Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 135

Tác giả: Ám Hương

Bởi vì kết quả của Thiên Đinh Tư, Tô gia nước lên thì thuyền lên, con gái Tô gia lại sinh hoàng trưởng tử, trong ngoài nóng hổi như vậy, hoàng đế sắc phong Hi Dung Hoa thành Hi Phi. Sau khi ý chỉ ban xuống, trên triều đình không có ai phản đối.
Hiện tại không ít người muốn tạo dựng quan hệ tốt với Tô gia. Muốn kiếm tiền trong Tuyệt Hộ Quận ư, ngươi phản đối con nhà người ta thăng vị phần, ngươi không muốn kiếm tiền sao?
Trong hậu cung, hoàng hậu là người đầu tiên góp lời tấn phong Hi Dung Hoa lên vị Phi. Quý phi và Thái hậu đương nhiên phản đối. Nhưng Quý phi còn bận tâm nhà mình muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của Tuyệt Hộ Quận, do đó cũng chỉ thể hiện không đồng ý chứ không có kiên trì. Dù sao cũng không thể đối nghịch với người nhà mình được. Có điều trong lòng nàng ta cũng buồn bực không vui, rất không vui. Thái hậu đương nhiên là người phản đối kịch liệt nhất. Nhưng không biết Tiêu Kỳ nói gì đó với thái hậu mà ngày hôm sau Thái hậu liền bày tỏ đồng ý việc này.
Đến đây, con đường thăng cấp của Tự Cẩm không còn chướng ngại, trôi chảy làm cho nàng nghĩ là mình là đang nằm mơ.
Nàng vẫn cho rằng, dựa vào sức chiến đấu hăng hái của Thái hậu, sự tình tuyệt đối sẽ không dễ dàng thông qua như vậy, nhưng thực tế lại quá thuận lợi.
Ngay lúc Tự Cẩm còn đang nghi hoặc thì ngay sau đó biết được tin Tiêu Kỳ điều lệnh Kiều gia rời khỏi Trừ Dương. Vậy thì còn có cái gì không hiểu nữa, Tiêu Kỳ lấy điều kiện để cho Kiều gia rời đi Trừ Dương để đổi lấy việc Tự Cẩm thăng cấp.
Tiệc đầy tháng của Đại hoàng tử được cử hành cực kỳ long trọng. Hôm đó Tự Cẩm mặc trang phục Phi vị, nổi bật giữa đoàn người. Là người sinh ra Hoàng trưởng tử, lần đầu tiên nàng ngồi ở vị trí có khoảng cách gần Tiêu Kỳ nhất, chỗ nàng ngồi cũng chỉ cách Hoàng hậu một người.
Từ ban đầu tiến cung sơ phong Tiểu Nghi đầy vinh quang, đến khi bị Quý phi và Lý Chiêu Nghi hãm hại giáng chức nhập Y Lan Hiên. Lại từ Y Lan Hiên một đường chao đảo cẩn thận từng bước cho tới vị trí bây giờ, Tự Cẩm ngồi ở chỗ đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám người nhốn nháo ồn ào trong đại điện, không khỏi cảm thấy tim đập dồn dập, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn nóng hổi của vị trí này.
Tiêu Dục Thánh được bế ra đại diện đi một vòng, sau đó lại bị hoàng đế mang đi tiền triều khoe khoang mình cuối cùng có con trai. Đợi đến khi con trai được ôm về đã mệt mỏi ngủ say. Hoàng hậu cố ý an bài Đồng cô cô tự mình bế Đại hoàng tử đi nghỉ trong tẩm điện của Phượng Hoàn Cung. Có Đồng cô cô tự mình chăm sóc, trong lòng Tự Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó, Quý phi cũng không dẫn Ngọc Trân công chúa tới tham dự yến hội. Ngồi bên cạnh nàng ta là Mai Phi, lúc đó Mai Phi đang cười không ngớt nhìn Tự Cẩm, khẽ nói: "Hôm nay thật sự là ngày lành, tiểu hoàng tử sinh ra rất giống Hoàng thượng, Hi muội muội quả nhiên là người có phúc khí."
Ngồi phía dưới là các phi tần, phía dưới nữa chính là các mệnh phụ phu nhân. Trong đoàn người đông đúc đó, Tự Cẩm biết rõ mẫu thân của nguyên chủ cũng có mặt. Nhưng trong trường hợp này nàng không thể mất lễ nghi. Cho nên mặc dù biết bà có mặt ở đây nhưng cũng không thể quay đầu đi tìm, tránh phạm quy củ bị người chê cười.
Nghe được lời Mai Phi nói, Tự Cẩm nghiêng người sang cười cười với nàng ta. Đối với Mai Phi, Tự Cẩm vẫn luôn giữ thái độ xa cách. Mỗi lần nàng gặp chuyện đều có mặt nàng ta. Còn nữa, người này chưa bao giờ để lại yếu điểm cho đối phương bắt được. Như thể mọi chuyện xảy ra đều không có quan hệ gì với nàng ta, nhưng mỗi lần đều có bóng dáng của Mai Phi. Điều này làm cho Tự Cẩm cực kỳ cảnh giác.
Cả kiếp này lẫn kiếp trước đều không xảy ra nhiều chuyện tình cờ như vậy. Cho dù không tìm được bất cứ nhược điểm nào của nàng ta thì cũng làm cho Tự Cẩm vô ý thức cách xa nàng. Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
"Mai Phi tỷ tỷ quá khen, người có thể đi vào hậu cung này, đương nhiên đều là người có phúc khí." Tự Cẩm cười ngọt ngào, tỏ vẻ ngốc nghếch. Bởi vì mấy ngày ở cữ bị Tiêu Kỳ giám sát chặt chẽ nên mặt mũi hồng hào tròn trĩnh, lúc ấy cười ngọt ngào giống y như một cái bánh bao nóng hổi mới ra lò.
Mai Phi nhìn Tự Cẩm cười vô tư như thế, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Hi Phi này thật sự là vận khí quá tốt. Theo lý thuyết lần này tấn phong cũng không cần phải đến Phi vị, dù sinh Đại hoàng tử thì cao lắm cũng là vị trí Cửu Tần. Nhưng người ta mệnh tốt, đúng lúc người nhà lập công lớn hỗ trợ. Thu nhập thuế nông từ Thiên Đinh Tư báo lên, ngay cả Thái hậu còn không phản đối, đám người ít ỏi các nàng có bản lãnh gì chống đỡ chứ, đừng nói chi là còn có Hoàng hậu nương nương bảo vệ.
Tiến cung hơn sáu năm, Mai Phi vốn không tin kiếp này sẽ có người có vận khí tốt như thế. Nàng ta vẫn cho rằng tất cả người có vận khí tốt đều là đã chuẩn bị đầy đủ thì mới có kết qủa tốt. Nhưng trên người Hi Phi, nàng ta chỉ thấy vận khí. Từng bước từng bước đi đến vị trí hiện nay, không thấy nàng ta có xung đột lớn gì với các tần phi khác. Đa số thời gian đều trốn trong Di Cùng hiên, lúc nào cũng tỏ vẻ ngốc nghếch, đứng trong đám đông không có gì nổi bật. Thật sự là không biết rõ may mắn đến từ nơi nào, không chỉ lọt mắt xanh Hoàng thượng, lại còn có thể một lần hành động sinh hạ hoàng trưởng tử.
Lúc đó nhìn Hi Phi đần độn ngu ngốc tươi cười, Mai Phi chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét. Trong hậu cung này mỗi người đều hao tổn tâm cơ muốn để Hoàng thượng liếc mắt nhìn mình, nhưng lại không ai có thể vượt qua được một người không làm gì hết là Hi Phi.
Có lúc, nàng ta cũng sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, lẽ nào Hoàng thượng lại vừa ý sự ngốc nghếch của nàng ta sao?
Hi Phi sinh hoàng trưởng tử có công, đương nhiên Tô gia cũng được ban thưởng. Quan chức của cha con Tô gia tạm thời không thể động, hoàng đế liền lấy kim ngân nóng hổi trong kho của mình ban thưởng vàng ròng bạc trắng, rất hào phóng.
Trong hậu cung Tự Cẩm chạm tay có thể bỏng, ngoài cung Tô gia cũng vinh quang rạng rỡ.
Đóng cửa nhà lại, người một nhà Tô gia công khai mở một cuộc họp gia đình. Nhánh Tô gia này quả thực quá hiếm người. Tô lão gia chỉ sinh một nam, một nữ. Con trai cũng chỉ sinh một nam, một nữ, thế cho nên cuộc họp gia đình chỉ có vợ chồng Tô lão gia và vợ chồng con trai, thật là ít ỏi.
"Nương nương sinh Đại hoàng tử, nhà chúng ta phải đóng chặt môn hộ, kiểm soát hành vi, không thể kiêu ngạo, làm việc bừa bãi, gây phiền toái cho nương nương, gây rắc rối cho Đại hoàng tử." Tô Hưng Vũ ho nhẹ một tiếng, làm người chủ trì nói.
Nghe cha dặn, vợ chồng Tô Thịnh Dương vội vàng đứng lên, đồng thanh cung kính vâng lời rồi lại ngồi xuống.
Tô Hưng Vũ hài lòng gật gật đầu, lúc đó nghe vợ mình nói: "Ta dự định cáo ốm từ chối tiếp khách, dòng chính bên kia liên tục gửi thiệp mới tới. Nếu cứ tránh né mãi thì sợ chúng ta bị mang tiếng cay nghiệt hẹp hòi. Giờ ta còn có bệnh, con dâu phải chăm sóc, lấy lý do này để đóng cửa từ chối miễn tiếp khách thì cũng chính đáng."
Nói đến dòng chính, Tô Triển thị cũng nhíu mày nói: "Trước đó mấy ngày con dâu đi dự tiệc, gặp phu nhân dòng chính trên tiệc rượu. Bà ta thân mật thắm thiết kéo tay con nói chuyện. Trước mặt mọi người con cũng không tiện từ chối. Giờ chắc cũng hạn chế đi các yến tiệc thôi." Da mặt dòng chính quá dầy, Tô Triển thị tỏ ý mình không ứng phó được.
"Dạo này ở bên Kiêu Long Vệ con cũng gặp phải không ít người đến bắt chuyện. May mắn con là thống lĩnh Kiêu Long Vệ nên mấy người kia cũng biết chừng mực, không dám cưỡng cầu. Nhưng về lâu dài cũng không thể từ chối người ta mãi được, danh tiếng sẽ chịu ảnh hưởng." Kẻ địch không biết xấu hổ, lấy danh tiếng ra nói chuyện, Tô đại thiếu gia tỏ ý mong trợ giúp.
Nghe mọi người ồng ào lên tiếng, Tô lão gia cũng bày tỏ bản thân không hề yên ổn. Là người đứng đầu Thiên Đinh Tư, gần đây nha môn bị người tới phiền, về nhà cũng không thể thoát, ông ta cũng bày tỏ cực kỳ buồn bực. Đối thủ khai chiến vòng vây bốn phía, phải có kế hoạch chiến lược để ứng phó, một người độc lập khó chống, cũng cần hết sức ủng hộ.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc. Ngọn lửa lan quá nhanh, quả thực là quá khó đi.
"Kể từ hôm nay, cáo ốm cáo ốm, chữa bệnh chữa bệnh, đóng cửa đóng cửa, tóm lại không cần lộ diện là được." Tô Hưng Vũ cuối cùng lên tiếng tổng kết, sau đó nhìn về phía con trai, "Con phải chú ý hơn ở Kiêu Long Vệ, đừng để người ta tóm được điểm yếu, sai lầm nào."
"Vậy cha thì sao?" Tô Thịnh Dương hỏi phụ thân.
"Ta định đi kiểm tra sáu quận trong Tuyệt Hộ Quận, thăm dò thực địa, nắm rõ tình hình cụ thể của từng địa phương, vừa vặn nhân cơ hội né tránh những con ruồi ở kinh đô này." Tô Hưng Vũ thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mọi người tự xác định cân nhắc, cảm thấy làm vậy cũng được do đó cùng đưa ra kết luận.
Tình huống trước mắt của Tô gia Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phân, nhưng nhận được tin tức do ca ca đưa đến vẫn giật mình. Không nghĩ tới bây giờ Tô gia bị người ta chú ý nhiều như vậy. Nhưng may mắn Tô lão gia là người khôn ngoan, có tính toán kỹ lưỡng, đề ra sách lược ứng đối tuy có tính chất phòng thủ nhưng lại là phương thức thích hợp nhất lúc này.
Mấy ngày Hi Phi ở cữ đúng lúc Hoàng thượng đang bận rộn chính vụ không rảnh đặt chân hậu cung. Đợi đến người ta ra tháng thì Hoàng thượng mới có thời gian tiến hậu cung. Vì vậy trước bao nhiêu ánh mắt trông mong mấy tháng, trong chớp mắt Hoàng đế lại bị Hi Phi mới vừa ra tháng rước đi.
Sức chiến đấu của Hi Phi cường đại như thế, khiến cả hậu cung còn lại đều nhuốm màu u ám.
Bị cấm dục đã lâu, Tự Cẩm vừa ra tháng liền bị Tiêu Kỳ bắt lấy không tha. Nói đến chuyện giường chiếu này, lúc không nghĩ tới thì cũng cứ bình thản trôi qua. Nhưng một khi chạm tới thì giống như nước tràn vỡ đê, khí thế hung mãnh. Cũng làm khó hắn, đối với một thân thịt béo như nàng còn có thể xuống tay được, Tự Cẩm cảm thấy đây là hắn cực kỳ ưu ái đó.
Hai ngày nay Tự Cẩm trong trạng thái thiếu ngủ nghiêm trọng, ngay cả con trai cũng không còn sức để quan tâm chăm sóc. Thật vất vả tối qua nghiêm khắc cự tuyệt yêu cầu “vô lại” của Tiêu Kỳ, buổi sáng hôm nay mới có sức quan tâm đến con. Đứa bé vừa đầy tháng thật sự mỗi ngày mỗi khác, tròn vo, trắng hồng mềm mại, gương mặt thì giống nàng nhưng đôi mắt kia lại cực giống Tiêu Kỳ, đen lay láy.
"Nương nương, Kiều Tiểu Nghi đến." Vân Thường vén rèm khẽ bước chân đi tới, khom lưng thấp giọng nói.
Tự Cẩm nắm thú bông hình hổ con trong tay, dứ dứ vào tay con trai mình, trong nháy mắt liền bị Dục Thánh bắt được.
Đứa bé này rất lnh lợi, chỉ nắm một cái là trúng đích.
Tự Cẩm không biết rõ Kiều Linh Di đến làm gì. Nói gì thì nói bọn họ cũng chưa từng gặp riêng bao giờ. Do dự một chút, Tự Cẩm vẫn không muốn gặp Kiều Linh Di. Hơn nữa mắt thấy Tiêu Kỳ cũng sắp đến, gặp phải cái bóng đèn cản đường thật sự khiến người ta mất hứng.
Tự Cẩm cảm giác cuộc đời xuyên việt của mình, điều đã làm được tốt nhất đó là sống hiểu được. Bỏ qua được thì bỏ, bắt được thì bắt, không tiếc nuối, có bỏ mới có được. Nàng không tiếc thứ người khác cần, không cố cưỡng cầu điều người khác muốn. Vì người khác không dám buông, không dám bỏ cho nên mới có nàng.
Mặc dù lời này có hơi cay nghiệt, nhưng lại là sự thật.
Vân Thường đứng bên cạnh thấy chủ tử khẽ nhíu lông mày lại, suy nghĩ một chút vẫn là hạ giọng khuyên: "Nương nương, rốt cuộc cũng phải gặp một lần mới tốt, dù sao sau lưng vị kia còn có Thái hậu nương nương đấy."
Tự Cẩm khẽ thở dài, nói với Vân Thường: "Vậy thì mời nàng ta vào đi." Một tiếng thái hậu, dù Tự Cẩm không tình nguyện thế nào, cũng phải cúi đầu xuống.
Vân Thường thở nhẹ một hơi, nháy mắt với Diện Mi, Diện Mi liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Rèm cửa vén lên, Tự Cẩm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái mặc váy áo màu vàng nghệ từ từ đi đến. Lại nhìn kỹ chỉ thấy Kiều Linh Di chải tóc 乃úi đơn giản, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, phối hợp với váy áo kia lại có thần thái nhã nhặn dịu dàng khó tả. Trong cung này mỹ nhân rất nhiều, nhưng vừa đẹp lại vừa có khí chất thì không thấy nhiều. Kiều Linh Di này, mặc dù dung mạo không bằng chính mình, nhưng khí chất kia quả là không phải người bình thường có được.
"Tần thi*p tham kiến Hi Phi nương nương." Kiều Linh Di khom người hành lễ, lời nói và hành động đều hào phóng thong dong.
Trên mặt Tự Cẩm mỉm cười ngọt ngào, không nói đến trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng lại nói: "Kiều muội muội không cần đa lễ như vậy, mau đứng dậy đi, chúng ta ngồi nói chuyện." Không phải là giả bộ sao, tỷ cũng làm được!
Có lẽ là thái độ nhiệt tình Tự Cẩm cũng thật khiến Kiều Linh Di hơi giật mình kinh hãi. Nàng ta còn tưởng rằng kiểu gì Hi Phi cũng phải gây khó dễ cho mình chút ít. Lúc ấy nhìn Hi Phi mỉm cười dịu dàng như vậy, tuyệt đối không giống như một người tâm cơ mưu tính tràn đầy, không khỏi trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Lại tạ ơn rồi mới ngồi xuống đối diện với Hi Phi, khóe môi hơi mỉm cười khéo léo, dịu dàng nói: "Hôm nay mạo muội tới quấy rầy, mong Hi Phi tỷ tỷ đừng trách muội."
Chuyển ngay thành “tỷ tỷ”, vừa nãy còn gọi Hi Phi nương nương mà. Trên mặt Tự Cẩm cũng như không hề phát giác sự thay đổi này, lại lộ ra vẻ vô tư ngây ngô thêm chút dáng vẻ bạch liên hoa tươi cười nói: "Nghe muội nói kìa, có gì mà mạo muội với không mạo muội. Đều là tỷ muội trong cung, vốn nên gần gũi thân cận với nhau mà. Khi bản cung mang thai sức khỏe không tốt, Hoàng thượng không cho ta đi lại nhiều, thế cho nên lại không có cơ hội gần gũi với các muội muội mới tiến cung." Biểu muội đến cửa ư, vậy thì để biểu ca phải chịu tiếng xấu thay cho người khác thôi. Tự Cẩm không chút do dự lấy Tiêu Kỳ ra làm bia đỡ đạn.
Nghe Hi Phi nói thẳng như thế, Kiều Linh Di thật sự bất ngờ ngoài ý muốn. Hi Phi như vậy và người trong suy nghĩ của nàng ta không giống nhau một chút nào. Trong phút chốc lại cảm thấy chần chừ, không biết phải nói tiếp thế nào mới được.
Tự Cẩm sai người hầu đưa trà bánh lên, lại nghe Kiều Linh Di hỏi: "Đại hoàng tử đang ngủ sao?"
"Đứa bé này, mỗi ngày thì ngủ hết một nửa thời gian. Giờ này còn đang ngủ say, nếu không sẽ bế ra cho muội muội xem một chút." Nói vậy chứ nếu con trai còn thức, Tự Cẩm cũng tuyệt đối sẽ không bế con ra. Nàng luôn cảm thấy Kiều Linh Di là người rất nguy hiểm, dù sao cứ để con trai cách nàng ta thật xa mới được, nàng mới có thể yên tâm phần nào.
Trong tiệc đầy tháng, Kiều Linh Di đã gặp qua đứa bé kia, nhỏ bé hồng hào trắng trẻo, lại khoẻ mạnh kháu khỉnh làm cho người ta yêu thích không thôi. Vừa nhìn thì biết đã được chăm sóc rất tốt từ trong bụng mẹ. Bởi vậy thấy rõ những lời Hi Phi vừa nói lúc nàng mang thai hoàng đế biểu ca cực kỳ quan tâm chăm sóc là sự thật, nghĩ tới đây không khỏi sinh lòng ghen tị.
Lúc trước Quý phi sinh công chúa, nhưng nghe nói năm đó Hoàng thượng cũng không có để tâm lo lắng thế này. Nghe nói lúc Quý phi có thai, đúng là thời cơ Hoàng hậu đẩy Hi Phi ra tranh thủ tình cảm, hơn nữa còn thật thành công. Từ Tiểu Y nho nhỏ, chỉ ba năm thời gian ngắn ngủi liền lên đến Phi vị, đối với một phi tần không có gia thế hiển hách gì mà nói, đây quả thực là một kỳ tích.
Không nhắc tới Đại hoàng tử, bây giờ nhìn Hi Phi đã được chăm sóc mập mạp hồng hào thế kia cũng biết là cuộc sống của nàng trôi qua rất hài lòng. Quý phi sinh con xong kiêng cữ đủ kiểu, không giống như Hi Phi thế này... rất phúc hậu.
"Nghe cô cô nói, trẻ con phải ham ngủ mới tốt, sau này lớn lên sẽ rất thông minh."
"Thật vậy sao?" Hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng, "Mấy ngày nay Bản cung rất lo lắng, đứa bé này quá mê ngủ đi. Giờ nghe muội nói vậy cũng yên tâm không ít."
Nhìn Hi Phi vỗ иgự¢ vẻ mặt yên tâm, tựa như chẳng hề có chút nghi ngờ nào đối với lời mình nói, trong lòng Kiều Linh Di cũng cảm thấy tẻ nhạt không chút hứng thú nào. Cái cảm giác không tốt không xấu đó cứ treo lơ lửng trong lòng, làm cho nàng ta lắc lư như thùng nước rất khó chịu.
"Tần thi*p cũng không hiểu mấy chuyện này, chỉ ngẫu nhiên nghe cô cô nói qua vài câu mới nhất thời nhớ kỹ. Tự bêu xấu mình ở chỗ này, tỷ tỷ không cần chê cười mới được."
"Bản cung cũng là lần đầu tiên chăm sóc trẻ con, nghe nhiều một chút cũng không có sai." Tự Cẩm cười mỉm nói, cũng không chủ động hỏi Kiều Linh Di tới làm gì, nàng để xem nàng ta có thể nghẹn tới khi nào.
Kiều Linh Di cũng nói cười vài câu, trên mặt vẫn tươi cười vui vẻ. Qua một hồi lâu, nàng ta mới lấy ra một khối ngọc bình an, "Khối ngọc bội này hình thức không có quý giá nhưng chất ngọc hiếm có được. Mong tỷ tỷ đừng ghét bỏ ngọc bội này, coi như là tâm ý của tần thi*p, hy vọng Đại hoàng tử bình an, một đời khỏe mạnh vô ưu."
Thì ra là tới tặng đồ. Tự Cẩm nhìn miếng ngọc bội do Kiều Linh Di đưa tới. Giơ tay cầm, quả nhiên là ngọc tốt, chất ngọc mịn màng sáng bóng, chất liệu rất tốt, trên mặt khắc mấy chữ bình an. Hẳn là ngọc bội bình thường vẫn cho trẻ con đeo để cầu bình an. Loại vật này rất thường gặp, nhưng đặc biệt ở chỗ chất ngọc tốt, chặm khắc tinh xảo, vừa nhìn là biết có xuất xứ không tầm thường.
"Lúc đầy tháng muội muội đã tặng lễ vật tới rồi, giờ làm sao còn nhận thêm đồ của muội nữa." Tự Cẩm liền trả lại miếng ngọc bội.
"Nhắc tới cũng đúng dịp, hôm qua muội thu dọn hòm xiểng, vừa vặn tìm ra miếng ngọc bội này. Muội đã lớn rồi, cũng không dùng đến nữa. Vật này vốn là dành cho trẻ con mà. Do đó muội liền mang tới đây. Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng từ chối, chỉ cần không chê nó quá tầm thường là được rồi." Kiều Linh Di vội vàng nói, gương mặt tươi cười, "Bất kể thế nào, khi Đại hoàng tử sinh ra, tần thi*p cũng may mắn có mặt ở đó, đây cũng là duyên phận."
Tự Cẩm không muốn con trai có chút duyên phận nào với nàng ta. Nhưng đã nói đến mức này thì Tự Cẩm mà còn không nhận thì có vẻ không được phóng khoáng. Hơn nữa ngọc bội này cũng không phải là vật quá trân quý, suy nghĩ một chút liền nhận lấy, vừa cười vừa nói: "Vậy ta thay Thánh nhi cảm ơn muội muội."
"Chỉ là chút lòng thành của tần thi*p, mong Đại hoàng tử luôn bình an, mạnh khỏe, không dám nhận cảm ơn của tỷ tỷ."
Hai người nói thêm vài câu, Kiều Linh Di liền đứng dậy cáo từ. Tự Cẩm đứng dậy tự mình tiễn nàng ta ra ngoài. Tổng kết thời gian cũng chỉ ngồi uống hết một chén trà, chỉ cần chờ thêm chút nữa thì Tiêu Kỳ sẽ đến. Nhưng lúc đó Kiều Linh Di lại cáo từ, như thể muốn tránh gặp Tiêu Kỳ vậy.
Đưa người đi, Tự Cẩm trở về nhíu mày nhìn miếng ngọc bội kia. Trong lúc nhất thời nghĩ không rõ Kiều Linh Di rốt cuộc muốn làm cái gì, đang yên lành lại đưa miếng ngọc bội tới. Vốn cho rằng nàng ta lấy cớ gặp Tiêu Kỳ một lần, kết quả lại đi mất.
Tự Cẩm đang phiền não suy nghĩ thì Tiêu Kỳ vào tới. Vừa nghe tiếng chân bên ngoài, Tự Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bóng người mặc áo choàng màu vàng đi sang phòng bên, hẳn là tới thăm con trai trước. Nuôi dưỡng đứa trẻ trong cung khác với ngoài cung rất nhiều.
Trong cung, chăm sóc trẻ con có rất nhiều quy tắc, tỷ như Dục Thánh còn nhỏ xíu như thế mà người hầu hạ bên cạnh như thái giám cung nữ lại thêm bà ✓ú, tổng cộng cũng có ba bốn mươi người. Mới đầu Tự Cẩm nghe được con số này thật sự là sợ hết hồn. Nàng lên tới Phi vị, người hầu hạ bên cạnh cũng mới có nhiều như vậy. Con trai nàng vừa ra đời đã hưởng đãi ngộ như nàng.
Tự Cẩm cảm thấy hơi xa xỉ lãng phí, liền khéo léo nhắc Tiêu Kỳ một tiếng, kết quả Tiêu Kỳ nghiêm túc nói: "Đây là con trai đầu tiên của trẫm, hơn nữa mỗi hoàng tử sinh ra đều có từng đấy người hầu hạ. Nhìn thì thấy nhiều người, kỳ thật nếu chia việc ra thì chẳng có mấy đâu."
Lời nói này tuyệt không giả. Về sau Tự Cẩm liền hiểu được vì sao Tiêu Kỳ nói như vậy. Mấy chục người này, có người hầu hạ bên cạnh, có người chạy việc vặt, người trông coi cửa nhà. Mặc dù Đại hoàng tử còn chưa có chỗ ở riêng nhưng người hầu hạ, các dụng cụ thiết bị không thể thiếu. Theo lời Tiêu Kỳ nói thì đây là uy quyền của hoàng gia. Còn phải chuẩn bị chỗ chơi trong cung cho Đại hoàng tử, đằng trước có người mở đường, phía sau có người hầu hạ. Bên cạnh có người che dù, quạt mát, bưng trà dâng nước lấy đồ ăn...
Tự Cẩm nghe xong trầm mặc rất lâu, bị đả kích đến nỗi cả đêm còn chưa hồi phục tinh thần.
Chỉ chuyện này thôi nàng đã bị Tiêu Kỳ ôm cười cả buổi tối. Làm người xuyên việt, lần đầu tiên Tự Cẩm cảm thấy mình rõ là nhà quê. Chuyện này cũng chưa tính, Tiêu Kỳ còn nói, chờ qua đầy tháng thì phải mở rộng Di Cùng hiên, bởi vì chỗ này quá nhỏ, không thể để con trai thiệt thòi, ngay cả tẩm điện của con cũng không có được.
Trời đất, bé còn nhỏ xíu, muốn tẩm điện gì chứ. Hơn nữa, Di Cùng hiên cũng không nhỏ mà, một đứa bé ở mà sao hóa thành bị thiệt thòi?
Sau đó Tiêu Kỳ cho nàng biết những tiêu chuẩn thông dụng dành cho hoàng tử ở. Dựa theo các tiêu chuẩn của Tiêu Kỳ thì thật sự Di Cùng hiên quá nhỏ.
Sau đó Tự Cẩm lại bị đả kích.
Vì vậy, mấy ngày nay Tiêu Kỳ đang nghiên cứu việc mở rộng Di Cùng hiên như thế nào. Dù sao bây giờ trong tay có tiền, không cần giơ tay xin xỏ bộ Hộ bộ, không cần làm phiền Nội Đình Phủ, tự mình xử lý. Vốn Di Cùng hiên có hình thoi, kết quả Tiêu Kỳ vẽ ra bản vẽ thành ba phần. Nói cách khác, bản vẽ này so với cung hiện tại thì mở rộng gấp đôi.
Tự Cẩm e dè hỏi: "Có quá lớn không vậy?"
Tiêu Kỳ liền nói: "Về sau còn sinh con gái, trước cứ mở rộng ra rồi bao lại đã, chứ đến khi công chúa của trẫm sinh ra lại không có chỗ ở, thiệt thòi cho con bé."
Tự Cẩm:...
Ngay cả con gái cũng nghĩ đến, ngươi không hỏi ta có muốn sinh con cho ngươi hay không à!
Vì sao chỉ có một hai đứa trẻ, ở tòa nhà lớn như vậy còn bảo thiệt thòi. Nàng lớn đến từng này, ở Di Cùng hiên đã vài năm chưa từng cảm thấy ủy khuất gì.
Tự Cẩm bày tỏ không phục.
Sau đó Tiêu Kỳ liền nói, "Ta giúp nàng nàng còn uất ức ư?? Ta còn chưa nói uất ức đây."
Hắn nói thế cũng như không nói, nhưng Tự Cẩm lại không có cách nào phản bác.
Sau khi sinh con xong, cả đời cha mẹ bị con cái đè lên đầu, giờ nàng đã cảm nhận được rồi.
Tóm lại, để chuẩn bị nơi ăn chốn ở cho con trai, con gái trong lương lai Tiêu Kỳ muốn mở rộng quy mô Di Cùng hiên. Tự Cẩm cảm nhận được mình nên ủng hộ hắn. Con lớn một chút, đích thực như là hơi nhỏ, rộng một chút cũng tốt hơn. Lúc đó Tự Cẩm mới đồng ý gật đầu, bắt đầu đưa ra các yêu cầu. Dù sao cũng là đào đất động thổ xây nhà, đương nhiên là xây theo kiểu mình thích rồi.
Vì vậy, không bằng trong này đào một cái hồ lớn, nuôi cá chép, thả hoa sen. Chỗ này làm một khoảnh sân nhỏ, đặt thêm xích đu và mấy đồ chơi cho con chơi cũng tốt. Chỗ này thêm một chút, chỗ kia thêm một chút. Chờ đến khi bản vẽ phác thảo sơ bộ, Tiêu Kỳ phát hiện vẫn còn chật. Vì vậy lúc Tự Cẩm không biết rõ lại đi mở rộng thêm chút nữa.
Phòng ở không cần quá lớn, nhưng sân thì nhất định phải lớn. Dựa theo cách nói của Tự Cẩm là để cho con trai có một chỗ tha hồ chạy nhảy an toàn.
Sao nói nghe giống như là nuôi cún vậy nhỉ...
Nghe tiếng bước chân đi tới hướng này, Tự Cẩm liền đứng dậy nghênh đón, chỉ nghe bước chân cũng biết là Tiêu Kỳ.
Quả nhiên, nàng mới đi vài bước, Tiêu Kỳ liền vén rèm đi vào vừa cười vừa nói: "Tiểu tử kia thật là mê ngủ, lúc ta đi vẫn còn ngủ mà."
"Có thức dậy một lần vào giữa giờ, chơi một canh giờ rồi mới ngủ lại." Tự Cẩm giơ tay lấy y phục đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Tiêu Kỳ, nhìn hắn đi ra sau tấm bình phong thay quần áo, nghe hắn nói với qua bình phong.
"Ham ăn say ngủ, hình như khá giống nàng đó."
"..." Nàng quyết định không để ý tới hắn!
"Đây là cái gì?" Tiêu Kỳ thay xiêm y đi ra ngồi đối diện với Tự Cẩm, nhìn thấy miếng ngọc bội trên bàn, tiện tay cầm lên hỏi.
Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ không để tâm chút nào, nháy mắt một cái liền cười mỉm nói ra: "Cái này ư, là lễ vật do Kiều Tiểu Nghi vừa mới đưa đến tặng cho Thánh nhi, là ngọc bội cầu bình an đầy tháng cho trẻ con. Ý nghĩa tốt lành, lại là vật khó được, chất ngọc tốt, cầm một lúc thì thấy ấm áp, là đồ tốt." Nói xong nhìn Tiêu Kỳ chằm chằm.
Tiêu Kỳ nghe vậy nét mặt không có thay đổi gì, lật qua nhìn thoáng qua hơi ngẩn ra, sau đó mới lên tiếng: "Miếng ngọc bội này..."
Nói phân nửa thì những lời còn dư lại nuốt trở về.
"Miếng ngọc bội này như thế nào?" Tự Cẩm liền hỏi tới, nàng nhìn ra nét mặt Tiêu Kỳ có gì đó không thích hợp.
Tiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng, "Cũng không có gì, nếu là lễ vật đưa tới thì nàng cứ giữ đi."
Làm sao mà không có gì được, vừa nhìn thì biết là có cái gì rồi. Lúc đó Tự Cẩm cảm thấy cơn ghen dâng lên, khó trách Kiều Linh Di lại cứ muốn đưa một miếng ngọc bội tới, khó trách còn không đợi Tiêu Kỳ đến thì đã đi rồi. Trước đó nàng còn hơi hoài nghi, giờ lại cảm thấy Kiều Linh Di này tính kế rất giỏi. Miếng ngọc bội này nhất định là có chuyện xưa. Tiêu Kỳ vừa nhìn thấy ngọc bội liền liên tưởng tới chuyện của Kiều Linh Di, cho nên Kiều Linh Di ở lại hay không thì có quan hệ gì. Người ta muốn chính là Tiêu Kỳ hồi tưởng, cho nên để lại ngọc bội là đủ rồi.
Nói tới ngọc bội này, cho dù chất liệu quý nhưng cũng chỉ là miếng ngọc bội bình thường. Mấy thứ thế này bản thân mình cũng chẳng tị hiềm gì mà không cho Tiêu Kỳ nhìn thấy. Đúng lúc Tiêu Kỳ sắp trở lại, nàng cũng chẳng có gì giấu giếm, cho nên nhất định Tiêu Kỳ có thể nhìn thấy.
Kiều Linh Di này tính kế tốt lắm, quả nhiên Tiêu Kỳ nhớ tới chuyện gì đó.
Lúc ấy Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy, sao mình lại như một con ngu vậy, bị người ta tính kế cũng không biết.
Quả nhiên là một người xuyên việt bình thường, cho dù có bàn tay vàng đi chăng nữa thì kỹ năng cung đấu vẫn có thể bị người ta đè ૮ɦếƭ. Người ta chỉ cần dùng một miếng ngọc bội cũng có thể tính kế tranh thủ tình cảm, tính kế đúng thời gian, tính kế mình không phản ứng, sau đó... Thành công.
Mà mình, mặc dù trong lòng nổi lên nghi ngờ nhưng vẫn đạp trúng bẫy rập.
Trong nháy mắt Tự Cẩm u buồn.
Tự Cẩm bày tỏ mình cực kỳ đố kỵ, thanh mai trúc mã cái gì chứ, quả nhiên là giẫm một cái hố. Người ta đưa ra miếng ngọc bội cũng có ký ức tốt đẹp, thủ đoạn tranh thủ tình cảm này mặc dù không cao nhưng rất hữu hiệu.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cầm ngọc bội kia trong tay, vẻ mặt buồn bực liền biết nhất định người này lại lên cơn dấm chua. Vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thật khờ. Suy nghĩ một chút liền nói với nàng: "Ngọc bội này để trong hòm là được, không cần để bên cạnh Thánh nhi."
"Vâng." Tự Cẩm không đếm xỉa tới đáp một tiếng, để chỗ nào có cái gì khác nhau, người ta tới là khơi gợi ký ức của ngươi mà.
Tiêu Kỳ còn muốn nói gì nữa, bên ngoài dọn cơm xong, Vân Thường đến mời hai người dùng bữa.
Tiêu Kỳ liền dắt tay Tự Cẩm đi dùng bữa. Trong tâm trí Tự Cẩm tràn đầy hình ảnh miếng ngọc bội kia, lại nghĩ mình mới sinh con xong đã béo ú lên, ngoại hình bị trừ điểm nghiêm trọng. Tình yêu muốn luôn tốt đẹp thì phải giữ gìn và xây dựng, nàng quyết định bước phản kích thứ nhất, giảm cân!
Sau đó, lúc ăn cơm Tự Cẩm nhìn thấy bát của mình bị Tiêu Kỳ gắp đầy thức ăn, bày tỏ rất ưu thương.
Ngươi làm thế này là cho heo ăn sao?
Nàng đã sinh con rồi, thật sự không cần ăn nhiều như thế.
Tự Cẩm rất uyển chuyển bày tỏ bây giờ khẩu vị của mình ít rồi, không ăn được nhiều như thế, sau đó gắp hết lại cho Tiêu Kỳ. Nàng quyết định mình phải giảm cân biến thành một phụ nữ mảnh mai xinh đẹp, sau đó cố gắng biến Tiêu Kỳ thành một hoàng đế mập mạp. Chẳng phải hoàng đế anh tuấn tiêu sái nữa, có lẽ biểu muội thanh mai gì đó liền hết hứng thú thôi.
Kế hoạch hoàn mỹ.
Trong tình yêu Tự Cẩm là người suy nghĩ rất đơn giản. Bây giờ nàng và Tiêu Kỳ không có vấn đề gì, cho dù là có cô biểu muội xuất hiện khá phiền, nhưng nếu vì cái này mà giận dỗi cãi nhau với Tiêu Kỳ thì chả phải đúng ý của người khác sao?
Cho nên, chuyện Gi*t địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này nàng sẽ không làm.
Hai người dùng cơm xong, Tiêu Kỳ cảm thấy buổi trưa ăn quá no liền dắt tay nàng, hai người từ tốn đi trong sân tiêu thực. Sau đó hai người đi thăm con trai ở phòng bên, bà ✓ú đang cho Đại hoàng tử 乃ú sữa, Tiêu Kỳ nghe vậy liền chưa vào vội. Tự Cẩm vào xem, tiểu tử kia đang 乃ú sữa, người nào cho 乃ú chính là mẹ của bé, nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ lo ăn.
Người chịu đả kích thêm một lần Tự Cẩm lại bị Tiêu Kỳ dắt tay đi tiêu thực.
Đi vài vòng thì Tự Cẩm muốn ngủ trưa, Tiêu Kỳ liền đi Sùng Minh Điện làm việc. Vung khăn tay nhỏ tiễn Tiêu Kỳ đi, Tự Cẩm liền nằm ngay xuống giường đánh cờ với Chu công. Tình địch cái gì chứ, không phải ngủ ngon mới có sức chiến đấu sao?
Tiêu Kỳ trở về Sùng Minh Điện, lại khó được không có xử trí triều chính trước tiên mà là lấy bản đồ xây dựng của Di Cùng hiên ra, thêm thêm bớt bớt, bất giác lại nghĩ tới chuyện trưa nay. Miếng ngọc bội kia là vật trước đây hắn tặng cho biểu muội, năm đó hắn bị các huynh đệ tính kế, bị người đẩy từ trên hòn giả sơn rơi xuống. Khi đó là biểu muội xông tới đỡ cho hắn, chẳng may khi đỡ người, nàng ta bị té làm vỡ miếng ngọc bội đeo bên mình trên hòn giả sơn. Về sau, hắn liền tự tay điêu khắc một miếng ngọc bội như thế đưa cho nàng.
Những chuyện này hắn nhớ rất rõ ràng. Cho nên lúc ban đầu thái hậu muốn sơ phong biểu muội Tần vị hắn không đồng ý, nhưng là Tiểu Nghi thì đồng ý. Nếu đã tiến cung, đương nhiên hắn muốn đối với nàng ta thật tốt. Tình cảm giữa hai người không giống người khác, đương nhiên là đối xử cũng khác nhau. Huống chi tính cách biểu muội cởi mở hào phóng, hắn cũng rất thích. Hắn là người cực kỳ chán ghét âm mưu quỷ kế nham hiểm, cho nên hắn thích tất cả những gì rõ ràng ấm áp.
Nhưng, không ngờ lại xuất iện Hi Ngôn Thanh. Hắn quen với sự tồn tại của nàng, quen với nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn hắn trong sáng vô tư, không tính toán vụ lợi. Từ ban đầu lo lắng sợ hãi, đến sau này nũng nịu quấn quýt si mê. Nàng là người ngốc nghếch, trái ngược hẳn với nữ nhân còn lại trong hậu cung này. Hoàng hậu đối tốt với nàng chẳng qua muốn dùng nàng để chống lại quý phi. Nhưng nàng thật vẫn một mực cung kính với hoàng hậu như lúc trước. Thái hậu làm khó nàng, nàng cũng chỉ có thể trốn liền trốn, sợ hắn khó xử, tuyệt đối không trực tiếp xung đột. Đối với Quý phi cũng khiêm nhường có lễ, không chủ động gây chuyện sinh sự... Nhưng đối với chuyện triều chính thì lại dùng toàn bộ thông minh thay mình nghĩ biện pháp, giúp mình xả giận. Thấy hắn bị đại thần vây công, nàng còn tức giận hơn cả hắn. Cảm giác được người khác che chở như vậy khiến lòng hắn cực kỳ ấm áp.
Nàng là người đầu tiên đối tốt với hắn bất kể hồi báo.
Biểu muội đối với hắn cũng tốt, nhưng nhớ tới lần trước nàng ta khóc trước mặt hắn vì chuyện Kiều gia thì hắn biết có một số việc không còn như xưa nữa.
Vì chuyện tấn vị của Hi Ngôn Thanh, hắn lấy tiền đồ Kiều gia làm nước cờ đầu. Kể từ giây phút đó, mọi chuyện đều thay đổi.
Lần này là miếng ngọc bội, hắn liền không nhịn được suy nghĩ, biểu muội vô tâm hay cố ý? Là thật sự muốn chúc phúc bình an cho Thánh nhi hay là muốn dùng miếng ngọc bội này để tính toán, muốn nhắc nhở hắn về những hồi ức trước đây sao?
Trước đây hắn sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng kể từ sau khi Tần Tự Xuyên tra được những dấu vết sót lại của Kiều gia, hắn liền không thể không nghĩ nhiều.
Đưa ngọc bội đúng lúc hắn sắp đi tới Di Cùng hiên, là trùng hợp sao?
Miếng ngọc bội này gợi nhớ chuyện xưa, là muốn nhắc nhở hắn báo đáp sao?
Những chuyện này hắn không muốn nói cho Ngôn Thanh nghe. Nói ra thì sao đây, nếu quả thật biểu muội có tâm tư khác thì sẽ tổn thương nàng, cũng tổn thương hắn. Cho nên hắn mới cố làm ra vẻ vô sự che dấu đi. Hắn càng tỏ ra chỉ là việc nhỏ, Ngôn Thanh mới không phải suy nghĩ nhiều.
Huống chi, hắn không muốn dùng những suy nghĩ xấu xa để làm vấy bẩn những hồi tưởng đã từng tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, nét mặt Tiêu Kỳ cũng trầm xuống.
Di Cùng hiên còn chưa bắt đầu khởi công thì Hợp Nghi Điện bắt đầu sửa chữa. Lần này là tu sửa rất lớn. Trong chính điện của Hợp Nghi Điện phải tháo dỡ rất nhiều đồ xuống, sơn vôi nước mới trong lẫn ngoài, phủ loại dầu tốt nhất bên ngoài để bảo vệ. Động tĩnh lớn như vậy trong hậu cung khiến ai nấy phỏng đoán không ngừng.
Tự Cẩm nghe tin Hợp Nghi Điện sửa chữa trong lòng cũng cân nhắc, sau khi hiểu rõ thì cũng hơi ngại ngùng. Muốn mở rộng Di Cùng hiên thì không phải việc nhỏ, không tốn năm ba tháng cũng không thể xong. Trong tình huống như thế, Di Cùng hiên trở thành công trường xây dựng đầy khói bụi ồn ào, không thể nào ở được. Tạm thời nàng phải chuyển nhà thôi.
Trong hậu cung này, chỗ nào để mẹ con nàng ở an toàn nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như Hợp Nghi Điện là thích hợp nhất vì ở ngay dưới ánh mắt của Tiêu Kỳ. Lần trước hắn chỉ tu sửa qua loa Hợp Nghi Điện, mình nghĩ tới nơi đó là nơi bao đời đế vương sủng hạnh tần phi nên không muốn ở, sau đó bỏ chạy. Lần này hắn sửa chữa toàn bộ, bên trong bên ngoài tất cả đều đổi mới, không phải là sợ mình không muốn ở sao?
Quả nhiên, Tự Cẩm đoán trúng.
Đối với tâm lý kỳ quái này của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ ở chung với nàng lâu như thế, sớm đã hiểu rõ ràng. Nhưng Di Cùng hiên phải mở rộng, đặt nàng ở chỗ người khác hắn tuyệt đối không yên tâm. Hơn nữa muốn gặp mẹ con nàng còn phải đi vòng cả nửa hậu cung, không chỉ khoảng cách xa lãng phí thời gian, ngoài ra đi trên đường sẽ không thiếu phải gặp vài người, cũng rất phiền cho người khác. Huống chi, Tiêu Kỳ không muốn một người nào thấy hai người bọn họ lén lút gặp gỡ!
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Hợp Nghi Điện là thích hợp nhất.
Nhưng Tự Cẩm rất ghét chỗ này.
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể thu dọn đổi mới toàn bộ Hợp Nghi điện.
Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Kỳ cũng cảm giác mình khá khổ bức. Chưa thấy qua vị hoàng đế nào, vì một vị phi tử mà phải phí sức đi giải quyết những vấn đề tâm lý nhỏ bé này như hắn.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện!
Một tháng sau Hợp Nghi Điện tu sửa xong, bài trí trong ngoài từ vật trang trí đến màn cửa đều thay mới rực rỡ hẳn lên, trừ ba chữ Hợp Nghi Điện không thay đổi, tất cả còn lại đều đổi mới hết. Sau khi Hợp Nghi Điện tu sửa xong, Tiêu Kỳ liền hạ chỉ ý, Di Cùng hiên phải mở rộng để Đại Hoàng tử có chỗ ở. Trong thời gian chờ đợi Di Cùng hiên xây dựng thêm, mẹ con Đại hoàng tử đến Hợp Nghi Điện ở tạm!
Ý chỉ vừa ban ra, lập tức trong hậu cung sôi trào lên.
Tự Cẩm đã sớm đoán được, âm thầm sai mấy người Vân Thường thu thập hành lý. Ý chỉ Tiêu Kỳ vừa ban ra, Tự Cẩm cũng mặc kệ thái hậu có ý gì, ôm con trai cực kỳ khoan khoái chuyển chỗ ở.
So với sự không thoải mái về lịch sử của Hợp Nghi Điện thì nàng càng không thoải mái nếu đi tới cung người khác ở tạm.
Cho nên, Tiêu Kỳ vốn cho rằng mình phải tốn một hồi khuyên nhủ, kết quả thấy Tự Cẩm tự mình một tay cầm bọc nhỏ, bên trong là đồ của con trai, trong lòng bế con trai, thật sự cao hứng xung phong dẫn đầu tới Hợp Nghi Điện. Cất đồ đi, bế con trai trong lòng, đi thẳng lên hành lang Hợp Nghi Điện, vui vẻ vào thiên điện của Sùng Minh Điện bắt đầu một vòng chiếm cứ lãnh thổ!
Thành cung một cửa, cửa cung một khóa, Tự Cẩm cực kỳ hào hứng phát hiện, bỗng chốc nàng thoát ly phạm vi hậu cung. Trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có người đến đây thăm hỏi gõ cửa tạo dựng quan hệ hay làm phiền nữa.
Trừ mỗi ngày đi Phượng Hoàn Cung thỉnh an lại có thể trải qua cuộc sống của mình sau cánh cửa đóng kín, quá tốt!
Sau khi Tiêu Kỳ hạ triều, Quản Trường An rụt rè đến báo Tự Cẩm đang thiên điện thời, Tiêu Kỳ thật đúng là ngẩn người. Nhìn Quản Trường An tỏ vẻ lúng túng muốn nói lại thôi, hắn nhướn mày hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Quản Trường An trong lòng buồn khổ, Hi Phi nương nương vừa đến, liền thanh lý một lần nữa mọi thứ trong thiên điện, mà hắn ta lại không biết phải nói với Hoàng thượng như thế nào.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt táo bón của Quản Trường An, không truy vấn hắn ta nữa, tự mình nhấc chân đi sang thiên điện. Còn chưa tới thiên điện, đã nghe tiếng trẻ con líu lo bên trong, tiếng Tự Cẩm cười to trêu chọc con trai, còn có tiếng chân, tiếng ồn ào của cung nhân ra vào không ngừng bận rộn làm gì đó.
Nhìn thấy Tiêu Kỳ tới, mọi người vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. Hắn phất phất tay rồi sải bước vào thiên điện. Vừa mới đi vào, đầu tiên là ngẩn người ra. Hắn thấy căn phòng vốn lạnh lùng trống trải trước đây, bỗng chốc trở nên đầy sinh khí, tràn đầy hơi thở cuộc sống. Trên bệ cửa sổ bày vài chậu hoa tươi đủ loại, dưới đất đều là đồ chơi của con trai. Trên bàn tròn trong phòng bày mấy đĩa bánh, bình trà, hương thơm vờn quanh. Giường lớn kê sát cửa sổ cũng đã thay chăn nệm mới, gối mềm, đệm lưng thêu rồng bay màu xanh mát. Bàn kê sát tường có bình mỹ nữ kiểu mới nhất, trong cắm hoa tươi mới hái.
Căn phòng này chỉ có thêm hai mẹ con mà tựa như là đổi chỗ, bỗng chốc trở nên náo nhiệt vui tươi hẳn.
Trên giường lớn Tự Cẩm đang bế Đại hoàng tử, trong tay cầm một thú bông hình hổ con chơi với con trai. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào, trên mặt hai mẹ con đều cười tươi, đầy vẻ vô tư lự. Hình ảnh đó lại làm cho hắn không dám động bước chân, cứ đứng ở chỗ đó lẳng lặng ngắm.
"Trời ạ, tiểu tử này lại tè rồi." Tự Cẩm cảm thấy trên người mình nóng hổi, lại bị nhóc con tè lên người. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Kỳ đứng ở cửa, vội vàng nói: "Đừng đứng ngốc đó chứ, hoàng thượng mau tới giúp thi*p đi."
Tiêu Kỳ liền đi qua giúp Tự Cẩm bế con lên, xem nàng thành thạo tháo tã ra, sau đó đặt con trai nằm trên giường, lại lấy tã lót xuống ௱ôЛƓ con thay mới. Động tác dịu dàng, gương mặt mỉm cười, ngẫu nhiên còn biết làm mặt quỷ trêu chọc con trai cười khanh khách.
Tiếng cười trẻ con vang vọng trong phòng. Ngắm hai mẹ con ngốc nghếch vui cười kia, Tiêu Kỳ cũng nở nụ cười.
Thay xong tã, Tự Cẩm liền ra sau tấm bình phong thay quần áo, nói với Tiêu Kỳ qua bình phong: "Con trai hoàng thượng càng ngày càng hư, luôn muốn tè trên người thi*p. Thi*p cảm thấy đứa bé này cố ý, nếu không sao không tè trên người Hoàng thượng chứ. Dạo này ăn rất nhiều, sữa của hai bà ✓ú cũng chỉ đủ cho con 乃ú. Hoàng thượng nói có phải do lúc mang thai thi*p ăn nhiều nên con cũng ăn nhiều không?"
Tiêu Kỳ ngắm con trai mình khoái trá gặm ngón tay, đột nhiên cảm giác được bọn họ thật giống như một gia đình bình dân bình thường!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc