Sau khoảng một giờ giằng co, sau cuộc hành quân lặng lẽ của Mộ Nhã Triết, anh kiệt sức vùi mặt vào cổ cô, thở hổn hển, vui sướng cười, sau một hồi làm việc cực lực, anh sảng khoái vô cùng.
Vân Thi Thi nhắm mắt lại, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, mệt mỏi thở.
Cô đuối đến mức mắt cũng mở không ra, bên tai thì không ngừng truyền đến giọng nói nam tính đầy ma lực của anh, bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên vai anh, đầu ngón tay khẽ cử động.
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng mình, cả người đầy mồ hôi, trên người dinh dính, thiên thần của anh đã đuối sức rồi.
Bộ váy dạ hội sang trọng quý giá của cô, đã bị anh xé nát thành đống vải rách nát, quăng sang một bên.
Vân Thi Thi mệt mỏi vùi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, cô không còn sức nữa rồi, cô muốn ngủ.
“Đi tắm đã!”
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng nói.
Nhưng mà anh mới chỉ nói có nửa câu thôi…
Nửa câu sau là… tắm xong làm tiếp nhé!
Vân Thi Thi tỉnh tỉnh mê mê, mơ màng gật đầu, nhìn người đàn ông trước mặt trở về trạng thái bình thường, trong lòng thầm vui mừng.
Vừa nghĩ đến việc được ngâm mình trong bồn nước ấm áp, sau đó còn được nằm trên giường lớn êm ái đánh một giấc thật no, cô vui mừng khôn xiết. Nhưng cô nào có hay, cô lại chính là cô bé quàng khăn đỏ trong câu chuyện đồng thoại xưa, ngây thơ tin tưởng chó sói, một con cáo dấu đi cái đuôi dài của mình!
Dù sao thì, cô cũng đã bị anh “ђàภђ ђạ” nhiều lần, lần này chưa bất tỉnh, cũng xem là khá lắm rồi!
Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi đi vào phòng tắm.
Phòng tắm của Mộ Nhã Triết không khác gì phòng tắm của một tổng thống, chỉ riêng cái phòng cũng đã hơn hai mươi mét vuông, còn cái bồn thì đủ để chứa hai người, mà hai người làm gì trong cái bồn đó, cũng hết sức rộng rãi thoải mái nha.
Anh mở vòi sen, để nước đổ vào bồn, anh thì ôm cô vào lòng, vuốt ve cặp đùi tinh tế của cô.
Vân Thi Thi mặt lại đỏ lên.
Anh… làm sao biết đùi cô bị căng cơ vô cùng khó chịu?
Nói qua cũng nói lại, anh đúng là một người rất cẩn thận.
Bình thường, sau khi làm xong, anh sẽ rất để ý cách cô xuống giường. Anh rất nhanh nhận ra đùi cô bị căng sẽ không được khoẻ, đi đứng sẽ không được tự nhiên.
Anh đã phái người điều tra bệnh án của cô.
Từ khi đó, mỗi lần làm xong, anh đều nhẹ nhàng xoa nắn đùi cô.
Vân Thi Thi cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, nhưng cô cũng lười biểu hiện, chỉ vùi đầu vào lòng anh, mặc anh vuốt ve, dần dần cô chìm vào giấc ngủ.
Nước chỉ vừa dâng lên đầy bồn, chuông cửa đã vang lên.
Mộ Nhã Triết ngờ vực nhíu mày, anh không định ra mở cửa, nhưng người ở ngoài thấy bên trong không có động tĩnh, nên cứ liên tục ấn chuông cửa, chuông cứ dồn dập vang lên, rất ồn.
Vân Thi Thi bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô mở mắt, mê mang nhìn, mờ mịt không rõ chuyện gì.
“Ai ấn chuông vậy?”
“Để anh đi xem”.
Mộ Nhã Triết không hờn không giận đứng dậy, mặc áo tắm vào, cột dây lại, chậm chạp đi ra cửa.
Khi mở cửa ra, anh liền ngơ người.
Đứng ngoài cửa là Lâm Chi, cô ta vừa thấy anh liền đỏ mặt, nói trắng ra là vì cách ăn mặc hiện tại của anh làm cô có chút ngượng.
Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày, anh nhìn cô ta từ đầu đến chân, trên người cô ta chỉ mặc duy nhất bộ áo ngủ bằng sợi tơ tằm mỏng manh, vẻ mặt e lệ ngượng ngùng, cô ta cúi đầu không nói, tay nắm chặt quần, biểu hiện có chút thẹn thùng pha sợ hãi.
Anh chợt nhận ra có gì đó hơi quái lạ, anh liếc mắt nhìn vào trước иgự¢ cô ta, anh có thể thấy rõ bờ иgự¢ căng tròn của cô ta, áo ngủ tuy mặc mà như không mặc, mọi thứ anh đều có thể nhìn xuyên thấu rõ mồn một không xót.
Mộ Nhã Triết nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, chán ghét thở dài, anh biết rõ ý đồ cô ta đến đây là gì rồi.
Lúc ở bữa tiệc, Lâm Chi sớm trở về khách sạn, không phải vì cái gì, mà là dã tâm bừng bừng của cô ta, muốn sớm làm chuẩn bị cho âm mưu mà cô ta đã ấp ủ từ lâu.
Thời điểm ở trong phòng làm việc của Louis Vuitton, cô ta nhìn thấy Mộ Nhã Triết, vô cùng bất ngờ!
Mộ Nhã Triết, ông chủ lớn đứng đằng sau tập đoàn Hoàn Vũ, sở hữu nhiều cổ phần nhất của tập đoàn, là chủ tịch tập đoàn Hoàn Vũ, cũng có thể được coi là người nắm giữ toàn bộ ngành giải trí.
Nhưng mà, người thừa kế tập đoàn nhà họ Mộ, Mộ Nhã Triết quá khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước đám đông.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh là người đàn ông xấu xí không có ngoại hình!
Song, khi Lâm Chi được tận mắt nhìn thấy ông trùm thương nhân thần bí này thì, ngay lập tức hốt hoảng không thôi!
Trời ạ!
Quá đẹp trai, cực kỳ nam tính!
Hoán toàn phá vỡ ấn tượng trước kia của cô ta đối với người đàn ông này!
Thân hình cao gầy, khí thế mạnh mẽ, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo như điêu khắc, khí chất ưu nhã hoàn mỹ, hoàn toàn lấn át mấy nam nghệ sĩ mới nổi của làng giải trí!
Khí thế bức người!
Nếu làm người của công chúng, khẳng định sẽ có vô số người hâm mộ theo đuổi!
Vậy mà, người đàn ông này cố tình chỉ là một thương nhân cao cao tại thượng, người đứng đầu tập đoàn, nắm giữ trong tay sản nghiệp nhà họ Mộ cực kỳ đồ sộ, vô cùng tôn quý.
Người đàn ông như vậy, cho dù là loại phụ nữ như thế nào, cũng sẽ ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt vì anh!
Mộ Nhã Triết chính là người bao nuôi Vân Thi Thi sao?
Lâm Chi không khỏi sinh nghi ngờ.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đáp án này trong đầu.
Mộ Nhã Triết nhất định là người đứng đằng sau nâng đỡ Vân Thi Thi, bằng không, làm sao Vân Thi Thi mới vừa ra mắt là có thể ký được nhiều hợp đồng mời đi diễn như vậy?
Mặc dù người đại diện của cô là Tần Chu, nhưng không thể nào có quá nhiều người hậu đãi cô như vậy!
Bao nhiêu người cầu mà không có!
Lúc đầu, cô ta có chút căm giận bất bình, tại sao Vân Thi Thi có thể vớt được người đàn ông bao nuôi vừa đẹp trai vừa có tiền có thế như vậy?
Lại nhớ đến lần cô muốn ra mắt công chúng, phải ngủ với một ông già đáng tuổi cha mình để được đầu tư.
Nghĩ như vậy thôi, mà trong lòng đã cảm thấy thật bất công!
Vì vậy, Lâm Chi ra quyết định trong lòng, nhất định phải đoạt được người đàn ông Mộ Nhã Triết này từ trong tay Vân Thi Thi!
Từ buổi tiệc vội vã trở lại khách sạn.
Khách sạn chỗ cô ta ở và của Mộ Nhã Triết không giống nhau.
Lâm Chi hao tổn tâm cơ, thật vất vả mới hỏi thăm được khách sạn của Mộ Nhã Triết, liền thu thập xong hành lý, vội vàng chạy tới.
Mộ Nhã Triết đã sớm đặt một phòng tổng thống, dịch vụ vô cùng cao cấp.
Cô ta đặc biệt trang điểm lại một lần, cố ý bắt chước theo phong cách của Vân Thi Thi, thanh thuần xinh đẹp, trang nhã tỉ mỉ.
Mộ Nhã Triết coi trọng Vân Thi Thi, đơn giản là thích cái sự non nớt của cô ta thôi! Đơn thuần, non nớt, thâm chí có chút ngây ngô giống như nữ sinh!
Xu hướng bây giờ, mấy ông chủ có tiền đều là thích loại khẩu vị này.
Vì vậy, Lâm Chi trang điểm cho theo phong cách của Vân Thi Thi, sau đó cởi hết tất cả quần áo ra, chỉ khoác một cái áo ngủ tơ tằm, đứng trước gương, ngắm nghía bản thân.
Áo ngủ tơ tằm rất mỏng, dưới ánh đèn, có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong, là một thân hình yêu kiều quyến rũ, cùng với vùng nhạy cảm như ẩn như hiện mập mờ.
Trong lòng Lâm Chi vô cùng đắc ý.
Cô ta cố ý ăn mặc gợi cảm, phong tình vạn chủng, cô ta không tin, cô ta tự mình đưa tới cửa trong bộ dạng này, mà Mộ Nhã Triết sẽ không cắn câu!
Dã tâm của Lâm Chi lớn đến cỡ nào cơ chứ!
Cô ta nghĩ sau khi câu dẫn được Mộ Nhã Triết, chờ cô ta chiếm được người đàn ông này làm của riêng của mình, thì Vân Thi Thi nhất định cũng sẽ bị đá đi thôi!
Đến lúc đó, cô ta cần gì phải khổ tâm lao lực để tồn tại trong giới giải trí nữa chứ?