Lễ phục là sườn xám được thiết kế theo phong cách thuần khiết, giống hệt như phong cách của các ca vũ Thượng Hải ở thế kỷ hai mươi, quá mức sến súa.
Thế nhưng bộ lễ phục này lại không phải là sườn xám truyền thống mà vừa dung hợp được nét đẹp của Trung Quốc vừa kết hợp với sự hiện đại của Tây Âu.
Không ngờ Vân Thi Thi mặc lên người lại đẹp đến như vậy.
Bộ lễ phục này may theo kiểu không có túi, mở xẻ, đường viền, chất liệu vải xa hoa cùng đường thêu cầu kỳ trên làn váy dài chạm đất, là kiểu sườn xám được cách tân làm lễ phục dạ hội. Đường cắt xẻ kéo dài đến trên đầu gối vừa có vẻ gợi cảm lại vừa có vài phần uy nghiêm của hoàng gia.
Từ gáy đến xương quai xanh thiết kế chạm rỗng, chỉ có thể nhìn thấy một phần làn da trắng nõn và xương quai xanh đầy gợi cảm, lại đủ để thể hiện vẻ đẹp đầy quyến rũ của người phụ nữ Trung Quốc, còn khiến người ta có cảm giác như ẩn như hiện.
Sườn xám thiết kế không tay áo, lộ ra đầu vai trắng nõn của Vân Thi Thi cùng với cánh tay thon gầy.
Mỗi một đường thêu trên lễ phục đều được chế tác thủ công một cách tỉ mỉ, lộ ra vẻ hoa lệ quý tộc.
Đường xẻ tà hai bên kéo dài tới đùi nhưng lại không hề lộ liễu, chỉ mơ hồ lộ ra một đôi chân ngọc, như vậy lại bày ra một tư thế khiến người tim người ta đập loạn.
Phần eo bó chặt, phô diễn dáng người hoàn mỹ, từ xa nhìn lại càng cảm thấy tinh xảo mỹ lệ.
Không phải người phụ nữ nào cũng có thể phô bày được hết vẻ đẹp của sườn xám như vậy.
Vân Thi Thi mặc bộ lễ phục này vào lại khiến người ta có cảm giác trên người cô bớt đi mấy phần thanh thuần, thay vào đó là sự tao nhã và hoa mỹ, đặc biệt là loại hấp dẫn lắng đọng lại từ nhiều năm tháng.
Giống như bông hoa mai nở bung giữa trời tuyết, cao ngạo vươn mình, không để tâm đến những năm tháng đã qua.
Bản thân Vân Thi Thi vốn có thứ khí chất thanh thuần, nhưng mặc bộ lễ phục này lên người lại trở nên thành thục khéo léo, mỗi một cái nhíu mày đều toát lên cảm giác quyến rũ động lòng người.
Cho dù là Tần Chu cũng tự cảm thán mình lúc trước nhìn nhầm rồi!
Tạo hình này của Vân Thi Thi không hề thua kém bộ lễ phục theo phong cách thủy mặc mà Mr. Cung đưa tới!
Đẹp!
Rất đẹp!
Mộ Nhã Triết cũng không ngờ tới Vân Thi Thi mặc bộ lễ phục này vào lại đẹp đến mức khiến người ta không cách nào nhìn thẳng vào như vậy.
Lúc này anh lại cảm thấy cả người mình đã bắt đầu nóng lên.
Tạo hình này của cô khiến anh không thể kìm được suy nghĩ miên man trong đầu.
Trong lòng đàn ông, vẻ phong trần như thế này thật sự hấp dẫn như một yêu nữ vậy!
Vẻ đẹp này, anh càng hy vọng chính mình có thể độc quyền hưởng thụ!
Vân Thi Thi nhìn thấy ánh mắt anh nóng hổi như thể muốn đốt cháy cả người cô, có chút ngại ngùng hỏi: "Em mặc bộ này như thế nào?"
Mộ Nhã Triết đang suy nghĩ miên man chợt giật mình, bỗng nhiên đi đến bên cạnh cô.
"Em nói xem?"
Mộ Nhã Triết cúi người, vươn tay ra vây cô vào trong иgự¢, bờ môi mỏng đặt bên tai cô, hơi thở vấn vít.
"Anh chỉ nhìn em thôi mà cả người đã nóng lên rồi. Em có muốn xem thử không?"
Vân Thi Thi lập tức đỏ mặt: "Này..."
Cô nhịn không được đẩy anh ra: "Đừng có không đứng đắn như vậy, trả lời thành thật chút đi."
"Anh trả lời rất thành thật."
"...?"
Mộ Nhã Triết gằn từng chữ, ánh mắt nóng bỏng: "Rất đẹp."
"Này..."
Vân Thi Thi càng lúc càng dở khóc dở cười, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm như vậy chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, khó tránh khỏi tay chân luống cuống.
Mộ Nhã Triết hạ mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt thẹn thùng của cô, nhịn không được gật đầu, âu yếm.
Tần Chu ở bên cạnh lại không thức thời khụ một tiếng.
Xin nhờ!
Anh ta vẫn đang đứng đây đấy!
Đừng có coi như không có ai xung quanh như vậy có được không?
Tần Chu vừa mở miệng định nói, động tác của Mộ Nhã Triết bị cắt ngang, anh liếc mắt nhìn xéo Tần Chu một cái.
Mặc dù nói là chỉ nhìn thoáng qua, thế nhưng khi ánh mắt có chút không kiên nhẫn của Mộ Nhã Triết rơi vào trên người Tần Chu thì Tần Chu chỉ cảm thấy dường như anh ta đã bị ánh mắt kia băm vằm ૮ɦếƭ cả vạn lần.
Sau khi trong đầu đảo qua một loạt kiểu ૮ɦếƭ rất thê thảm thì xấu hổ "khụ" một tiếng, làm bộ như vô tội mà nói: "Tổng giám đốc Mộ, Thi Thi, tôi còn có việc, phải đi gọi điện thoại đã!"
Dứt lời liền chạy đi như thể dưới chân có bôi dầu, thoáng cái đã không thấy bóng người đâu nữa.
Vân Thi Thi buồn phiền nhíu mày, trên mặt lại càng có cảm giác nóng bỏng.
Người đàn ông này thật là không biết phân biệt tốt xấu!
Cô buồn bực đẩy anh ra: "Này, cho dù anh có động tình thì cũng phải biết nhìn tình huống chứ!"
"Động tình?"
Mộ Nhã Triết ngoái đầu nhìn lại, có chút khó tin lườm cô một cái.
Cô nàng này, lá gan to ra rồi nhỉ?
Dám lấy hai chữ "động tình" ra để nói anh!
"Sao hả? Chẳng lẽ không phải sao? Vẫn còn người khác ở đây đấy, chú ý một chút có được không?"
"A, vậy để anh cho em biết, thế nào mới được gọi là "động tình", được không hả?"
Mộ Nhã Triết vừa dứt lời, giác quan thứ sáu của Vân Thi Thi liền nhắc nhở cho cô biết chuyện trước mắt không ổn. Vì vậy cô lập tức né tránh anh: "Em... Em còn phải làm tóc!"
Dứt lời, cô liền vội vàng muốn rời khỏi phạm vi tầm mắt anh.
Nhưng mà Mộ Nhã Triết là ai?
Anh sẽ cho cô cơ hội chạy thoát sao?
Cô còn chưa kịp phản kháng, anh đã đưa tay ra ôm lấy eo cô kéo vào trong lòng, "ầm" một tiếng, xoay người đặt cô lên cánh cửa phòng thay đồ.
Thân hình nóng bỏng kề sát bên người, mặc dù cách hai lớp quần áo dày nhưng cô vẫn cảm nhận được cơ thể anh có biến hóa, tim càng lúc càng đập như sấm.
"Này, Mộ Nhã Triết, anh đừng làm chuyện xằng bậy!" Vân Thi Thi kêu một tiếng, cúi đầu sẵng giọng.
"Xằng bậy?"
Giọng nói đầy hấp dẫn của Mộ Nhã Triết không ngừng vang lên bên tai cô, lộ ra vài phần tà mị và khiêu khích, trong lời nói đầy ý tứ: "Rõ ràng là em cực kỳ chờ mong, không phải sao?"
Chờ mong?
Chờ mong cái gì hả?
Vân Thi Thi cắn môi, lập tức muốn nổi giận, nhưng tay của người đàn ông kia đã lập tức vén làn váy cô lên, cô kinh hoảng kêu một tiếng, nhưng cho dù có muốn ngăn cản thì anh cũng không cho cô cơ hội.
"Làm trong phòng thay quần áo hẳn là rất kích thích!"
"Mộ Nhã Triết, đừng ở chỗ này..."
Vân Thi Thi mặt đỏ tim đập, cảm nhận được ngón tay anh không ngừng dịch chuyển trên người mình, nhất thời hoảng hốt: "Anh là cầm thú sao?"
"Cho dù anh có là cầm thú thì cũng là bị em thức tỉnh."
"t*ng trùng lên não! Cầm thú!!"
Vân Thi Thi không kìm được phẫn nộ.
Mộ Nhã Triết nhếch môi cười, ánh mắt không mấy đứng đắn.
Đại khái là cũng chỉ có cô mới khiến anh mất hết lý trí như vậy!