Hot girl lưu lạc giang hồ - Chương 07

Tác giả: Diệp Toàn

“Vị công tử này , làngươi tìm lão …”
“Xin chào , là tamuốn hỏi ngươi , quý tiệm có thiếu người làm hay là có cần ngườikhác ngoài hắn hay không ?”
“Không có a ! Công tửhỏi cái này là có ý gì …”
“Kỳ thật cũng khôngcó ý gì ! Ta chỉ muốn tự đề cử mình một lần .”
“Ha ha , công tử thậtsự là thích nói giỡn ! Bổn tiệm không thiếu người làm huống mộtngười giống như công tử bổn tiệm cũng mời không nổi .”
“Ta không có nói đùa, ta nói thật a ! Ngươi có thể không biết. Hiện nay ta hai mươi lăm tuổi, thật không biết là xảy ra chuyện gì , ta tuổi trẻ lực tráng , khôngthể ăn mà lười làm , còn thật sự chịu khó học tập , nhưng mà ,nhưng mà không ai chịu cho ta một cơ hội , ta khổ vì không có lấy mộtcơ hội phát triển lý tưởng khát vọng …”
Vẻ mặt trưởng quầyvốn đang tươi cười , nhưng nghe đến chỗ này , hắn thật sự không thểtiếp tục giả vờ được nữa , nếu không không biết đối phương còn nóiđến khi nào .
“Công tử .” Chủ quầyđúng lúc nói chen vào , cắt đứt lời nói chưa hết của người trẻtuổi kia . “Ngươi gọi lão đến còn nói một lời dài như vậy , rốtcuộc là muốn chứng tỏ điều gì ?”
Trên mặt người trẻtuổi bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười khổ chưa từng thấy trước giờ, “chưởng quầy ,thực không dám giấu diếm , lúc này ngươi không cần tacũng không được . Bởi vì ta … trên người của ta nửa xu cũng không có ,hai bát rượu và tiền thức ăn kia , ta không có cách nào trả a !”
“Cái gì ? Ngươi …”Mặt trưởng quầy tái mét , đỉnh đầu giống như bốc hơi nước.
Người trẻ tuổi nởnụ cười trên mặt , biểu tình ra vẻ đứng đắn “Ta có thể phụ tráchrửa chén ,quét rác , nếu không phụ vặt cũng được …” Hoàng Thi hàmbị biểu tình tức điên của chưởng quầy cho cho buồn cười , nàng vộiđưa tay lên che miệng , ở trong lòng thầm cười trộm .
“Ngươi … Ngươi thật sựlà tức ૮ɦếƭ ta …” Sắc mặt trưởng quầy xanh mét , không kìm chế đượcquát to một tiếng , “ Tới đây ! Đánh cho ta” Hắn dùng một ngón taychỉ người trẻ tuổi kia .
Ngưởi trẻ tuổi nghethấy trưởng quầy nói dứt khoát ngượng ngạo nằm xuống đất . “Đánhmột trận để rượu trướng cũng được , dù sao chuyện như vậy ta gặpcũng nhiều rồi , cũng không kém hơn lần này .” Khi này chỉ thấy bảytên tiểu nhị như châu chấu vọt tới , mỗi người mặt mày khác ghét ,bộ dạng như muốn đánh ૮ɦếƭ người .
Chiếu theo biểu hiệncủa bọn họ thì cũng đủ biết được ngày thường nghiêm chỉnh huấnluyện mấy người ăn trắng khẳng định là không ít .
Đám tiểu nhị cầm cônxoay , đang lúc nhấc tay chuẩn bị đánh xuống thì cửa chính tửu lâubỗng nhiên vang lên tiếng thét to của một hán tử : “Mộ Dung công tửđến đây ! Mộ Dung công tử đến đây !” Mộ Dung công tử này không biếtngười như thế nào , chỉ thấy tiểu nhị vội vàng buông côn trên tay ,mang theo nụ cười chân thành , chạy tới bên cửa lớn , lập tức cungkính đón khách .
“Lãng huyh thật sựlà chê cười …” Mộ Dung công tử người theo tiếng xuất hiện . Ánh mắtnhiều người không hẹn mà đồng thời cùng sáng lên , tự động nhìn vềhướng người nọ.
Trời ạ ! Bộ dạngcủa hắn thật đẹp trai! Hoàng Thi Hàm tâm thình thịch nhảy dựng.
Cùng đi vào trong tửulâu có bốn người . Một người đi đằng trước là con trai duy nhất Cô TôMộ Dung thế gia Mộ Dung Tuấn ; tiếp theo là hai thị vệ trẻ tuổi đicạnh , người giang hồ xưng là tả hữu đặc sứ.
Cuối cùng đi vào cửachính là một lão nhân tuổi quá năm mươi , trên lưng vác một rương gỗ ,hắn chính là Trường phòng Mộ Dung thế gia Lưu Anh Thái.
Mộ Dung , Tư Mã , NamCung là tam đại thế gia của võ lâm Trung Nguyên , được người giang hồngưỡng mộ cùng kính nể . Bởi vậy , khi Mộ Dung Tuấn đi vào tửa lâuthì tiểu nhị sẽ dùng loại phô trương này mà cung nghênh , hoàn toànkhông phải việc gì bất ngờ . Huống chi Mộ Dung Tuấn ngày thường đềutạo cầu trải đường rất tốt , muốn nhiều người nghe thấy .
Mộ Dung Tuấn tuổichừng hai mươi hai , dáng người gầy yếu , khí thái anh hùng bức người, ngũ quan trên dưới không hề có chút tì vết , tuyệt đối đáng đượcxưng tụng là một nhân vật soái bạo.
Ban đầu người trẻtuổi nằm trên đất chuẩn bị bị đánh vừa thấy Mộ Dung Tuấn đi vàotửu lâu không khỏi lẩm bẩm một tiếng , “thiệt là! Thế nào thật quámất mặt!” Sau đó hắn chậm rãi đứng lên , vẻ mặt xấu hổ nhìn lên MộDung Tuấn .
“Chưởng quầy ngươingàn vạn lần chớ nên làm ẩu …” Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ DungTuấn mang theo nét cười thành khẩn , nhưng ngữ khí nói chuyện lạinghiêm túc không ngờ “Phóng nhãn khắp võ lâm , phàm là người tronggiang hồ có người nào không biết A Lãng huynh dạo chơi nhân gian , cátính tiêu sái , ngôn ngữ khôi hài .”
“Ta … Ta thật sự làkhông có bạc !” A Lãng lộ ra vẻ mặt khổ sở . “ Mộ Dung lão đệ ,ngươi không rõ , đêm qua ta ở ‘sòng bài’ thua sạch toàn bộ gia sản ,trên người ta lúc này nửa cắc cũng hông có , bất đắc dĩ mới ra hạsách này.”
“Không thành vấn đề ,bữa cơm này để cho tiểu đệ làm chủ thế nào ? Không biết A Lãng huynhcó thưởng tiểu đệ một nặt ?” Mộ Dung Tuấn ảm đạm cười nhưng tuyệtđối thành khẩn .
“Cái này thì …” ALãng ấp úng , đột nhiên ngẩng đầu , lén liếc mắt nhìn Hoàng Thi Hàmmột cái , đồng thời chậm rãi đi lên cầu thang .
Lên lầu hai , hắnkhiến người khác không ngờ tiêu sái bước tới trước mặt Hoàng Thi Hàm, thật cẩn thận nói : “Cô nương , chúng ta thương lượng chút đượckhông?” Hoàng Thi hàm ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái , khôngbiết trong bụng hắn có chủ ý bẩn thỉu gì , lại e sợ hắn làm loạntrêu chọc , cho nên không mở miệng nói chuyện .
“Ta…” Biểu tình A Langcàng nhìn càng chua sót , “Ta thật sự không muốn thiếu nhân tình củahắn , ngươi … Ngươi có thể trả giúp ta bữa ăn này được hay không , tanhất định sẽ mau chóng trả lại ngươi” Nói gì vậy ! Hoàng Thi Hàm âmthầm tức giận trong bụng
Hắn không biết mình ,dựa vào cái gì mà đưa ra cái yêu cầu này? Nếu mỗi người ăn cơm đềumuốn kêu nàng trả tiền , như vậy thiên lý ở đâu ?
“Bênh thần kinh!”Hoàng Thi Hàm trừng mắt liếc hắn một cái
“Bệnh thần kinh ? Đâylà ý gì ?” A Lãng thì thào tự hỏi : “Cô nương , đồng ý hay khôngcũng chỉ là một câu mà thôi.” Hoàng Thi Hàm không liếc mắt nhìn hắnmột cái , “Tiểu nhị Phiền người lại đây tính tiền” A Lãng không ngờnàng lại phản ứng vậy không khỏi hơi bị sửng sốt , nhưng rất nhanhlấy lại tinh thần , một mình ủ rũ đi xuống lầu . “Thiệt là ! Bâygiờ giang hồ đồng đạo sao một chút lòng từ bi cũng không có , lạitàn nhẫn muốn xem ta nằm trên đất bị đánh…” A Lãng trề môi lẩm nhẩmmột tràng dài , cuối cùng mới hướng về phía Mộ Dung Tuấn nhếch mépcười ngây ngô . “Nói nửa ngày cũng là Mộ Dung công tử tốt … Tiểu nhị, nhanh giúp ta đưa hai món nhắm rượu , ngoài ta mang mười cân Hoa điêuMộ Dung công tử mời khác .”
“Hừ ! Thật là mộttên vô lại không biết xấu hổ!” Hoàng Thi Hàm trong lòng nghĩ như vậylập tức trả tiền , rời khỏi Khai Phong đại tửu lâu.
Ước chường khoảng haikhắc sau , Hoàng Thi Hàm đã đi tới Long Môn khách điếm , muốn thuê mộtgian phòng lớn , dự định tìm nơi ngủ trọ đêm nay.
Suốt bảy ngày trướcđấy , Hoàng Thi Hàm tuy rằng chạy không ít đường , ngươi cũng khôngbiết thế nào là mệt mỏi nhưng nàng lại không muốn buông tha cơ hộiđược đi thăm đại Tướng Quốc Tự . Huống chi ngày mười năm tháng hámcòn lâu mới tới , nàng rất tim mình nhất định đến kịp hẹn.
Hoàng Thi Hàm đã lâuchưa được thấy qua chăm đệm giường chiếu sạch sẽ , lúc nãy đã sớmkhẩn cấp vứt bao quần áo trên vai xuống , giống như bay nhảy bổ vềphía giường , đồng thời trên mặt hiện lên nụ cười khờ dại lâu chưathấy.
Nàng nửa nằm nửangồi ở trên giường , nhớ tới cảnh ngộ của bản thân không khỏi dởkhóc dở cười . Nàng không những mạc danh kỳ duyên đi tới Minh triều ,thậm chí còn trở thành một người võ công cao cường trở thành truyềnnhân Kiếm Hậu , nàng còn có thể phát sinh kỳ ngộ nào nữa hay không ?Chính nàng cũng không rõ .
Nghĩ đi nghĩ lại ,nàng bỗng nhiên nghĩ đến Mộ Dung công tử làm trái tim nàng đập rộnlên kia.
Tuy rằng Hoàng ThiHàm không rõ bối cảnh gia thế của Mộ Dung công tử nhưng không thể phụnhận là đã bị khí độ độc đáo cùng khuôn mặt tuấn tú không chút tìvết kia làm cho thu hút .
Trên cơ bản , nam nữcũng là một loại động vật , hai bên đều có thể trong vô thức hấpdẫn ánh mắt người khác hoặc là bị đối phương hấp dẫn . Đấy là mộtloại phản ứng rất vi diệu giữa giống đực và giống cái , chỉ cần làlòai người , có rất ít người có thể thoát khỏi cái định luật này.
Đột nhiên , một hồitiếng đập cửa vang kéo Hoàng Thi hàm đang trong tưởng tượng về thếgiới thực .
“Người nào ?” HoàngThi hàm xuống giường , đi đến mở cửa phòng , người tới thì ra làtiểu nhị. “Có chuyện gì không ?” Tiểu nhị cười nói : “Cô nương , nướctắm đã chuẩn bị ổn thỏa.” “Được ,cám ơn ngươi .” Hoàng Thi Hàm ngẫmlại thấy không đúng , tiếp đó lại hỏi : “Gian tắm rửa ở đâu?” Tiểunhị xoay người lấy tay chỉ nơi cuối cùng : “Ở chỗ đó” “Ừ , tôi đãbiết” Hoàng Thi Hàm gật đầu , “Không có chuyện của ngươi nữa , ngươiđi làm việc của ngươi đi!” “Tiểu nhân cáo lui” Dứt lời , tiểu nhịchuyển động lập tức lui xuống.
Chờ tiểu nhị đi rồi, Hoàng Thi Hàm quay lại phòng , lấy túi ngân lượng trong túi ra ,giấu dưới gối ; sau đó mở tay nải , lấy ra quần áo để thay , thongthả bước khỏi phòng nghỉ đi đến nơi cuối hành lang .
Sau khi đẩy cánh cửa, lọt vào trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một thùng gỗ cao nửangười đặt ở trong góc so với tưởng tượng của nàng không khác mấy .
Gian phòng tắm nàylớn chừng ba bình , ngoại trừ một cái thùng gỗ , một gáo gỗ vàmột miếng giống như nhựa cây gì đó ra , mặt khác thì không còn vậtgì .
Hoàng Thi hàm đặtquần áo ở một góc , cầm lấy đống nhựa cây gì đó lên hít hà , mộtmùi thơm ngát lập tức xông vào mũi.
Kiếm cả buổi , thìra vật này là xà phòng . Hoàng Thi Hàm âm thầm cảm thấy buồn cười ,đồng thời tự đáy lòng bội phục sự thông minh của người xưa.
Nàng chậm rãi cởixiêm y , cầm lấy gáo gỗ xối thân thể , sau đó cầm lấy cục xà phòngchà lau thân thể nhưng không thấy bọt gì.
Chờ đến khi thân thểcủa nàng hoàn toàn được tẩy sạch thì nàng mới đi vào trong thùnggỗ . Trong chốc lát , thân thể của nàng đã hoàn toàn chìm vào trongnước , chỉ lộ ra một khoản đầu.
Nàng ngầm hít mộthơi , đem chân khí trong cơ thể ngưng tụ bên trong đan điền sau đó dùnglục thúc bên trong , chỉ một thoáng tứ chí gân cốt tuyền đến mộtloại khoan khoái trước giờ chưa có.
Sau khi hành công xongmười hai vòng , nàng chậm rãi phân tán nội lực đi sau đó mới đứnglên , như đóa sen thanh tú nở trên mặt nước bước ra từ thùng gỗ.
Khoảng hai khắc sau ,nàng đã thay xong quần áo , với thân thể sạch sẽ cầm quần áo cũphơi ở xào trúc phía sau viện xong , khi này mới quay về phòng.
Lúc này thân nàngmặc trang phục màu thủy lam , mái tóc như thác nước vân để xõa trướcиgự¢ , trên gương mặt hiện lên hai chấm đỏ ửng , nụ cười ngọt ngàođộng lòng người.
Tính lại , nàng đãlâu rồi chưa hảo hảo ăn bữa cơm , thoải mái khoan khoái tắm rửa mộtlần , yên ổn nằm ngủ trên một cái giường , nụ cười trên mặt khi nàyvề đêm càng đậm.
Nhưng , trong lúc nàngđẩy cửa phòng ra , bước vào trong thì nụ cười trên mặt nàng bỗngcứng ngắc ; nàng đã hoàn toàn không cười nổi.
Trong phòng được baophủ lên một mùi rượu thoang thoảng , không cần phải nghĩ nhiều , vừarồi nhất định có người thừa lúc nàng đang tắm lén lút xâm nhập vàophòng , nếu vậy …
Hoàng Thi Hàm khôngdám nghĩ nhiều thêm nữa , thân mình lướt một cái đi đến bên giường ,cầm gối đầu lên . Quả nhiên không sai! Bọc kim ngân dưới gối đã khôngcánh mà bay , nhưng lại có một tờ giấy , chữ việt như rồng bayphượng múa.
Gửi cô nương đại tựđại bi
Bởi vì tình hìnhkinh tế tại hạ không tiện , cố xin tạm mượn bạc cô nương dùng mộtchút , ngày sau ổn thỏa xin trả gấp bội . Đại ân đại đức , cảm kíchvô cùng.
Tri danh* không thểnói (nổi tiếng)
Không ! Không thể nào! Hoàng Thi Hàm hoảng , cả người như rớt vào trong sương mù , hoàntoàn tìm không thấy bờ.
Mặc dù vừa rồi nàngđang tắm . nhưng nàng tai thính mắt tinh sao lại có thể không pháthiện ra bọn đạo chinh xâm nhập trong vòng hai mươi trượng , hay là võcông của người đấy cao cường , còn xa hơn cả nàng ? Hay là …
Hoàng Thi Hàm khôngmuốn lãng phí trí tuệ của mình , bởi vì mất đi lộ phí chẳng khácgì mất hết thảy . Không có bạc , sau này nửa bước khó đi , cuốicùng kêu nàng lưu lạc đầu đường , còn nói cái gì mà hành hiệptrượng nghĩa, trừ cương tế nhược đây ? *( trừ mạnh giúp yếu)
Điều quan trọng nhấtbây giờ chính là phải tìm ra tặc tử kia , đoạt bạc bị trộm về ,hảo hảo giáo huấn hắn một phen . Nhưng mà cái tên Tri danh không thểnói là ai đây?
Tri danh không thể nói? Tri danh không thể nói … Hoàng Thi hàm trầm tư , rất nhanh nàng nghĩđến một tên cặn bã có khả năng nhất.
Biểu tình mơ hồ trênmặt hắn thoáng chốc thay đổi thành một nét cười lạnh thoáng hiện ,tám phần chính là hắn ! nàng vừa lẩm bẩm tự nói vừa cầm tay nảiđể dưới chân giường .
Cung may tay nải vẫnchưa mất . Kẻ cắp hiển nhiên là người trong nghề , rõ ràng phân biệtđược trong bao quần áo không đặt ngân lượng , nhưng cũng bởi vì vậtmà Phục Ma Kiếm Lão thái bà truyền cho nàng mới không bị đối phươngtrộm đi , nếu không hậu quả khẳng định khó lường .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc