"Có anh ở đây!" Chỉ ba chữ của Mộ Nhã Triết, nhưng lại khiến cô an tâm rất nhiều.
Vừa mới đi được vài bước, Khương Lê gọi điện thoại tới.
"Thi Thi, hôm nay cậu có tới không?"
Vân Thi Thi nhếch môi: "Mình đang chuẩn bị tới."
"Oa, thật tuyệt nha, Thi Thi, nếu cậu tới, chắc cả lớp sẽ vui đến điên mất!" Nghe vậy, cô lại có chút ngại ngùng.
"Khi nào thì cậu tới?"
"Ngay bây giờ."
"Vậy cậu tiện đường qua đón mình được không?"
Vân Thi Thi ngượng ngùng nói: "Xe chỉ có hai chỗ, không ngồi được nữa rồi."
Xe của Mộ Nhã Triết là xe thể thao mui trần, chỉ có hai chỗ ngồi.
"Không sao, vậy mình tự đón xe tới vậy!" Khương Lê nói: "Là chồng cậu kèm cậu tới à?"
Chồng?
Vân Thi Thi xui xẻo rồi, thì ra, vừa nghe cô nói xe chỉ có hai chỗ, Khương Lê liền cho rằng cô đi xe đạp điện tới.
"Thi Thi, lát chúng ta gặp mặt sau, bye bye!"
Nói xong, Khương Lê liền cúp điện thoại.
Mộ Nhã Triết đi ô tô, sau khi đến câu lạc bộ tư nhân Vĩnh Dạ, liền đưa chìa khóa cho nhân viên trông xe, để cậu ta lái đi, thuận tiện rút ra mấy đồng tiền boa.
Câu lạc bộ tư nhân Vĩnh Dã, nghe nói là nơi dành cho người giàu tiêu khiển.
Chỉ một tấm thẻ hội viên cũng đủ cho một người sống nửa đời người.
Sau khi hai người tiến vào trong, lọt vào tầm mắt họ là ánh đèn pha lê khí phái trang hoàng.
Vân Thi Thi trông thấy Khương Lê đang đứng trước một bức tranh vẻ đang đánh giá, gọi một tiếng: "Khương Lê!"
Khương Lê xoay người, vừa nhìn thấy cô, đang hưng phấn muốn qua chào hỏi, như đúng lúc Mộ Nhã Triết đi vào, ánh mắt chợt đăm đăm.
"Trời ạ..."
Thật là quá đẹp trai đi!
Qủa thực là một pho tượng, tác phẩm nghệ thuật, hoàn mĩ của sự tạo hóa.
Người đàn ông kia đứng bên cạnh Vân Thi Thi, vóc người tỉ lệ vàng, hai chân thon dài thẳng tắp, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, quần tây đen, thoạt nhìn trang phục hết sức bình thường, nhưng chẳng hiểu sao, Khương Lê lại cảm thấy người đàn ông này khí phách kinh người, là nhân vật ăn trên ngồi trước.
Người đó có nước da rất trắng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen láy, toát ra vẻ mê người những cũng không kém phần lạnh lùng nghiêm nghị.
Qủa thực là một chàng trai làm cho người khác không thể hít thở.
Từ khi anh ta đi vào, căn phòng lớn tràn ngập ánh sáng hào quang.
Nhưng trước sau vẫn im lặng không nói, toàn thân tản ra loại khí phách đế vương, thong dong mà ưu nhã. Nhìn qua cũng biết đó là người có thân phận cao quý cỡ nào.
Khương Lê nhất thời cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Lúc đầu cô còn hoài nghi, người đàn ông này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Nhưng mà, khi nhìn thấy người đàn ông kia đứng cạnh Vân Thi Thi, một tay ôm lấy eo cô, không khỏi có chút sửng sốt: "Thi Thi... đây là chồng cậu sao?"
Khương Lê vẻ mặt ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng có chút khó tin.
Không thể không thừa nhận, người này vô cùng đẹp trai, đứng chung một chỗ với Vân Thi Thi, ngược lại vô cùng xứng đôi.
Vân Thi Thi vừa muốn mở miệng, Mộ Nhã Triết đã nhanh miệng chào hỏi: "Chào cô!"
Thanh âm không có vẻ nào quan tâm, nhưng giọng điệu lại rất nhiệt tình, thật khiến người ta khó đoán.
Nhưng mà với câu hỏi kia của Khương Lê, Mộ Nhã Triết cũng không có phủ nhận, vì vậy khiến cho Khương Lê Vân ngầm thừa nhận, đây là người đàn ông của Vân Thi Thi.
"Thi Thi, chồng cậu thật đẹp trai nha!" Khương Lê cảm thán.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Người đàn ông này, không chỉ đẹp trai, mà còn vô cùng phong nhã.
Lại vừa nghĩ đến chồng mình ở nhà, Khương Lê lập tức đen mặt, may mắn hôm nay không có mang tên đó tới, bằng không gặp người chồng này của Vân Thi Thi, không biết mặt mũi nên để ở đâu nữa.
Người nào cũng có lòng hư vinh, Khương Lê cũng không ngoại lệ. Nhìn Vân Thi Thi cưới được người chồng ưu tú như vậy, nếu nói không ghen tị thì quả thực thực là đang tự dối lòng mình.
Vân Thi Thi nói: "Khương Lê, Tựu Nhĩ Nhất đã tới chưa?"
"Không biết, mình cũng vừa mới tới, Lệ Lệ đã đi vào phòng rồi, chúng ta cũng vào thôi!"
"Vậy được."
Người phục lập tức đi tới dẫn đường.
Khương Lê cho tới giờ cũng chưa từng bước vào nơi nào thế này, trong chốc lát cảm giác rất không quen. Vì vậy nén nút kéo ống tay áo của Vân Thi Thi, nhỏ giọng nói: "Thi Thi, mình là lần đầu tiên tới những nơi thế này, nhìn ở đây toàn đồ thượng hạng, chi phí có phải rất đắt đúng không?"
Vân Thi Thi cười: "Mình cũng là lần đầu tiên tới."
"Cũng không biết tại sao Lệ Lệ lại chọn nơi như vậy, khiến người ta có cảm giác không được tự nhiên." Khương Lệ Tâm nói lời trong lòng mình.
Người phục vụ đi phía trước, nghe thấy câu nói của Khương Lê, trên mặt biểu cảm vô cùng khinh bỉ.
Vừa nhìn đám người này, đã biết là đám bình dân.
Đây là câu lạc bộ tư nhân, thành viên đến đây không phải cứ có tiền là vào được, điều kiện đầu tiên, người đó phải có thân phận lớn, mới có thể bước vào đây đăng ký hội viên.
Người phục vụ đưa họ tới một căn phòng, đẩy cửa ra.
Khương Lê vừa bước vào, liền bị khung cảnh bên trong làm cho choáng ngợp.
Cô còn tưởng rằng nơi đây chỉ hơn bên ngoài một chút, không nghĩ tới nó lại lớn như vậy, vào cửa, sảnh chính rất lớn, dọc lối đi còn có phòng bi đa, sòng bạc, nhà hàng...
Toàn bộ nơi này đều xa hoa đến tận cùng.
Từ cách phối màu, hay đến những thứ bé nhất như cái ly đều vô cùng tinh xảo.
Khương Lê không dám đem sự thán phục này thể hiện rõ ở trên mặt, chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng.
Cô vẫn là lầu đầu tiên tới nơi xa xỉ như vậy.
Phòng tiếp khách thậm chí còn lớn ngang với một lớp học.
Vân Thi Thi kéo tay Mộ Nhã Triết cùng đi, nhưng khi anh đi đến phòng lớn, xung quanh liền vang lên tiếng thán phục không dứt.
"Trời ạ, người đàn ông này, thật sự quá đẹp trai."
"Đó là ai vậy?"
"Thật là đẹp trai... thật sự là quá đẹp trai, ngũ quan thanh tú, khôi ngô! Trời ạ, đó là ngôi sao nào ư?"
"Tôi cũng chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy, người này thậm chí còn đẹp trai hơn cả Tinh Trạch!"
"Hả? Người đó đứng cùng Vân Thi Thi, dáng vẻ còn thân mật như vậy, không phải là..."
Một đám bạn học liền đi tới, chào Vân Thi Thi: "Thi Thi, cậu tới rồi? Còn nhớ mình không?"
"Thi Thi, bao nhiêu năm không gặp? Vân luôn đợi cậu có thể tới buổi hợp lớp một lần để chúng ta đoàn tụ, không ngờ hôm nay cậu đã tới rồi.
Một đám người vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
Vân Thi Thi miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng mà đáp ứng không kịp, trong chốc lát liền cảm thấy xấu hổ.
Sau một lúc, những người này đã rời sự chú ý sang Mộ Nhã Triết.
"Thi Thi, người này là..."