Nhớ…
Đã hơn một tuần, mà không , phải là 9 ngày, 216 giờ, 12960 phút, 777600 giây xa cô ấy…
Ryan bật cười trước suy nghĩ của mình.
Từ lúc nào anh bắt đầu rảnh rỗi đến nỗi ngồi đếm thời gian một cách vô vị như thế ?
Từ lúc nào hình ảnh cô bé ngốc nghếch ấy cứ hiện lên trong vô thức như vậy ?
Từ lúc nào…
Cứ thế này… thà rằng anh chạy thẳng đến trước mặt cô ấy và hét thật to rằng :” Anh nhớ em ! ” cho rồi…
Tay lấy một ít thức ăn bỏ vào bể cá, ánh mắt Ryan trở lên xa xăm…
Có lẽ anh đã quá hèn nhát…
Là anh không dám đối diện …
Là anh luôn chần chừ hết lầnnày đến lần khác nói cho cô ấy nghe tình cảm của mình…
Là anh chưa một lần thẳng thắn nói chuyện với Danny …
Đều là anh…
Đã vậy, anh sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa
Thử một lần đối mặt, nói ra tất cả, rồi… ra sao thì ra…
” Judy, anh sẽ thử một lần đặt cược tất cả vào em. Dù cho sự lựa chọn cuối cùng của em
là gì… anh… cũng sẽ không hối hận! ”
***
Tôi ngồi lặng lẽ dưới gốc cây đại duy nhất trong khuôn viên trường, đếm thử xem có bao nhiêu cánh hoa rơi. Nhưng mà… sao nãy giờ chẳng có bông nào rơi vậy? =.=”’ Ai za… ngay cả ông trời cũng hắt hủi mình T.T
Tôi thở dài ngước nhìn những bông hoa đỏ cánh tròn tròn kia. Thật đẹp nha! Thế mà mẹ tôi lại nói hoa đại có ma, không được chơi hoa đại! Nhưng tôi lại thích loài hoa này từ nhỏ, thích cái sự mong manh của nó. Hoa đại nhạt nhòa, so với nhiều thứ hoa khác thì không thể bằng, tuy nhiên như người ta vẫn nói, tạo hóa luôn công bằng với vạn vật. Hoa đại có một sức hấp dẫn riêng của nó, không thể phủ nhận…
“Vù…”
Một cơn gió chợt ùa tới, cuốn theo đó một cánh hoa rơi. Tôi vươn tay nhặt nó lên, bất giác mỉm cười…
“Ngốc!”
…
” Không hiểu ngày xưa mẹ làm sao nuôi được cái đứa khờ khạo này lớn bằng đây? ”
…
” Anh nói em bóc vỏ hành cơ mà, đây là tỏi. Ngốc quá đi thôi…”
…
Một ai đó vẫn luôn chê tôi ngốc nghếch, nhưng cũng lại luôn đứng đằng sau lặng lẽ thu dọn những rắc rối của cái đứa ngốc nghếch này …
” Chỉ là tình huống xấu nhất thôi, tin tôi đi. ”
Đó là
lần đầu tiên Ryan đứng ra phía trước bảo vệ tôi…
“Yên tâm đi, với tôi hôm nay cô vẫn là đẹp nhất!”
Anh luôn có cách khiến tôi tự tin hơn ở bản thân mình…
” Từ bây giờ, đừng xưng hô khách sáo như thế.”
…
” Không thích!”
Cái cách mà Ryan khiến chúng tôi trở lên thân thiết hơn cũng chẳng giống ai…
…
Haizzz từng đoạn kí ức rời rạc hiện về càng khiến trong tôi dâng lên cảm giác khó chịu.
Buồn, có.
Nhớ, có.
Mất mát, cũng có.
Dường như tôi đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng, rất quan trọng…
Cứ nghĩ luôn có một người ở sau lưng chờ đợi mình…
Chỉ cần ngoảnh lại là lại được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng ấy, nụ cười luôn mang lại cảm giác yên bình…
Cứ nghĩ…
Vậy mà chỉ một tic tắc thôi người ấy như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Không một lời từ biệt.
Như một cơn gió…
Đến và đi thảng hoặc trong giây lát mà thôi…
Buồn…
“You’re always on my mind
All day just all the t**+**
You’re everything to**+**
Brightest star to let**+** see
You touch**+** in my dreams…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ ngổn ngang trong tôi. Ai za cái bài nhạc này là Minh Minh tự cài cho tôi đây mà.
“Anh lúc nào cũng ở trong tâm trí em, hàng ngày, hàng giờ.
Với em, anh là tất cả, là ngôi sao sáng nhất dẫn đường cho em.
Anh chạm vào em trong những giấc mơ.”
Lời bài hát cũng thật là… Cơ mà nãy giờ tôi lại nghĩ đến một người khác… Không ổn không ổn rồi…
-”Đan Đan, em có đang bận gì không?”
- A, không ạ.
-” Vậy em biết rừng phong phía Đông thành phố chứ?”
- Có.
- “Đến đó đi, anh có một bất ngờ cho em!”
- Ơ, bất ngờ gì cơ?
-”Đến rồi biết.”
Tút tút tút…
Ha, gì đây nhỉ? Còn là “bất ngờ” cơ đấy! Tâm trạng tôi đột nhiên tốt hẳn lên. Haizzz mẹ tôi vẫn thường ca thán tôi là cái đứa vô tâm vô tính cũng là vì cái kiểu này đây =.=”’
Hura rừng phong thẳng tiến nào !!!