Bởi vậy, đa số sản nghiệp trên danh nghĩa của anh, đều đầu tư Bất Động Sản và các hạng mục khác, tỷ như bất động sản làng du lịch, khách sạn, cổ quyền công ty đưa ra thị trường, ngân quỹ tập đoàn tài chính, đảo nhỏ tư nhân, quyền tư hữu thổ địa...
Thứ trong tài khoản, chỉ là một bữa ăn ngon thôi.
Hoạt động tài sản của anh, mỗi ngày thêm vài con số vào tài khoản của anh.
Chỉ là, mặc dù đối với anh mà nói, chỉ có thể tính là số lẻ, nhưng mà đối với người phụ nữ ngốc này mà nói, có lẽ là một con số thiên văn rồi!
Nếu cô tới trong ngân hàng lấy tiền, nhân viên ngân hàng bình thường căn bản không thể phục vụ, chỉ lấy tiền cũng có quầy khách quý tự mình tiếp đãi!
Quản lí ngân hàng, cũng phải ngoan ngoãn mở cửa cho cô.
Bởi vậy, tránh cho phiền toái, anh đặc biệt chuẩn bị cho cô một chi phiếu nhỏ, số tiền tám con số, xem như chi tiêu hằng ngày và tiền bạc mua đồ ăn.
Nếu Vân Thi Thi biết cô chồng yêu của cô tỉ mỉ chuẩn bị một tấm thẻ tám chữ số... dùng để mua đồ ăn, sợ sẽ tức giận đến nôn ra máu!
Đáng thương thanh cho người phụ nữ nào đó, giờ phút này đang tính toán dưới đáy lòng, nếu là đang kí thẻ của anh trong trang web mua sắm, chẳng phải là có thể mua mua mua, cũng không cần lo lắng tài khoản trống, không đủ tiền rồi!
Nếu Mộ Nhã Triết biết cô chỉ có chút tiền đồ ấy, hẳn sẽ tức giận đến ho ra máu.
Có lẽ đây là điểm cần mài nhẵn nhất giữa hai người.
Từ nhỏ Vân Thi Thi đã sống khổ cực, một đồng tiền, hận không thể bẻ thành hai mảnh mà dùng, chỗ có thể tiết kiệm, tiết kiệm ăn mặc, thì tuyệt đối không phô trương lãng phí.
Hấp dẫn lớn nhất của việc đóng phim, đại khái là thu nhập xa xỉ kia.
Diễn một bộ phim, một ngôi sao hạng nhất có thể lấy được mấy chục vạn đến mấy trăm vạn một tập, tuy vất vả, nhưng nếu thành công, thì vinh quang và ích lợi sau đó, vô cùng hấp dẫn.
Nhưng, trong mắt cô thì mấy chục vạn, đã xem như xa xỉ rồi.
Còn trong mắt Mộ Nhã Triết, thì chẳng thèm ngó tới.
Từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như vậy, thế cho nên khái niệm của anh về tiền tài cơ bản là vô cảm.
Bọn họ giống như là người của hai thế giới, trong mắt Vân Thi Thi, tiền lương mấy ngàn mấy vạn cần tính toán chi li mà tiêu xài, ở trong mắt anh, dù nhân lên một trăm lần cũng không lọt nổi mắt xanh của anh.
Nếu để cho cô biết, lấy năng lực của anh, có thể dễ dàng khiến kinh tế một thành phố trở nên phát đạt, cô sẽ có cảm tưởng thế nào?
Để cho cô biết, anh có thể mua được hai quốc gia, không biết người phụ nữ này có thể sợ tới mức hóa đá không?
Hình như cô căn bản chưa từng đánh giá giá trị con người của anh, cũng không biết cuối cùng sự tồn tại của nhà họ Mộ có ý nghĩa thế nào.
Người phụ nữ của mình không biết người đàn ông nhà mình đáng sợ bao nhiêu, rõ ràng là một con rồng thần, trong lòng cô lại cảm thấy không có gì khác rắn trên mặt đất, việc này khiến anh có phần buồn bực.
Ngay từ đầu cô đã thể hiện dù anh có tiền cũng không liên quan mình, khi đó anh đã cảm thấy đây là một kẻ ngốc.
Sau đó, anh bắt đầu hơi hoài nghi, người phụ nữ này có phải định giả heo ăn thịt hổ không, tâm kế rất nặng, lòng dạ rất sâu, về sau anh mới phát hiện - - cô đúng là một kẻ ngu ngốc.
Cô khác những người phụ nữ tính toán tỉ mỉ kia.
Ngu dốt thì ngu dốt một chút, nhưng là, anh rất thích sự thuần khiết không tạp chất của cô.
Vân Thi Thi không biết anh tại nghĩ thầm cái gì, bỗng nhiên, lấy tay đẩy đẩy khuỷu tay anh.
"Anh đưa chi phiếu cho em, không hối hận chứ?"
Mộ Nhã Triết mỉm cười, cũng không nói.
Cô uy Hi*p như thật: "Đến lúc em xài tiền của anh đến táng gia bại sản, cũng đừng trách em đó!"
"Vừa lúc, anh thiếu một người phụ nữ khiến anh phá sản."
“Bên cạnh anh đang thiếu một người phụ nữ khiến anh bị phá sản!”
Mộ Nhã Triết nở nụ cười, trong mắt mang theo vẻ đùa cợt nghịch ngợm, mang theo một chút cưng chiều sủng nịch.
Anh…!
Anh gây dựng tập đoàn Mộ Thị ngày càng lớn mạnh chỉ vì một mục đích, cho cô và các con của anh sống một cuộc sống hạnh phúc ấm no!
Trừ mục đích đó ra, anh cũng chẳng cần cái thứ quyền thế này làm gì!
Vân Thi Thi bị câu nói của anh làm cho đỏ mặt.
Cô chỉ nghe người ta nói: bên cạnh anh đang thiếu một người phụ nữ để quản lý gia đình nhỏ!
Cứ cô chưa từng nghe ai nói: bên cạnh anh đang thiếu một người phụ nữ khiến anh bị phá sản cả!
Lời nói này của anh, vô cùng có khí phách!
Vân Thi Thi cũng không muốn chọc ghẹo anh, nên chỉ cười hì hì hỏi: “Này, anh nói có thật không vậy?”
Anh cười: “Sao? Em không tin à!”
Vân Thi Thi nghiêm túc nói: “Nếu anh nói câu này trước ngày hôm nay, thế mới đáng mặt đàn ông!”
Mộ Nhã Triết: “…”
Ngốc quá!
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn thẳng vào cô.
Vân Thi Thi nhìn vào đôi mắt sáng như sao của anh, cô nhíu mày, vẻ mặt khiêu khích nói: “Sao, bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì!”
“Dù là bất cứ khi nào, anh cũng có thể nói cho em nghe!”
Mộ Nhã Triết thích thú nhìn bộ dáng tự đắc của cô, nhéo nhéo gương mặt cô, đôi mắt cười nhìn cô: “Nếu có bản lĩnh, thì em làm anh phá sản đi!”
Anh không tin cô có bản lĩnh đó!
Vân Thi Thi chỉ cười, sau đó dựa sát vào anh một chút, cầm lấy cổ tay anh, cười hì hì: "Đại gia, bắp đùi ngài còn thiếu vật trang trí không?" (1)
“Không thiếu!”
Vân Thi Thi thu lại nụ cười của mình, oan ức nhìn anh.
Thật không ngờ, anh lại tiến sát cô hơn, nhìn vào mắt cô, trầm tư nói: “Trong lòng anh còn thiếu một người, em có muốn vị trí đó không?”
Giọng nói của anh thật mê hoặc, nó trong như hoa lan, trầm thấp ấm áp, cô vừa nghe mặt đã đỏ cả lên, tim đập thình thịch.
Anh không nói gì nhiều.
Chỉ nói một câu thôi, cũng khiến cô không đỡ được rồi!
Trong chớp mắt, mặt Vân Thi Thi đã đỏ hết cả lên.
Cô không dễ xấu hổ, nhưng cứ nhắc đến anh, dù không nói, chỉ cần nghe và nhìn thôi cũng đủ khiến mặt cô thoáng hồng rồi.
Làn da cô rất trắng, giờ đây phủ một lớp phấn đỏ hồng, hiện giờ cô đang ngại ngùng e lệ.
Vân Thi Thi bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, cô ngẩng lên, nhìn anh hỏi: “À, em muốn hỏi anh, sao đột nhiên anh lại kéo em đến Cục Dân Chính vậy?”
“Hử?”
Mộ Nhã Triết cười cười, dĩ nhiên đối với cách xưng hô của cô có chút bất mãn.
“Bà xã à, em chú ý cách xưng hô của mình một chút. Em phải gọi anh là gì?”
Vân Thi Thi mặt lại đỏ lên…
Cô làm sao mà làm quen ngay được cơ chứ!
Cô cắn cắn môi, dưới ánh mắt chăm chú nhìn cô của anh, cô thẹn thùng nặn ra hai chữ: “Ông… ông xã…”
Mộ Nhã Triết nhướng mày, nghe cô gọi thế, thật là sướng tai nhe: “Em gọi lại lần nữa xem.”
“Ừm” Vân Thi Thi như đứa trẻ tập nói, cúi đầu nhìn giày, nghe anh một bên dụ dỗ không ngừng.
“Ông xã…”
“Nói nhỏ hơn một chút!”
“Ông xã…”
“Dịu dàng hơn chút nữa nào!”
Vân Thi Thi hằng giọng một cái, sau đó giọng nói mềm mại vang lên: “Ông xã à ~~”
Cô vừa dứt lời, cô thoáng nhìn thấy đôi mắt cực nóng của anh.
(1)土豪, 你大腿缺挂件吗? =Thổ hào, nhĩ đại thối khuyết quải kiện mạ? = Đại gia, bắp đùi ngài còn thiếu vật trang trí sao?
Baike giải thích là thành ngữ chỉ trường hợp có một người có điều kiện nhất định, người khác muốn dựa vào điều kiện này, nguyện làm bất cứ cái gì (giống như trên đùi một vị đại gia, muốn dựa dẫm vào họ thì hỏi họ trên đùi có còn thiếu vật trang trí không, người nói chính là muốn làm vật trang trí này - đây chỉ là cách nói hình tượng)