Mộ Dịch Thần chuyển tầm mắt về phía cậu, nhìn cậu có chút kinh dị.
Hữu Hữu mím môi yên lặng.
Không phải trên người cậu có thứ gì để tính toán thời gian cả, chỉ là mỗi khoảnh khắc cậu bị giam thì đầu óc cậu luôn luôn ước chừng thời gian.
Tuy không thể tính chuẩn đến từng giây, nhưng cũng xấp xỉ, về mặt này, cậu đối với những con số thường rất nhạy cảm.
Người đàn ông ngẩn người ra, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, kinh ngạc vô cùng.
Mười một giờ ba mươi phút.
Một phút cũng không sai.
Người đàn ông nhíu mày, tràn đầy nghi ngờ, đứa nhỏ này sao có thể tính chuẩn xác được như vậy?
Lẽ nào...
Nghĩ tới đây, hắn ta mở cửa nhà giam, đi tới trước mặt cậu, đánh giá, soi xét cậu từ trên xuống dưới, nhưng cũng không tìm được món đồ nào khả nghi.
Trong lòng người đàn ông càng kinh ngạc hơn nữa.
Hắn ta liền hỏi: “Làm sao mày lại biết bây giờ là mấy giờ?”
Hữu Hữu nói cợt nhả: “Đoán!”
“...” Người đàn ông nửa tin nửa ngờ, cảm thấy rất có vấn đề, nhưng lại không tìm thấy manh mối khả nghi nào, không nhịn được mà vỗ vỗ mặt cậu: “Thằng nhóc, tao cảnh cáo mày, đừng có giở trò ở đây, hiểu chưa?”
“Tôi cứ giở trò đấy, chú làm gì được tôi?” Hữu Hữu nhíu mày, lạnh lùng hỏi ngược lại.
Âm thanh lạnh như băng có mấy phần trào phúng, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là khiêu khích người đàn ông.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, dùng mấy chiêu thường dùng để dọa trẻ con: “Thế nào!? Tao có thể làm thịt mày, sau đó ném mày cho chó ăn!”
Mộ Dịch Thần nghe vậy, trong lòng nổi lên căm tức.
Nhưng đã nghe được âm thanh của Hữu Hữu nhẹ nhàng như mây như gió: “Chú làm thịt tôi, thì sẽ phải chôn cùng tôi.”
Người đàn ông ngẩn ra, nhưng không hề phản đối: “Tại sao tao phải chôn cùng mày?”
“Bởi vì, tôi không thể ૮ɦếƭ được, không những vậy, ông chủ của chú bắt tôi làm con tin, chẳng phải là muốn giành lấy cổ phiếu và quyền lực của nhà họ Mộ sao?”
Hữu Hữu mỉm cười, một nụ cười trào phúng.
Người đàn ông suýt chút nữa rớt cằm.
Đứa nhỏ này, thật không dễ lừa.
Người đàn ông hừ hừ nở nụ cười, “Được lắm! Thằng nhóc này cũng sõi đời lắm! Có điều mày cũng tính sai một chuyện, làm con tin, không nhất thiết phải để con tin sống! Đợi đến khi Tứ gia thâu tóm được nhà họ Mộ, thì cái mạng nhỏ của mày, sẽ được xử lý gọn gàng!”
Hữu Hữu nghe giọng điệu của hắn ta, ánh mắt đe dọa, nhưng trên mặt không hề sợ sệt, chỉ nói: “Sao vậy? Chú muốn Gi*t con tin?”
Người đàn ông âm thầm khi*p sợ, tên nhóc này, mới có năm, sáu tuổi, nhưng bất kể là khí chất hay cách nói chuyện, đều rất thành thục!
Người đàn ông cười gượng: “Thế nào, Gi*t con tin, mày sợ à? Vì thế, còn không an phận thì tao đây cũng không ngại cho mày nếm thử lợi hại của tao!”
Hữu Hữu lười biếng nâng mí mắt, đôi mắt lạnh lùng, sáng quắc như muốn chọc giận hắn ta, “Chú ngoại trừ dọa Gi*t con tin là tôi ra thì chú còn bản lĩnh nào nữa không, hay chỉ có mấy trò ấu trĩ này?”
“Mày---“ Dưới cơn nóng giận, người đàn ông tóm chặt vạt áo của cậu, cau mày nói: “Thằng nhóc, mày muốn chống đối tao phải không? Mày thực sự cho rằng là tao không dám đánh mày?”
Phía sau bỗng nhiên vọng đến âm thanh khác lạ.
Người đàn ông bị hấp dẫn sự chú ý, vừa muốn xoay người men theo tiếng động, thế nhưng, Hữu Hữu đã lạnh lùng cong môi.
“Mày cười cái gì?”
Người đàn ông thực sự căm ghét nụ cười của cậu, luôn làm cho hắn ta mất đi khống chế, sự bất an luôn vây quanh.
“Cười chú quá ngu xuẩn.” Sống lưng Hữu Hữu thẳng tắp, khí thế kiêu căng khắp người, trên người kế thừa tính lạnh lùng Trương Cuồng ( liều lĩnh) của Mộ Nhã Triết.
Người đàn ông cau mày, thẹn quá hóa giận! Tên tiểu quỷ này, đang giễu cợt hắn ta!
“૮ɦếƭ đến nơi rồi mà vẫn còn càn rỡ, tiểu quỷ, mày thực sự không biết trời cao đất rộng là gì rồi!” Người đàn ông cười cợt, ngồi xổm, vỗ vỗ gò má của cậu, khóe môi nhếch lên, trong mắt hung tàn hệt như một thanh đao sắc bén, vô tình và khát máu. Nghiêng nghiêng đầu, hỏi cậu: “Cậu em, muốn ૮ɦếƭ như thế nào đây? Tao nhất thời còn chưa nghĩ ra biện pháp nào hay ho để dằn vặt mày, nhưng nhìn mày quá chướng mắt tao, phải làm gì bây giờ đây?’
“Ha ha, ૮ɦếƭ đến nơi rồi, còn không biết là ai đâu!” Hữu Hữu trào phúng, giọng nói trẻ con còn non nớt nhưng âm điệu lại như Tu La địa ngục.
Người đàn ông kinh ngạc, tức giận, cáu kỉnh vô cùng, ngay lập tức vung nắm đấm, dự định cho tên tiểu quỷ này nhìn ít máu!
Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp đấm, đã thấy thân thể hắn ta cứng đờ, run lên mãnh liệt.
Im hơi lặng tiếng, chỉ thấy một màu đỏ chói mắt hiện lên trê иgự¢ hắn ta!
“A...”
иgự¢ bị đâm sâu.
Hắn ta cứng đờ chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn viên đạn xuyên thấu иgự¢ mình, đôi lông mày rướn lên, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân thể ngay lập tức đã ngã trên mặt đất.
Trong nháy mắt hắn ta ngã xuống, Lisa đứng thẳng tắp ở phía sau, lạnh lùng liếc xéo người đàn ông một chút, nhấc chân, đá hắn ta bay ra ngoài.
Đồ vật làm vướng víu.
Mộ Dịch Thần cả kinh.
Trong mắt cô bé mới tám, chín tuổi này lại có hơi thở của ૮ɦếƭ chóc!
Dường như đây là chuyện quá đỗi bình thường đối với cô bé.
Người ta đều nói, các cô bé đều là những đóa hoa.
Nhưng mà nếu như nhất định phải dùng một loài hoa để hình dung cô bé này vậy thì phải là mạn châu sa hoa!
Ác ma dịu dàng. Trong truyền thuyết tự nguyện ở dưới âm ti, bị chúng ma đuổi về, nhưng luôn bên bờ sông Hoàng Tuyền.
Chúng ma không đành lòng, nên đồng ý cho nàng ở đây, để nàng an ủi những vong linh.
Mỹ lệ, nhưng lại là nguy hiểm trí mạng!
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc đánh giá cô.
Cô bé có nhan sắc mỹ lệ tinh xảo, kết hợp hài hòa giữa phương Đông và phương Tây, nhưng mà đôi mắt ấy lại cố che giấu sát khí, cực kỳ giống một νũ кнí chiến tranh Gi*t chóc!
Không có thất tình lục dục.
Ánh mắt Mộ Dịch Thần nhìn xuống, lập tức bị thân hình cường tráng, hoàn mỹ, tràn ngập sức mạnh của cô làm cho chấn động.
Chẳng trách cậu chăm chỉ tập luyện như thế vậy mà cũng không thể nào nhận ra cô xuất hiện lúc nào.
Đến tột cùng là phải trải qua huấn luyện khủng bố đến mức nào mới có thể đạt được thân thủ như vậy?
Giống như quỷ vậy, im hơi lặng tiếng.
Cô ấy đến tột cùng che giấu như thế nào, tiến vào đây mà thần không biết quỷ không hay?
Mộ Dịch Thần vẫn còn sợ hãi, liếc mắt nhìn thi thể dưới chân cô, trên mặt nổi lên một tia cảnh giác: “Cô là ai?”
Mặt Lisa không hề cảm xúc nhìn cậu, lập tức đi tới hướng của cậu.
“Cô---“
“Xuỵt---“
Lisa lạnh lùng lườm cậu một cái, tay để lên môi, ra dấu im lặng.
Hữu Hữu khẽ nói: “Anh à, cô ấy là tử vệ của em.”
Mộ Dịch Thần: “...”
Tử vệ!?
Một cô bé mới tám, chín tuổi?
Tử vệ!?
Ngay trong lúc cậu đang ngổn ngang trong gió, Lisa ngồi xổm xuống nhìn hắn, lấy nòng súng nhắm ngay xích sắt đang khóa cổ tay cậu, Ϧóþ cò.
“Pằng” một tiếng, xiềng xích đã đứt.
Lisa lại lập tức bẻ dây xích trên chân cậu.
Rốt cuộc thì tứ chi của Mộ Dịch Thần cũng được tự do.
Lisa lại đi tới bên người Hữu Hữu.
Mộ Dịch Thần đứng dậy, đứng ở cửa nhà giam, nhất thời kinh hãi đến biến sắc.