Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 38

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Mạt Mạt gần như bay ra khỏi công ty. Cố Vị Dịch giữ lấy thân đang lao ra của cô, nhíu mày nói: “Hơn một giờ rồi đấy.”
Mạt Mạt tựa hẳn vào vai anh, “Em chẳng còn sức mắng sếp nữa rồi, anh cõng em về nhà đi...”
Cố Vị Dịch thở dài khom người công cô, ước lượng một chút rồi tự lẩm bẩm, “૮ɦếƭ tiệt, lại gầy đi rồi.”
Mạt Mạt thều thào: “Nhà khoa học à, em nghe thấy anh chửi bậy rồi đấy.”
“Em bám chắc vào, nhắm mắt ngủ đi.” Cố Vị Dịch bực bội nói.
“Ừm...” Mạt Mạt rất nghe lời. Anh cõng cô đi từng bước, từng bước, cảm giác giống như đang ru
Phó Phái kéo mành cửa sổ, thở dài rồi quay người, không ngờ khuôn mặt đầy oán hận của Trần Tiểu Hy đang kề sát khiến cậu ta giật mình sợ hãi. Cậu ta vuốt иgự¢, nói: “Trần Tiểu Hy, cô định dọa ૮ɦếƭ tôi đấy à?”
Trần Tiểu Hy không có biểu cảm gì, chậm rãi buông từng từ, “Là do tự anh nhìn trộm người ta đưa đón tình tứ, tới mức nhập tâm quá nên mới không phát hiện ra tôi.”
Phó Phái ai oán: “Không phải cô cứ nằng nặc đòi về nhà ở, sao còn chưa đi?"
Trần Tiểu Hy chậm rãi nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là một cô gái, khuya thế này rồi, anh lại có xe, đưa tôi về chắc cũng không coi là quá đáng chứ?”
“Thế trước kia mỗi lần tăng ca cô về kiểu gì?”
Mặt Trần Tiểu Hy không biến sắc, thong thả nói: “Gọi xe"
“Thế thì bây giờ cũng gọi xe về là được rồi.”
Trần Tiểu Hy giữ nguyên tốc độ nói chuyện: “Đắt lắm. Hay anh thanh toán cho tôi?”
Phó Phái cầm chìa khóa trên bàn, nói: “Biết rồi, tôi đưa cô về."
“Cảm ơn.”
Phó Phái nghiêm túc nhìn cô nàng, “Trần Tiểu Hy, cô làm ơn đừng có trưng ra cái khuôn mặt như xác ૮ɦếƭ sau núi ấy có được không?"
Mặt Trần Tiểu Hy vẫn không biến sắc, giọng nói chậm rãi hơn, “Chịu thôi, tôi có một ông chủ vô lương tâm, mệt tới nỗ chẳng có nổi biểu cảm nữa rồi.”
Phó Phái như thể nuốt phải ruồi bọ, “Tôi sai rồi.”
Hết mùa làm ăn, Mạt Mạt cùng Trần Tiểu Hy vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ phép.
Mạt Mạt ở lì trong nhà nguyên một ngày. Hôm đó, Cố Vị Dịch hầu hạ cô không khác gì hầu hạ Lão Phật Gia, sau đó, tới buổi tối, anh thản nhiên buông một câu thông báo, “Anh nói với mẹ anh rồi, ngày kia chúng ta sẽ về.”
“Chúng... chúng... chúng ta?” Mạt Mạt hễ cứ kích động là bắt đầu lắp bắp.
Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc, “Có phải em chưa từng gặp bố mẹ anh đâu, kinh hãi như thế làm gì?”
Mạt Mạt gấp tới mức xoay mòng mòng, líu ríu nói: “Khác nhau mà, khác nhau mà lần này khác mà...”
Cổ Vị Dịch bị cô lải nhải nhức cả đầu, “Em căng thẳng gì chứ?”
Mạt Mạt khóc không ra nước mắt, “Em cũng chẳng biết em đang căng thẳng gì nữa...”
Cố Vị Dịch nhún vai, “Tùy em thôi, cho dù em căng thẳng cũng phải đi, không căng thẳng vẫn phải đi. Anh đã nói với họ rồi.”
Hai ngày sau, Mạt Mạt bị Cố Vị Dịch áp tải lên máy bay. Lúc máy bay hạ cánh, Mạt Mạt lạnh tới nỗi chỉ muốn đứng một chỗ quay vòng tròn. Cố Vị Dịch đứng bên cạnh cười, “Đã bảo quê anh lạnh lắm, em phải mặc nhiều vào mà em không chịu nghe.”
Mạt Mạt mặc một bộ váy liền màu trắng ngà, tất chân màu đen và đi boots màu nâu, trông vô cùng trẻ trung đáng yêu. Mặc dù phong cách ăn mặc này bị Cổ Vị Dich nhận xét là: Liều mạng già để níu kéo chiếc đuôi của tuổi thanh xuân, nhưng cô vẫn một lòng tin tưởng rằng phong cách này có thể lấy được ấn tượng tốt đẹp trong mắt bố mẹ anh, nhất là một người nghiêm nghị, cổ điển như bố của Cố Vị Dịch, phải để ông thấy thế nào mới là sức sống của tuổi trẻ.
Mạt Mạt không ngờ còn chưa gặp được bố mẹ của Cố Vị Dịch, cô đã sắp đóng băng đến nơi rồi. Một người lớn lên ở phương Nam như cô không sao tưởng tượng được cảm giác lạnh lẽo này, cái lạnh phát ra từ tận xương cốt. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy mình cứ như người bị đóng băng đột ngột vậy.
Ban đầu Cổ Vị Dịch còn cười nhạo cô, sau đó anh thấy cô lạnh đến nỗi phản ứng cũng chậm chạp mất vài phần thì ôm lấy cô, để cô chui vào trong áo khoác của mình, “Có đến mức như thể không? Lên xe sẽ không lạnh nữa, mẹ anh đã bảo tài xế tới đón chúng ta rồi.”
Mạt Mạt muốn hỏi vì sao tài xế vẫn chưa tới, nhưng môi đang run lập cập, đành vùi mặt vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của Cố Vị Dịch, hai tay ôm chặt lấy eo của anh.
Cố Vị Dịch cười rung bả vai, giọng nói lọt vào tai Mạ là những tiếng “ong ong không rõ ràng. Anh nói: “Tư Đồ Mạt, hóa ra mấy trò của em cần phải có không khí lạnh mới trị được.
Tới nhà Cổ Vị Dịch, Mạt Mạt cứ tưởng bố mẹ anh đã chờ hai người từ lâu rồi, không ngờ chỉ có một người giúp việc là dì Châu đợi ở cửa.
Mạt Mạt vừa húp canh gừng do dì Châu chu đáo chuẩn bị, vừa đánh giá nhà của Cố Vị Dịch, vô cùng lớn, vô cùng sang trọng, nguy nga, là một ngôi biệt thự riêng biệt, nhưng hình như chẳng có chút hơi người.
Canh gừng nóng hổi giúp Mạt Mạt lấy lại cảm giác ở đầu lưỡi, cô nói: “Nhà anh lạnh lẽo quá.".
Cố Vị Dịch chẳng buồn ngước mắt lên, chỉ “Ừm” một tiếng. Mạt Mạt cảm thấy thật kỳ lạ, dường như bắt đầu từ lúc bước vào nhà, anh liền trở nên lạnh lùng.
Hai người trở về phòng của Cố Vị Dịch, Mạt Mạt bám riết lấy anh hỏi bố mẹ anh khi nào về, lúc biết được chắc chắn rằng hai vị phụ huynh còn lâu mới có mặt ở nhà, cô liền mặt dày nằm ườn trên giường anh không buồn nhúc nhích nữa. Chiếc giường này là giường sưởi, vô cùng thoải mái.

Tới giờ cơm tối, Mạt Mạt đỏ mặt ngồi vào bàn, bày ra dáng vẻ mà cô cho là hiền lương thực đức, duyên dáng thùy mị nhất, lễ phép gọi: “Còn chào chú, con chào dì.”
Chú Cố mặt không biến sắc khẽ gật đầu. Dì Vương cười híp mắt, “Được rồi, được rồi. Con mệt lắm đúng không?”
Khuôn mặt Mạt Mạt càng đỏ tới mức nhân gian hiếm gặp, lắp bắp nói: “Cũng... cũng bình thường ạ.”
“Ăn cơm.” Trụ cột nhà họ Cố lên tiếng.
Mạt Mạt thở phào, đưa tay với lấy bát ăn cơm, nhưng nào ngờ trong lúc thất thần, chiếc bát trên tay cô suýt chút nữa trượt xuống. Cô giật cả mình, lén đưa mắt quan sát hai người lớn, may mà không ai nhìn thấy. Nhưng Cố Vị Dịch thì khác, anh ngước mắt nhìn cô, hưởng thụ khoảnh khắc chân tay lóng ngóng của cô.
Theo lý mà nói, đây không phải lần đầu tiên Mạt Mạt gặp Po mẹ Cố Vị Dịch, hơn nữa, bình thường cô cũng tự thấy mình khá thoải mái linh hoạt, không đến nỗi chân tay vụng về như thế này. Nhưng mới chỉ nửa tiếng trước thôi, khi Mạt Mạt còn đang say giấc nồng trên chiếc giường tựa như thiên đường chốn nhân gian của Cổ Vị Dịch thì mẹ anh tới gọi cô dậy ăn cơm. Lúc đó Mạt Mạt đang ngái ngủ, cứ tưởng Cổ Vị Dịch trêu chọc mình, bèn nhắm mắt, tiện tay quờ một chiếc gối lên ném. Cũng may dì Vương là người lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, tay chân nhanh lẹ, phản xạ nhạy bén mới có thể tránh được.
Lúc Mạt Mạt mở mắt ra thì thấy khuôn mặt cùng nụ cười hiền từ của dì Vương đang nhắm thẳng vào mình. Nói thật lòng, giây phút đó mà có con dao thì có nguyện cắt cổ tự sát để đến tội. Đợi đến khi Mạt Mạt khóc ròng kể lại chuyện này cho Cố Vị Dịch, anh chỉ sững sờ giây lát rồi cười vang, “Cả đời này của mẹ anh chắc chỉ có em dám ném đồ vào bà ấy."
Cứ nghĩ tới đây là Mạt Mạt lại không nhịn được, trừng mắt nhìn Cố Vị Dịch, nào ngờ anh còn nhếch môi cười. Cô tức giận quay đi chỗ khác thì phát hiện ra chú Cố đang nghiêm túc nhìm chằm chằm vào cô, đúng là khổ không nói nên lời. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Bộ dạng đanh đá ấy của cô đã bị bố anh nhìn thấy hết, cô chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn cho xong. Bữa cơm này đối với Mạt Mạt mà nói chẳng khác nào xông pha nơi chiến trường, nhất là lúc ăn xong, cô tuân thủ lời mẹ mình dặn, tranh giành công việc rửa bát. Chú Cổ nãy giờ vân yên lặng đột nhiên lên tiếng: “Nhà chúng ta có giúp việc, con cử nghỉ ngơi đi.”
Mạt Mạt mất hết nhuệ khí, lo lắng không biết có phải mình đã làm hỏng việc hay không, tâm trạng tồi tệ, trốn trong phòng nghịch điện thoại.
“Mạt Mạt, dì vào được không?
Mạt Mạt nhanh chóng xỏ dép, ra mở cửa. Vương Thục Hồng bưng hai cốc trà bước vào, “Con lạnh lắm đúng không? Uống trà đi cho ấm bụng.”
Mạt Mạt liên tục nói cảm ơn rồi nhận lấy, ngồi ngay ngắn bên mép giường, nhấp một ngụm trà, lòng thầm nghĩ, hóa ra Cố Vị Dịch thích uống trà như vậy là vì giống mẹ. .
“Mạt Mạt, ở đây thời tiết lạnh như thế, con có thích nghi được không?” Vương Thục Hồng chọn một chủ đề vô cùng bình dị gần gũi để bắt đầu trò chuyện.
Mạt Mạt đọc nhiều tiểu thuyết “cẩu huyết” quá, một lòng lo lắng mẹ anh tới chắc không có ý gì tốt, hào môn sâu như biển cả, chắc lại là tình tiết muốn chia rẽ uyên ương. Đột nhiên bị hỏi một câu đơn giản như thế, cô ngơ ngẩn một lúc mới nói: “Không sao ạ, con thấy ấm rồi.”
Vương Thục Hồng cười vui vẻ, “Thấy ấm là tốt rồi, tốt rồi. Con đừng căng thẳng thế, dù chỉ muốn trò chuyện với con thôi.”
Mạt Mạt nuốt nước miếng gật đầu.
Vương Thục Hồng uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thật ra dì chỉ muốn hỏi về kế hoạch của hai con. Người lớn chúng ta vận định cho các con tốt nghiệp rồi sẽ tổ chức đám cưới luôn, nhưng nếu thanh niên các con không đợi được, bây giờ kết hôn cũng không sao. Mặc dù Vị Dịch vẫn chưa có thu nhập, nhưng nhà của các thứ cũng đều có hết rồi. Cho dù các con có con, chúng ta cũng có thể hỗ trợ thêm. Nếu các con không muốn dùng tới tiền của chúng ta, thì thật ra từ khi Vị Dịch bắt đầu đi học dì đã làm cho nó một cái sổ tiết kiệm, trong đó chỉ toàn là tiền học bổng của nó thôi. Di kiểm tra lại rồi, mấy năm nay tiết kiệm được khoảng hai mươi vạn. Thật ra chúng ta rất hy vọng các con có thể kết hôn luôn bây giờ, dù sao tuổi tác chúng ta cũng lớn rồi, chỉ mong trong nhà có thêm vài đứa trẻ...”
Mạt Mạt đang nhẩm tính trong lòng, từ nhỏ tới lớn không biết anh phải giành được bao nhiêu giải thưởng cùng học bổng mới tích được nhiều tiền như thế?
“Tư Đồ Mạt, em làm gì thế? Anh vào nhé. Giọng nói của Cổ Vị Dịch vừa vang lên thì cánh cửa mở ra. Cổ Vị Dịch nhìn mẹ chồng nàng dâu ngồi bên giường thì ngơ ra một lúc, sau đó hỏi đầy cảnh giác: “Mẹ, mẹ ở đây làm gì thế?”
“Mẹ tới tìm Mạt Mạt trò chuyện tán gẫu, đừng có làm như mẹ sẽ ăn mất con bé thế.” Vương Thục Hồng bực bội nói, nhưng khi quay sang nói chuyện với Mạt Mạt lại vô cùng hiền từ, “Mạt Mạt à, những gì dì nói với con hôm nay con cứ suy nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ thì nói lại với dì. Dì ra ngoài trước đây.”
Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ. Con biết rồi. Dì ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Cố Vị Dịch đợi mẹ ra ngoài rồi mới hỏi: “Vừa nãy mẹ anh nói gì với em?”
“Không có gì. Chỉ hỏi lúc nào chúng ta kết hôn thôi.” Mạt Mạt nói.
“Vậy em trả lời thế nào?” Cố Vị Dịch gặng hỏi.
“Em còn chưa kịp trả lời anh đã vào rồi.” Mạt Mạt nghĩ một lát lại nói: “Em cảm thấy hình như bố anh không thích em. Phải làm sao bây giờ?”
Cố Vị Dịch nhún vai, “Không sao cả. Ông ấy chỉ thích tiền và mẹ anh thôi, còn lại chẳng thích ai cả.”
“Anh đừng nói bố mình như thế.” Mạt Mạt giáo huấn anh, “Ông ấy chỉ hơi bận rộn chút thôi. Ông ấy vất vả như thế cũng chỉ vì muốn cho anh một cuộc sống đầy đủ về mặt vật chất. Em không thích thái độ của anh với bố mẹ mình, lạnh lùng quá. Họ là người thân của anh chứ có phải người dưng đâu.”
Cố Vị Dịch bị cô giáo huấn cho một bài, mặt mũi cau có, không cam tâm nói: “Biết rồi, lằng nhằng”, sau đó lại nhỏ giọng thì thầm: “Thảo nào ông già quý em.”
“Anh nói cái gì?” Mạt Mạt tại thính lập tức nghe được câu nói quan trọng, vui mừng hỏi lại: “Anh nói là bố anh quý em á?”
Cố Vị Dịch hừ mũi, “Vừa nãy ông gọi anh vào thư phòng, bảo anh kết hôn sớm một chút, kêu anh đừng có bắt con gái nhà người ta phải chờ đợi.”
Mạt Mạt như trút bỏ được gánh nặng, đắc ý cười: “Em biết ngay mà, em ưu tú vô địch như thế cơ mà, sao không lấy lòng được bố anh cơ chứ.” Mặc dù chính cô cũng không biết cô lấy lòng được bố anh ở điểm nào.
Cố Vị Dịch chẳng buồn để ý tới dáng vẻ khoe khoang của cô, “Em cứ từ từ mà đắc ý, nói chuyện với mẹ anh thì phải cẩn thận một chút, đừng để bà moi ra được chuyện chúng ta kết hôn rồi. Anh thì chẳng sao, nhưng chỉ sợ mẹ em sẽ Gi*t ૮ɦếƭ em thôi.”
Mạt Mạt được anh nhắc nhở, tự nhủ với lòng mình từ giờ nói chuyện phải hết sức cẩn trọng.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Mạt Mạt đã tỉnh giấc. Cô mở cửa sổ ra ngắm nhìn cảnh vật, cảm giác hưng phấn khiến cô suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc