Ông đau đớn thật sâu sắc trong lòng, đau không chịu được.
Trong một khoảng thời gian rất dài, ông không thể nào vui vẻ được.
Mãi cho đến khi thủ hạ đưa Cung Kiệt đến trước mặt ông, ông mới ngồi xổm xuống cạnh con mình, cẩn thận quan sát cậu bé.
Ngũ quan đứa bé góc cạnh rõ ràng, tuy rằng vẫn còn nhỏ nên còn có chút non nớt, nhưng cũng đã mơ hồ thấy được trên mặt cậu, cái bóng của ông từ trong đó.
Nhất là cặp lông mày, nhìn rất giống của Mộ Khuynh Thành.
Từ tin tức của thủ hạ báo lại, hai đứa bé, chỉ còn một đứa sống sót.
Mà đứa con gái của ông, đã mất mạng trong vụ tai nạn rồi!
Đứa con trai này, là người duy nhất còn sống sau vụ tai nạn đó.
Cung Thiếu Ảnh vô cùng đau buồn, không tiếc bất kỳ giá nào, đi điều tra chuyện này!
Ông vốn cho rằng, vụ tai nạn giao thông này chỉ là do bất cẩn, vậy mà không ngờ, sự thật lại chính là do có người cố ý!
Nghe nói lúc Mộ Khuynh Thành đang ngồi trên chiếc xe đến gặp ông, không ngờ ᴆụng phải người của nhà họ Mộ đang truy tìm bà, đuổi theo không từ thủ đoạn.
Sau hơn một tiếng đồng hồ kẻ truy người đuổi, chiếc xe không thắng lại kịp, vọt ra khỏi vách núi, rơi xuống vực nổ tan tành.
Mặc dù nói là thắng xe lại không kịp, nhưng sau khi kiểm tra hiện trường tỉ mỉ, lại phát hiện được thắng xe không nhạy là do đã có người động tay động chân!
Lúc Cung Thiếu Ảnh nhận được bản báo cáo của thủ hạ gửi đến, hai tay ông không khống chế được mà run lẩy bẩy!
Ông hận.
Ông hận!
Ông hận thấu xương cái tên Gi*t người tàn nhẫn của nhà họ Mộ đó!
Đồng thời, trong lòng ông cũng hối tiếc không dứt!
Mộ Thịnh, tên ác ma!
Sớm biết như vậy ban đầu ông sẽ không nghe lời của Mộ Khuynh Thành, bảo ông không nên làm tổn hại đến nhà họ Mộ, vậy mà sự dịu dàng thiện lương, thông tình đạt lý của bà, đổi lại được cái gì chứ?
Đổi lại được sự ngang ngược tàn nhẫn của cái tên ác ma đó, nếu không phải là do tên đó, người phụ nữ của ông cũng sẽ không vĩnh viễn rời bỏ ông như vậy!
Cung Thiếu Ảnh vô cùng oán hận và chán ghét nhà họ Mộ, cho nên cũng giáo huấn tư tưởng của Cung Kiệt ngay từ lúc còn nhỏ.
Vì vậy, Cung Kiệt cũng hận nhà họ Mộ thấu xương.
Cũng vì vậy mà khi Cung Kiệt vừa nhắc đến nhà họ Mộ, những thù hận đã được khắc sâu vào trong đầu anh lại lập tức bộc phát, giống như nỗi hận đối với nhà họ Mộ, sớm đã trở thành bản chất con người anh.
Anh chỉ biết là, nếu không phải do nhà họ Mộ, thì mẹ và chị anh cũng sẽ không ૮ɦếƭ trong vụ tai nạn giao thông.
Nếu không phải nhà họ Mộ, có lẽ mẹ và cha anh đã được sống hạnh phúc bên nhau cả đời, sẽ không giống như bây giờ, vĩnh viễn không gặp lại!
Vì vậy, mầm móng báo thù đã chôn sâu vào xương tủy anh từ khi còn rất nhỏ, theo thời gian, càng ngày càng lớn lên.
Nỗi hận của anh đối với nhà họ Mộ ngày hôm nay, đã khắc sâu vào người, không thể nào tháo dỡ được nữa!
Bên ngoài đồn đại, vị chủ nhân của nhà họ Cung, Cung Thiếu Ảnh, tổng cộng có bốn người con.
Nghe nói, người con đầu tiên của Cung Thiếu Ảnh, ૮ɦếƭ non từ khi còn nhỏ bởi một tai họa bất ngờ, nếu không có sự kiện đó, đứa bé đó bây giờ cũng đã khoảng hai mươi bốn tuổi.
Còn Cung Kiệt đứng thứ hai, cho nên mọi người đều gọi anh là "cậu hai".
Tuy gọi là cậu hai, nhưng địa vị của Cung Kiệt trong nhà, cũng giống như con trưởng.
Là con trai lớn, cũng là một thành viên quan trọng của tập đoàn Cự Phong, biểu hiện của Cung Kiệt vô cùng xuất sắc.
Ngày anh bắt đầu tiếp quản công việc của tập đoàn, lúc đó anh mới có mười hai tuổi.
Cung Thiếu Ảnh vì muốn anh được rèn luyện, đã giao cho anh quản lý sự nghiệp ở thị trường khu vực Bắc Mĩ.
Trong vòng ngắn ngủn ba năm, Cung Kiệt đã trở thành nhân vật đứng đầu một cõi.
Trong vòng ngắn ngủn ba năm, Cung Kiệt đã trở thành nhân vật đứng đầu một cõi.
Hôm nay, anh đã hai mươi bốn tuổi, bằng thủ đoạn hơn người của mình, đã trở thành người đứng đầu tập đoàn Cự Phong, là người nắm giữ quyền hành của khu vực thị trường Bắc Mĩ, cũng là thành viên trụ cột trong kế hoạch “Thiên nhãn” của tập đoàn Cự Phong, địa vị hiển hách.
Nếu như phải nói ở tập đoàn Cự Phong có một nhân vật tầm cỡ nào khiến cho Hữu Hữu phải hâm mộ, thì không thể nghi ngờ, người đó chính là vị chủ nhân, người phụ trách thị trường Bắc Mĩ, Cung Kiệt!
"Chị, chị theo em về nhà, nếu cha biết chị còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng!"
Vân Thi Thi ngây ra: "Nhà họ Cung... Là cái gì?"
"Là nhà của chị."
"Không..."
Ý cười của Vân Thi Thi nhạt đi mấy phần: "Nhà của chị, là ở chỗ này."
Cung Kiệt hơi ngẩn người.
Trong tim giống như bị đâm một cái.
"Tiểu Kiệt, em nói nhà của chúng ta, cha của chúng ta, chị thật sự không hề biết đến những thứ này. Từ nhỏ chị đã lớn lên ở nơi này rồi, gốc gác đã ăn sâu bén rễ ở đây, nơi đây mới là nhà của chị."
Vân Thi Thi nhàn nhạt nói.
Đối với những gì Cung Kiệt vừa nói, về nhà họ Cung, về cha, trong lòng cô không có chút hào hứng nào, cũng không có một cảm giác gì quen thuộc.
Trong lòng cô vẫn có chút hận và xa lạ đối với Cung Thiếu Ảnh.
Nếu như lúc đầu không phải ông ta chỉ lo chú ý đến sự nghiệp, chỉ cần làm một chút trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình, bảo vệ mẹ cô cho thật tốt...
Mẹ cô cũng sẽ không phải qua đời khi còn trẻ như vậy.
Cái ૮ɦếƭ của Mộ Khuynh Thành, đúng là nhà họ Mộ cũng có liên quan, nhưng mà làm một người đàn ông, là chỗ dựa cho người phụ nữ của mình, tại sao ông ta lại không bảo vệ bà cho thật tốt?
Chẳng lẽ, ông không có khả năng sao?
Chưa chắc!
Nói như vậy cũng là lấy cớ thôi!
Hay là rốt cuộc trong mắt ông ta, địa vị của mẹ cô không quan trọng bằng sự nghiệp!
Vì vậy, Vân Thi Thi vẫn có chút oán hận với Cung Thiếu Ảnh.
Huống chi, đã nhiều năm trôi qua, một chút tình cảm của cô đối với người cha trên danh nghĩa này cũng không có!
Nếu như cô thật sự đi theo Cung Kiệt trở về nhà, vậy Hữu Hữu phải làm sao bây giờ?
Tiểu Dịch Thần phải làm thế nào?
Nhà họ Cung có thừa nhận hai đứa bé này không?
Cung Thiếu Ảnh hận nhà họ Mộ Như vậy, hận nhà họ Mộ từ trong xương, cô làm sao có thể ôm hy vọng rằng Cung Thiếu Ảnh sẽ nhận hai đứa bé chứ.
Trong người Hữu Hưu và Tiểu Dịch Thần, cũng có mang dòng máu của nhà họ Mộ!
Là chảy dòng máu của tên bạo quân mà Cung Thiếu Ảnh hận vào trong xương tủy!
Liệu ông có chịu thừa nhận không?
Cho dù ông nguyện ý nhận về hai đứa bé Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, như vậy còn Mộ Nhã Triết thì phải làm sao đây?
Chắc chắn là ông sẽ không thừa nhận!
Cô không hy vọng sẽ lại giẫm lên vết xe đổ của mẹ mình!
"Chị sẽ không quay trở về nhà họ Cung, em có năn nỉ thế nào cũng vô ích."
"Chị..."
Trong lòng Cung Kiệt như bị thắt lại, đau vô cùng: "Em vất vả lắm mới tìm được chị, không muốn để lạc chị một lần nào nữa! Chúng ta cùng nhau trở về nhà, có được không?"
Vân Thi Thi trầm mặc một hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Tiểu Kiệt, chị biết em còn sống là đã rất vui rồi! Nhưng, nếu như em muốn chị trở về nhà họ Cung, thì chị thật sự không làm được!"
Cô dừng lại một chút, mi mắt hơi rung rung, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn: "Bây giờ chị... Không cách nào tha thứ cho người đàn ông đó được!"
"Tại sao?"
Cung Kiệt thắc mắc hỏi.
"Bởi vì... Bởi vỉ chị không có người cha như vậy!" Vân Thi Thi đột nhiên trở nên mất khống chế, bộc lộ hết tất cả những ủy khuất nhiều năm giấu trong lòng của mình nói ra ngoài!