Ngải Luân tâm thần bất ổn định, chạy ra khỏi phòng đó, vừa ra khỏi cửa phòng thì vô tình ᴆụng phải Mộ Uyển Nhu.
Không biết Mộ Uyển Nhu đã đứng ở cửa được bao lâu, trong lúc bọn họ nói chuyện chắc cô ta cũng đã nghe được ít nhiều, lúc này sắc mặt cô ta trắng bệch cực kì khó coi.
Anh ta giật mình, mặt tối sầm lại, cực kì khó coi, kinh sợ nói: “Bà tổng...”
“ Đừng nói!” Mộ Uyển Nhu vội vàng hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, tiến đến đưa tay bịt miệng anh ta rồi đẩy anh ta đến một phòng cạnh phòng trợ lý, rất nhanh chóng khóa trái cửa lại!
Ầm...
Ngải Luân có chút bối rối không nên biết làm gì, đứng im tại chỗ, toàn thân Mộ Uyển Nhu đều run rẩy sợ hãi, cô ta tựa lưng vào tường, toàn thân đều vô lực như sắp ngã quỵ xuống, giống như đang lâm vào hoảng sợ, bất an cực độ.
“Bà tổng, cô có sao không?” Ngải Luân có chút lo lắng nhìn cô ta hỏi nhẹ.
Lúc đó, Mộ Uyển Nhu dường như mới lấy lại được sức lực, cả khuôn mặt cô ta vẫn nhợt nhạt, u ám.
“Anh ấy... Anh ấy nói với anh cái gì? Anh đã nói hết cho anh ấy nghe rồi sao?” Cô ta nhìn chằm chằm Ngải Luân, giống như người đang ngột thở, chìm sâu dưới nước.
“Tổng giám đốc yêu cầu tôi... điều tra lại thân phận của Vân Thi Thi một lần nữa, tất cả mọi thứ, đều phải xác thực một lần nữa, điều tra rõ ràng... bao gồm cả chuyện kia và đứa trẻ nữa.”
Ngải Luân vừa dứt lời, liền nhìn Mộ Uyển Nhu, thấy sắc mặt cô ta lại khó coi đi vài phần.
“Không thể!” Trong mắt Mộ Uyển Nhu phút chốc tràn ngập thê lương: “Anh làm như vậy là hại ૮ɦếƭ tôi rồi!”
Ngải Luân hít sâu một hơi lạnh lẽo, một loại cảm xúc phức tạp ngập tràn trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh ta.
“Tôi không thể tiếp tục phản bội tổng giám đốc thêm một lần nữa!” Ngải Luân đầy chua xót, thống khổ, điều chỉnh lại khuân mặt tuấn tú đã vặn vẹo, mệt mỏi: “ Tôi đã phản bội tổng giám đốc một lần rồi...”
“Anh không nói, anh ấy làm sao có thể biết được chứ?” Mộ Uyển Nhu vô cùng tuyệt vọng, giống như người sắp ૮ɦếƭ đuối tưởng vớ được cây cọc cứu mạng nhưng sau cùng lại hóa ra chỉ là một đống rơm rạ, giọng nói của cô ta đã trở nên run rẩy, sợ hãi, tuyệt vọng.
“Nếu đứa bé kia thật sự là con ruột của tổng giám đốc, điều tra rõ ràng không phải tốt hơn sao?”
“Không thể!”
“Vì sao chứ?” Ngải Luân hoang mang nói.
Mộ Uyển Nhu đương nhiên không thể giải thích nổi rốt cuộc là vì cái gì.
Vì cái gì? Nếu điều tra rõ thân phận của đứa trẻ này, Vân Thiên Hữu nhất định sẽ được thừa nhận là một trong những người kế thừa tài sản tương lai của nhà họ Mộ.
Nhất định Vân Thi Thi nghĩ mình sẽ được “mẹ vinh nhờ con”, cô là được người phụ nữ mang thai hộ được ông cụ nhà họ Mộ cất công tìm về, điều kiện rất phù hợp, mà quan trọng hơn là, cô đã sinh cho nhà họ Mộ hai đứa con trai.
Mà cô ta, chỉ vì vô sinh nên vẫn không thể sinh ra cho nhà họ Mộ một đứa con trai hay con gái, địa vị của cô ta trong nhà họ Mộ không hề bền chắc.
Trong gia đình giàu có luôn có những quy tắc sâu xa riêng, vô cùng rắc rối, khó khăn, nếu không có một đứa con ở bên, căn bản không thể củng cố địa vị.
Sở dĩ hiện giờ cô ta có thể hô mưa gọi gió ở nhà họ Mộ, đơn giản là ỷ vào được ông nội cưng chiều.
Nhưng mà hiện giờ cô ta dù có cố gắng tới nhường nào, vẫn là không có cách nào lấy được tình cảm của Mộ Nhã Triết.
Sở dĩ Mộ Nhã Triết đồng ý lấy cô ta làm vợ, đơn giản vì đó là mệnh lệnh của ông nội, anh không thể làm trái.
Nhưng mà hiện giờ, tuổi tác ông nội đã cao, cơ thể ngày một già yếu. Hiện giờ lại vì an dưỡng mà quyền hành giám sát ở tập đoàn tài chính Đế Thăng đều không còn nắm nhiều trong tay.
Lỡ như... một ngày nào đó, Mộ Thịnh không ở đây, trong nhà họ Mộ, liệu cô ta có còn một chút địa vị?
Liệu cô ta có bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộ ngay lập tức hay không?
Mà tới lúc đó, Vân Thi Thi “mẹ vinh nhờ con”, là chuyện không phải không có khả năng!
Cái đáng sợ nhất chính là... Nếu để ông nội biết được thân phận thực sự của Vân Thiên Hữu, chắc chắn sẽ để cho đứa bé đó nhận tổ quy tông.
Dựa vào thủ đoạn của Ngải Luân, nhất định sẽ có thể đem thân phận thật của Vân Thi Thi làm cho rõ ràng!
Nếu lỡ như điều tra ra được chuyện của mười năm trước, Mộ Thịnh biết được chuyện cô ta đã đánh cắp miếng ngọc bội của Vân Thi Thi, rồi thế thân mạo danh mười mấy năm... Liệu sẽ như thế nào?
Chỉ nghĩ đến đó Mộ Uyển Nhu đã thấy không rét mà vẫn run rẩy.
“Không cần điều tra... Anh làm như vậy, chính là đang hại tôi!”
Mộ Uyển Nhu đau khổ lấy tay bưng mặt, khóc nức nở bất lực, cô ta khóc đến độ khuôn mặt đều đẫm nước mắt, nhưng trong lòng lại vẫn luôn oán hận độc địa.
Đáng ૮ɦếƭ! Là cô ta ra tay quá chậm!
Đáng ૮ɦếƭ… Là do cô ta ra tay quá chậm!
Vân Thi Thi, đồ đê tiện! Người phụ nữ đê tiện này! Vì sao hết lần này đến lần khác đều là cô ta? Vì sao hết lần này đến lần khác vẫn là cô ta chứ!
Chẳng lẽ, cô ta phải trơ mắt nhìn Vân Thi Thi ςướק mất cuộc sống giàu sang sung sướng trước mặt cô ta hay sao?
Ngải Luân nhìn dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu của mộ uyển nhu, trái tim anh ta đau đến mức như bị ai Ϧóþ nát.
Thân là một người đàn ông, không có ai có thể từ chối được một người phụ nữ yếu đuối bất lực trước mặt mình.
“Ngải Luân, giúp tôi có được không...” Mộ Uyển Nhu cầu xin anh ta, giả bộ yếu ớt dựa vào иgự¢ anh ta, khiến nước mắt của cô ta thấm ướt vạt áo Ngải Luân: “Tôi không thể để đứa bé kia trở về nhà họ Mộ được! Ngải Luân, tôi biết anh thích tôi. Đây là lần cuối cùng, xin anh giúp tôi, có được không?”
Mộ Uyển Nhu khóc lóc cầu xin, từng lời nói của cô ta như từng nhát dao đâm vào tim Ngải Luân, anh ta khó tin nhìn cô ta.
Vậy mà cô lại biết?
Anh ta và Mộ Uyển Nhu là bạn bè suốt bốn năm thời đại học, cô ta dịu dàng xinh đẹp, kiêu ngạo tự tin, vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất mà anh ta vẫn luôn hướng tới.
Anh ta thật lòng thích người phụ nữ này, nhưng lại chưa bao giờ dám thổ lộ.
Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, anh ta đã biết rằng, Mộ Uyển Nhu là người mà cả đời anh ta cũng không thể với tới được.
Anh ta hèn mọn như vậy, thậm chí ngay cả thẳng thắn thể hiện lòng mình với cô ta cũng không làm được, chỉ dám đứng nhìn cô ta từ phía xa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta vào tập đoàn Đế Thăng làm việc, rồi trở thành trợ lý thân cận của Mộ Nhã Triết, lúc đó, anh ta mới chợt hiểu ra, thì ra người đàn ông trong lòng Mộ Uyển Nhu lại là người hoàn mỹ như vậy.
“Uyển Nhu, tôi...”
“Chỉ một lần này nữa thôi, đây là lần cuối cùng. Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, sau này anh muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ đồng ý.” Mộ Uyển Nhu liên tục cầu xin.
Ngải Luân nhíu mày, hiển nhiên anh ta vẫn còn do dự.
Mộ Uyển Nhu khẽ cắn môi, hai tay vòng qua cổ anh ta, nhón chân lên, hôn anh ta.
Ngải Luân giật mình, toàn thân cứng đờ như tượng.
Mộ Uyển Nhu ghé sát vào môi anh ta, mập mờ nũng nịu: “Như thế này... Có đủ không?”
“Uyển Nhu...”
“Đừng nói chuyện, ôm tôi.” Mộ Uyển Nhu chặn môi anh ta lại, cơ thể mềm mại dán sát lại gần Ngải Luân.
Cơ thể của Mộ Uyển Nhu rất quyến rũ, bình thường cô ta rất biết cách bảo dưỡng, lại được ông trời ưu ái cho khuôn mặt xinh đẹp, kết hợp với cơ thể bốc lửa, dù là người đàn ông nào nhìn vào cũng sẽ cảm thấy động lòng.
Ngải Luân hoàn toàn không còn giữ được lý trí, anh ta cứ thế mà rơi vào trong cạm bẫy dịu dàng.
Thoải mái nhắm hai mắt lại, lúc này anh ta chỉ muốn làm theo những ý nghĩ thành thật nhất trong lòng mình. Một tay anh ta ôm lấy Mộ Uyển Nhu, một tay dọc theo đường cong mê người trên cơ thể cô ta, từ từ di chuyển xuống phía dưới.
Trong văn phòng, một màn xuân sắc nóng bỏng diễn ra vụng trộm.
Nhưng hai người đang chìm đắm kia lại chưa từng phát hiện, ở một góc khó thấy trên trần nhà, có một máy quay mini đang bật.
***
Chạng vạng tối, Cố Tinh Trạch đưa Vân Thi thi về nhà.
Tiệc rượu tối mai, Vân Thi Thi không có lễ phục để tham dự, nên Cố Tinh Trạch liền tặng cô một bộ đắt tiền, vốn cô cũng không muốn nhận. nhưng Cố Tinh Trạch lại cảm thấy cô quá mức khách khí, cười cười:
“Cô gái ngốc, tối mai là bữa tiệc ra mắt của giải trí Hoàn Vũ, rất nhiều nhà sản xuất và đạo diễn có tiếng tăm sẽ xuất hiện. Chẳng lẽ cô lại định mặc một bộ đồng phục đi rêu rao khắp nơi, trong khi lại xuất hiện với thân phận là bạn gái tôi à?”
Lời của anh ta khiến Vân Thi Thi dở khóc dở cười.
“Được rồi, đừng khách khí với tôi nữa. Nếu như cô có thể thành công ký hợp đồng, nhớ mời tôi ăn một bữa.” Cố Tinh Trạch biết cô ngại, nên liền đưa ra điều kiện.
Vân Thi Thi sảng khoái đồng ý.
Ừm... Sáu tệ một nồi 乃ún cay thập cẩm, không phải cô không mời nổi!
Lúc tạm biệt, đột nhiên Cố Tinh Trạch nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Thi Thi, chúc cô may mắn.”