Đố kị trong lòng, dường như đang xé rách cả người cô.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà Vân Thi Thi có thể, mà cô thì không?
Mộ Nhã Triết thậm chí có thể cưng chiều cô ấy như vậy.
Phải biết rằng từ nhỏ tới lớn, anh trai Mộ ở trong mắt cô, cho tới giờ đều là người nghiêm túc, anh rất ít cười, trên mặt luôn là biểu cảm lãnh đạm lạnh lùng, mặc dù có cười, nhưng cũng không có chút hơi ấm nào.
Nhưng mà, lúc đối mặt với Vân Thi Thi, nụ cười của anh vô cùng ấm áp, dường như có thể hòa tan bất cứ tảng băng cứng chắc nhất.
Dựa vào cái gì...
Tống Ân Nhã thật sự không cam tâm, uất ức vô cùng, luôn cảm giác Mộ Nhã Triết vốn luôn chỉ của riêng cô nay đã bị ςướק đi.
Ở trong mắt cô, Mộ Nhã Triết giống như thiên thần ở trên cao, không thể có một tia xâm phạm.
Nhưng Vân Thi Thi thì khác.
Hai người nắm tay, đi ở bờ sông, giống như những cặp đôi tình nhân bình thường, cãi nhai, cười đùa, liếc mắt đưa tình.
Tống Ân Nhã có mơ cũng muốn được một lần như vậy.
Cô nhìn ra được, ở trong mắt anh Vân Thi Thi không phải bình thường.
Là đặc biệt!
Thậm chí còn đặc biệt hơn so với cô!
Trong mắt Tống Ân Nhã nhìn Vân Thi Thi mơ hồ lộ ra lòng đố kị cùng thâm độc.
Lòng ghen ghét của phụ nữ đã nổi lên thì quả thực rất đáng sợ.
Nhìn ánh mắt kia của Tống Ân Nhã, nếu như Mộ Nhã Triết không ở đây, sợ là hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
" Mộ Nhã Triết, chúng ta đi thôi!" Vân Thi Thi kéo kéo tay anh.
Mộ Nhã Triết "ừm" một tiếng, cũng không muốn nhìn Tống Ân Nhã nữa, xoay người, muốn cùng cô rời đi.
Tống Ân Nhã thấy Mộ Nhã Triết muốn đi, muốn đuổi theo, lại bị Tống Vân Tích kéo tay.
Cô vừa tức vừa buồn bực, bỗng nhiên không cam lòng hét lên: "Mộ Nhã Triết, người phụ nữ này không hề đơn giản như anh nghĩ đâu! Em nghe nói, Vân Thi Thi mấy ngày trước còn tiếp đãi mấy nhân vật lớn trong ngành giải trí! Em còn chứng kiến cô ta theo người đàn ông đó lên xe, không đúng, vì muốn nổi tiếng, cô ta sẵn sàng leo lên giường của đàn ông! Người phụ nữ dơ bẩn như vậy, có gì là tốt?"
Vân Thi Thi nghe vậy, thân thể khẽ cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng xoay người, trừng cô ta.
Mộ Nhã Triết cũng khẽ nhíu mày, xoay người, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm: "Làm sao cô biết, cô ấy tới bữa tiệc ngày hôm đó?"
Tống Ân Nhã cũng nghe ra mùi nguy hiểm trong giọng nói của anh, còn tưởng rằng Mộ Nhã Triết khi biết chuyện này sẽ kích động, nói: "Anh xem! Anh cũng biết sao? Em không hề nói dối! Anh trai Mộ, anh ngàn vạn lần không được để thanh thuần ngây thơ của người đàn bà này lừa gạt! Em nhìn cô ta lòng dạ rất sâu, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, thậm chí..."
"Tôi hỏi cô, làm sao biết được điều đó?" Mộ Nhã Triết lạnh lùng cắt đứt lời cô ta, ép hỏi.
Chuyện này, tất cả đã được anh phong tỏa, tuyệt đối không có truyền ra ngoài, tất nhiên không ai ngoài cuộc biết được chuyện này.
Tống Ân Nhã, làm sao cô ta lại biết?
Mộ Nhã Triết cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cảm thấy trong chuyện này có gì mờ ám, bằng không, Tống Ân Nhã từ đâu lại biết?
Tống Ân Nhã lập tức ngẩn ra, phản ứng không kịp!
Đúng vậy, cô nhất định không dám thằng thắn nói với Mộ Nhã Triết, cô thuê đội thợ săn đi chụp nén Vân Thi Thi được!
Lúc nãy, là quá xúc động nên lỡ lời, không biết nên làm sao để qua chuyện.
Mộ Nhã Triết ánh mắt khẽ híp lại, hiển nhiên đã đoán được phần nào.
Hai tấm hình kia, sẽ không phải là do cô ta truyền ra chứ?
Cô sao lại làm ra chuyện như vậy?
Mộ Nhã Triết đối với cô liền nổi lên chút thất vọng, lạnh lùng nói: "Ân Nhã! Xem ra từ trước tới giờ tôi quá dung túng cô! Từ bây giờ, cô nhớ kỹ cho tôi, Vân Thi Thi là người phụ nữ của tôi! Tay về sau, tôi không muốn nghe bất kỳ lời nói xấu nào về cô ấy từ cô nữa!"
"Em..."
"Nói "có". Tống Ân Nhã, đừng làm cho anh mất kiên trì với em." Âm thanh lạnh lùng của Mộ Nhã Triết khiến người ta run sợ.
Tống Ân Nhã chặt chẽ cắn môi, nhưng vô luận thế nào cũng nói không nên lời.
Ngay trước mặt Vân Thi Thi, cô làm sao có thể chịu thua?
Để cho cô ta chế giễu cô sao?
Không có khả năng.
Tống Ân Nhã oan ức, trong lòng đều là lửa giận, toàn thân tức giận đến phát run.
Tống Vân Tích cười nói: "Chú Mộ, Ân Nhã tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, vẫn có chút bồng bột, chú hà tất phải tính toán với cô ấy?"
"Tùy hứng, cũng nên có giới hạn!"
Âm thanh lạnh lùng của Mộ Nhã Triết vừa rơi xuống, viền mắt Tống Ân Nhã liền lập tức rơi xuống một giọt nước mắt.
"Về nhà đi!"
Mộ Nhã Triết ôm lấy bả vai Vân Thi Thi, xoay người, rời đi không hề quay đầu lại.
Tống Ân Nhã không chịu nổi uất ức, ôm mặt khóc thương tâm.
.....
Về đến nhà, Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu cũng đã về tới nhà.
Vân Thi Thi chơi đùa với hai cậu mấy vòng, ra mồ hôi rất nhiều, liền cùng nhau đi tắm nước nóng, sau đó ngủ mất rồi.
Mộ Nhã Triết cũng vừa tắm xong, một thân mặc áo ngủ đi ra, thấy cô ngủ rồi, liền thuận tay tắt đền, đi vào phòng sách.
Vương Xuyên Đức đã gửi tới các bưu kiện và văn án, cộng thêm một đống tờ từ trước đó.
Vì vậy anh ngồi im làm việc trong đó hơn một giờ, không hề đi ra.
Trong nháy mắt, đã sắp hai giờ sáng rồi.
Vân Thi Thi đang ngủ say, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô lười biếng mở mắt, lại nhận ra đó không phải là điện thoại của cô, lại ngã xuống giường, dửng dưng mà trở mình, ngủ tiếp.
Tiếng chuông ngừng reo, dừng một lát, lại vang lên lần nữa. Cô ngủ cũng không yên, cũng không có tinh thần để ý tới, không thèm quan tâm, cô nghĩ khi Mộ Nhã Triết trở về phòng, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ sẽ tự biết liệu.
Cô đâu biết rằng người gọi điện muốn đua với cô, vang lên lại vang lên lần nữa, kiên nhẫn khiến người khác nổi điên.
Vân Thi Thi nổi giận, người này rốt cuộc không muốn cho cô một giấc ngủ tốt.
Vì vậy lập tức ngồi dậy, mái tóc rối bời, biểu tình vô cùng khó coi.
Tuy không có đáng sợ như Mộ Nhã Triết khi rời giường, thế nhưng cũng không hề dễ chịu, mà dù có là ai thì khi giấc ngủ bị quẫy nhiễu cũng không thể làm yên được. Cô xoay người xuống giường, suýt chút nữa bị té xuống đất, vì vậy tâm tình lại càng thêm tệ, thật vất vả mới mò được vị trí của chiếc điện thoại, nhào tới chỗ kệ áo, đảo đảo một hồi, mới sờ tới túi âu phục của Mộ Nhã Triết, lúc này mới chậm rãi móc điện thoại trong đó ra.
Vân Thi Thi nửa tỉnh nửa mê nhìn điện thoại, lúc này mới mở máy, giọng nói lộ rõ sự không vui, "Người nào vậy?"
Đã là gần hai giờ sáng rồi, là ai lại đi quấy nhiễu giấc ngủ của người khác như vậy?
Một đầu bên kia, cô gái đang định lên tiếng thì lập tức giật mình, cả người cứng đờ.
Bất thình lình, thốt lên một câu đầy kinh ngạc: "Vân Thi Thi?"
Vân Thi Thi đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, lại bị âm thanh kinh hãi này của cô ta đánh thức.
Tống Ân Nhã?