Đi xuyên qua ánh trăng ௱ôЛƓ lung, cô mơ hồ nhận biết nơi này dường như là một gian trong căn phòng tổng thống xa hoa.
Trang hoàng xa hoa phong phú, cổng vòm tô điểm hoa hồng theo phong cách Châu Âu, thảm trải sàn đắt tiền, đi vào chút nữa, có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn kingsize đủ chứa năm người.
Cửa sổ để mở, gió đêm đi kèm với không khí trong lành xông vào, vén rèm cửa sổ màu đỏ thẫm lên, bay phất phới.
"Ồ? Chẳng lẽ là đi nhầm..."
Cô cuống quít xoay người, cửa phòng đã khép chặc.
Vân Thi Thi sửng sốt, duỗi tay cầm lấy tay nắm cửa, vặn vặn, nhưng vặn không ra.
Cửa bị khóa trái?
Trong lòng Vân Thi Thi cả kinh, hoang mang lo sợ, dùng sức gõ cửa: "Có ai không? Tại sao lại khóa trái cửa? Có ai ở bên ngoài không?"
Không ai trả lời.
Cô có chứng bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, ở trong bóng tối không phân biệt được phương hướng, sau một hồi lục lọi vẫn không tìm được công tắc điện, cô liền từ bỏ.
Trong phòng thật sự yên tĩnh, làm cho cô có cảm giác không an toàn.
Vân Thi Thi mơ mơ màng màng phân biệt phương hướng, lần mò đi tới trước cửa sổ sát đất, đưa tay mở rộng rèm cửa sổ ra, để ánh trăng chiếu vào.
Cũng trong lúc đó, cô nhạy bén nhận ra ở sau lưng có chút động tĩnh khác thường, dường như ở trong phòng có sự tồn tại của người thứ hai.
Vân Thi Thi nín thở tập trung suy nghĩ, trong bóng tối, chỉ nghe được ở sau lưng cô không xa, có tiếng bước chân bình tĩnh đi về phía cô, cùng lúc đó, dường như cô cảm nhận được một cỗ hơi thở có tính xâm lược mãnh liệt.
Cô cảnh giác muốn quay người ngay lập tức, nhưng mà một giây sau, một cánh tay lạnh lẽo nhanh như chớp che hai mắt cô lại.
Không chờ cô giãy dụa chống lại, hai tay của cô đã dễ dàng bị trói buộc, không thể động đậy.
Theo sát phía sau, là một thân hình cao lớn bá đạo áp sát tới, ép cô về phía cửa sổ.
Lễ phục để trần ở lưng dán thật chặt lên song cửa sổ lạnh lẽo.
Cô tức thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Vân Thi Thi cực kỳ hoảng sợ, há miệng muốn lớn tiếng chất vấn người đến là ai.
Không đợi cô lên tiếng, một đôi môi mềm mại nhưng nóng rực ngăn chặn tất cả âm thanh của cô, ra sức chà đạp môi cô.
Là một người đàn ông, vóc người cao gầy, cô miễn cưỡng đứng đến иgự¢ anh, thế tiến công của anh hung hăng, lại giống như mãnh thú hồng thủy, không cho cô một chút cơ hội phản ứng, cứ như thế xâm lược tới.
Vân Thi Thi chợt cảm thấy lúng túng đến cực điểm, giẫy giụa xoay người lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng mà vừa thấy được đôi mắt làm người ta chấn động cả tâm hồn, ngay lập tức kinh ngạc đến sửng sờ.
Dựa vào ánh trăng ௱ôЛƓ lung, trong mắt cô phản chiếu ra tuấn nhan lạnh lẽo của Mộ Nhã Triết, ngũ quan lạnh lùng, đường viền thâm thúy, đẹp trai kinh người!
Đây là lần thứ nhất cô cách gần anh như vậy để đánh giá.
Mắt của anh cực kỳ hẹp dài, làm cho đôi mắt tăng thêm mấy phần mùi vị đoạt hồn phách người.
Hai hàng lông mi rậm và nhỏ dài, vừa đen vừa đẹp như phượng hoàng, đôi mắt phượng càng tăng thêm vẻ đẹp thâm thúy mê người.
Trên người anh có một mùi hương cực kỳ tao nhã, không phải là mùi vị của nước hoa, mà là loại hơi thở nam tính đặc biệt gợi cảm.
Vân Thi Thi nhìn anh chằm chằm, có chút luống cuống, sống lưng dán chặt vào cửa sổ lạnh lẽo, da thịt truyền đến rét lạnh nhưng vẫn xa xa không bằng sự lạnh lẽo trong đáy mắt của người đàn ông.
Anh cao quý, kiêu ngạo, giống như bá chủ ở trên cao.
Thân thể hai người kề sát nhau, anh đỡ vòng eo của cô, ép cô dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, mập mờ cuối đầu đến gần cô, mi mắt hơi rủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh đỡ vòng eo của cô, ép cô dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, mập mờ cuối đầu đến gần cô, mi mắt hơi rủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Vân Thi Thi không kìm lòng được trốn về phía sau, ngăn cánh tay ở eo đang không cho phép cô lui về phía sau, ôm chặt cô càng ngày càng gần.
Gương mặt tuấn tú yêu dị của người đàn ông gần trong gang tấc, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, môi mỏng như có như không lướt qua môi cô, vừa ngứa lại vừa ấm áp, cực kỳ thân mật.
Dường như anh uống chút rượu, môi có hương vị nhàn nhạt, lại đón nhận ánh nhìn của anh, dường như thấm chút men say, đuôi mắt hơi híp lại, sáng lấp lánh, ý vị không rõ, có một loại mê hoặc khác.
Người đàn ông này, sinh ra đã có khí chất vương giả, trong lúc lơ đãng, một ánh mắt, một cái nhíu mày, luôn có thể khiến người ta thần phục.
Vân Thi Thi nắm chặt tay, trực giác run rẩy sợ hãi truyền từ đầu ngón tay đến, thần kinh cả người căng thẳng tột độ.
Thấy cô cảnh giác nhìn mình chằm chằm, đuôi lông mày của người đàn ông lười biếng nhếch lên, môi mỏng lộ ra chút độ cong tà tứ.
Nụ cười mê người, làm cho cô càng nhìn chằm chằm.
"Vâng... anh!"
Nhưng mà, sau một khắc, cô bỗng dưng im lặng, có chút sợ sệt.
Bởi vì cô nhìn thấy ngọn lửa cực kỳ nóng chuyển động loạn trong mắt anh, căn bản không hề che giấu.
Trong lòng cô có chút kinh hãi, trộn lẫn hơi thở ôn nhu nhưng không hề làm mất đi cảm giác bất an trong lòng cô.
"Anh... Anh muốn làm gì?" Cô cảnh giác hỏi.
Anh không nói một câu.
Bên trong căn phòng lớn, yên tĩnh đến nghẹt thở.
Vân Thi Thi rũ mắt, quay mặt đi, cả người cứng ngắc không dám cử động, như là con mồi bị kinh sợ.
Người đàn ông đưa tay, ngón tay thon dài xoa bờ môi cô, tùy tiện di chuyển, bàn tay lớn đảo ngược nắm lấy hàm dưới của cô, khiến cho cô ngẩng mặt lên nhìn vào mặt anh.
Trong ánh mắt thâm trầm của anh, cô nhìn thấy Dụς ∀ọηg ςướק đoạt.
Trong lòng, bắt đầu xuất hiện cảm giác hoảng sợ.
Một giây sau, môi của anh lần thứ hai ép tới, lần nữa phủ kín môi cô.
Vân Thi Thi cực kỳ hoảng sợ, gần như theo bản năng, hung ác cắn lên.
"Hí —— "
Anh nhíu mày, bị đau ngậm môi, nhân cơ hội đó Vân Thi Thi đẩy anh ra, trốn bán sống bán ૮ɦếƭ, chạy về phía cửa, nắm thật chặt tay nắm cửa, nhưng căn bản mở không ra.
Sau lưng, truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Giường như là thợ săn truy đuổi con mồi, thân ảnh cao to đen nghịt ép sát, bỗng nhiên túm chặt vạt áo của cô, ấn cô lên cửa.
Thân thể nam tính to lớn, ngăn phía sau lưng cô, tỏa ra hơi thở nguy hiểm của dã thú.
Ngày thường, người đàn ông dáng vẻ đường đường, nhưng mà bây giờ dựa vào đêm tối che chắn, hơi thở nguy hiểm như mãnh thú hồng thủy từ trong xương, tỏa ra không hề bỏ sót.
Anh bừa bãi đè lên người cô, trong lúc đó, ép chặt cơ thể gầy gò yếu đuối của cô giam cầm giữa lòng иgự¢ anh và cánh cửa, không thể lui được nữa.
"A..."
Trán Vân Thi Thi ᴆụng vào cánh cửa, bị đau khẽ hô một tiếng.
Một giây sau, váy bộ lễ phục của cô bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của người đàn ông vén lên.
Cô thất kinh, nghẹn ngào gào lên: "Không được!"
Người đàn ông nâng cánh tay muốn phản kháng của cô lên cao khỏi đỉnh đầu, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai nhạy cảm, mạnh mẽ cắn lên thùy tai mềm mại của cô.
"Cô muốn trốn đi đâu? Hả?"
Vân Thi Thi không còn cách nào che giấu sự sỡ hãi trong lòng, lên tiếng: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Cô nói xem."
Người đàn ông nắm chặt cằm dưới trơn bóng của cô, để cô nghiêng đầu nhìn anh, giờ khắc này, trong đôi mắt của anh, một đoàn lửa giận vọt lên không ngớt.
"Cô thích trêu hoa ghẹo nguyệt như thế sao?"
"Tôi không có!"