Cuối cùng, như lấy hết dũng khí, Vân Thi Thi xiết chặt tay lại, nhìn thẳng vào anh, đem hết sức ra nói dõng dạc: “Anh chỉ thuộc sở hữu của mình em thôi!”
…… Anh chỉ là của em thôi!
…… Chỉ là của em thôi!
…… Hiểu chứ hả?
Vân Thi Thi nhìn anh, trống иgự¢ đập thình thịch, nói cũng nói rồi, giờ cô chỉ chờ câu trả lời của anh thôi.
Mộ Nhã Triết đang im lặng nhìn, thì bị câu nói dõng dạc của cô làm cho ngạc nhiên.
Anh không nghĩ, kết quả cho sự chờ đợi của anh, là câu nói đó của cô.
Vân Thi Thi có chút luống cuống, cô rụt rè nắm lấy cổ tay áo tắm của anh, động tác này cứ như cô đang làm nũng với anh vậy, giọng nói mạnh mẽ lúc nãy của cô giờ trở nên mềm mại như một con mèo, cô bất lực hỏi anh: “Anh chỉ thuộc về em thôi mà, đúng không?”
Anh đã từng nói.
Anh chỉ thuộc về mình cô.
Anh còn nói cô chỉ là của mình anh, và cô là toàn bộ thế giới của anh.
Tim Mộ Nhã Triết đập mạnh, tim anh đang loạn nhịp, bỗng nhiên, anh cười một tiếng thật sảng khoái, rồi anh nâng cằm cô lên, như một con chuồn chuồn nước, hôn phớt lên môi cô, rồi dần dần mãnh liệt hơn.
“Đúng, em nói đúng rồi!”
Bàn tay anh vừa to vừa ấm, anh nhẹ nhàng ôm ấy cô.
Mặt cô rất nhỏ, lại gầy, tay anh nâng cằm cô, dù anh rất dịu dàng, nhưng anh vẫn sợ lỡ vô ý sẽ làm cô đau!
Anh hôn cô, không muốn rời, hơi thở của cô rất nhẹ nhàng, đôi mắt của cô rất sâu, tà mị vô cùng, đôi con ngươi của cô toả sáng, như hai vì tinh tú trên bầy trời, đẹp rạng rỡ.
Hai người nhìn nhau ở cự ly gần thế này, mắt đối mắt, thân mật ngọt ngào, có khi, mi mắt của anh lướt qua, chạm vào da cô, ngưa ngứa.
Thật sự là… cô cứ như người tình bé nhỏ của ma vương quyền lực, khiến người yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại!
Mộ Nhã Triết hôn nhẹ lên mũi cô, anh ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng nói: “Nghe này…”
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn anh.
“Anh chỉ thuộc về một người, đó là em!”
Từng chữ, từng chữ đều được anh nói dõng dạc rõ ràng, rất chân thành.
“Đó là câu trả lời của anh đấy! Em có thích không?”
Vân Thi Thi ngẩn người, trống иgự¢ đập mạnh một cái, cả người liền mềm nhũn ra, mặt đỏ như quả cà chua.
Anh cười, không đợi cô trả lời, anh hôn cô.
Nụ hôn này không bá đạo mãnh liệt như bình thường, mà chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng, rất ôn nhu.
Anh ôm eo cô, tiếp tục nụ hôn không có điểm dừng.
Mộ nụ hôn kiều diễm, kéo dài từ phòng khách, đến phòng khách, trên ghế salon, hai người cứ hôn như thế, không hề dừng lại, càng hôn, anh càng vào sâu, càng muốn được thêm nhiều thứ nữa.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, tay cũng không ngừng làm việc, hai ba lần vuốt ve kích thích, liền thuận lợi mở ra cái nút áo tắm bên eo cô.
Nút cô phải buộc rất lâu, rất kì công, nhưng anh thì chỉ cần vài giây, liền cởi sạch quần áo trên người cô.
Vân Thi Thi bị anh hôn đến hít thở không thông, anh ngừng lại, để cho cô hô hấp, nhưng khoảng chừng mấy giây sau, anh lại tiếp tục hôn cô, vừa hôn vừa không ngừng xâm nhập.
Cô nâng hai tay lên, ôm lấy cổ anh, nhưng lại không thể giành thế chủ động, áo tắm của anh cô chỉ cởi được đến ngang vai, để lộ ra hai đầu vai săn chắc của anh.
Mộ Nhã Triết trêu chọc: “Cô bé nhỏ, sao vội vàng quá vậy?”
Câu nói đó của anh làm Vân Thi Thi xấu hổ không thôi, trên mặt đỏ lên, ngừng động tác lại, định thu tay về.
Anh bắt lại tay cô, nói: “Cứ tiếp tục đi!”
Mấy lời mập mờ của Mộ Nhã Triết đúng là làm cho người ta đỏ mặt tim đập, trước mặt người khác, anh vẫn luôn là một người vô cùng lãnh đạm xa cách, đối với mấy chuyện nam nữ anh cũng không phải là rất ham muốn.
Vì vậy, trong giới thượng lưu, có rất nhiều cô gái danh môn khuê tú muốn tìm cách tiếp cận anh. Không phải bởi vì cái gì, mà là mấy người con cháu gia đình quý tộc, cậu ấm cô chiêu, quan hệ nam nữ giữa bọn họ thường rất phức tạp.
Nhưng cố tình anh vẫn chưa bao giờ bị đồn đại là có quan hệ lung tung rối loạn.
Chuyện này trong giới thượng lưu, rất hiếm có.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Không có người đàn ông nào không có ham muốn tình yêu, cũng không có người đàn ông nào không cần phụ nữ, không hề có.
Mấy chuyện này, cũng cần phải nhìn xem đối phương là ai.
Hay nói cách khác, cho dù Lâm Chi hao tâm tổn trí, cởi hết quần áo trên người không còn một món gì, đứng trước mặt anh õng ẹo tạo dáng, cũng chưa chắc anh sẽ nháy mắt một cái.
Vậy mà giờ phút này, người phụ nữ anh đang ôm trong иgự¢, không có làm gì hết, chỉ nhìn thôi, anh cũng có một loại xúc động hung hăng muốn cô ngay lập tức!
Anh là một người đàn ông tràn đầy tinh lực, chỉ làm một lần cũng đủ lâu.
Hai người ngồi trên ghế salon mây mưa một hồi, Vân Thi Thi mệt mỏi thở dốc không ngừng, còn người đàn ông lại nhíu mày, anh còn chưa có thỏa mãn!
Chỗ này, quá chật!
Có mấy động tác không làm được, "chiến trường" nhỏ hẹp như vầy căn bản không có "đất dụng võ" cho anh, vì vậy anh ôm người phụ nữ đang thở hổn hển lên, sải bước đi vào phòng ngủ, ném cô lên giường.
Cơ thể kiều mị bị ném lên chiếc giường kingsize hơi nảy lên một chút.
Ngay sau đó, thân hình cao lớn ngay lập tức đè lên trên, chiếm hữu cơ thể cô, giống như rất quen thuộc, lại một lần nữa hòa hợp vào cùng một chỗ với cô, tiếp tục chuyện còn chưa thỏa mãn lúc nãy!
Giờ phút này, anh đã bị cô làm lu mờ hết lý trí rồi.
Cô gái nhỏ này, thật quá mê người!
Anh mê luyến sự ấm áp trong cơ thể cô, điên cuồng va chạm, không dừng lại được, cộng với âm thanh đứt quãng của cô, lại càng làm cho anh nhiệt huyết sôi trào, muốn nhiều thế nào anh cũng không thấy đủ, anh hận không được ở trong cơ thể cô thật lâu thật lâu!
"Không được... Không, không được..."
Vân Thi Thi khó chịu bấu chặt khăn trải giường, giống như muốn khóc lên, khổ sở cầu xin: "Mộ Nhã Triết, em... Em sắp ૮ɦếƭ rồi..."
Giọng nói mị hoặc cầu xin tha thứ, làm cho người đàn ông từ nãy giờ vẫn luôn điên cuồng ra vào, suýt nữa là phóng hết ra ngoài.
Anh cố nén cười, tà mị cắn vành tai cô, vô cùng bá đạo nói: "Anh sẽ không để cho em ૮ɦếƭ đâu!"
"Anh...!"
Ngay cả sức lực để trừng anh mà Vân Thi Thi cũng không có.
Phóng túng.
Quá phóng túng.
Một hồi hoan ái cuồng nhiệt, mãi đến gần rạng sáng, cô cầu xin hết đủ mọi cách, anh mới chịu ngừng lại.
Bị ђàภђ ђạ một hồi lâu, rốt cuộc cũng được giải phóng rồi, cuối cùng anh cũng chịu dừng lại tha thứ cho cô.
Xương cốt Vân Thi Thi như muốn rời ra thành từng mảnh!
Cô đã liên tục cầu xin tha thứ, khổ sở năn nỉ, nhưng không có kết quả gì hết, người đàn ông tràn đầy tinh lực dùng hoài không hết này căn bản là không thèm để ý đến mấy lời của cô, thậm chí lúc cô cực kỳ mệt mỏi, lại dùng mấy tư thế xấu hổ kia trêu chọc, khiêu khích cô.
Quá ác liệt!
Người đàn ông này đúng là quái vật!
Giống như tinh lực không bao giờ cạn kiệt.
Cho đến khi cô cảm thấy vô cùng kiệt sức, người đàn ông nằm trên người cô mới phóng thích tất cả vào trong người cô, buông tha cho cô.