Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 588

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vào Thiên Thai không phân biệt thân phận, chỉ dùng năng lực tác chiến chuyên nghiệp làm thước đo duy nhất mà thôi.
Thành phần lính đánh thuê của Thiên Thai cũng vô cùng đa dạng nhưng họ lại có một đặc điểm chung chính là khát vọng được chiến đấu cực kỳ điên cuồng, chiến đấu được coi như sinh mạng của bọn hắn, đồng thời cũng sẵn sàng vì điều này mà hy sinh.
Có thể dùng một câu nói này để hình dung: "Chỉ cần có kẻ chịu bỏ tiền ra, bọn họ sẽ thay kẻ đó bán mạng. Trong mắt chỉ có tiền tài không có đúng sai, không có phân biệt thiện ác. Bọn hắn có thể bán mạng cho thượng đế nhưng đồng thời cũng có thể bán mạng cho quỷ thần."
Đơn giản lại là, liều mạng bất chấp tất cả.
Tổ chức lính đánh thuê này có bộ tứ thủ lĩnh là Chu Tước, An Kiệt, Tuyết Hồ, Âu Thánh.
Tuyết Hồ am hiểu ám sát, Chu Tước am hiểu đánh lén, An Kiệt và Âu Thánh có danh xưng là vua của lính đánh thuê, năng lực lãnh đạo xuất sắc.
Ở đây không có người bình thường, không có cái gọi là trung thành tuyệt đối với tổ quốc, càng không có quan niệm thiện ác thị phi.
Bọn họ không phân biệt chủng tộc, quốc gia hay quyền lợi thậm chí cũng không màng tới hậu quả gì cả, có thể làm tay sai cho bất kỳ quốc gia hay dân tộc nào thuê họ.
Thứ duy nhất có thể khiến bọn họ rung động chỉ có một chữ Tiền.
Đám tay chân của Mộ Liên Tước làm sao có thể so sánh được với những cỗ máy Gi*t người di động này.
Có bọn họ ở đây, đám tay chân của ông ta một bước cũng đừng mong tiếp cận.
"Hiện tại chỉ có thể đem Vân Thiên Hữu về nhà họ Mộ, may ra thì mới có cơ hội ra tay!"
Mộ Liên Tước ra lệnh.
Đã tới nước này chỉ có thể làm như vậy.
Mượn tay Mộ Thịnh chắc chắn có thể đem Vân Thiên Hữu về.
Bởi vì hiện giờ quyền hành vẫn còn ở trong tay ông ta, nếu như ông ta muốn thì có thể tùy ý điều động cả lực lượng quân đội.
Mộ Uyển Nhu cắn môi, cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Trong phòng đọc sách có ánh đèn sáng.
Mộ Thịnh đang ngồi xem sổ sách, đôi tay già nhăn nheo lật từng tờ kiểm tra khai báo thu chi của bên tài vụ gửi tới, ông ta đeo kính lão, tốc độ đọc cực kỳ nhanh, sắc mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
Cốc cốc cốc!
Tiếng đập cửa vang lên.
"Ai vậy?" Mộ Thịnh híp mắt, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
"Ông nội, là Uyển Nhu đây ạ."
Mộ Uyển Nhu giọng điệu dịu dàng nói vọng vào: "Cháu có thể đi vào không ạ? Cháu có chuyện quan trọng cần nói ạ!"
Mộ Thịnh trầm ngâm một lát, lập tức thu gọn sổ sách sang một bên, trả lời: "Vào đi!"
Nghe được lời này, Mộ Uyển Nhu liền đẩy cửa bước vào, bưng một bình trà vào đặt lên trên bàn, đem trà rót nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng ông, dò xét nói: "Ông nội, cháu đã tìm được tung tích của đứa trẻ kia rồi."
"Hả?" Mộ Thịnh vốn còn tưởng là có chuyện gì, vừa nghe tới từ này, lập tức nhướn mày hỏi: "Đứa trẻ?"
"Vâng! Cháu gần đây luôn tìm tung tích của đứa bé đó ở khắp nơi, có cần đưa nó trở về nhà họ Mộ không ạ?"
Cô ta dò hỏi, không ngừng quan sát sắc mặt của Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh lập tức vỗ bàn, tâm tình biểu hiện sự kích động: "Ở đâu? Mau mang ông tới đó! Đi ngay bây giờ, nhất định không thể bỏ qua, phải đưa đứa trẻ đó về đây!"
"Hiện giờ sao? Trời đã tối rồi, sức khỏe của ông chịu sao nổi?"
Bắp thịt trên cơ thể của ông vì kích động mà hơi co rút lại, nét mặt biểu lộ sự vui vẻ, vừa nghe cô ta nói như vậy, tỏ ra xem thường nói: "Cháu không cần phải nghĩ nhiều như vậy! Lập tức sắp xếp người mang theo, đem đứa trẻ đó về!"
Mộ Uyển Nhu cười, khéo léo nói: "Vâng, thưa ông nội, con lập tức đi chuẩn bị ngay."
Hiện giờ là đêm khuya yên tĩnh.
Mấy chiếc xe màu đen có rèm che chạy nhanh vào cửa lớn, dừng lại trước cửa biệt thự.
Mộ Thịnh ngồi trên xe, chống gậy, ánh mắt đánh giá bên ngoài cửa sổ nhưng cảm xúc trong lòng lại khó mà bình tĩnh.
Bảy năm trước, lúc Tiểu Dịch Thần ra đời, ông đã vô cùng vui sướng.
Là người đứng đầu nhà họ Mộ, nhìn thấy huyết mạch được kéo dài, hương hỏa có người kế thừa, đây là một chuyện đáng mừng.
Vậy mà hiện giờ lại biết được, lúc trước người phụ nữ kia sinh cho nhà họ Mộ hai đứa con trai, nhưng lại âm thầm giấu đi một đứa bé.
Mộ Thịnh đương nhiên vô cùng tức giận.
Rốt cuộc là người phụ nữ này tính toán cái gì trong lòng?
Âm thầm giấu một đứa bé, chẳng lẽ đúng như lời Mộ Uyển Nhu nói, ảo tưởng rằng sẽ được hưởng nhờ phúc của con trai, muốn từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng?
Vậy mà cũng không thèm nghĩ coi mình có thân phận gì!
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Thịnh đã tức giận đến mức khó kiềm chế, nhưng nghĩ đến chuyện ông sẽ đoạt lại được đứa bé kia thì sắc mặt mới dịu đi một chút.
Ông nhìn hai người vệ sĩ mặc đồ đen, đưa mắt ra hiệu, trầm giọng lên tiếng: "Cẩn thận một chút, đừng làm thằng bé bị thương!"
Mấy người vệ sĩ bước xuống xe, vừa đi tới cửa lại nghe thấy từ trong bóng đêm truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: "Là ai?"
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã thấy mấy người lính đánh thuê cầm theo súng, không biết là từ đâu nhảy ra chắn ngay giữa cửa, không để cho bọn họ đến gần.
Vệ sĩ do Mộ Thịnh phái đi đứng sững lại, lập tức quát một tiếng: "Mấy người là ai?"
Mấy người lính đánh thuê không nói lời nào, chỉ thờ ơ đánh giá bọn họ.
"Tránh ra!"
Lính đánh thuê vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Mấy người vệ sĩ nhìn nhau, muốn xông lên.
Bọn họ vừa nâng chân lên, một bóng đen hiện lên trước mặt, nhảy vào đám người, rút ra một cây dao găm sắc bén, chỉ nghe vài tiếng kêu đau đớn vang lên, chỉ mấy giây sau, người đã ngã nhào ra đất.
Gân tay gân chân đều bị đánh trúng.
Bóng đen kia dừng lại, chậm rãi bỏ dao găm vào vỏ, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra dưới ánh trăng.
Đôi mắt rực đỏ đầy sát khí.
Ngay cả Mộ Thịnh ngồi trong xe cũng cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người kia!
Lạnh đến thấu xương.
Bản lĩnh của người này vô cùng sắc bén, ra tay vừa chuẩn xác vừa tàn độc, chỉ trong năm giây ngắn ngủi đã đánh gãy tay chân mấy người vệ sĩ do ông phái ra.
Sức chiến đấu khiến người ta phải kinh hãi!
Mấy người này là ai?
Mộ Thịnh chưa từng thấy qua người nào có sức chiến đấu kinh khủng như vậy.
May ra chỉ có bộ đội đặc chủng mới có thể đạt đến trình độ chiến đấu đáng sợ như thế.
Chuyện này là thế nào?
"Ông nội! Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộ Uyển Nhu ngồi bên cạnh kinh hồn bạt vía hỏi.
Thì ra thật sự giống như những gì Mộ Liên Tước nói, xung quanh nhà Vân Thi Thi có một thế lực vũ trang không rõ lai lịch bảo vệ, không để cho bất kỳ ai xông vào.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên rét lạnh.
Mộ Thịnh ở bên cạnh thì hoàn toàn mờ mịt.
Rốt cuộc những người này có thân phận như thế nào?
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên nói: "Những người này chắc không phải là người do Nhã Triết phái tới để bảo vệ Vân Thi Thi chứ?"
"Hừ! Thằng nhóc này chỉ biết làm chuyện ngu xuẩn! Ông thấy, nó cho rằng cánh mình cứng cáp rồi, nhưng lại bị một người phụ nữ bẩn thỉu mê hoặc!"
Mộ Thịnh tức giận đến mức gõ cây gậy chống xuống đất liên tục.
"Ông nội, vậy phải làm sao bây giờ? Cháu thấy mấy người này rất lợi hại, chắc chắn là không đơn giản."
Mộ Thịnh hừ một tiếng: "Không vội!"
Ông ra lệnh cho lái xe tạm thời lái xe rời đi, sau đó gọi điện thoại thẳng tới quân khu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc