Hai cô gái đã đi rồi nhưng Trúc Vy thì vẫn đứng lặng ở đó…Có thể cô hay giả vờ, hay bịa đặt toan tính nhiều điều, nhưng chỉ vừa nãy thôi, trong câu nói của cô đã có một chút gì đó là thật lòng. Phải, cô có được nhiều thứ mà người ta thèm muốn,ước vọng, điều kiện gia đình cô tốt, rất tốt, nhưng có một thứ cô luôn khao khát mà cho đến giờ và có lẽ là tận sau này nữa sẽ chẳng bao giờ có được, đó là tình cảm thực sự của mọi người dành cho cô… Từ nhỏ cô đã không nhận được tình yêu thương của mẹ, điều mà cô có được từ mẹ chỉ là những lời căn dặn phải thế này phải thế kia, làm thế nào để khiến người khác phải phục tùng và nghe lời mình! Cho đến giờ cô cũng không có lấy một người bạn thực sự, vì mọi người đến với cô đều là để xu nịnh, kết thân hòng thăng tiến cho bản thân, vì gia thế nhà cô tốt và vì ông ngoại cô hiện là Chủ tịch của ngôi học viện này… Mà nói đến ông ngoại, đó có lẽ là người duy nhất yêu thương cô trên cuộc đời này, nhưng … liệu tình yêu thương vô bờ ấy có thể kéo dài được bao lâu khi ông biết rằng thực ra cô không phải cháu ruột của ông? Năm xưa, mẹ cô đã giả mang thai để dụ bố cô vào tròng, từ đó nghiễm nhiên trở thành cháu dâu Thái gia, phu nhân của Chủ tịch tổng công ty LK lớn nhất nhì cả nước lúc bấy giờ. Khi đó Trúc Vy chỉ là đứa trẻ vừa sinh ra đã bị bỏ rơi ở bệnh viện, một ngày cuối thu được mẹ cô sau khi tiếp tục giả vờ đau bụng chuyển dạ đã bí mật mua chuộc bác sĩ biến cô thành con cháu Thái gia. Chẳng biết có nên nói cô rất may mắn không khi bệnh viện lúc ấy không có bé trai nào vừa sinh hay bị bỏ lại như cô, và trong số những bé gái ở đó cô là đứa trẻ kháu khỉnh và nổi bật nhất! Thế đấy, nhưng sao cô vẫn buồn thế này? Con danh gia vọng tộc thì đã sao? Ừ đấy, cháu gái Chủ tịch đấy, tất cả cũng chỉ là giả dối, giả dối hết!!! Khi biết được sự thật về mình, Trúc Vy đã thực sự sốc, sốc rất nhiều… Mọi tự hào, kiêu hãnh trước đây đều sụp đổ hoàn toàn… Thì ra là vậy, cho nên mẹ mới không thương yêu cô, mới luôn ép buộc, yêu cầu cô phải làm đủ mọi việc dù là xấu xa nhất để đạt được mục đích cả bà… Thì ra cô chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được người ta nhặt về khoác cho cái vỏ bọc hào nhoáng… Cô không có tình thân của gia đình, không có được tình bạn dù là nhỏ bé nhất, và cả tình yêu… Cô yêu Duy Minh, nhưng có lẽ tình cảm của anh đã sớm dành cho cô nhóc Đan Đan ngốc nghếch kia rồi. Đan Đan rất tốt, có lẽ hai người đã là bạn thân nếu như không có sự xuất hiện của Duy Minh. TRúc Vy không ghét Đan Đan, nhưng là ghen tị! Phải, đúng là cô thực sự ghen tị với Đan Đan… Ngày ấy cô muốn chơi với Duy Minh, nhưng câu nói đầu tiên Duy Minh dành cho cô lại là “Em hỏi Tiểu Đan Đan đi!”,cô dù mệt vẫn cố gắng đẩy xích đu , chỉ để được gần hơn với Duy Minh, nhưng ánh mắt anh lúc nào cũng chỉ hướng về cô bé váy hồng trước mặt… Trúc Vy khi ấy nghĩ rằng Duy Minh thích nhìn con gái mặc váy hồng nên đã lấy hết tất cả những bộ váy màu hồng của mình ra để mặc mỗi khi đi chơi cũng bọn họ, mặc dù cô chỉ thích màu trắng thôi! Nhưng cũng chẳng ích gì, vì cô vẫn không có cách nào để cậu bé mắt nâu kia chú ý đến mình… Rồi cô vô tình xô ngã Tiểu Đan Đan, cũng là lần đầu tiên Duy Minh nhìn thẳng vào cô, nhưng lại là để hét lên: “Vy, em làm cái gì đó! Sao lại đẩy ngã Tiểu Đan Đan?”. Anh không để cô được giải thích, mà lặng lặng đưa Đan Đan về nhà, bỏ mặc cô đứng đó trong mớ cảm xúc hỗn độn… Gió heo may vẫn thổi vô tình, và một đứa trẻ 6 tuổi một mình giữa vườn thông nhìn mọi thứ trong vô định… Đôi mắt trong veo dần chuyển sang màu đỏ rực của sự giận dữ…Chỉ là trẻ con thôi mà, cô vẫn tự nói với mình như thế, để ngăn cho giọt lệ yếu đuối không trào ra khỏi khóe mi, ngăn cho con tim khỏi nhức nhối, để trong mắt mọi người cô luôn là một Princess kiêu ngạo không gì sánh bằng… Cứ thế cô lớn lên… Lớn lên với một nỗi đau thầm kín trong tim, và giờ đã chuyển thành lòng thù hận lớn hơn bao giờ hết… Mười ba năm sau, như một trò đùa của số phận, cô gặp lại Duy Minh, giờ là hotboy Danny lạnh lùng, và năm nữa là cô bé Tiểu Đan Đan – Judy ngốc ngếch ngày nào. Duy Minh tai nạn mất đi trí nhớ, Trúc Vy biết chứ, và điều ấy đã đem đến cho cô một hi vọng mong manh rằng mình sẽ viết lại câu chuyện với anh, câu chuyện chỉ có hai người… Nhưng hỡi ôi 乃út còn chưa đặt xuống thì một lần nữa ánh mắt của Duy Minh lại hướng về một người khác, và cô gái đó không phải ai xa lạ: Đan Đan. Anh lạnh lùng, thờ ơ là thế, vậy mà chỉ sau lần vô tình va chạm với Đan Đan, toàn bộ sự chú ý đã dồn cả vào cô nhóc ấy – Điều mà trước nay Trúc Vy luôn cố gắng mà vẫn không đạt được. Năm xưa cũng thế, giờ vẫn vậy…Tại sao chứ? Tại sao luôn là Tiểu Đan Đan? Tại sao xung quanh cô nhóc đó luôn là những người bạn thân thiết, sẵn sàng bảo vệ nhau trong mọi hoàn cảnh, luôn có một Duy Minh quan tâm, một Ryan ấm áp, rồi một gia đình yêu thương ? Còn cô…
“Được lắm…” – Trúc Vy hít lấy một ngụm khí lạnh vào người, ném cái nhìn sắc lẹm vào phía trong kia- ” Kịch hay… sắp bắt đầu rồi, để xem các người sẽ bảo vệ thiên thần của các người ra sao?”
Từng cánh, từng cánh hồng trắng hé nở…
Nhuộm màu những hồi ức xa xưa…
Tựa tia sáng vẫn chiếu rọi con đường
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua …
3.
Từ sau hôm ở ầm ĩ ở canteen, tôi tránh mặt Minh Minh. Anh gọi, tôi không nghe máy, đi ở trường mà có vô tình nhìn thấy cũng cố tránh cho xa, ngoài giờ học tôi cũng về thẳng phòng mình. Chẳng biết sao nữa, nhưng tôi bỗng thấy buồn và thậm chí là … sợ cái dáng vẻ lúc ấy của anh. Cô bạn chân dài mới chuyển trường hôm qua, nghe nói bố cô ta bị cho thôi việc và cả gia đình phải chuyển đến một thành phố khác. Là Minh Minh làm sao? Phải rồi, tôi đã quên đi những hiểu biết của mình về một hotboy Danny kiêu ngạo, lạnh lùng, bất cần, người va vào tôi rồi không thèm nhìn lấy đối phương một lần… 13 năm rồi, vậy mà khi gặp lại tôi nghĩ anh vẫn là Minh Minh hiền lành, ấm áp, tốt bụng ngày nào…
“Bịch!”
Tôi cố gắng nhịn đau, đứng thẳng dậy nhìn theo kẻ vừa xô vào mình đang bỏ chạy kia. Là cố tình! Tôi biết mà, từ khi vào nhận lớp đến giờ, chẳng có ngày nào được bình yên cả…
~~~
Ngày hôm đó…
- TRẬT TỰ!!!- Thầy chủ nhiệm mới của tôi cố sức nói thật to, nhưng hình như chẳng ích gì cả, khi mà những phần tử quậy phá trong lớp vẫn tiếp tục đánh lộn nhau, bàn ghế đổ rầm rầm. Trong khi đó, một số người khác lại rất tĩnh lặng, lặng đến lạ lùng! Học chỉ ngồi một chỗ và nghe nhạc, hoặc ngủ, hoặc chúi đầu vào quyển sách nào đó. Tôi đưa mắt nhìn quanh rồi chợt sinh một cảm giác chán nản… Thật sự chẳng giống một lớp học tí nào, hèn gì 99747 bị xếp cho lên tận cái tầng 9 hẻo lánh xa xôi này. Nơi đây như tách biệt hẳn khỏi dáng vẻ hào nhoáng, sa hoa của Học viện Royal…
- ĐÂY LÀ BẠN JUDY, THÀNH VIÊN MỚI CỦA LỚP CHÚNG TA !
Tôi nhìn người thầy đáng kính của mình, chợt thấy xúc động ghê gớm. Làm chủ nhiệm
cái lớp tồi tệ thế này thật chẳng dễ dàng gì… Bỗng, tôi cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình… Quả nhiên, bầu không khí lúc này vô cùng quỷ dị! Đúng, là từ khi thầy giới thiệu tôi là thành viên mới… 54 cặp mắt nhìn tôi chằm chằm, và … là 54 cặp mắt của con trai. Không có, dù chỉ là một bạn nữ nào trong lớp cả T.T. Theo như lời thầy nói thì tôi là người- đầu- tiên, cũng là “hứa hẹn sẽ thổi một làn gió mới vào tập thể 99747″. Thầy ơi, gió máy gì thì em chẳng biết, chỉ biết lúc này…
- Bạn mới à? – Anh chàng đeo kình cận ngồi cuối lớp chợt hỏi, phá tan cái im lặng kì lạ đang diễn ra nơi đây.
- À vâng, chào các bạn , mình…
- Bạn? – Một anh chàng khác đứng hẳn dậy, nhìn tôi một cách “chăm chú” – Đúng ra thì chúng tôi hơn cô em vài tuổi cơ đấy! Ha ha
- Ha ha ha…
Như một phản ứng dây chuyền, cả lớp cười ầm ĩ. Những cái cười khả ố, xen lẫn cả sự khinh miệt! Có gì đâu chứ? Làm như lâu lắm rồi không được cười vậy! Con người ở đây thật khó hiểu…
- CÁC EM KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI BẠN MỚI! – Thầy Chủ nhiệm một lần nữa lên tiếng, dù là trong bất lực. Ánh mắt thầy chứa đầy sự ái ngại dành cho tôi.
- Khôngsao đâu thầy, em sẽ từ từ thích nghi với lớp thôi ạ.
- Ừ, thiệt cho em rồi, cái lớp này là vậy đấy! Lúc nào có thời gian tôi sẽ kể cho em nghe về lịch sử của 99747, và sau đó có thể em sẽ còn yêu quý tập thể này hơn đấy!
Nhìn nụ cười hiền của thầy, lòng tôi dịu lại vài phần. Không biết liệu mình có thể chịu đựng được bao lâu, nhưng ít ra tôi cũng biết một điều, rằng ở đây vẫn còn một người tốt với tôi…
Khỏi cần nói những ngày sau đó của tôi đã tồi tệ thế nào! Sáng vừa vào đến cửa lớp thì một xô nước bẩn từ đâu đổ cả vào người tôi, ướt nhẹp, thế là tôi phải quay về phòng kí túc thay đồ mới, trong cái nhìn chế giễu và điệu cười đểu giả của những người bạn cùng lớp. Một lần khác, ai đó đã thả một con rắn giả vào cặp sách của tôi lúc tôi đi ra ngoài, khiến tôi suýt thì ngất vì sợ. Lần khác nữa áo tôi bị đổ mực. Lần khác nữa cả lớp có buổi dã ngoại ở ngoại thành để phục vụ cho một bài tiểu luận nhỏ, nhưng không ai báo cho tôi biết. Lần khác nữa…
Ở lớp không ai nói chuyện với tôi. Họ coi tôi như không khí, một vật thể không tồn tại trong quan niệm của họ, nhưng kì thực cả chục con mắt ấy vẫn cứ theo sát mọi hành động của tôi, chỉ cần tôi “sập bẫy” là lại phá lên cười. Những cái cười ấy ám ảnh tôi ngay cả trong giấc ngủ… Tôi tự nhủ họ đều là con trai mà sao lại nhỏ mọn và chơi cái trò ” ma cũ bắt nạt ma mới” như vậy?
Một hôm anh bạn có thể xem là “hiền” nhất trong lớp quay xuống nói với tôi rằng:
- Em còn học ở đây ngày nào thì ngày đó sẽ còn phải chịu khổ.
- Nhưng mà tại sao vậy? Em đâu có gây sự với các anh?
- Có nhiều bí mật em còn chưa biết đâu!
Rồi anh ta quay lên, để lại tôi với bao nhiêu dấu hỏi chấm trên đầu… Bí mật? Rốt cuộc là có điều gì bí ẩn đang tồn tại ở đây?
~~~
Vẫn là trò đó, gây tổn thương cho tôi… Chỉ có điều lần này bọn họ ra tay mạnh quá, cánh tay tôi bắt đầu có vài chỗ thâm tím lên rồi. Gió vi vu nhẹ nhàng, thổi bay đi giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống của tôi… Tôi đứng đó, ngơ ngác… Mình đã làm gì sai ?