Khổ vì…Đại gia - Chương 04

Tác giả:

- Duy ơi, mày tính sao đã 4 ngày rồi đó
- Tính gì mà tính nữa, phen này Duy bại dưới tay con nhỏ người ngoài hành tinh đó rồi ha ha
- Bọn mày im hết đi, để tao nghĩ cách
Hết chịu nỗi những lời chọc ghẹo của đám bạn, Duy tức mình đạp đổ cả cái bàn
cái con nhỏ đáng ghét dám làm bộ chảnh với Duy, thật là tức ko thể chịu đc, ban đầu cậu chỉ định đùa cho vui, ai ngờ con nhỏ láo quá, dám mấy lần làm cậu bẽ mặt, phen này nhất định Duy phải cho nó nếm mùi lợi hại
- tụi bay ghé tai lại đây
1 kế hoạch gian xão đc vạch ra, duy mĩm cười với việc cậu sắp làm, tuy cách cũ nhưng thường mang lại hiệu quả cao
Nguyên Thảo, con nhỏ xấu xí hãy đợi đấy
……………..
- Này !!
- có chuyện gì ?? nó thở dài ngao ngán nhìn mấy đứa con gái đang vây xung quanh nó
- Nghe nói cậu đc Duy tỏ tình !!! thích quá nhỉ
Lại là Duy !! bất cứ khi nào nó đc con gái hỏi thăm đều liên quan đến tên này
- liên quan gì đến các cậu. ai tỏ tình với tôi thì cũng là chuyện của tôi
- Cậu đừng tưởng như thế rồi lên mặt với tụi này, nó cho cậu biết Duy chỉ đang đùa với cậu thôi, 1 chuyện cá cược cậu biết chứ
Đứa con gái đó mĩm cười đắc ý
- thì sao ??
- ồ thì ra vẫn chưa biết, để tụi này nói cho cậu biết để cậu hết mơ tưởng !! Duy chỉ đang cá cược với tụi bạn là sẽ cưa đổ cậu trong 1 tuần nên mới tiếp cận câu thôi, nên cậu hãy tĩnh mộng đi
- ra là vậy – nó bật cười thích thú – cảm ơn mấy cậu nhé
nó thật tình ko muốn dính vào mấy cái rắc rối này, 1 mình thằng Bảo cũng đủ khiến nó điên đầu rồi
Tan học, Thảo bước lên xe bus về nhà, đường từ nhà đến trướng nó xa nên để về nhà ngoài đi xe bus ra nó phải đi bộ qua 1 con đường chuyên để xe hơi, ít người qua lại .
vừa đi đc 1 đoạn nó liền bị 1 toán thanh niên vây quanh chúng rú lên thích thú
- các người là … ai …
nó hơi mất bình tĩnh, lần đầu tiên nó gặp phải chuyện này ko lẽ chúng muốn ăn ςướק , sao mọi chuyện xui xẽo cứ đổ ập lên người nó từ lúc bước vào trường này vậy
Tự nhắc mình ko đc tỏ ra sợ sệt nó hít 1 hơi lấy can đảm, chúng tuy đông nhưng đừng hòng động đến nó.
- chào cô em, đi chơi với bọn anh 1 chút chứ
nó trợn tròn mắt vì bất ngờ
trời đất có nhầm ko vậy, đi chọc ghẹo con gái thì lựa đứa nào đẹp đẹp chứ, tại sao lại chọc nó
Tự dưng nghe bọn chúng nói thế nó bật cười ngặt nghẽo như điên, đúng là bọn nhóc con, tướng tá thì cao to thật nhưng mặt mũi thì non choẹt chắc tầm 16, 17 là cùng, nghĩ thế nó lại càng mắc cười.
- này bộ nghe đc bọn anh mời đi chơi thích đến vậy sao
1 thằng mắt hí bước tới đặt tay lên vai nó
- nhìn cô em tuy hơi xấu xí, nhưng bọn anh đang buồn … cũng đành chấp nhận vậy
Nó thôi cười quắc mắt nhìn, mấy thằng nhóc này đã đi quá xa rồi
- bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao
- ô hô, ghê gớm chưa kìa
bọn chúng lại òa lên thích thú
nó đang định cho chúng 1 trận thì bất ngờ 1 chiếc xe lao tới
- Lên xe !!
Người đó ko ai khác chính là Duy
Đang định cho mấy đứa nhóc kia 1 trận thì tên Duy này đến phá đám đúng là … định làm anh hùng cứu mĩ nhân chắc ( =.= )
- ê thằng nay từ đâu ra phá đám vậy, tụi bay xông lên cho nó 1 trận coi
- lên xe nhanh đi, muốn ૮ɦếƭ hay sao mà đứng đó
nó nhìn Duy vẽ thích thú , lên thì lên, xem cậu bày trò gì nào
chiếc xe phá vòng vây phóng vèo đi
- Hên cho bạn là gặp tôi, ko thì bây giờ có chuyện gì rồi
Duy gào lên trong tiếng gió, nó ko nói gì chỉ cười thầm trong bụng
“ tại cậu phá chuyện tốt của tôi thì có “
Thêm chuyện lúc sáng nữa, lần này nó sẽ giải quyết dứt điễm luôn
Một lúc sau Duy dừng xe lại bên bờ hồ
Không khí mát dịu làm nó thấy thoải mái, đang miên man nghĩ làm sao để xữ đẹp tên nhiều chuyện này thì Duy lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng
- Này sao thế, tự nhiên lại im lặng
Duy chạm nhẹ lên vai nó, nó bất ngờ chụp tay cậu nhóc lại, quật ngã Duy bằng 1 đòn karate hoàn hảo
- yaaaaaaaaaaaaaa
- rầm !!!
Cậu nhóc nằm đo ván mà ko hiểu tại sao
- cậu … cậu làm cái quái gì vậy hả ???
Duy đau ê ẩm cả người vừa tức lại vừa bất ngờ
- tôi nói cho cậu biết !! nếu muốn đùa giỡn với tôi thì cậu chưa đủ khả năng ấy đâu, còn nữa lần cá cược này cậu thua chắc rồi
Mĩm cười đắc thẳng, nó quay người bỏ đi bỏ mặc nạn nhân mặt mày ngơ ngác vì quá bất ngờ
Nhiều ngày sau sự kiện bị quật ngã 1 cách ko thương tiếc, Duy cứ ra ngẫn vào ngơ thẩn thờ như 1 kẻ mắc bệnh tương tư, mà quả thật cậu đã bị con nhỏ đốn ngã từ trong ra ngoài, từ kẻ đi săn trở thành người bị săn
- Thảo ơi, thật ra cậu là ai, tại sao cứ làm tôi điêu đứng hết lần này đến lần khác vậy nè
Duy khổ sở ôm đầu 1 kẻ như Duy thiếu gì con gái, tại sao Duy lại bị con nhỏ đó thu hút, nó thì có gì hay chứ. Nhưng bây giờ Duy đang nhớ nhỏ đó quay quắt, chỉ muốn đc nhìn thấy mặt ngta ngay bây giờ
Nghĩ là làm, Duy tìm đến nhà con nhỏ
Một khu phố nghèo nàn, Duy ko thể tưởng tượng đc là Hà Nội vẫn còn những nơi như thế này
Dừng xe trước 1 căn nhà xây đã cũ, ko cần tìm kiếm nhiều cậu đã trông thấy con nhỏ cùng mấy đứa trẻ con đang hỳ hục nướng khoai
- Thảo !!
Thảo giật mình ngước lên, nó gần như trợn con mắt muốn rơi ra ngoài, rồi nhận ra bộ dạng ko hóa trang của mình con nhỏ chạy ù vào nhà, cái tên ૮ɦếƭ tiệt này đến đây làm gì ko biết
1 lúc sau nó quay ra với đúng bộ dạng đi học của nó, nó gắt khi nhìn vẽ mặt ngơ ngơ của Duy
- cậu làm cái gì ở đây vậy hả
- đến tìm cậu
- tìm tôi, cậu lại muốn đo đất nữa hả
Con nhỏ chống nạnh nhìn Duy đầy đe dọa, bỗng nhiên mấy đứa nhỏ reo lên
- Chị Thảo ơi, anh này đẹp trai quá à, bạn trai chị đó hả
Mặt con nhỏ chuyền từ ngạc nhiên sang đỏ lựng, trời ơi tụi nhóc nói lung tung gì vậy
- ừh, anh là bạn trai của chị Thảo đó – Duy dựng xe trong sân rồi bước tới, miệng nở nụ cười toe toét
- cậu muốn ૮ɦếƭ hả, ai là bạn gái của cậu
- đấy, mấy nhóc xem chị Thảo xấu hổ kìa
- a ha chị thảo đỏ mặt rồi kìa
Bọn nhỏ và Duy đc 1 phen chọc quê con nhỏ, nó tức xì khói mà không làm gì đc
- mà chị Thảo ơi, sao chị lại mang kính vây, nhìn chị xấu quá đi – Thằng cu Tuấn nhìn mặt con nhỏ đầy to mò, câu hỏi ngây ngô của thằng nhóc làm con nhỏ giật mình
- kệ chị, lo nướng khoai đi ko cháy hết bây giờ
Nó quay sang nhìn Duy
- cho cậu 2p để trình bày lý do cậu đến đây
- Thảo à, đừng giận Duy nữa nhé, Duy biết lỗi rồi
- Hứ, tin cậu ૮ɦếƭ liền
- Thật mà, Duy xin thề, tại Duy ngốc nên mới có những hành động thiếu suy nghĩ đó, thật sự Duy hối hận lắm rồi
- Ko – tin
- Trời ơi, làm sao Thảo mới tha thứ cho Duy đây
Duy thấy con nhỏ vẫn ko tha thứ cho mình thì cuống cả lên, thật sự Duy ko muốn bị con nhỏ giận, đối với Duy bây giờ mà nói con nhỏ thực sự đã chiếm mất trái tim cậu rồi
- Thảo ơi, cho Duy 1 cơ hội đi, chúng mình làm bạn nhé
Nhìn vẽ mặt thành khẩn của tên hotboy, bỗng dưng nó phì cười
- thôi đc rồi, đồng ý làm bạn với cậu, nhưng tôi có 1 điều kiện
- điều kiện gì – Duy hơn hở nói
- cậu ra sau vườn đào khoai cho tụi này nướng
- làm liền, Duy đây ko ngại gian khó
Lần đầu tiên, cậu chủ nhà họ Vũ nổi tiếng đất Hà thành xắn tay áo hỳ hục đào khoai, nhìn cậu không khác gì 1 nông dân chính hiệu, mặt mũi lấm lem bùn đất và mồ hôi, chiếc áo sơ mi đắt tiền màu trắng nhanh chóng chuyển sang màu đất
Thật ko ai ngờ, 1 thiếu gia ăn chơi có tiếng lại có ngày này chung quy cũng vì 1 chữ tình
2 đứa trẻ to xác và bầy nhóc tỳ tý hon nói chuyện vui vẽ khiến 1 kẻ đang nhốt mình trong ngôi nhà bên cạnh phải tò mò ra xem chuyện gì
Hắn nhíu mày nhìn đám trẻ con đang chơi đùa thỏa thích, đang ngũ ngon lành thì bị làm ồn khiến hắn nỗi cáu, tính ra cho bọn chúng 1 trận tơi bời thì hắn bắt gặp vẽ mặt tươi cười của con bé hàng xóm khiến hắn khựng lại
- làm quái gì mà phải đeo kính để nướng khoai ko biết, lại còn cười toe toét với thằng kia nữa chứ
Hắn làu bàu, cảm giác bực bội kéo đến, hắn cũng ko hiểu tại sao lại cảm thấy khó chịu khi thấy con bé hàng xóm cười đùa với thằng con trai khác
Ko biết từ bao giờ hắn lại trở nên như thế, đã 2 năm rồi hắn ko cười hay nói chuyện với bất kì ai, luôn cáu kĩnh với tất cả mọi thứ thế mà con bé kia lại đang khiến hắn thay đổi
chợt chuông điện thoại của hắn vang lên
Bệnh viện Việt Pháp
Vừa xuống xe, hắn lao như tên bắn vào bệnh viện, bất chấp những cái nhìn soi mói vào bộ dạng ko khác gì tướng ςướק của hắn
- Quản gia Trần, bà tôi thế nào rồi
- Thiếu gia, cậu đừng lo, bà chủ tịch ko sao cả, nhưng bộ dạng cậu thế này …
- Mặc kệ tôi, tôi phải vào thăm bà …
Hắn đứng ở ngoài cửa cố làm ra vẽ chỉnh chu nhất, đang định bước vào thì nghe tiếng bà hắn gọi
- Minh đến rồi à, vào đi cháu
Hắn bước tới nắm lấy tay bà, khuôn mặt tiều tụy của bà lằm hắn xót xa
- bà ko sao chứ ạ, bà làm cháu lo quá
- cháu vẫn còn lo cho bà già này sao – bà Lan giận dỗi nhìn thằng cháu
- kìa bà …
- cháu bỏ đi biền biệt mấy năm trời, rồi xem bộ dạng của cháu nè, thật chẳng ra sao
- cháu xin lỗi …
- thôi, ko nói chuyện này nữa, lần này bà gọi cháu về vì muốn cháu làm cho bà 1 chuyện

Hắn bước ra ngoài, khuôn mặt đc che giấu dưới bộ râu rậm rạp khiến ko ai nhận ra vẽ bối rối của hắn vào lúc này, lòng hắn đang rất hỗn loạn … hắn đang mất dần phương hướng
- anh là Thiên Minh – 1 vị bác sĩ bước tới trước mặt hắn
- tôi có chuyện muốn nói với anh
- chuyện gì – hắn nói cộc lốc
Phớt lờ vẽ bất lịch sự của hắn, vị bác sĩ vẫn điềm nhiên nói
- bệnh tình của bà anh đang chuyển biến xấu đi, tôi e rằng bà ấy sẽ ko sống đc bao lâu nữa … tôi khuyên anh, trong thời gian này anh nên giúp người bệnh hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng … để bà ấy đc ra đi nhẹ nhàng
Những lời của vị bác sĩ như những mũi dao đâm vào tim hắn, người bà hắn hết mực yêu thương sắp rời bỏ hắn thật sao …
Hắn quả thật ngu ngốc khi bỏ mặc bà suốt thời gian qua, hắn chán đời bỏ bê công việc, bỏ bê tất cả mọi thứ, hắn quên mất người thân duy nhất của mình đang ngày càng già đi, rồi khi hắn nhận ra thì bà đã lâm bệnh nặng, ko sống đc bao lâu nữa, thì mọi chuyện đã sắp quá muộn, hắn đúng là 1 đứa cháu bất hiếu
- Thiếu gia, theo lời chủ tịch dăn, tôi đã đem đến cho cậu lí lịch những cô gái cậu sẽ xem mắt vào hôm nay, mời cậu xem qua
Lấy vợ, điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến từ sau sự ra đi của Thu Hương … thế nhưng đây lại là tâm nguyện của bà hắn … hắn cầm lấy tập hồ sơ rồi nhìn vào đó bằng ánh mắt chán chường .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc