Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 990

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sau khi anh trừng mắt liếc một cái, nhưng mà Tiểu Dịch Thần ỷ có sự chống đỡ của Vân Thi Thi, còn oán hận liếc anh một cái nữa.
Nha.
Thằng nhóc này, có tiền đồ.
Trước đây anh vừa trừng mắt, cậu liền sợ đến rụt cổ rồi.
"Ừm! Cho con, nhất định phải tiêu xài tiết kiệm một chút." Tiểu Dịch Thần quay đầu, đã nhìn thấy Vân Thi Thi cười híp mắt đưa cho cậu mấy tờ tiền giấy.
Tim Tiểu Dịch Thần "Bẹp" lạnh đi một chút!
Hữu Hữu ở một bên cười trộm.
Mẹ và cha mới không giống chứ.
Cha lắm tiền nhiều của, mỗi tháng cho mỗi người bọn họ mấy chục vạn tiền tiêu vặt, nhưng khái niệm tiền tiêu vặt cho trẻ con với mẹ tới nay, lại theo xu hướng những gia đình bình thường.
Trẻ con bảy tám tuổi, có thể tiêu tiền gì, cho mấy trăm đã ghê gớm rồi.
Nhìn thấy Tiểu Dịch Thần biểu lộ một mặt mất hết can đảm, Hữu Hữu che miệng nhìn có chút hả hê cười trộm.
Trời phương Bắc, vào buổi tối, rất lạnh.
Nhưng khác với phương Nam, trời phương Nam thuộc về loại hình ẩm ướt, ban đêm ở phương Bắc, che phủ dày đặc một chút, ngược lại cũng không xem là quá lạnh.
Một nhà bốn ghế ngồi ở trong rạp chiếu phim.
Vân Thi Thi đã xem qua một lần, nhưng hai cậu nhóc lại chưa xem, trẻ con sáu bảy tuổi, đối với phim tình cảm, căn bản không có hứng thú.
Nhưng bởi vì nữ chính của phim này là mẹ, bởi vậy hai cậu nhóc, vẫn thấy say sưa ngon lành.
Vân Thi Thi lại lo lắng đề phòng, dù sao, bộ phim này lúc quay, từng náo động song gió không nhỏ.
Quả nhiên, lúc xem phim, Mộ Nhã Triết toàn bộ hành trình đều đen mặt.
Đụng tới một số đoạn ôm ôm ấp ấp, sắc mặt của anh càng đen hơn, đừng nói đến những phần diễn hôn môi thân mật kia.
Nhất là tình tiết Doãn Hạ Thuần cưỡng hôn Doãn Đông Vũ, Vân Thi Thi cẩn thận từng li từng tí liếc qua Mộ Nhã Triết, trên mặt đen đến sắp nhỏ ra mực nước rồi.
Dày vò!
Có một khối băng sơn ngàn năm ngồi bên cạnh, che phủ dày đặc cũng không làm nên chuyện gì a!
Tiểu Dịch Thần ở một bên còn lời không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi nói một câu như vậy: "Hữu Hữu, em có cảm giác nhân vật nam chính với mẹ kia, rất xứng đôi không!"
Lời này vừa nói, đôi mắt Mộ Nhã Triết càng âm trầm, anh không nhịn được vươn tay ra, hung hăng nắm lỗ tai cậu, đau đến mức Tiểu Dịch Thần nhe răng trợn mắt.
"Im miệng! Con xem phim, không cần nhiều lời!"
Tiểu Dịch Thần không hiểu sao bị mắng một câu như vậy, bưng bít lỗ tai đỏ bừng, khóc không ra nước mắt.
Cậu hướng Hữu Hữu kể khổ nói: "Cha quá bạo lực, anh có chỗ nào đắc tội cha sao? Lại bắt nạt anh như vậy?"
"Đáng đời!"
Hữu Hữu mặt không cảm xúc, một chút cũng không đồng tình: " Ai bảo anh ngya trước mặt cha nói mẹ và một người đàn ông khác quá xứng đôi?”
Tiểu Dịch Thần: "..."
Cậu nhóc lập tức xoay người nói: "Cha, cha đẹp trai nhất! Cha và mẹ mới xứng nhất nha!"
Lời chọc cười, chọc cho người ngồi xung quanh đều nhìn lại, nhìn qua cậu nhóc dễ thương như thế, mọi người đều phát ra một trận cười thiện ý.
Nhưng mà, không khỏi có người chú ý đến Vân Thi Thi ngồi bên cạnh xem phim.
Một cô gái bên trong nhỏ giọng nói: "Này, anh nhìn người phụ nữ phía sau kia xem, khuôn mặt thật giống với nữ chính trong phim nha!"
Bạn trai cô ta lập tức xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Vân Thi Thi, lại kinh ngạc vô cùng.
"Là rất giống!"
Vân Thi Thi trong lòng "Lộp bộp" một chút, rối trí: Hỏng bét rồi, hình như bị người ta nhận ra!
Cô bé kia lộ ra sự hưng phấn dị thường, cô ta quay đầu, nhìn về phía Vân Thi Thi, cẩn thận từng li từng tí thăm dò: "Mạo muội hỏi một chút, Cô có phải diễn viên đóng Doãn Hạ Thuần kia, Vân Thi Thi hay không?"
Hữu Hữu ngơ ngác một chút, lại nghe Vân Thi Thi rất bình tĩnh trả lời: "Làm sao có thể? Tôi đã mẹ của hai đứa bé."
Bộ dáng vô cùng bình thản, ngược lại khiến đáy lòng cô gái hoang mang.
Vân Thi Thi nói tiếp:" Bạn tôi nói dáng dấp tôi và Vân Thi Thi rất giống, cho nên, tới xem người đóng vai cô ấy một chút!"
"Còn có trùng hợp như vậy?"
Người đàn ông kia ngạc nhiên nói.
Vân Thi Thi thản nhiên trả lời, ngược lại khiến hoài nghi trong lòng bọn họ tan biến, thế là, lại an tâm xoay người sang chỗ khác tiếp tục xem phim.
Vừa xem, còn vừa phát ra tiếng thán phục: "Thật vô cùng giống!"
Vân Thi Thi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết.
Đã thấy anh nhìn chằm chằm màn ảnh, trong bóng tối, đôi mắt của anh thâm thúy lại sáng, đẹp đến mức giống như ngọc thượng đẳng, làm cho người ta nhịn không được trầm mê luân hãm.
Dường như phát hiện cô nhìn lén, Mộ Nhã Triết chậm rãi quay mặt lại, nhìn cô một cái, nhíu mày: "Làm sao?"
"Anh có phải không thích xem phim này hay không?"
Vân Thi Thi lẩm bẩm một câu.
"Anh cứ nói đi?"
Mộ Nhã Triết lại là buồn cười hỏi lại: " Không có người đàn ông nào lại thích phụ nữ của mình hôn môi người khác."
"Đây là diễn kịch, làm việc chỉ là làm việc."
"Làm việc cũng không được."
Mộ Nhã Triết lại chua chua nói một câu: " Còn hôn sâu như vậy, kỹ thuật diễn thật tốt!"
Vân Thi Thi trong gió ngổn ngang, cũng không biết đánh giá này của anh rốt cuộc là tán dương hay là châm biếm, luôn cảm thấy anh hình như rất không chào đón bộ phim này.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút, đổi vị trí suy nghĩ, anh không thích, cũng không thể phê bình.
Dù sao, anh không thích cô và người đàn ông khác có biểu hiện quá thân mật.
Tưởng tượng một chút, nếu là bởi vì làm việc, Mộ Nhã Triết cùng một phụ nữ khác hôn môi, cô cũng không thể chịu đựng được.
Thế là, cô hạ quyết tâm nói: "Ừm! Về sau cũng không đóng phim hôn môi nữa."
Mộ Nhã Triết: "..."
Cô khoác cánh tay anh, thấp giọng cam đoan nói: "Cho dù là làm việc, cũng sẽ không cùng người đàn ông khác làm như vậy."
"Không tệ, em có giác ngộ như vậy, rất tốt!"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên giữ bờ vai cô, lại gần nhẹ nhàng hôn môi một cái, ánh mắt rơi vào bên trên cánh môi no đủ ướƭ áƭ của cô, nặng nề nói: "Nơi này, là thuộc về anh. Những người khác, không có tư cách!"
"Này! Khiêm tốn một chút, lúc này ở trước mặt công chúng, anh có thể âm điệu thấp một chút không."
Vân Thi Thi dở khóc dở cười đẩy anh ra.
"Anh hôn bà xã của anh, còn phải chú ý âm điệu thấp hay không sao?"
Mộ Nhã Triết lại hùng hồn nói.
Vân Thi Thi càng tức giận, trong lòng cười trộm, trên mặt lại ra vẻ tức giận nhét đầy bắp rang bơ vào miệng anh.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần ngồi ở một bên, không chớp mắt nhìn màn ảnh, bọn họ ăn ý cảm thấy, hai người giống như hai bóng đèn to lớn, đang chiếu lấp lánh!
Xem phim xong, đã hơn chín giờ đêm rồi.
Lúc tan cuộc, mọi người đi ra, còn không ngừng tranh nhau tán dương bộ phim này.
Đại đa số, đều là bạn trai cùng đưa bạn gái của mình đi xem.
Đám con gái đều thích lãng mạn, nhất là thích dạng phim tình yêu này, tuy đại đa số người đều hướng về phía Cố Tinh Trạch, nhưng mà sau khi xem xong, đều bị cách biểu diễn của Vân Thi Thi hấp dẫn thành fan.
"Cái Doãn Hạ Thuần kia, diễn thật giỏi! Kết thúc cuối cùng, em xem đều muốn khóc."
"Nữ chính diễn trong phim, kỹ thuật diễn quá ưu việt."
"Nghe nói là Vân Thi Thi diễn, gần đât cô ấy hình như rất hot, không phải đang diễn “Khuynh quốc” sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc