Hầu Môn Kiêu Nữ - Chương 38

Tác giả: Đào Lý Mặc Ngôn

Chương 38: Lựa chọn
Hai người mở to mắt, đồng thời cảm thấy ngoài ý muốn, lại không chịu thua không chịu rời đi.
Triệu Đạc Trạch nghĩ thầm:
" Nha đầu này quả nhiên để ý mình, bờ môi thật mềm, thật ngọt..."
Thân mật ᴆụng chạm khiến trong lòng hắn ấm áp, xua tan bực bội, có một người ở bên mình, toàn tâm toàn ý hướng về mình thật là tốt.
Chẳng sợ nàng thường xuyên mắng chửi người, nhưng lúc mắng chửi người đánh người, nàng rất đáng yêu, là vì muốn tốt cho hắn, không phải sao?
Đầu óc Khương Lộ Dao choáng váng, đây là ông trời muốn tuyệt đường lui của nàng sao? Như thế nào lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế?
Bất quá bờ môi của hắn, thực kính đạo, môi hình không tồi……
Đáng ૮ɦếƭ, Khương Lộ Dao dùng hết sức lực đẩy Triệu Đạc Trạch, thầm mắng chính mình.
" Sắc nữ, trước mắt người là Tần vương thế tử phiền toái quấn thân, không phải loại bạn trai ở hiện đại có thể kết giao."
- Là nàng chủ động thân ta.
Triệu Đạc Trạch cười xấu xa sờ sờ môi.
- Ta sẽ không phụ trách, Tần vương thế tử điện hạ.
Khương Lộ Dao cầm khăn cọ cọ miệng mình, khẽ nhếch môi, nghiêm túc nói:
- Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, ta sẽ không ‘ thú ’ ngươi.
-...Ngươi…
Ánh mắt Triệu Đạc Trạch ẩn hiện ý không dám tin:
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Có phải hắn gặp ảo giác?
- Nếu ngươi nói ai chủ động thân ai, người bị thân đành phải gả. Vừa rồi tuy là ngoài ý muốn, nhưng không thể phủ nhận là ta chủ động, nhưng ta không có đa tình như thế tử điện hạ, ta sẽ không phụ trách, cái này hãy coi như không có gì phát sinh, ngươi cũng không thiệt, dù sao cũng chỉ có ta…
Là nụ hôn đầu tiên của khối thân thể này.
- Ngươi cũng không muốn thú một nữ nhân vừa nhìn thấy mỹ nam liền mất lý trí hay phát sinh chuyện ngoài ý muốn đúng không? Cho nên, vì tương lai của ngươi mà suy nghĩ, buông tha ta, cũng là buông tha cho chính ngươi.
Khương Lộ Dao bình tĩnh khẽ nhún gối, xem như cáo biệt, rồi xoay người rời đi.
Sắc mặt Triệu Đạc Trạch rất khó coi, ngày xưa tự xưng là người có đầu óc khôn khéo lúc này đã loạn thành một đống hồ nhão.
Nàng sẽ không phụ trách? Không đúng, vì sao lại biến thành như vậy? Không phải nàng nên gả cho hắn sao?
Nàng thật sự bỏ đi?
Triệu Đạc Trạch nhìn Khương Lộ Dao càng chạy càng xa, vừa rồi nha đầu kia nói thật lòng, nàng sẽ không phụ trách……
Nâng tay cào đầu, Triệu Đạc Trạch lại đuổi theo Khương Lộ Dao, gắt gao túm chặt cánh tay của nàng, khàn khàn nói:
- Ngươi không phụ trách, ta phụ trách.
- Ta không có gì tốt. Ngoại gia phiền toái, phụ huynh thích gây hoạ, mẫu thân yêu bạc, tổ phụ tổ mẫu nháo loạn ở riêng, thúc bá xem phụ thân ta như kẻ thù, đường tỷ muội có tâm tư khác… Hơn nữa dung mạo ta tầm thường, tính tình không tốt quá cường, luôn muốn chống lại nam nhân, cùng nữ tử như ta sống qua ngày tháng, ngươi sẽ rất mệt.
Khương Lộ Dao quay đầu nhìn Triệu Đạc Trạch:
- Quan trọng nhất chính là ta rất hẹp hòi, tính chiếm hữu rất mạnh, trượng phu của ta, chỉ có ta đừng mơ tưởng nạp thi*p. Nếu là manh hôn ách gả, ta không quen phu quân tương lai, có lẽ hắn sẽ có mấy người thị thi*p ta cũng không hỏi tới, nhưng ta gặp phải ngươi…
(Yul: manh hôn ách gả nghĩa là cưới đui gả mù= ép hôn)
- Tâm ngươi duyệt ta?
- Không phải.
Khương Lộ Dao lắc đầu, không quan tâm đến ánh mắt ảm đạm của Triệu Đạc Trạch:
- Thật sự, thú ta đối với ngươi mà nói không có gì ưu việt, tính tình của ta rất thẳng rất nóng, hành sự cũng không cẩn thận không biết điệu thấp, thú ta chỉ làm cho đời này của ngươi thêm phiền toái.
- Ngươi hiện giờ không thể để người khác dễ dàng nắm được nhược điểm, thú ta, phụ huynh ta sẽ trở thành nhược điểm của ngươi, là vết thương trí mạng. Thế tử điện hạ, buông tay đi, chúng ta không thích hợp.
Triệu Đạc Trạch từ từ buông lỏng tay, Khương Lộ Dao cười cười:
- Ta hy vọng ngươi có thể thành công, những lời này là thật lòng, còn nữa đừng bị cừu hận che mờ đôi mắt, dùng thực lực của mình độc bộ thiên hạ, lúc đó mới có thể thống khoái báo thù, nghiền áp tất cả đối thủ…Ngươi là nam nhân! Phải có hùng tâm khí phách của nam tử hán, đừng giống nữ nhân chỉ biết đâm lén sau lưng, hạ đầu lưỡi.
Nàng đạp hắn hai lần, lại đùa giỡn hắn một lần, những lời này xem như bồi thường đi.
Cách Triệu Đạc Trạch báo thù quá hẹp, ở trong mắt Khương Lộ Dao hắn chính là dương đoản tị trường.
(Yul: dương đoản tị trường nghĩa là chỉ lo trước mắt k lo lâu dài)
Lãng phí thân là nam nhân, cho dù có tính kế cũng nên ngấm ngầm giở trò quỷ kế trên triều đình, mà không phải cùng Tần Vương phi chơi đùa.
Nếu hắn có thể ảnh hưởng đến triều cục, nắm giữ toàn bộ thiết kỵ do Dương gia lưu lại, đối phó Tần vương phi không phải chỉ cần một cái nhấc tay?
Chẳng sợ Tần vương phi tâm kế cao thâm, cũng dao động không được địa vị của hắn.
Nam tôn nữ ti tư tưởng phong kiến, cung đình hầu tước nam nhân so với nữ nhân có nhiều cơ hội hơn.
Sau lưng không còn tiếng bước chân, Khương Lộ Dao thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi Triệu Đạc Trạch……
Nếu tiếp tục cùng hắn dây dưa, không chừng nàng sẽ thật sự vì đồng tình mà tâm sinh hảo cảm.
Trong lòng Khương Lộ Dao luôn nhắc nhở chính mình định ra mục tiêu, làm nước tương đảng, năm tháng yên tĩnh…
Triệu Đạc Trạch không đáng để nàng thay đổi chế định kế hoạch nhân sinh.
Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc Tiêu Duệ Hoa muốn cứu ai? Nhìn dáng vẻ của hắn rất khẩn trương, giống như có quan hệ đến tiền đồ của hắn……
- A?
Chuyển qua chỗ ngoặt, nhìn thấy Triệu Đạc Trạch dựa lưng vào một gốc cây đại thụ, Khương Lộ Dao buồn bực vô cùng, sao hắn lại chạy đến đây?
Hắn nhìn lên không trung, thần sắc do dự, càng thêm mấy phần khí chất tà mị.
Trong lòng Khương Lộ Dao âm thầm tán thưởng, nếu có nhi*p ảnh gia ở đây thì tốt rồi.
Giờ phút này chụp lại, đăng ở tạp chí thời trang, sẽ khiến đám nữ sinh thét chói tai.
Lúc này Khương Lộ Dao coi như hắn động kinh, lúc chuẩn bị vòng qua người hắn, Triệu Đạc Trạch nâng tay chặn đường:
- Dao dao hãy nghe ta nói…
- Ta là Tần vương thế tử, mới có thể thú được nàng, không phải sao?
- …
Triệu Đạc Trạch đứng trước mặt Khương Lộ Dao, gắt gao nhìn khuôn mặt thiếu nữ trước mắt.
Nếu lúc đầu hắn cảm thấy nàng rất thú vị, thực thông minh, có thể thú, hiện giờ hắn có một loại cảm giác.
Nếu không thú được Khương Lộ Dao, cho dù hắn đạt được nguyện vọng, cũng sẽ có cảm giác hối hận cả đời.
- Tương lai nếu có một ngày ta bị thất bại, bị mọi người phỉ nhổ, bị phụ vương vứt bỏ, không còn thân phận Tần vương thế tử…Ta hy vọng bên cạnh ta còn có nàng.
- …
Khương Lộ Dao cúi đầu, trầm mặc nhìn mũi chân. Triệu Đạc Trạch kiên nhẫn chờ đợi đáp án của nàng, trong lòng thấp thỏm, nàng sẽ nói cái gì? Đáp ứng hay là mắng chửi hắn?
- Cái này…… Ta là người tham luyến phú quý, không nguyện ý chịu khổ.
Khương Lộ Dao ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
- Cho nên, nếu ngươi thất bại, ta tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh ngươi chịu khổ, bởi vì nam nhân không thể khiến thê tử có cuộc sống ổn định phú quý, ta không cần.
Triệu Đạc Trạch lại bị nàng đả kích.
Khương Lộ Dao thấy hắn có bộ dạng giống như bị sét đánh, trong lòng cảm thấy buồn cười:
- Ngươi suy xét rõ ràng rồi hãy nói, ta cũng không phải là hiền thê chịu thương chịu khó, trinh liệt không hối hận phụng hiến phu quân.
Lúc này Triệu Đạc Trạch không biết phải làm sao với Khương Lộ Dao?
Là buông tay? Hay là theo đuổi không bỏ?
Mới vừa rồi rõ ràng hắn rất tự tin có được nàng, nhưng Khương Lộ Dao chỉ nói vài câu đã đánh bại tự tin của hắn.
Khương Lộ Dao luôn nói những câu khiến hắn không thể dự liệu.
Nữ tử giống nàng có thật sự thích hợp với hắn? Cái gì cũng nói trực tiếp, thẳng thắn khiến Triệu Đạc Trạch trở tay không kịp.
Nữ tử không phải nên thẹn thùng nội liễm, mặc cho số phận sao?
Dù là sau khi thành thân, cũng đạm nhiên, hiền huệ, điệu thấp, toàn tâm phụng dưỡng trượng phu, như thế nào đến lượt nàng lại yêu cầu nhiều như vậy?
Hắn đã đáp ứng từ bỏ trái ôm phải ấp, nàng còn không chịu cùng hắn chung hoạn nạn……
Thật chưa thấy nữ tử nào "không biết xấu hổ " như nàng.
Trong lòng Triệu Đạc Trạch rất bực bội, một hồi thầm mắng Khương Lộ Dao không có lương tâm.
Một hồi lại thực thưởng thức sự chân thành thẳng thắn của nàng, thấy thế nào cũng tốt hơn nữ tử khẩu Phật tâm xà.
Không thể phủ nhận mới vừa rồi những lời Khương Lộ Dao nói, đã khai thông suy nghĩ của hắn.
Cho dù hắn đoạt được Từ Anh, trừ chuyện khiến cho Từ Nghiễm Lợi mất thể diện, đau lòng ra, hoàn toàn không làm suy yếu thực lực của Từ Nghiễm Lợi.
Từ Nghiễm Lợi không phải chỉ có Từ Anh là chất nữ duy nhất, nếu muốn cùng thái tử liên hôn, hắn sẽ có người lựa chọn, không lẽ đưa tới một người, Triệu Đạc Trạch lại đoạt một người?
Khi dễ nữ tử nhu nhược, hủy hoại danh tiết…Hắn sẽ bị Khương Lộ Dao chán ghét.
Triệu Đạc Trạch đá bay viên đá dưới chân, như thế nào lại nghĩ tới nữ nhân đáng ghét kia?
- Thế tử điện hạ.
Tiêu Duệ Hoa đứng cách Triệu Đạc Trạch ba bước chân, một thân lam y nho sam hiển lộ văn nhã, khuôn mặt thanh tuấn thong dong.
- Không biết người có rảnh không? Tại hạ có nói mấy câu muốn nói cùng người.
Triệu Đạc Trạch lập tức áp xuống bộ dạng uể oải do bị Khương Lộ Dao áp chế, một lần nữa bày ra một bộ dạng kiêu căng, bá đạo, liếc Tiêu Duệ Hoa.
- Bổn thế tử cùng ngươi không có gì để nói, không rảnh!
- Thế tử điện hạ có muốn biết tin tức từ Giang Nam?
-...
Triệu Đạc Trạch dừng chân đứng im, Giang Nam? Từ Nghiễm Lợi? Vì sao tâm tư muốn báo thù của hắn lại không thể gạt được Khương Lộ Dao cùng Tiêu Duệ Hoa?
Người khác hoàn toàn không biết hắn một lòng vì Dương gia mà báo thù.
Năm đó hoàng thượng đã xử tử toàn bộ gian thần hãm hại Dương gia, bề ngoài nhìn Từ Nghiễm Lợi cùng án oan của Dương gia không có liên hệ gì, chỉ có hắn biết Từ Nghiễm Lợi đã bối hữu cầu vinh.
(Yul: bối hữu cầu vinh= bán bạn cầu vinh)
Hắn lại dễ dàng bị người khác nhìn thấu?
- Ta không có hứng thú với Giang Nam, nhưng nếu Tiêu Giải Nguyên phong lưu phóng khoáng có thể vì bổn thế tử giới thiệu vài danh viện Giang Nam, bổn thế tử có thể hãnh diện cùng ngươi uống hai ly, Tiêu Giải Nguyên văn thải phẩm mạo thượng đẳng, nhất định có không ít hồng nhan tri kỷ, tuy ta là Tần vương thế tử, nhưng gia giáo cực nghiêm, không bằng Tiêu Giải Nguyên dễ dàng có được tâm mỹ nhân.
Triệu Đạc Trạch đem mũ "háo sắc" chụp lên đầu Tiêu Duệ Hoa, Khương Lộ Dao không thích nam nhân háo sắc…
Năm nay hắn đã mười tám tuổi, lại là Tần vương thế tử, chuyện thành thân bị trì hoãn, đương nhiên không có khả năng vì một lời hôn ước mà thủ thân như ngọc.
Nếu hắn từng có tiền khoa(= tiền án), như vậy hắn cũng có thể khẳng định Tiêu Duệ Hoa không thể thuần khiết như ngọc.
Mặc kệ Tiêu Duệ Hoa có thuần khiết hay không, ít nhất hắn muốn khiến Khương Lộ Dao biết Tiêu Duệ Hoa cũng có hồng nhan tri kỷ.
Giang Nam văn phong cường thịnh, dâm ý, xa hoa lãng phí, thường xuyên có chuyện tài tử cùng danh kỹ truyền ra ngoài.
Triệu Đạc Trạch không tin Tiêu Duệ Hoa thanh thanh bạch bạch, chưa từng đi thanh lâu lêu lổng.
- Thế tử điện hạ xem trọng Tiêu mỗ, Tiêu mỗ gia cảnh bần hàn, một lòng cử nghiệp, thật sự không giống thế tử điện hạ lớn lên ở trong phú quý, nữ nhi hương. Đậu cao trung sẽ vì nước cống hiến, Tiêu mỗ không dám vì sắc đẹp mà phân tâm, cô phụ sư phó cùng sự kỳ vọng của phụ mẫu.
- Tất cả mọi người đều đã thành niên, Tiêu Giải Nguyên, đừng ở trước mặt bổn thế tử giả ngu giả ngốc.
- Thế tử điện hạ trong miệng vị chua thật đậm, không biết có phải vì Khương biểu muội?
- Ha.
Triệu Đạc Trạch nheo đôi mât, trong mắt ẩn hiện tức giận, hồn nhiên không thèm để ý nói:
- Dao Dao đối với bổn thế tử mà nói chính là dễ như trở bàn tay.
Ngươi không phải kêu Khương biểu muội sao? Triệu Đạc Trạch kêu Dao Dao, nhìn xem ai thân cận hơn ai.
Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa hơi đổi, đồng dạng áp xuống một tia không thoải mái, chắp tay nói:
- Xem ra Tiêu mỗ nghĩ nhầm, thế tử điện hạ, Tiêu mỗ không tin ở kinh thành không tìm ra người bất mãn với Từ đại nhân.
Thật sự là Từ Nghiễm Lợi?
Triệu Đạc Trạch do dự một lát, hắn đã từ bỏ kế hoạch ςướק đoạt Từ Anh, nếu để Từ Nghiễm Lợi vào kinh cùng thái tử liên hôn, sau này hắn muốn trả thù Từ Nghiễm Lợi sẽ càng gian nan……
Nhưng nếu Tiêu Duệ Hoa thiết kế cạm bẫy? Từ trước đến nay hắn chỉ tin tưởng bản thân hắn.
- Chờ một chút.
Triệu Đạc Trạch nhịn không được lên tiếng ngăn lại, Tiêu Duệ Hoa quay đầu lại hỏi:
- Thế tử điện hạ có gì phân phó?
- … Ngươi…
Tàn nhẫn thực tâm, đôi mắt Triệu Đạc lộ ra tàn nhẫn:
- Nếu ngươi lừa bổn thế tử, bổn thế tử sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!
- Thế tử điện hạ vì gia mẫu báo thù, tâm tư này cũng không khó đoán, chỉ là người cho rằng người khác không nhìn ra? Thật ra...
Lời còn lại không cần Tiêu Duệ Hoa nói nữa.
Năm đó Tần vương chính phi cùng nhi tử tự sát so với án oan Dương gia cũng chấn động thiên hạ.
Phàm là người thông minh hiểu biết nội tình, sao không đoán được Tần vương thế tử đối với người khởi xướng tràn đầy hận ý?
Mặc kệ Triệu Đạc Trạch hoang đường, ăn chơi trác táng, ở trong lòng hoàng thượng cùng một đám thiết kế huỷ hoại Dương gia cũng nhớ kỹ chuyện cũ này
Có lẽ là vì áy náy, cho nên không thiết kế Triệu Đạc Trạch quá nhiều.
Nhưng nếu Triệu Đạc Trạch phạm vào đại sai, hoàng thượng sẽ không nuông chiều bảo vệ hắn.
Thuận nước đẩy thuyền giải quyết Tần vương thế tử không đủ hiền lương, vừa thể hiện hoàng thượng khoan dung, lại giải quyết được hậu hoạn.
Triệu Đạc Trạch đè ép tức giận, thì ra tất cả những gì hắn làm, ở trong mắt bọn họ giống như vai hề nhảy nhót…
Khó trách Khương Lộ Dao nói hắn thực lực không đủ, nếu hắn có năng lực nắm giữ triều cục, thu thập Từ Nghiễm Lợi có gì khó?
- Ta nói trước nói một câu, mặc dù ngươi giúp bổn thế tử đạp đổ Từ Nghiễm Lợi, bổn thế tử cũng sẽ không bởi vì cảm kích ngươi, mà từ bỏ Dao Dao, nàng...Triệu Đạc Trạch ta đã định rồi, ai cũng đừng nghĩ từ trong tay ta ςướק được nàng.
Triệu Đạc Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiêu Duệ Hoa:
- Ngươi cũng không được.
- Vì một nữ tử, đáng giá sao? Thế tử điện hạ có biết tin tức ta định nói với ngươi đủ để Từ đại nhân thân bại danh liệt? Khiến hoàng thượng tự mình xử quyết hắn?
-...
Trong mắt Triệu Đạc Trạch ẩn hiện một phần do dự, qua một lúc lâu, hai mắt có chút phiếm hồng, khàn khàn nói:
- Ta có rất nhiều cơ hội đạp đổ Từ Nghiễm Lợi, thú nàng…Ta chỉ có một lần cơ hội, ta không muốn bỏ lỡ, nếu ngươi đáp ứng, chúng ta có thể liên hợp đạp đổ Từ Nghiễm Lợi, nếu ngươi muốn ta từ bỏ Dao Dao, như vậy chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục bàn tính, hôm nay ở Tướng Quốc Tự, bổn thế tử chưa từng thấy ngươi, ngươi mang theo âm mưu quỷ kế của ngươi, muốn tìm ai thì tìm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc