Chỗ ấy là nơi mẫn cảm nhất của anh.
Cô vừa hôn, cái hành vi này, lại càng giống một loại khiêu khích!
Người đàn ông liền cảm giác một trận điện giật truyền khắp toàn thân, nhất là...
Từ trong hôn lễ, anh liền nhẫn nại chính mình, chờ đến lúc này, có nhiều thứ, cũng cũng không cần phải che che lấp lấp, trực tiếp một chút, ngược lại càng tốt!
Thế là, anh lưu loát cở sạch lễ phục của cô, đối với anh mà nói, thời khắc này, cô so với lúc mặc lễ phục, càng để cho người ta kinh diễm!
Thân thể của anh cũng bắt đầu hưng phấn, ở cái tư thế này, đoạt lấy cô, từ mới đầu dịu dàng xâm nhập, thẳng đến sau, cuối cùng không kìm nén được chính mình, thời gian dần qua hung mãnh lên.
"Mộ Nhã Triết..."
Cô bị anh cuồng mãnh tấn công làm cho bất an, không tự chủ được khẽ gọi tên anh, giọngyếu ớt, giống như là mèo con, lại không biết như vậy càng làm cho anh khó mà thu phóng, tình triều áp chế đã lâu, giống như sóng to gió lớn, trong nháy mắt chôn vùi cô trong đó.
Trong lúc cực độ vui thích, xen lẫn cô có chút luống cuống.
Lúc động tình, anh không khỏi lên tai cô, cắn dái tai cô, một lần một lần, lầm bầm tên cô.
"Thi Thi..."
Anh dịu dàng kêu tên cô, giọng ma mị, lại để cho người ta không hề có năng lực chống cự.
Cô nhắm mắt lại, mặc cho bản thân trầm luân trong đó!
Lúc luân hãm, đổ mồ hôi lâm ly, dần dần thể lực cô càng chống đỡ hết nổi, thở gấp liên tục, hô hấp đã mất đi tần suất, có chút dồn dập.
"Đừng..."
"Chậm một chút..."
Có chút không cách nào áp tải cường thế chiếm hữu quá mức của anh, cô không lôi ra nổi một chút sức lực, đành phải mong manh cầu xin tha!
Dù cô cầu xin tha thứ, anh căn bản là nghe không vào, mặc cho bản thân động tới.
Thẳng đến khi kết thúc, cuối cùng cô không chịu nổi, xụi lơ ở trong иgự¢ anh, toàn thân cao thấp, mềm mại bất lực, cuốn trong иgự¢ anh thở gấp, giống như bệnh nhân, sắp không cách nào tự hít thở!
Anh nhìn cô, cảm thấy bộ dạng cô như vậy, vừa đáng yêu, vừa buồn cười!
Chẳng qua mới một hiệp, cô đã không tự chủ co quắp, anh thực sự không biết nên nói cô thế nào!
"Không phải để em rèn luyện nhiều sao? Thể lực kém như vậy!" Anh bất mãn trách cứ, trong miệng lại không che giấu được cưng chiều.
Cô thở gấp, cả người mê mẩn trừng trừng, đến mức anh nói cái gì, căn bản nghe không vào một chữ, tự lo điều chỉnh hô hấp của mình.
Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười, cũng không nỡ giày vò cô, ôm lấy cô ngã xuống giường, không ngừng vuốt phía sau lưng cô.
Anh biết, tối hôm qua, cô hẳn là không thể ngủ ngon.
Bởi vậy, mới chật vật như vậy!
Anh ôm lấy cô, năm ngón tay luồn vào tóc cô, ấn đầu cô vào trong иgự¢ của mình, cho dù thân thể vẫn chưa thoả mãn, nhưng cũng không nỡ lại muốn cô!
Chờ thể lực cô khôi phục, tiếp tục cũng không vội!
Cũng không thể giày vò cô thảm.
Về sau cô ngốc gặp anh, sợ cô run chân.
Dưới trấn an của anh, lúc này hơi thở của cô mới dần dần bình tĩnh lại, nằm ở trên иgự¢ anh, nhắm mắt lại, mới vừa có một trận như vậy, cô cảm giác đầu óc của mình thiếu dưỡng khí, cả người đều tung bay trong mây!
Người đàn ông này, ở phương diện này, mạnh mẽ đến chịu được, tóm lại có thể giày vò cô tan ra thành từng mảnh!
Lúc đó, anh gối cao thưởng thức bộ dạng cô, càng nhìn, càng cảm thấy yêu thích không buông tay!
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Mộ Nhã Triết cảnh giác, nhíu lông mày.
Liền nghe thấy tiếng đập cửa "Cốc cốc cốc", tiếng Tiểu Dịch Thần xuyên qua cửa, rơi vào trong tai của bọn họ.
"Cha, mẹ, hai người có ở đây không?"
Vân Thi Thi lập tức nghe thấy tiếng Tiểu Dịch Thần, bỗng nhiên từ trong mềm nhũn lấy lại tinh thần, nhận lấy kinh hãi lớn lao.
Còn không có làm ra bất kỳ phản ứng nào đâu, liền nghe đến "Răng rắc" một tiếng, tựa hồ là từ bên ngoài tiếng mở cửa, Mộ Dịch Thần thấy không có người đáp lại, vậy mà liền đường hoàng rêu rao vào cửa!
"Cha, mẹ!?"
Mang theo tiếng gọi mờ mịt, Mộ Dịch Thần đã đi vào trong cửa.
Vân Thi Thi phát giác đứa trẻ đã vào cửa, cả kinh muốn nghẹn ngào gào lên!
A, trời ạ!
Sao cửa không có khóa?!
Mộ Nhã Triết lại vô cùng bình tĩnh, kéo chăn một cái, che người cô lại, mà anh thì sao, lại cực kỳ ưu nhã, trùm âu phục lên người mình, ngược lại cũng coi là "vũ trang đầy đủ" rồi!
Anh bất động thanh sắc, lại không nghĩ rằng căn bản là Mộ Dịch Thần không có đi vào bên trong.
Gian phòng này chia làm hai khu vực.
Một là phòng giữ quần áo và tiếp khách, tính chung một chỗ, một cái khác chính là phòng ngủ, hai khu vực dùng một cái cổng vòm phân làm hai, phòng ngủ ở trong nhất.
Bởi vậy, khi Mộ Dịch Thần đi vào, đầu tiên dạo qua phòng khách một vòng, không thấy được người: "Ừm" một tiếng, liền quay người rời khỏi phòng.
Cái đứa nhóc đơn thuần này, sao có thể đoán được, giờ phút này, cha và mẹ mình đang tiến hành phương diện giao lưu "thân thiết" nào đó!
Chẳng qua xuất phát từ giáo dưỡng tốt đẹp, cậu không có tiến vào trong.
Dù sao, từ nhỏ học thành lễ nghi, lúc tiến vào phòng của người khác, đặc biệt là phòng ngủ, không được chủ nhân cho phép, bất kể như thế nào cậu cũng sẽ không bước vào.
Bởi vậy, căn bản cậu không có vào phòng ngủ, thấy phòng khách không ai, liền trực tiếp ra cửa.
Nhân tiện, đóng cửa lại.
Tâm của Vân Thi Thi bị treo cao lúc này mới khó khăn rơi xuống đất, xem ra là sợ bóng sợ gió một trận!
Bị Mộ Dịch Thần làm giật mình, đổ một thân mồ hôi lạnh!
Mộ Nhã Triết rũ mắt, thấy bộ dạng cô chưa tỉnh hồn, không nhịn được cười thầm, nhéo gương mặt cô."Cái này đã sợ sao? Lá gan thật nhỏ!"
"Anh..."
Vân Thi Thi giận dữ trừng mắt liếc anh một cái.
Anh còn không biết xấu hổ nói?!
Cô tức giận tắt tiếng, đập một cái lên bờ vai anh, hờn dỗi nói: "Anh tiến vào, làm sao không khóa cửa?"
"Quên rồi!"
Lúc ấy anh đẩy cửa ra, trông thấy bóng lưng của cô, lại hoàn toàn bị mê hoặc, nào còn nhớ khóa cửa hay không khóa của?
Vào nhìn thấy cô!
Cái khác, đương nhiên không để ý tới.
"Quên sao?!"
Vân Thi Thi dở khóc dở cười: "Nếu vừa rồi thằng bé vào bên trong, nhìn thấy bộ dạng này... Hình ảnh như vậy, hẳn là xấu hổ?"
Một câu quên khóa cửa nhẹ nhàng, kết quả, để cho cô bị dọa cho phát sợ.
Mộ Nhã Triết lại không có một chút dáng vẻ biết sai: "Không có việc gì! Nó không hiểu."
Vân Thi Thi: "..."
Đứa con trai này của anh, đối với chuyện nam nữ, căn bản không hiểu, nếu đi vào nhìn thấy, đại khái cũng chỉ đỏ mặt một chút, cũng sẽ không biết bọn họ đang làm gì!
Vân Thi Thi không biết nên nói anh có cái gì tốt rồi!
"Qua khóa cửa đi!" Cô nói, thúc giục.
Mộ Nhã Triết lại nghiền ngẫm cười một tiếng, xoa gương mặt nóng hổi của cô: "Khóa cửa? Sao? Em... Còn muốn?"
Vân Thi Thi lập tức biện bạch nói: "Em không phải ý này!"