Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 15

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Loại bỏ được chướng ngại vật mang tên Phó Phái, giữa Mạt Mạt và Cố Vị Dịch chỉ còn tồn tại một vấn đề do nhất, đó là lựa chọn Có nên đi học ở Viện Công nghệ Massachusetts hay không. Cố Vị Dịch sẽ chọn giang sơn hay mỹ nhân?
Mạt Mạt biết rõ trước sau gì cũng phải đối mặt với chuyện này, nhưng trong lòng cô cứ muốn lảng tránh, trì hoãn. Cô muốn làm một con đà điểu vùi đầu vào bãi cát, mà chẳng buồnnghĩ tới màu lông sặc sỡ trên thân thể kia đã tiết lộ vị trí của bản thân.
Cố Vị Dịch là người đâu dễ dàng buông tha cho người khác. Từ sáng tới tối, anh suốt ngày lôi vấn đề này ra thảo luận, gây ảnh hưởng không nhỏ tới kế hoạch “đà điểu lẩn trốn” của cô. Mỗi lần nghe anh nhắc tới chuyện “du học" cô đều chuyển chủ đề, hoặc bịt chặt tai, giả cầm giả điếc.
Biểu hiện của cô khiến Cố Vị Dịch tức muốn ૮ɦếƭ, nhưng chẳng biết phải làm gì. Dù sao anh đã quyết định không đi từ lâu rồi. Đối với anh, đăng ký vào Viện Công nghệ Massachusetts là do không tìm ra chuyện gì có ý nghĩa hơn để làm thôi, còn một khi trong lòng đã mang gánh nặng thì sao có thể đi xa được.
Hôm nay Mạt Mạt cùng anh Thiết và Lâm Trực Tồn có cảnh quay ngoài trời, địa điểm tương đối xa nên không có nhiều người đến xem làm ảnh hưởng tới tiến độ quay. Hơn mười một giờ mọi thứ gần như đã được giải quyết xong xuôi.
Mạt Mạt được cấp trên cho phép về thẳng nhà, tiếc là Cổ Vị Dịch chưa về, gọi điện thoại cũng không bắt máy, chắc lại đóng đô ở phòng thí nghiệm đây mà. Cô không suy nghĩ nhiều, nhắn cho anh một tin: Em về tới nhà rồi, anh về sớm chút nhé, em sẽ chuẩn bị bữa trưa.
Ăn uống qua loa cho xong bữa, Mạt Mạt nằm bò ra bàn phòng khách luyện viết đề án quảng cáo, đúng lúc mạch văn dâng trào thì chuông cửa reo vang. Mạt Mạt tưởng Cố Vị Dịch quên mang theo chìa khóa, lúc ra mở cửa còn càu nhàu vài câu, không ngờ người xuất hiện lại là một đại mỹ nhân sắc nước hương trời.
Mạt Mạt khựng lại một lát, đây chẳng phải là mẹ của Tiểu Quang sao. Tuy là hàng xóm láng giềng nhưng tỷ lệ chạm mặtcủa Mạt Mạt với chị ta ít tới đáng thương, có lẽ do thời gian làm và tan ca của hai người hoàn toàn lệch nhau.
Rõ ràng mẹ Tiểu Quang không ngờ người ra mở cửa lại là Mạt Mạt, nụ cười ngọt ngào quyến rũ trên khuôn mặt trở nên cứng đơ. Cảnh tượng này khiến Mạt Mạt đổ mồ hôi lạnh thay cho chị ta, “Chào chị. Chị là mẹ Tiểu Quang đúng không? Có chuyện gì thế?”
Mỹ nữ cười khan hai tiếng rồi nói: “Đúng vậy. À... Tiểu Cố có nhà không?”
Mạt Mạt lắc đầu, “Anh ấy không có nhà. Chị cần tôi nhắn lại gì không?”
Mỹ nữ nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, trước đây cậu ấytừng sửa máy tính giúp tôi, thế nên tôi làm chút đồ ăn mang sang để cảm ơn. Cô giúp tôi đưa cho cậu ấy nhé.”
Lúc này Mạt Mạt mới nhìn thấy chiếc nồi nhỏ trong tay chị ta, ban nãy mải ngắm vẻ gượng gạo của mỹ nữ nên không để ý.
Cô nhận lấy nồi thức ăn, nói: “Được. Tôi thay mặt anh ấy cảm ơn chị nhé.”
Đột nhiên mỹ nữ nở nụ cười duyên dáng, “A phải rồi, tên tôi là Dư Lị, sau này cô cứ gọi tôi là chị Lị Lị được rồi, đừng gọi mẹ Tiểu Quang mãi thế, khiến tôi thấy mình già quá. Tuổi tác
hai chúng ta không chênh nhau mấy đâu.”
Mạt Mạt mỉm cười, gật đầu, “Chị Lị Lị, chị muốn vào nhà ngồi một lát không?”
Du Lị lắc đầu, “Không cần đầu, Tiểu Quang còn đang ở nhà cột mình. Bao giờ ăn xong cô bảo Tiểu Cố mang nồi sang cho tôi là được.”
Mạt Mạt đóng cửa lại, mở vung chiếc nồi xem thử, trong đó là mỳ lạnh, vỏn vẹn một suất vừa đủ cho Cố Vị Dịch ăn. Xem ra đây không phải lần đầu tiên sửa máy tính giúp rồi, hơn nữa còn chọn đúng thời gian cô không ở nhà để mang đồ sang, ranh mãnh thật đấy.
Cô đặt mạnh chiếc nồi xuống, định tiếp tục viết nhưng lúc này mới phát hiện, mạch văn và cảm hứng đã hoàn toàn bị đứt đoạn. Là một người phụ nữ hiểu lý lẽ, món nợ này đương nhiên cô phải tính với Cổ Vị Dịch rồi.
Bên này Cố Vị Dịch đang mở tủ đồ của mình ra, vốn định, tìm một cuốn sách, trông thấy chiếc điện thoại di động thì tiện thể nhìn qua một chút. Ồ, mặt trời mọc đằng Tây rồi, Tư Đồ Mạt chủ động gọi điện, nhắn tin cho anh. Sống chung với cô một thời gian, dần dần Cố Vị Dịch đã hiểu được một vài thói quen của cô, cô vốn không hề thông minh lanh lợi như những gì thường thể hiện ra. Có rất nhiều việc cô lười không muốn làm, hơn nữa toàn là những việc rất kỳ quặc. Ví dụ như khi xem tivi, cô rất ngại phải chờ quảng cáo, thế nên từ trước tới nay cô không xem tivi, trước khi ra khỏi nhà cô rất lười mang ô nên thường xuyên phải chạy cho nhanh để không bị dính mưa, cô lười ấn bàn phím trên điện thoại nên rất ghét nhắn tin...
“Đàn anh, chiều nay có một buổi diễn thuyết của giáo sư từ Đại học California, anh có muốn đi nghe không?” Cánh của phòng thí nghiệm mở ra, một nữ sinh mặc áo blouse trắng bó vào. Cô nàng chính là đàn em cùng khóa của Cố Vị Dịch, tên là Lục Giản Thi, trong giới nghiên cứu khoa học này thì ngoại hình của cô ta đã đạt cảnh giới “thiên ngoại phi tiên” rồi. Thời gian này, Cố Vị Dịch được giao nhiệm vụ hướng dẫn cô ta trong phòng thí nghiệm.
Cố Vị Dịch nhét điện thoại vào túi, “Không đi."
Lục Giản Thi gặng hỏi: “Đây là cơ hội hiếm có, anh không đi thì quá đáng tiếc.”
Cổ Vị Dịch: “Xem clip trên mạng cũng thế thôi.”
Lục Giản Thi vẫn đeo bám, “Nghe trực tiếp sẽ có cảm nhận hoàn toàn khác, còn có thể đưa ra câu hỏi, chẳng lẽ chiều nay anh có việc bận à?”
Cố Vị Dịch nhíu mày, lãnh đạm nói: “Tôi có việc, đi trước đây."
Lục Giản Thi ý thức được mình hơi nhiều lời, vội vàng nói: “Em xin lỗi, em không có ý gì đâu. Em chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi, trường mình khó khăn lắm mới mời được giáo sư tới buổi diễn thuyết này."
Cố Vị Dịch vừa thu xếp lại đồ đạc trong tủ, vừa trả lời: “Tôi hiểu. Nhà tôi còn có việc, sách của vị giáo sư này tôi đọc hết rồi, những lý luận và quan điểm của ông ấy tôi nắm rất rõ, không có câu nào muốn hỏi nữa.”
Lục Giản Thi đóng cửa tủ giúp Cố Vị Dịch. Không biết là chuyện tày đình gì có thể khiến một đàn anh bình thường dù có đứng trước Thái Sơn đổ sụp cũng chẳng hề biến sắc, giờ lại vội tới nỗi quên cả đóng cửa tủ như vậy?
Lục Giản Thi vô cùng sùng bái vị đàn anh này. Còn nhớ đợt tập quân sự dành cho tân sinh viên, anh đại diện cho các anh chị khóa trên trong trường đọc bài phát biểu chào mừng sinh viên mới, cô ta đứng ngay gần sân khấu, nhìn rõ mồn một cảnh tượng ấy. Ánh nắng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của anh, ánh mắt anh sáng ngời khiến mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trăn trở lên lấp lánh, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của anh vang vọng trong không trung. Khoảnh khắc ấy, trong đầu cô ta chỉ hiện lên duy nhất bốn từ:
Vẻ đẹp thoát tục.
Sau này, Lục Giản Thi nghe ngóng được khá nhiều về người đàn anh khóa trên này: Ví dụ như kỷ lục lúc đi thi tốt nghiệp, môn Văn rất tệ nhờ thành tích các môn tự nhiên kéo lại, tổng điểm của anh vẫn đứng thứ ba trong bảng xếp hạng, kể từ khi nhập học tới nay luôn luôn dành được học bổng hạng nhất, có rất nhiều bài luận văn được đăng trên diễn đàn của các trường về khoa học tự nhiên danh tiếng... Cô ta còn nghe nói, từ trước tới nay anh rất đào hoa, nhưng chưa có đóa hoa nào có thể nở rộ trong trái tim anh. Suy nghĩ theo hướng này, cô ta cảm thấy bản thân vẫn còn một tia hy vọng. Lát nữa phải gọi điện thoại quan tâm anh một chút mới được.
Cố Vị Dịch vừa mở cửa đã lao vào nhà gọi to: “Anh rồi đây.”
Tư Đồ Mạt ngồi khoanh chân trên nền phòng khách, tựa lưng vào sofa, lười biếng ngẩng đầu nhìn anh, “Ừm” một tiếng. Anh bước tới, cũng ngồi bệt xuống đối diện cô, hỏi: “Sao thế? Không phải em nói sẽ chuẩn bị bữa trưa cho anh à?”
Mạt Mạt lạnh lùng trừng mắt, “Anh còn cần em làm cơm nữa cơ đấy?”
Cố Vị Dịch không hiểu gì, “Anh đã cố gắng sắp xếp để về sớm mà em còn không nấu cơm cho anh sao?”
Mạt Mạt đưa mắt về hướng chiếc bàn trà, bĩu môi nói: "Kia kìa, chỗ kia có đồ ăn kìa.”
Cố Vị Dịch bây giờ mới nhìn thấy chiếc nồi nhỏ, mở nắp xem, hí hửng cười, “Sao em biết anh thích ăn mì lạnh?".
Có một kiểu ૮ɦếƭ, gọi là ૮ɦếƭ trong mơ màng: Có một kiểu bị trảm, gọi là bị trảm trong bàng hoàng.
Mạt Mạt đứng bật dậy như thể bị kim châm vào người, từ trên cao nhìn xuống anh, “Em không biết!”
Anh vốn đang vui vì được ăn mỳ lạnh, nghe thấy giọng nói chứa đầy ai oán của cô, bèn ngẩng đầu lên nhìn, “Thế sao em lại làm món này?”
Giọng cô không hề dễ nghe chút nào: “Em không biết làm mỳ lạnh.”
Cố Vị Dịch nhìn chiếc nồi lần nữa, “Thế mua à?"
Mạt Mạt lắc đầu, lạnh lùng thốt: “Là chị Lị Lị mang sang đấy, chị ấy nói cảm ơn anh đã sửa giúp máy tính.”
Chị Lý Lị? Lúc này anh mới hiểu ra vấn đề, đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.
Mạt Mạt nhanh chóng liếc mắt qua màn hình điện thoại của anh. Lục Giản Thi? Giống cái? Sau đó, cô nghe loáng thoáng đầu bên kia gọi “Đàn anh!”, giọng nói ngọt ngào hiền dịu đến thế, ngay cả cô nghe cũng thấy nổi hết da gà. Lửa giận càng bốc cao. Lần trước cô cũng nói chuyện với anh bằng ngữ điệu kia, bộ dạng anh lúc đó như thể gặp phải ma quỷ vậy, bây giờ cô đã hiểu được phần nào rồi.
Sau khi nhận điện thoại Cổ Vị Dịch mới biết Luc Gan Thi vốn chẳng có vấn đề quan trọng gì muốn hỏi cả, vì thế anh đi vài câu qua loa rồi cúp máy, quay đầu lại đã thấy Mạt Mạt vào trong bếp lấy một đôi đũa ra đưa cho anh. Anh nhận lấy nhưng chẳng dám động đũa, Đột nhiên anh chẳng muốn ăn mỳ lạnh nữa, hay em rang cơm cho anh ăn đi.”
Mạt Mạt nằm bò lên bàn, lật giở cuốn sổ ghi chép những ý tưởng cho đề án quảng cáo của mình, lạnh nhạt đáp: “Em không rảnh.”
Cố Vị Dịch không hề có kinh nghiệm trong việc dỗ dành người khác, đánh vần một thôi một hồi vẫn không nặn ra được câu nào khiến cô nghe xong có thể vui vẻ, chỉ đành nói lungtung: “Anh thấy chỗ mỳ này có mùi gì lạ lắm, hay bị thiu và Anh ăn vào sẽ bị đau bụng mất.”
Mạt Mạt nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, “Người ta làm xong, thiu là thiu thế nào.”
Cố Vị Dịch thật sự không biết phải thế nào nữa, cũng bắt chước cô nằm bò xuống bàn, vậy mới có thể nhìn cô nói chuyện được, “Rốt cuộc em muốn gì? Anh không ăn cũng không được sao?”
Mạt Mạt thấy khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt kia thì càng khó chịu, chỉ muốn véo tai anh xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ cho bõ ghét, “Ăn đi, sao không ăn? Không phải anh thích ăn món này lắm à?"
Cổ Vị Dịch không nhịn được cười, “Không ngờ em cũng ghen ghê gớm ra phết đấy, từ giờ trở đi anh sẽ vẽ vòng tròn cách ly, trong bán kính mười dặm không để bóng dáng phụ nữ nào xuất hiện, vậy được chưa?” Câu nói này đối với Cổ Vị Dịch là lời ngon tiếng ngọt không gì sánh được, nhưng lọt vào tai Mạt Mạt lại mang một hàm ý hoàn toàn khác.
Cơn giận của cô không sao kiềm chế được, đóa hoa đào duy nhất của cô vừa mới bị chém đứt cách đây hai ngày, bây giờ rừng đào của anh lại dám khoe sắc rực rỡ huy hoàng như thế. Hơn nữa, sao cô cứ gặp phải mấy tên đàn ông hoa đào nở khắpchốn thế này? Theo đà này, nếu để anh đi Mỹ, có phải mấy năm nữa anh sẽ mặt mũi phơi phới dắt con về nước hay không?
Cố Vị Dịch nhận ra sắc mặt cô có gì đó không ổn, vội vàng hi lại nụ cười, “Anh chỉ giúp chị ta sửa máy tính mỗi một lần thôi, chỉ mười phút là xong, anh thậm chí còn không uống một ngụm trà nào ở nhà chị ta, hơn nữa lúc đó Tiểu Quang cũng có nhà, anh tuyệt đối không đơn độc ở cùng chị ta.”
Lời giải thích của anh không khiến Mạt Mạt yên tâm hơn chút nào, nhưng vẻ vội vàng luống cuống đến vụng về kia lại làm cô vui vẻ, “Em có nói gì đâu. Anh đừng biến em thành kẻ nhỏ mọn như thế.”
Cổ Vị Dịch lấy đũa đảo vài cái trong nồi mỳ, dỗ dành cô, "Được, được, em không nhỏ mọn, em nấu cơm cho anh đi mà."
Mạt Mạt đảo mắt qua món mỳ lạnh, “Thế đống này phải làm sao? Không ăn lãng phí lắm.”
Cố Vị Dịch cười híp mắt, “Dù sao anh cũng không dám ăn.”
Mạt Mạt cảm thấy vô cùng bất mãn với hành vi liên tục trêu chọc, châm chích cô của anh, trêu đùa cô khiến anh vui vẻ vậy sao? Đúng là đồ xấu xa! Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Cố Vị Dịch tựa vào cửa bếp nhìn Mạt Mạt bận rộn nấu nướng. Mái tóc buộc cao của cô không ngừng đung đưa theo từng động tác, hình ảnh này khiến trái tim anh nhộn nhạo, nhưng ngoài miệng vẫn châm chọc vài câu: “Rang ít cơm là được rồi, em làm nhiều món cầu kỳ thể làm gì, hai giờ chiều đến nơi rồi.”
Mạt Mạt không buồn ngoảnh đầu lại, “Bây giờ em nấu sẵn buổi tối khỏi phải làm nữa, thức ăn còn thừa tối nay chỉ cần hâm nóng lại là được.”
Cố Vị Dịch bày ra vẻ mặt hóa ra là thế, “Vậy món sườn xào chua ngọt em cho bớt chua đi nhé”, nói xong, anh quay người chuồn luôn.
Con dao trong tay Mạt Mạt khựng lại, sau khi kịp phản ứng bèn trút giận lên thức ăn trên thớt, “Cố Vị Dịch! Bà đây hôm nay sẽ nấu chín anh luôn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc