Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 658

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Linh Linh lôi kéo cậu, dương dương đắc ý giới thiệu Hữu Hữu với mấy bạn nhỏ bình thường hay chơi cùng ở thôn trên, tất cả đều là những người bạn nhỏ tuổi, lớn nhất mười hai tuổi, nhỏ nhất cũng không quá bảy tuổi, đều là những tiểu quỷ còn chưa dứt sữa.
Trong lòng đang âm thầm oán thán những đứa bé này, Hữu Hữu hoàn toàn không ý thức được, ở trong mắt người ngoài, cậu cũng là một tiểu quỷ chưa dứt sữa!
Một đám trẻ con thấy có bạn mới tới, liền vây xung quanh Hữu Hữu, quan sát một trận.
“Linh Linh, người này là người nào?”
“Ba tớ mang về, nghe nói là từ thành phố tới!
“Từ thành phố tới?”
Nghe được bốn chữ này, ánh mắt tất cả những đứa trẻ đều mở lớn, sáng rực lên, rối rít chặn trước mặt Hữu Hữu, tò mò hỏi.
“Quả nhiên trẻ con trong thành phố đều giống như trên ti vi vậy, da vừa trắng lại vừa mịn! Này, cậu tên là gì?” Một đứa trẻ tên Nhị Cẩu lên tiếng hỏi.
“ Tên anh ấy là Hữu Hữu, các người gọi là Hữu Hữu là được rồi!” Triệu Linh Hoa ở một bên nhiệt tình giới thiệu.
“Hữu Hữu… Oa! Cái tên này thật là dễ nghe! Nghe thật là hay! Không quê mùa như tên của mình!”
“Hữu Hữu, bạn thật là đẹp trai! Nhìn không giống như con nít chúng tớ! Tớ nghe cha nói, những đứa trẻ trong thành phố đều là công chúa nhỏ, cậu chủ nhỏ! Hữu Hữu, bạn cũng là cậu chủ nhỏ sao?”
Khóe môi Hữu Hữu có chút cứng ngắc khẽ giật giật mấy cái. “.....”
Triệu Linh Hoa nhẹ nhàng kéo vạt áo Hữu Hữu, bởi vì xấu hổ mà khuôn mặt hồng hồng. Cô bé khẽ cúi đầu, có chút mong đợi nói: “Anh à, anh cùng chơi với chúng em đi?!”
“Linh Linh!”
Lý Như ra vẻ tức giận nói: “Trên người anh con bị thương, sao có thể chơi với mấy đứa?! Con đừng làm loạn nữa! Còn có, bài tập thầy giáo cho đã làm xong chưa, cả ngày chỉ biết chơi, không chịu học hành cho tử tế! Sau này lớn lên làm sao thi đậu được vào trường học trong thành phố?!”
Linh Linh làm mặt quỷ: “Mẹ, bài tập con làm xong rồi, cho nên con mới ra ngoài chơi mà.”
Vừa nói, cô bé vừa lè lưỡi một cái, xoay người, lôi kéo tay Hữu Hữu chạy ra khỏi phòng.
Lý Như ở phía sau giận đến giậm mạnh chân.
Trước cửa là một mảnh đất trống lớn, trên đất có mấy hình vẽ ô vuông xiêu xiêu vẹo vẹo, một bé trai ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đùa nghịch với một mảnh ngói nhỏ, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang chăm chú nhìn những ô vuông trước mặt.
Linh Linh giới thiệu, cậu bé này là anh trai của cô, tên là Triệu Thiên Vũ.
Cậu bé tuổi rất nhỏ, cùng lắm là bảy tuổi, dáng vẻ ngày thường cũng rất xinh đẹp, một đôi mắt phượng thu hút, da dẻ trắng noãn, ngũ quan tinh tế, ngoại hình một chút cũng không liên quan tới nhà họ Triệu, lúc ấy đều nghe thôn trên đồn thổi, đều nói nhà họ Triệu không thể nối dõi tông đường, đứa nhỏ này là con nuôi vợ chồng nhà họ Triệu tốn bao tiền của nhận về nuôi, ngày thường chính là coi như một tiểu tổ tông mà thờ phụng.
Ở nông thôn, có câu nuôi con dưỡng già, còn có, điều bất hiếu thứ ba, là không có con nối dõi tông đường, vì vậy hai vợ chồng vẫn cố chấp muốn có đứa con trai.
Điều kiện nhà bọn họ cũng dư dả, vì vậy đứa trẻ cũng được nuông chiều, cho thằng bé ăn mặc, trong số những đứa trẻ ở làng cũng coi như là tốt.
Sau đó, mới có Triệu Linh Hoa ra đời.
Tên cậu bé là Triệu Thiên Vũ, nhũ danh là Đậu Đậu, cùng lớn lên với Triệu Linh Hoa, vẫn luôn theo sau cô đi chơi, ngày thường thích chơi nhất là trò nhảy ô lò cò.
Gọi đứa bé có tính cách ông cụ non như Vân Thiên Hữu đến xem trò chơi này, đúng là ngây thơ.
Vì vậy, đối với trò chơi này cậu không có chút hứng thú nào, ngồi ở cửa như một ông cụ non.
Mà tính cách bé trai trước mặt mười phần là một đứa bé, ngay cả bước chân chạy còn chưa vững, nhưng chơi rất hăng say, lôi kéo Triệu Linh Hoa, sống ૮ɦếƭ đòi kéo cô bé tới chơi trò nhảy ô lò cò.
“Linh Linh, anh nhảy trước! Em xem nhé! Lần này nhất định anh sẽ không chơi xấu!” Đậu Đậu cười một tiếng lấy lòng.
Linh Linh uể oải nói một con số: “Tám!”
Đậu Đậu “Ừ” một tiếng, dùng sức ném viên ngói trong tay, hăng hái sôi nổi nhảy quanh mấy ô vuông.
Hữu Hữu ngồi ở cửa, một tay chống má, lười biếng phơi nắng.
Linh Linh lôi kéo cậu cùng chơi, nhưng đối với cái trò này Hữu Hữu không có hứng thú, cậu tỏ ra lãnh đạm, khó tránh khỏi làm Linh Linh có chút mất hứng, đành trầm lặng cùng chơi với Đậu Đậu.
Không lâu sau, những đứa trẻ khác cũng lục tục chạy tới, một đám trẻ con cứ như vậy chơi đùa náo loạn.
Tiếng trẻ con tranh cãi, tiếng ồn ào, tiếng cười vui vẻ, không buồn không lo, thanh thúy vang dội, giống như tiếng chim ríu rít, như thể không biết mệt mỏi!
Hữu Hữu nhìn một lũ trẻ con náo nhiệt này, đột nhiên thở dài.
Thật là một bọn nhỏ tràn đầy năng lượng!
Chỉ chốc lát sau, cửa nhà họ Triệu đã vây đầy người.
Thì ra, đều là người dân thôn trên tò mò đến đây xem.
Nghe nói, Triệu Hướng Quân đi săn thú trên núi, cứu về một đứa bé, lúc ôm nó trở về, một thân toàn là máu, dọa tất cả mọi người sợ hãi một phen!
Cũng không biết rốt cuộc đứa nhỏ này đến từ đâu, vì sao lại chạy vào trong núi, ngọn núi lớn như vậy, còn tưởng rằng cha mẹ đứa trẻ này rất độc ác, nhẫn tâm vứt bỏ con mình!
Phải nói, dân ở thôn An Dương này cảm thấy, có nhiều người trong thành phố làm cha làm mẹ rồi mà rất độc ác!
Nhiều lần có những người buôn bán mang theo trẻ em tới đây, đều nói đó là những đứa trẻ trong thành phố bị cha mẹ vứt bỏ vì họ không muốn có con cái, những người dân ở đây đa phần đều là người lương thiện, có những người không có con, liền bỏ tiền ra mua lại những đứa bé này.
Nhưng thật ra thì sao? Đây đều là những đứa trẻ bị lừa tới đây để bán.
Chẳng qua những người dân đều ít giao du với bên ngoài, là những quê mùa, vì vậy mà một đồn mười, mười đồn trăm, ấn tượng của người dân nơi này đối với người trong thành phố, cũng chỉ có tiền, thể diện, còn lại đều là người nhẫn tâm, ngay cả con mình tự sinh ra cũng không cần, tùy tiện vứt bỏ!
Vì vậy, có người cho là Hữu Hữu bị cha mẹ bỏ rơi, liền hỏi: “Cháu bé, có phải cha mẹ cháu không cần cháu nữa? Nên mới vứt cháu ở trên đỉnh núi không?”
“Không phải.” Hữu Hữu thành thật trả lời, cũng không nói gì thêm nữa.
Những người đó lại thấy đây chỉ là một đứa nhỏ nên muốn trêu cậu, làm bộ nghiêm trang nói: “Cháu bị lừa rồi! Nhất định là cha mẹ không cần cháu nữa! Cho nên mới vứt cháu đi. Có muốn đến nhà bác không, làm con trai bác?”
Hữu Hữu chớp mắt một cái, sắc mặt có vẻ không tốt, nói từng chữ một: “Không muốn.”
Mặt người phụ nữ kia cứng đờ, đúng là cô ta cho rằng Hữu Hữu đã bị đôi vợ chồng độc ác nào đó ném vào trong núi, không cần thằng bé nữa.
Không phải nghe nói trong thành phố cần thực hiện kế hoạch hóa gia đình sao? Cho nên, phải là không cần nữa mới vứt vào trong núi chứ.
Nhìn tướng mạo Hữu Hữu đẹp trai tuấn mĩ thế này, vì vậy cũng có mấy phần yêu thích.
Nhà cô ta chỉ có con gái, mấy năm trước chồng lại sinh bệnh, về phương diện kia cũng không thể được, những năm gần đây vẫn luôn cố gắng, nhưng chưa thể có được một mụn con trai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc