tới, nhìn Nhược Băng sắc mặt khó xử, nhân tiện nói: "Cô gọi điện cho Tinh Trạch, hỏi xem cậu ta đang ở đâu!"
Lâm Phượng Thiên cũng đã lên tiếng, Nhược Băng muốn cũng không thể từ chối được nữa, liền gật đầu: "Vậy được."
Sau đó liền lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Tinh Trạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc