Và giông tố tới…
“ Ngươi nói cái gì.?. Mà họ gặp nhau từ bao giờ.”.
Một giọng nói cao ✓út mang theo sự kinh hoảng vang lên trong căn phòng.
“ Cách đây hơn một tuần.”.
Một người đàn ông trung niên cúi đầu xuống đất, miệng rất cẩn thẩn nói.
“ Vậy sao ngươi không nói sớm.”.
Giọng nói cao ✓út kia lại vang lên mang theo sự tức giận.
“ Xin thứ lỗi, hôm đó tôi được phái đi làm việc của ngài. Khi nhận tin, lúc đó đang hỗn loạn nên tôi đã quên mất.”.
“ Có chuyện gì xảy ra từ đó tới giờ không.?.”.
Khi nghe ông ta trả lời, chủ nhân của giọng nói kia có vẻ đã bớt giận một chút, vì đã nghe ra được sự hoà hoãn trong lời nói.
“ Không có chuyện gì bất thường cả, mà thời gian gần đây, tiểu thư Enji cùng cậu ta còn có mối quan hệ thân mật hơn trước rất nhiều. À. Người báo tin còn nói thêm chuyện này nữa, sau khi cậu ta và Đại Lão gặp nhau, Đại Lão đã tránh mặt tiểu thư Enji.”.
Trong căn phòng chợt trở nên vô cùng tĩnh lặng. Rồi giọng nói vang lên, nghe rõ được sự lo lắng và hoảng hốt.
“ Không ổn, chắc chắn hai người họ đã tính toán điều gì đó. Ta đã lo sợ điều này mà. Đại Lão, ông ta sẽ không lợi dụng cô ấy chứ.?. Chẳng lẽ không thể làm gì hơn sao.?. Không được, ta phải ngăn chuyện này lại…..”.
Rồi lại im lặng. Một sự im lặng kéo dài rất lâu.
“ Ngươi…huy động toàn bộ người, đi Gi*t cô ấy ngay lập tức. Không Gi*t được, cũng phải khiến cho cô ấy bị thương nặng một thời gian. Càng thương nặng càng tốt. Chúng ta cần kéo dài thời gian… Cần phải làm nhanh chóng. Đừng sử dụng những cách thông thường nữa….”.
---
Enji đứng giữa vườn, hít thở không khí trong lành của mùa xuân. Khẽ mỉm cười.
Cô vặn vặn lưng vài cái, sau đó đi thẳng đến phòng thí nghiệm của mình.
Lật tung những bản thiết kế ở trong các tủ kính ra, cô làu bàu với chính mình:
“ Khỉ thật, để đâu rồi.?. Giờ mà không tìm thấy là mất tiền đó. Lần trước dẫn Hunxter vào đây, nó có gặm mất của mình không nhỉ.?.....Hử.?. cái gì đây.?.”.
Nhìn chằm chằm vào cái thứ màu xám đen được bọc trong túi ni lông, cô tò mò lôi nó ra từ tủ dữ liệu.
“ Nhìn quen quen…”.
Nhanh chóng mở túi ni lông ra, cô lấy cái thứ màu đen xám đó ra. Ngẩn người nhìn chiếc áo khoác dài trông rất thời trang, có phần ngầu một chút với chiếc cổ cứng gấp, đai lưng to, bên trong chứa rất nhiều túi với đủ các loại hình dạng kích cỡ. Đôi mắt cô chợt sáng lên.
“ Cái này là quà ông K tặng mình khi sinh nhật năm trước mà. Lần đó nhìn thấy ông ấy là mình chạy rồi, vì thế khi nhận lấy quà của ông ấy cũng không quan tâm lắm. Cái áo khoác này đẹp ghê. Rất nhẹ. A, cũng rất mát nữa.”.
Cô cầm lấy chiếc áo khoác phẩy phẩy, trong lòng vui vẻ. Chợt nhớ đến công dụng của nó. Khi Lau đưa cho cô món quà này, có nói qua, chiếc áo này nhìn qua thì bình thường, nhưng thực ra rất chắc chắn. Có thể chắn đạn, khi rơi xuống nước có thể làm phao, tránh được lửa và rất ấm vào mùa đông.
Cô nghĩ vậy, ngay lập tức khoác chiếc áo vào, xoay người một vòng ngó mình trong gương rất thoả mãn.
Đúng lúc ấy.
Tink…tink..tink…tink..
Tiếng chuông báo trong máy tính vang lên, thầm nghĩ có email, cô lập tức đến.
Một mẩu tin nhắn rất ngắn gọn.
“ Tin tức của Lilith. 11h tối gặp. Địa chỉ: Khu xưởng cũ bỏ hoang, cách khách sạn Hachiko hơn năm trăm mét về phía Tây, gần sông…..”.
Cô đọc tin, cả người ngây ra một chút rồi nghi hoặc. Người muốn thông báo tin tức của Lilith cho cô thì chỉ có thể là Jin. Nhưng, Jin không bao giờ ngu ngốc đến mức gửi tin bằng máy tính. Vì rất dễ bị người khác tìm ra được. Nếu Jin thực sự muốn báo tin, chắc chắn sẽ dùng cách khác trực tiếp báo cho cô, Jin không xử sự không khôn ngoan thế này đâu.
Vậy, kẻ gửi tin là ai.?.
Cô không nghĩ chuyện cô liên lạc với Jin lại có người biết, vì chuyện này, chỉ có người trong nhà Fujimaru nghe qua chút thôi. Chẳng lẽ họ nói.?.
Dù sao, cô vẫn phải đi một chuyến.
Enji nói với anh một câu rất gọn:
“ Tối nay em có việc, ra ngoài tẹo. Xong việc em về.”.
Sau đó, mười rưỡi đêm liền phóng xe đi mất. Anh cũng không quản.
Khi cô đến nơi, ở đó hoang vu vắng lặng không hề có ai.
Trong khu xưởng cũ bỏ hoang, chỉ có tiếng chuột kêu, tiếng gió đêm rít qua những khe cửa nghe rợn người. Mùi hoang phế bốc lên khiến cô khó chịu.
“ Này, có ai không vậy.?.”.
Khi cô vừa cất tiếng lên, một dự cảm bỗng nhiên mơ hồ xuất hiện. Tai cô khẽ giật, thật nhanh, cô nghiên người một cái.
Xẹt qua người cô là một thứ gì đó, khi va chạm vào đám phế liệu liền nổ một tiếng nhỏ. Cô biết ngay là có điều không ổn.
“ Cô biết là mẩu tin đó không hề thật, vậy mà vẫn đến.?. Người đó nói quả không sai, cô chẳng lo sợ bất cứ điều gì. Chỉ cần khích cô tò mò một chút, biết là lao vào lửa cô vẫn sẽ không ngần ngại.”.
Một tiếng nói khàn đặc không có sắc thái biểu cảm vang lên ở đâu đó.
“ Tôi thực sự muốn nói chuyện với cô, nhưng thật tiếc, chúng tôi đang rất vội.”.
Giọng nói đó kết thúc nhanh chóng. Và khi nó kết thúc, một loạt những viên đạn mang theo tia lửa bay đến phía cô.
Trong lòng tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh, Enji chạy thật nhanh tránh loạt đạn đó, rồi ngay lập tức trốn sau đống sắt thép. Những loạt đạn vẫn tiếp tục được bắn tới vô cùng điên loạn.
Sau đó, loạt đạn dừng lại. Nhưng cô chẳng vui mừng, vì cảm giác cảnh báo ngày càng tăng lên, cô lấy từ trong người ra một tấm gương, sau đó lên ngó bên ngoài. Vừa nhìn thấy cái thứ đó lao tới, cô lầm bầm mắng.
“ Khốn…không chơi bazoka…”.
Rồi lại nhanh chóng bật người lên cao, nhảy một cái tránh xa nơi đó. Khi cả người cô tung lên, những tiếng nổ vang lên ầm ầm xé thẳng vào tai, cả người bị chấn động, đang ở trên không trung bị đẩy thẳng xuống đất.
Cảm thấy mình đã va vào cái gì đó thật sắc nhọn, gồ ghề, cô thầm kêu đau.
Nhưng cũng không thể ở đó mà ՐêՈ Րỉ được, cô lại vội bật người dậy. Và cô cảm thấy rất kinh ngạc, có vô số người đang chạy về phía cô. Đúng là đang chạy về phía cô, không hề cầm súng, nhìn qua như là muốn cắm đầu vào cô.
Rồi cả người cô chợt lạnh đi.
Bởi vì cô nhìn thấy, người bọn chúng dắt boom.
“ Cái này gọi là cảm tử sao.?. Lần đầu tiên thấy có người muốn Gi*t mình mà bán luôn mạng thế này.”.
Cô cười khổ một tiếng, ngay sau đó quyết định…
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, lửa cháy mọi nơi, cả khu xưởng cũ ngập trong ánh lửa, rồi nhanh chóng sụp xuống chỉ còn là một đống xi măng và phế liệu.
Vài phút sau, một cảnh tượng kì dị xuất hiện.
Từ trong đống phế liệu sụp xuống đó, những làn bụi màu đen xuất hiện, bay tán loạn bầu trời, sau đó, từng làn từng làn bay đến những nơi khác nhau, cuốn thành những lốc xoáy nhỏ, và từ đó, từng người hiện ra.
“ Các ngươi chắc chắn khi chạm vào cô ta rồi mới cho boom nổ chứ.?.”.
“ Chắc chắn.”.
Loạt người vừa xuất hiện cùng lên tiếng.
“ Được, vậy là tốt rồi. Dù cô ấy có đặc biệt hơn người bình thường bao nhiêu, cũng không thể sống khi bị mười mấy quả boom cùng nổ, rồi chôn vùi trong đống phế liệu đang cháy này được.”.
Người đàn ông với chất giọng khàn đặc nói, ông ta phất tay lên, tất cả cùng theo ông ta rời khỏi nơi đó.
Qua rất lâu sau đó, khi vụ nổ bị phát hiện, cảnh sát đến rất đông, rồi cứu hoả đến dập lửa. Khi mọi người xác nhận không hề có thương vong gì, tất cả lại rời đi.
Vì khu xưởng đã hoang phế nhiều năm, xung quanh lại cũng không có người, vì vậy, khu xưởng bị sụp đổ cũng chưa có người đến dọn.
Và khi màn đêm lại buông xuống lần nữa.
Từ đống phế liệu sụp đổ vang lên những tiếng động kì lạ.
Một tảng xi măng lớn bị bật đẩy ra, rồi…một vóc người nhỏ bé chui lên.
Enji đưa tay kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đã bị xây xát nhiều, dính bụi bặm và tro lửa. Trên gương mặt cô hiện ra nụ cười rất nhạt.
Cô đi ra khỏi đống phế liệu, phủi phủi đám bụi dính trên chiếc áo khoác dài đến gót chân, khẽ ngâm nga hát.
“ Áo tốt, áo tốt…”.
Khi cô trở về nhà, anh nhìn cô hết sức kinh ngạc.
“ Em vừa chui vào cái ngách nào vậy.?.”.
Và anh đã hỏi cô như thế.
Cô mỉm cười hì hì một tiếng, lập tức đi lên phòng tắm rửa. Không hiểu sao, cô không muốn nói co anh biết chuyện này. Một phần có lẽ là sợ anh biết sẽ mắng. Cái mẩu tin mờ ám như thế, cô biết mà vẫn lao đầu vào, lại không nói với anh. Anh chắc chắn sẽ giận.
Phần còn lại, cô chợt nghĩ, không muốn anh lo lắng cho cô nhiều lắm.
Khi cô vừa tắm xong, ra ngoài liền thấy chiếc điện thoại nháy sáng.
Cô mở ra, là hơn 14 cuộc gọi nhỡ từ một người.
“ A. Là ông J mà.”.
Và có một tin nhắn đến cho cô:
“ Tiểu thư, ngày mai cô trở về đi. Tôi có chuyện gấp muốn nói.”.
Cô đọc tin nhắn, khẽ nhíu mày. Ông J luôn đi theo Đại Lão, việc ông ấy nói gấp, chẳng lẽ Đại Lão có chuyện gì.
Cô muốn gọi điện hỏi chuyện ngay lập tức, nhưng cuối cùng lại thôi. Chậc, đã khuya rồi, cô không ngủ, nhưng người ta còn muốn ngủ mà.
---
Bữa ăn sáng, cô mở miệng nói với anh.
“ Saka, hôm nay em trở về nhà Senje chút được không.?.”.
Vừa nghe đến cái tên đó, anh khựng lại một chút, quay sang nhìn cô. Ánh mắt anh có chút lo sợ, anh hỏi:
“ Có chuyện gì vậy.?.”.
“ Ông J nói có chuyện gấp cần em về. À, hay là việc sinh nhật em nhỉ.?. Mai em đủ tuổi rồi mà. Sau ngày mai em sẽ rời đi.”.
Cô đang nói, chợt nhớ đến việc sinh nhật mình, ngay lập tức cười toe toét nói chuyện rời đi khiến anh cáu.
“ Rời đi.?. Chờ đó, còn lâu em mới rời đi được. Ngồi ở đây, cho em xem thứ này.”.
Anh bực mình đứng dậy, khi trở lại đưa cho cô một tờ giấy.
Tờ giấy đó chỉ viết có vài chữ. Nhưng đại khái có thể hiểu là, Đại Lão mới sửa luật gia tộc Senje: Tiểu thư nhà Senje đủ 19 tuổi rưỡi mới trưởng thành.
Cô đọc mấy dòng chữ đó, ngay lập tức bật dậy la hét:
“ Làm gì có cái lí đó. Mười chín tuổi rưỡi, quái cũng có mức độ thôi chứ. Luật gia tộc mà cụ làm như trò chơi vậy à. Phản đối. Là anh phải không.?. Là anh thương lượng với cụ chứ gì.?. Hôm đó em đã thấy nghi ngờ rồi mà.”.
Đáp lại cô, anh chỉ nở nụ cười rất hài lòng.
Cô nhìn anh, vo viên tờ giấy ném vào mặt, sau đó bực mình lên phòng. Vài phút sau đã thấy quần áo chỉnh tề đi ra khỏi cửa.
Nhìn theo bóng dáng của cô, ánh mắt anh sa sầm lại.
Tại sao.?. Anh cảm thấy việc cô trở về nhà Senje dường như không tốt. Đại Lão, ông ta lại định tính kế gì anh đây.
---
Nhà Senje:
“ Tiểu thư, cô về. Cái tên Vampire không phản ứng gì sao.?. Mai sinh nhật cô mà, mai là cô được giải thoát rồi. Anh ta không luyến tiếc mà vẫn để cô về đây sao.?.”.
Lau vừa nhìn thấy cô đã liến thoắng, miệng cười hề hề. Vết thương lần trước cô đánh nay đã không thấy đâu nữa.
“ Ngu ngốc, đần Lau. Anh nhắc cái gì.?. Muốn ૮ɦếƭ à.?. Chuyện của tôi ai mượn anh xía vào. Tôi cắt lưỡi anh.”.
Haizzz…Thực sự Lau không hề có ý gì cả.
Chỉ là cuộc đời anh ta xui thôi.
Lee từ đâu xuất hiện, nhìn thấy cô đang đưa chân đạp Lau vẫn coi như không thấy gì, mỉm cười chào đón nói:
“ Tiểu thư, ngài J đang chờ cô. Chúng ta đi thôi nào. Cả Lau nữa, cùng đi luôn đi.”.
Cô nghe Lee nói, liền dừng lại. Gật gật đầu chào anh rồi bước theo. Sau lưng cô, Lau chật vật đứng dậy, xoa xoa lưng ngoan ngoãn bước cùng. Sắc mặt hơi tái, miệng mím chặt, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn cô.
Enji không ngờ ông Ji lại muốn gặp cô ở đây.
“ Ông J, có chuyện gì vậy.?. Sao lại gặp ở đây.?.”.
Trước mặt cô, người đàn ông luôn đi cùng Đại Lão mỉm cười. Gương mặt ông góc cạnh, trông khá hiền lành, nhưng con mắt sáng lộ vẻ cơ trí.
Và hiện giờ, con mắt đó đang ẩn ẩn đau lòng nhìn cô.
“ Tiểu thư, cô biết rõ căn phòng này, và cũng đã biết rõ những máy móc ở đây. Cô từng dùng nó rất nhiều lần rồi, vì thế, tôi sẽ không nói nhiều nữa.”.
Enji ánh mắt mờ mịt nhìn ông không hiều gì. Căn phong này.?. Đúng là cô rất rõ. Căn phòng này với những máy móc đặc biệt của nhà Senje cho phép thâm nhập vào bộ óc của người khác, xem lại những kí ức của họ. Nhà Senje thường dùng nó để tìm tin tức trong đầu những tù binh.
Việc xem lại kí ức thế này, với những người tình nguyện thì thường sau đó chỉ hơi đau đầu một chút. Nhưng với những người kháng cự lại, sau khi bị xem lại kí ức sẽ thường rơi vào hôn mê hoặc điên loạn.
“ Tiểu thư, lần này, cô cần phải xem một chuyện trong đầu tôi.”.
“ Là chuyện gì.?.”.
“ Cuộc nói chuyện của Đại Lão và ngài Fujimaru, tôi có chứng kiến ở đó. Việc cô cần làm là xem lại.”.
Ông J khẽ nói.
Câu nói của ông khiến cô và hai người kia đều đồng thời giật mình.
“ Tiểu thư, cứ xem đi đã. Đừng hỏi gì vội.”.
Ông nói, sau đó đội một chiếc mũ lên, nằm lên một chiếc ghế nằm dài màu trắng. Trước khi nhắm mắt lại, ông ra lệnh:
“ Lee, đến đây giúp ta.”.
Lee nhanh chóng tiến đến, anh ấn những cái nút trên chiếc mũ kim loại lớn với những dây nhợ lằng nhằng. Rồi anh lại đến từng nơi khác nữa, điều khiển cái gì đó trên màn hình máy tính. Và sau đó, cầm trên tay một chiếc mũ khác, anh đưa cho cô.
“ Tiểu thư, ngài J chỉ tình nguyện cung cấp một đoạn kí ức của mình. Vì vậy, khi ngài ấy bắt đầu có biểu hiện kháng cự, mong cô thoát ra khỏi đầu ngài ấy ngay. Nếu không…cô biết rõ đấy.”.
Enji gật đầu một cái, sau đó cũng leo lên một chiếc ghế nằm khác, đội chiếc mũ lên. Khẽ nhắm mắt lại.
Đầu tiên, mọi thứ là màu đen tuyền. Rồi, sắc màu hiện ra trong mắt cô.
Là căn phòng của Đại Lão, Đại Lão đang ngồi đó, chờ đợi.
Tiếng bước chân vang lên, rồi anh xuất hiện. Anh gật đầu chào Đại Lão, khi ngồi xuống, gương mặt anh rất lạnh, anh nói:
“ Tôi muốn thương lượng một chuyện với ông.”.
Đại Lão mỉm cười rót trà cho anh, hỏi:
“ Chuyện gì vậy.?.”.
“ Tôi muốn tăng thời gian Enji ở với tôi.”.
Đại Lão nhìn anh có vẻ thú vị, sau đó hỏi tiếp:
“ Tại sao tôi phải đồng ý.?.”.
Sau đó…..
Cô tiếp tục xem, dù đang trong trạng thái mê man, Lee và Lau vẫn thấy gương mặt cô đang biến sắc.
Rồi cảnh sắc bắt đầu mờ nhạt đi khi anh tiến ra khỏi cửa.
Cô biết, câu chuyện đã kết thúc.
Khẽ nhấc chiếc mũ khỏi đầu, lòng cô dần lạnh.