Khoảng Trời Thơ Dại - Chương 09

Tác giả: Dạ Hương

Không hẹn nhưng chẳng hiểu sao mọi người lại đến trại vịt nhà Hoàng cùng một lúc. Vừa vô tới cổng rào, Ngọc Như đã đánh hơi:
- Mùi gì thơm quá trời nghe các bạn.
Mỹ Vy đã biết mình sắp được đãi món gì nhưng vẫn giả vờ:
- Ðố mày đoán được cái món hấp dẫn ấy!
Ngọc Như hỉnh mũi mấy cái liền, nói mà không cần suy nghĩ:
- Mùi thịt vịt. Chắc là mình sắp được đãi món vịt quay.
Mỹ Vy khẽ trề môi:
- Sai bét.
- Vậy chứ mày biểu đó là thứ gì?
Tý đen đi sau lấn lên lanh chanh bật mí:
- Vịt nướng bao đất sét đó. Món này con Mỹ Vy khoái khẩu lắm.
- Như vừa phát ra điều gì, Ngọc Như dừng lại nhìn vào mặt bạn đăm đăm:
- À, thì ra người ta đã biết trước mà còn làm bộ ngây thơ.
Sợ bạn hiểu lầm, Mỹ Vy phải vội vàng đính chính:
- Ê, đừng có nghĩ bậy cho tao nghe. Tao chỉ muốn mày bất ngờ trước món đặc sản này.
- Thế à?
Giọng châm biếm của Ngọc Như làm Mỹ Vy hơi tưng tức, nhỏ không nói năng gì thêm nữa cho đến khi Hoàng bước ra đón mọi người:
- Ðông đủ cả chứ. Hoàng chỉ sợ công lao của mình không có người biết đến thôi.
Lượm ào vô với ý định giúp bạn:
- Mày lo xa chi vậy, nếu dư dả món nào cứ tồn hết vào bao tử tao đây nè.
Tất cả đặt chân vào căn chòi vịt khá rộng của nhà Hoàng. Bữa tiệc mà Hoàng định khao mọi người đã được bày biện sẵn trên chiếc sạp kê bằng gỗ. Mùi thức ăn thơm lừng kích thích cái đói của mấy nhỏ con gái trước tiên. Ngọc Như vẫn là kẻ láu táu:
- Thế này mới không uổng công tui nhịn ăn bữa cơm chiều.
Tý đen cũng bước tới bàn tiệc để nhìn cho thật rõ, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu nào là vịt nướng những hai con và một số trứng luộc có đủ cả rau răm. Thế là chẳng cần phải khách sáo lôi thôi, Tý đen thò tay bốc liền ngay một cái trứng đập đầu đưa lên miệng húp nước ngọt. Nhỏ tấm tắc khen:
- Ngon quá, trứng lộn luộc còn nóng hổi ăn với muối tiêu kèm lẫn rau răm nhớ ૮ɦếƭ luôn.
Mỹ Vy gõ tay lên đâù bạn:
- Mày liệu xơi được mấy cái mà không thèm đợi ai vậy bà chúa tham ăn?
Ngọc Như cũng không chịu đựng nổi, tiếp theo luôn. Nhỏ trả lời thay cho Tý:
- Không biết mày sao chứ tao thì chắc chắn nửa chục.
Mỹ Vy kêu trời lên:
- Vừa vừa thôi mấy nhỏ ơi! Coi chừng cái tin này lan ra là tụi bây ế cả lũ.
- Ối, sợ gì! Ế ở nhà với mẹ cho sướng thân. Sống trên đời mà phải nhịn những thứ thèm ăn thì chẳng còn gì là thú vị cả.
Thấy hai nhỏ con gái tự tiện nhập tiệc rồi Lượm với Hoàng cũng ngồi co chân lên sạp. Họ quay mặt bảo với Mỹ Vy rằng:
- Vào ngồi đi, không thôi hết phần bây giờ đấy.
Mỹ Vy vẫn lịch sự theo thói quen:
- Tự nhiên đi, cái bụng Vy không quá tải như hai nhỏ kia đâu.
Tuy nói thế, nhưng Mỹ Vy cũng tìm chỗ để ngồi. Nhóm bạn trẻ năm người ăn uống thật vui vẻ trong chòi vịt giữa cánh đồng lộng gió.
Thỉnh thoảng, từng chuỗi cười rộn rã vang lên như phá tan sự yên ả ở nơi đây. Tiếng côn trùng cũng hòa tấu góp vui song bóng đêm bên ngoài không đồng điệu bởi những tia chớp ngoằn ngoèo đang bắt đầu xuất hiện.
Mỹ Vy chợt lo xa:
- Trời sắp có mưa rồi đó các bạn.
Hoàng đặt vào tay nhỏ bạn gái một cái đùi vịt thơm béo ngậy:
- Ðừng lo. Cứ việc ăn đi nào. Nếu có mưa Hoàng sẽ tình nguyện đưa tất cả mọi người về tận nhà.
Cô bé thầm cảm ơn người bạn trai tốt bụng, nhưng ngoài miệng thì làm bộ hỏi rằng
- Nếu giả sử có kẻ nào chặn đường ăn Hi*p Vy thì Hoàng sẽ làm sao?
Lượm ngừng ăn để ςướק lời:
- Một câu hỏi dễ ợt. Thằng Hoàng nó sẽ "binh" ngay cái tên láu cá ấy bởi bây giờ nó là một võ sĩ thứ thiệt rồi, chứ không còn yếu ớt như ngày xưa.
Nghe qua Hoàng chỉ cười bởi bản tánh xưa nay vẫn luôn điềm đạm, nhất là cậu chẳng bao giờ khoe khoang những gì mình vừa đoạt giải ở tầm tay. Nhưng Tý đen lại khơi dậy sau khi ăn song một cái trứng vịt nữa.
- Mình còn nhớ hồi đó Hoàng đi học võ với lời nguyền là sẽ trả thù thằng Sung một trận nên thân. Thế sao bây giờ có Nghề rồi lại im hơi, lặng tiếng không tìm nó rửa hận.
Hoàng nhấm nháp chiếc đầu vịt rồi bỏ xuống đáp khẽ khàng:
- Lúc còn nhỏ mình có nghĩ như thế, nhưng khi đặt chân vào chỗn võ đường mình mới hiểu ra rằng những gì mình sắp đạt được không nhằm cho mục đích cá nhân. người ta đi học võ không phải để trả thù mà là để phòng thân và giúp người. Chính vì vậy mà mình đã bỏ qua cho thằng Sung đó các bạn.
Người hiểu chuyện và khâm phục Hoàng nhất là Mỹ Vy, bởi vì cô bé là nhân chứng của chặng đời thơ ấu. Nhưng nghe nhắc đến thằng Sung, Mỹ Vy chợt hỏi thăm:
- Hiện giờ tên Sung và gia đình đang sống ở đâu?
Tý đen ngừng ăn nói thì thào:
- Bỏ xứ đi lâu rồi.
Lượm chận lại:
- Bậy.
Tý cong môi lên cãi:
- Còn không. Từ khi nhà bà Năm Trầu bán cho người ta tới giờ bả chỉ ở nhờ quanh quẩn trong làng một thời gian rồi bỏ đi đâu mất. Tui nghe nói có người gặp ở dưới Cần Thơ.
- Xa dữ vậy sao? Nghĩ cũng tội cho gia đình của bã quá.
- Thì cũng tại thằng Sung mà ra.
- Không biết bây giờ nó có suy nghĩ lại để giúp đỡ gì cho má nó không?
Tý đen nói:
- Những người như nó chắc gì có thể trở thành người tốt được.
Như không chịu với cách nghĩ của bạn, Mỹ Vy tranh luận liền:
- Cái nhìn của mày độc đoán quá Tý đen. Theo tao thì thằng Sung không phải là người xấu, chỉ tại nó chẳng được học hành nên khó bảo đấy thôi.
Tý đen chỉ ngón tay vào mặt mình và lia mắt về phía Lượm:
- Tụi tao đây cũng có học gì đâu, sao không xấu giống như nó.
- Thì mỗi người có một nhân cách và chịu sự giáo dục khác nhau, nên mày làm sao có thể giống nó được.
Lượm cũng lên tiếng bênh vực cho thằng bạn thuở xa xưa:
- Nói chung thì thằng Sung chỉ phạm tội quá bướng bỉnh, ngang tàng. Còn con người thiệt của nó cũng có nhiều điều tốt.
Tý đen nói tươm tướp:
- Muốn bênh nó thì phải có gì để minh chứng.
Lượm liếm nhẹ vành môi dính đầy mỡ của thức ăn:
- Chứng minh ư? Ðể mình nhớ lại coi... à, có một lần mình thấy nó nhường nhịn thằng em nó củ khoai lang trong khi bụng nó đang đói.
- Xí, có thế mà cũng nói. Chuyện nhỏ như con ruồi.
Không để Tý đen chê Lượm thêm, Mỹ Vy nhét vào miệng bạn gái miếng phao câu vịt to tướng:
- Chuyện nhỏ nhưng miếng thịt này thì lớn. Mày xơi đi cho trơn mỏ nói được nhiều.
Bị bạn chơi khăm, song Tý đen không cảm thấy ngán trước phần thịt béo ngậy mỡ màng này. Nhỏ còn mạnh miệng nhai ràu rạu rồi còn nuốt chửng:
- Còn không? Lựa cho tao miếng nữa.
Mỹ Vy rùng mình:
- Tao chịu thua mày rồi Tý ạ. Họa chăng con nhỏ Ngọc Như nó chịu được mày thôi.
Nhưng nhỏ Ngọc Như đã nguây nguẩy lắc đầu:
- Tao cũng đầu hàng vô điều kiện rồi Vy ơi. Nếu nhá thêm miếng nữa chắc phải vội ra ngoài quá. Bây giờ thì tao đã sợ ăn, chỉ thích đi chơi ở những nơi có thắng cảnh đẹp mà thôi.
Trước ý kiến của Ngọc Như, Lượm giới thiệu liền tay:
- Muốn đi chơi thì có khối chỗ đang chờ. Ngày mai tập họp ở bờ sông tui bảo đảm sẽ có nhiều điều thú vị xảy đến.
Ngọc Như chớp khẽ rèm mi mắt:
- Lội xuống sông tắm hả?
Mỹ Vy hất mạnh cằm:
- Mày có khùng không. Muà này nước lớn lội xuống đó để làm bạn với Long Vương hả?
Nghe nói Ngọc Như rụt cổ lại, tỏ thái độ trách Lượm:
- Tính đánh lừa người ta hả, không có nổi đâu nghe.
Lượm gãi đầu lia mắt nhìn Hoàng cầu cứu. Hiểu ý, Hoàng liền giải bày giùm cho bạn:
- Thằng Lượm nó muốn rủ chúng ta xuôi ghe vô miệt vườn ăn trái cây trong đó, chứ không hề có ý xấu.
Ðôi mắt Ngọc Như lại vụt sáng:
- Ồ, ăn hả? Tui đồng ý cả hai tay.
Tiếng cười nhạo của Mỹ Vy lại trổi lên âm vang cả chòi vịt:
- Ðúng là người có tâm hồn ăn uống ngập tràn.
Bữa tiệc đồng quê dần dần tan trong tiếng mưa rơi lắc tắc. Cả bọn lục ᴆục kéo nhau về khi ba của Hoàng và chú Tư ra coi chòi. Tý đen và Ngọc Như vì sợ ma nên bám theo Lượm đi trước với cây đèn bỏ mặc cho Hoàng với Mỹ Vy lững thững ở phía sau. trời tối đen có khi giẫm bước cả lên nhau, song đôi mắt các người bạn trẻ lại rực sáng tựa ánh sao với ý nghĩ ngày hôm nay mình không còn nhỏ nữa. Vâng... tất cả đã qua rồi cái thời thơ bé.
Và còn một chuyện không ngờ nữa là họ đã gặp lại Sung, trong một bối cảnh hết sức ngỡ ngàng. Ðó là do Ngọc Như tự tạo nên vận rủi cho mình khi ngồi trên chiếc ghe cùng mọi người vào vườn cây ăn trái.
Những cành nhãn xum xuê trĩu nặng cành xuống gần mặt nước. Những chùm chôm chôm đỏ ối tạo cảnh rực rỡ pha lẫn nét quyến rũ cho thiên nhiên trước con người. Rồi ổi... rồi xoài... phải nói là mấy nhỏ con gái không thể nào kềm lòng được, nên Ngọc Như đã với tay định hái một chùm nhãn xà ngang mặt. Tiếc thay đà với của nhỏ quá mạnh gây tròng trành chiếc ghe ba lá mỏng nên toàn thân cô bé đã rơi tỏm xuống sông. Ðúng là sự kiện bất ngờ làm kinh hoàng tất cả mọi người. Hoàng, Mỹ Vy, Lượm và cả Tý đen không ai bảo ai đồng loạt thoái giày, bỏ dép rồi lao vội xuống sông bơi theo bóng trôi của Ngọc Như. Vì là mùa mưa nên nước sông cũng hơi lớn, và việc cứu Ngọc Như cũng không phải là đơn giản vì cô bé này chẳng hề biết bơi một chút nào. Bỏ mặc chiếc xuồng ba lá không có người điều khiển cho nước chảy thật xa. Bốn tay bơi cừ khôi cố khép kín vòng vây lại để đưa Ngọc Như lên bờ nhưng cô bé cứ bị nước cuốn phăng đi trông thật tội nghiệp. Và có lẽ đã uống vào người nhiều nước nên Ngọc Như cứ há hốc mồm, đôi tay chới với không biết bám víu vào đâu.
Tiếng nhỏ sặc sụa trong làn nước ᴆục ngầu:
- Cứu... tui... cứu... tui...
Rất nhiều lần Hoàng và Lượm đã nắm được Ngọc Như nhưng rồi lại phải bỏ ra, vì tâm trạng hoảng sợ nên cô bé cứ giữ chặt lấy người cứu khiến cả hai không bơi được. Ðến phiên Mỹ Vy nóng lòng khi thấy bạn đã quá đuối nhào tới vòng tay ôm ngang hông Ngọc Như, liền tức thời bị cô bé khóa người luôn:
- Mày đừng bỏ tao ૮ɦếƭ đuối Mỹ Vy ơi!
Mỹ Vy không bơi được uống liền mấy ngụm nước, cô lấy hơi gỡ tay bạn:
- Buông tao ra mau kẻo ૮ɦếƭ luôn cả hai đứa bây giờ.
Nhưng Ngọc Như không chịu cứ lúc lắc cái đầu:
- Buông mày ra để tao chìm xuống sông ư? Mày phải cứu tao sống...
Thêm một loạt nước nữa vào bụng, Mỹ Vy xanh mặt mắng ầm lên:
- Có mà ૮ɦếƭ cả hai, nếu như mày cứ ôm tao thế này.
Rồi cố làm những động tác vùng vẫy để không bị nước nhận chìm, Mỹ Vy cầu cứu những người bạn song họ ở xa do nước cuộn quá nhanh. Chợt một chiếc ghe lớn chở trái cây xuất hiện ở trước mặt, Mỹ Vy cố nâng Ngọc Như lên mặt nước để thở và phát tín hiệu cấp cứu.
Một phút... hai phút... ba phút... một bóng người nhảy xuống dòng nước đang chảy xiết... và rồi Mỹ Vy thấy người mình nhẹ hẫng vì Ngọc Như đã được cứu mang lên ghe. Tuy bỏ sông nước đã lâu song việc bơi trở lại với Mỹ Vy vẫn chẳng khó khăn gì. Cô bé tự mình trèo lên chiếc ghe vừa cứu nạn cho Ngọc Như, mắt đảo quanh tìm ba người bạn còn đang ở dưới nước. Phải mất mấy phút sau mới tụ họp được tất cả và ai nấy đều kinh ngạc nhìn ân nhân của Ngọc Như:
- Trời... thằng Sung.
Tiếp theo lời của Lượm là giọng nhỏ Tý:
- Quả đất tròn, không hẹn mà cũng gặp lại.
Mỹ Vy cũng tròn mắt lên nhìn:
- Sao lại xuất hiện bất thình lình như thế này? Chắc không phải ngẫu nhiên chứ?
Tên Sung có dáng người khá lực lưỡng hơn so với Hoàng và Lượm nhưng bộ mặt thì không còn bậm trợn, ngang ngược như lúc xưa mà dưng như đã có phần nào chính chắn.
- Phải, thằng Sung đây, không ngờ gặp lại tất cả các người bạn thuở nhỏ.
Hoàng tiến tới với nét mặt và cử chỉ đầy thâи áι:
- Mày còn nhớ tao không?
Sung lộ vẻ ngường ngượng:
- Làm sao tao quên được, mày là thằng Hoàng bị tao bắt ong chích thừa sống, thiếu ૮ɦếƭ đây mà.
Mặc dù nghe nhắc lại chuyện cũ, Hoàng không có thái độ gì giận dữ mà còn buộc miệng cười:
- Mày nhớ dai quá trời. Còn tao thì dưng như đã quên béng.
Rồi quay qua Mỹ Vy, Hoàng dọ dẫm trí nhớ của tên Sung:
- Nhỏ nào đây?
Sung khẽ nhướng cặp mày rậm:
- Mỹ Vy chứ còn ai.
Không chần chừ, Sung kê ra hàng loạt:
- Thằng Lượm... Tý đen... và... nhỏ này... lạ hoắc...
Ðang moi họng cho nước ói ra bớt, Ngọc Như phờ phạc cãi:
- Lạ hoắc hồi nào. Tui cũng quen chứ bộ.
Sung nhìn nhỏ chăm chăm:
- Ðừng có nhận vội nghen. Trong đám bạn ngày xưa, tui tường mặt từng đứa.
Mỹ Vy với Tý đen giúp Ngọc Như nôn nước rồi mới bắt đầu giới thiệu:
- Lạ cũng phải, vì đây là Ngọc Như bạn của Mỹ Vy ở thành phố về quê nghỉ hè.
Ðã khỏe lại, Ngọc Như tiếp tục lanh chanh như trước.
- Chỉ một lần là tao tởn tới già luôn, nhóc con ạ. Cứ như lúc nãy là tao chắc chắn mình đã "du lịch: tới tận Long Cung rồi.
Mỹ Vy vuốt mái tóc ướt nhẹp:
- Chỉ tại mày mà tao bị uống nước lây. Cả Hoàng, Lượm và con Tý nưã.
Biết lỗi, song Ngọc Như vẫn đổ thừa:
- Tại cái chùm nhãn ૮ɦếƭ tiệt kia chứ đâu phải tại tao.
- Ai biểu mày ham ăn.
- Không ham ăn thì có gì lý thú.
- Nhưng cái ham ăn của mày thiệt quá đáng. Một chút nữa làm ૮ɦếƭ tới năm người.
Hổ thẹn, Ngọc Như đưa hai tay che mặt:
- Thôi, đừng mắng.
Mỹ Vy cứ to mồm:
- Ðã sáng mắt ra chưa?
Ngọc Như gật đầu lia lịa:
- Sáng rồi. Nhất định không mù nữa.
Mỹ Vy hướng mắt về phía Sung rồi bảo bạn:
- Mày hãy cám ơn người đã cứu sống mày đi.
Giọng Ngọc Như máy móc pha lẫn chút khôi hài:
- Ðội ơn ân nhân ạ.
Những người bạn trẻ đang có mặt cười xoà. Mọi buồn vui, ân oán của xưa kia tan biến không còn tồn tại. Hoàng vỗ vai Sung hỏi thăm về cuộc sống hiện thời:
- Bây giờ mày và gia đình đang ở đâu?
Sung nén buồn lên đôi mắt:
- Má tao đã mất. Hiện giờ tao và thằng em tao ngày ngày lênh đênh trên chiếc ghe này chở hàng mướn cho người ta để sống tạm qua ngày.
- Tao muốn biết nhà mày để có dịp sẽ đến chơi.
- Nhà tao là chiếc ghe. Tao không có đất ở trên cạn.
Im lặng một chút để cảm thông cho hoàn cảnh thằng bạn đã một thời không ngó mặt. Hoàng tỏ ra nhiệt tình:
- Mặc dù mày sống ở dưới nước, tao vẫn có thể lui tới được mà, phải không Sung?
Thái độ của Sung đầy mặc cảm:
- Mày không giận tao chuyện ngày xưa chứ?
Hoàng lắc đầu:
- Tao quên mất tiêu rồi. Hơn nữa mình là bạn bè mà, chấp chi những chuyện cỏn con ấy.
Lượm cũng xen vô nói:
- Còn việc mày đặt hầm chông bẫy cho tao lòi ruột tao cũng đâu có nhớ. Vấn đề hiện thời là bạn bè lâu ngày mới gặp nhau cần phải quây quần lại làm bữa tiệc mừng liên hoan.
Ba nhỏ con gái cùng reo lên một lượt, không chờ Sung phản ứng:
- Ý kiến hay tuyệt vời.
Tý dành phần chiêu đãi:
- Bây giờ tới lượt tui khao các bạn đó à nha.
Nhỏ Ngọc Như vừa uống no bụng nước nghe nói đến chuyện ăn vẫn có thể chớp mắt:
- Sắp được thưởng thức món gì vậy?
Tý đen đùa:
- Trùn đất chưng nước dừa.
Ðôi mắt vốn tròn xoe của Ngọc Như càng tròn hơn:
- Cái gì. Trùn đất mà cũng có thể ăn được ư?
Mỹ Vy xoa tay đệm vô:
- Sao lại không. Ðặc sản ngon nhất vùng này đó! Chỉ cần ra bờ sông cuốc xới một lúc là tha hồ cho mày ăn.
- Ối... trời...
Ngọc Như gập người nôn oẹ khi tưởng tượng tới cái món ăn khi*p đảm kia làm bao nhiêu nước sông còn tồn đọng trong bụng ộc ra hết. Mỹ Vy vừa săn sóc bạn vừa cười tếu:
- Món ăn của con Tý đúng là liều thuốc quý. Nhờ nó mà tụi tao không phải vác mày chạy dọc bờ sông để cho ói nước ra.
Ngừng một chút, Mỹ Vy tiếp tục kêu:
- Mà mày nặng thấy mồ đi, ai mà xốc nổi để chạy chứ. Ngoài bọn tao là con gái, Hoàng và Lượm cũng phải đầu hàng thôi.
Tý đen đẩy mắt qua phía Sung:
- Họa chăng có tên Lỗ Ðạt này mới kham nổi công việc.
Chưa kịp ổn định lại sức khỏe sau sự kiện, Ngọc Như đã nhảy đổng trên chiếc ghe chở nặng trái cây, miệng la bai bải:
- Tui không mượn, tui không mượn.
Mỹ Vy phải nhắc nhở Ngọc Như:
- Coi bộ mày muốn tắm sông lần nữa sao?
Một loạt gió thổi tới làm thân hình ướt nhẹp của Ngọc Như run bần bật cùng với cơn sợ hãi:
- Hừ... hừ... có mà điên mới nghĩ đến chuyện ấy lần thứ hai.
Mỹ Vy và cả nhỏ Tý cũng cảm thấy lạnh sau những giây phút lặn hụp dưới sông. Họ khều nhau:
- Về nhà thôi. Thân hình thế này mà đi chơi nỗi gì.
Ngọc Như nghe được cảm thấy tiếc:
- Chỉ vì tao mà tất cả lỡ cuộc vui.
Tý an ủi:
- Không sao. thời gian lưu lại còn dài mà.
- Nhưng chiếc xuồng ba lá đã trôi mất lấy chi làm phương tiện đi chơi trên sông nữa.
- Yên tâm. Ðã có ghe của thằng Sung. Chiếc này lớn và an toàn hơn chiếc trước.
Lời Lượm vừa cất lên làm Sung hưởng ứng liền:
- Chỉ sợ các bạn không thèm, chứ nếu thích tui sẽ nghỉ liền vài bữa đem ghe chở các bạn tham quan dọc hết trên sông nước Tiền Giang.
Thật là một vấn đề hấp dẫn đây. Không riêng bọn con gái mà cả cánh con trai cũng xôn xao. Bởi lẽ họ chưa có cơ hội ngắm nhìn hết cảnh đẹp của sông nước quê hương. Những cảnh đẹp đã tiềm ẩn ăn sâu vào lòng họ suốt khoảng trời thơ dại và cho tới tận bây giờ cũng chẳng thể nào quên được. Ôi, dòng sông thân thương. Ôi, vườn cây trái ngọt. Ôi, tình bạn thắm nồng. Hoàng, Mỹ Vy, Lượm, Tý, Sung và cả Ngọc Như đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Họ cám ơn cuộc sống đã ban cho họ những điều kỳ diệu nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay