Mảnh ghép kí ứcMóc khóa táo đỏ kia, cuối cùng anh vẫn dùng nó làm móc treo thìa khóa phòng.
Treo xong, Tạ Đạo Niên suy nghĩ lại, anh nhảy từ trên giường xuống, muốn bỏ cái móc khóa kia ra, nhưng khi chạm vào quả táo đỏ được may tỉ mỉ, thì anh ngừng lại.
Đồng hồ báo thức kêu reng reng, nghe âm thanh báo thức khiến trong đầu anh nhớ đến mội vài chuyện.
_____ Dây buộc tóc màu đỏ tươi ở trên đầu cô, mũi chân ma sát mặt đất tạo thành một cái hố nho nhỏ.
Tạ Đạo Niên lại quay về giường nằm.
Dừng dừng, ý thức vô thức mà nhớ lại, thôi cứ thuận theo tự nhiên đi.
______ Cô sẽ kiên trì bao lâu nhì?
Hôm nay trời nắng đẹp, Tạ Đạo Niên lấy cuốn sách trên giá sách xuống mang ra sân phơi khô, năm nào anh cũng mang sách ra phơi, có rất nhiều truyện tranh biếm họa không còn xuất bản nữa, có hệ liệt Lão Phu Tử, hệ liệt Kim Dung. Trước đây Tạ Vân Bằng không cho anh đọc những bộ truyện vô bổ, bắt anh nghiêm chỉnh đọc sách, khi còn bé Tạ Đạo Niên thường hay chùm trăn bật đèn pin để đọc những bộ truyện đó.
Một cậu bé nghiêm cẩn*, mỗi lần đọc đến tình tiết khôi hài, cũng ôm bụng cười to trên giường. (*nghiêm cẩn = nghiêm túc + cẩn thận)
Đấy là những bí mật của anh.
Tạ Vân Bằng định ra rất nhiều quy củ* cho anh, Tạ Đạo Niên đã sống trong quy củ rất nhiều năm. (*quy củ: tập quán, khuôn phép, thói quen...)
Có ai vừa sinh ra đã nhã nhặn lịch sự chứ? Anh cũng từng có một thời gian hồn nhiên nghịch ngợm.
....
Trước năm mới, đằng trước cửa hàng Vân Phù Cư có một bàn để câu đối, Tạ Đạo Niên ngồi ở trước bàn, nhấc tay viết chữ, có nhiều người đang xếp hàng chọn lựa chiều dài của tờ giấy, sau đó đưa tờ giấy nháp có viết câu đối cần viết câu đối rồi bảo anh viết.
Giá cả đã được niêm yết, anh đã viết nhiều năm, hàng xóm gần xa đều rất quen thuộc, mỗi lần chuẩn bị đến năm mới đều đến đây đặt một câu đối.
Tạ Vân Bằng thỉnh thoảng đi ra nhìn anh, khi mặt trời lên cao thì cầm một cái ô to che cho anh, Trần Lộ pha cho anh một ấm trà la hán *, viết câu đối từ giờ cho đến năm mới, chắc là có thể kiếm được một chút tiền. (*la hán: tác dụng nhuận phế, làm hết khát nước, nhuận tràng, chữa ho, khản tiếng...)
Có mấy cô gái chen lấn, xô đẩy nhau, sau khi đến lượt mình thì đi lên trước bàn câu đối với khuôn mặt xấu hổ.
"Anh Đạo Niên, viết câu đối giúp chúng em với ạ."
Anh đang viết chữ, ngẩng đầu lên nhìn các cô, hỏi "Phòng khách, hay phòng bếp, hay mua cả bộ?" ( Yang: Ý của Niên ca là mua câu đối cho phòng khách hay phòng bếp hay mua cả bộ câu đối.)
"Cả bộ ạ."
Anh dừng 乃út, "Bao nhiêu mét?"
Mặt cô gái càng đỏ hơn, đem câu đối đã viết ra nháp cho anh, "Hai mét."
Tạ Đạo Niên gật đầu, nhận lấy tờ giấy nháp, sau đó lấy tờ giấy đỏ trên bàn, "Buồi chiều đến lấy."
Các cô gái chưa đi, vẫn đứng ở một bên, nhìn anh viết chữ.
Ở con phố này, dù có nhiều người đẹp trai, nhưng chỉ có anh, tư tư văn văn*, cao ráo, dịu dàng lịch sử, ở xa nhìn qua, liền không chịu được muốn đến gần. (*tư tư văn văn: thành ngữ Trung Quốc, đồng nghĩa với từ nhẹ nhàng, thanh lịch)
Một người như vậy, ngay cả muốn tức giận với anh cũng không được.
Các cô gái một câu lại một câu trò chuyện với anh, Tạ Đạo Niên không muốn tiếp chuyện, nhưng vẫn lịch sự nói một hai câu.
Một lúc sau, có một người phụ nữ dáng người cao ráo đến trước gian hàng, mặc một bộ đồ công sở, tóc 乃úi cao, khuôn mặt xinh đẹp, hút thuốc.
Phụ nữ hút thuốc mà bộ dáng cũng đẹp như vậy sao.
Tạ Đạo Niên cảm thấy bác gái có chút quen mắt, nhưng không nghĩ ra được đã từng gặp ở đâu.
"Chào bác, xin hỏi bác muốn viết gì ạ?"
"Viết cho bác một bộ câu đối, 1 mét 8."
"Ngày mai mới xong, có được không ạ?"
"Được."
Đào Nhạc chưa rời đi, bà đứng ở một bên hút thuốc, nhìn cậu nhóc luôn được con gái mình nhắc đến.
Năm nay rồi mà vẫn còn có người mặc đường trang, kiểu đã được cải cách một chút, tuy mặc nó hợp như vậy, nhưng cũng không mất đi khí chất của bản thân.
Ánh mắt Đào Nhạc rất lợi hại, nhìn lâu như vậy, bà có thể nhìn ra được người tốt hay không tốt.
Cậu nhóc dù bị ánh nhìn của bà soi mói nhưng vẫn thản nhiên, ngồi đoan đoan chính chính*, đầu 乃út lông vững vàng, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. (*đoan đoan chính chính: mô tả tư thế ngồi đúng - Giữ cột sống thẳng và xương chậu nghiêng nhẹ về phía trước, vai đặt ngay ngắn, không gồng. Xương cột sống thẳng, đầu ở chính giữa và cân bằng với xương sống.)
Đào Nhạc dập tắt điếu thuốc, xoay người bước đi.
Chờ cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, Tạ Đạo Niên mới dừng 乃út, tự lẩm bẩm, "Sao cứ cảm thấy nhìn quen quen."
.......
Buổi tối, anh thu thập một số thứ mang vào cửa sau, hoa ở Thất Lý Hương đã rụng gần hết, chỉ còn lại lá cây.
Lục Yên ngồi ở cửa sau, bên cạnh có một cái túi to.
Chờ anh đến gần, cô lập tức đứng lên, đôi mắt sáng lên.
Anh dừng lại trước mặt cô, hỏi, "Có chuyện gì không?"
Không hỏi cô xảy ra việc gì không, cũng không hỏi tại sao, mà hỏi, có chuyện gì không?
"Cuối cùng anh cũng dọn hàng về rồi, em đến là để tặng quà cho anh." Cô xoay người mở cái túi kia ta, bên trong là một đống gấu bông, đủ loại. Tạ Đạo Niên nhìn cảm thấy quen quen, đó không phải là mấy con gấu bông ở trong máy gắp thú* bên cạnh nhà anh sao?
(máy gắp thú: Hình như có xuất hiện ở chương 2 rồi mà ta quên không chú thích @@)
Giỏi thật, cô ấy gắp được toàn bộ gấu bông nhà người ta sao?
Lục Yên lấy ra một con gấu bông cậu bé 乃út chì*, " Cái này gắp mấy lần mới được, tặng anh đó."
Trước đây Đào Nhạc cùng người khác góp vốn kinh doanh bể bơi dành cho trẻ em, trong khu bể bơi có đặt mấy cái máy gắp thú, để cho các học sinh tiểu học tan học vào chơi, mỗi khi Lục Yên tan học đều vào đó chơi gắp thú, cầm một đống đồng xu để chơi, Đào Nhạc cũng để cho cô chơi thoải mái, dù sao gắp được thì cô cũng trả lại.
Cứ như vậy, Lục Yên luyện dùng một tay để gắp, cho đến khi gắp được, thì mới buông tha.
Ánh chiều tà hắt lên mặt anh, chiếc váy rắc đầy vẩy màu, hai màu nóng lạnh, mâu thuẫn phối hợp nhau.
Thấy anh nhìn mình, Lục Yên ngượng ngùng cầm gấu bông đưa vào иgự¢ anh, gấu bông nằm trong khuỷu tay anh, cô cúi đầu cầm cái túi chiến lợi phẩm của mình đi.
Chất vải làm gấu bông mềm mại, để trên tay anh khiến anh có cảm giác ngứa ngáy.
Ánh chiều tà cũng dịu dàng.
Tạ Đạo Niên kẹp chặt nó ở khuỷu tay, đẩy cửa đi vào, đi vào phòng, đặt nó lên bàn, xung quanh đều là câu đối, đặt chung một chỗ cảm giác vừa lạ vừa buồn cười.
Anh thở dài, vỗ vỗ đầu cậu bé 乃út chì, xoay người xuống nhà ăn cơm.
..........
Qua gần một năm rồi, mà cô vẫn kiên trì như cũ.
Thời gian lâu như vậy, lâu đến mức anh sẽ vô thức quay đầu lại nhìn xem có bóng dáng lén lút nào ở phía sau hay không.
Cô không có làm phiền anh, nhưng lại luôn tồn tại trong cuộc sống của anh.
Bầu trời đêm, xa xa có ông mặt trăng nằm trên bầu trời, trên bầu trời đêm rộng lớn, có rất nhiều ngôi sao nhỏ, những con ong mật đang đậu trên cây hoa sơn trà ở sân sau, đang tham lam hút mật hoa.
9 giờ tối, hẻm nhỏ yên tĩnh chìm trong bóng tối.
Cửa sổ mở ra, bên bệ cửa sổ có một cây hoa anh thảo* tươi đẹp, đang tỏa hương thơm.
Lục Yên đứng ở dưới vẫy tay, cô mặc cái váy ngắn đến đầu gối có màu hồng nhạt, lộ ra đôi vai trắng nõn, mái tóc đen được thả ra, xinh đẹp rạng ngời.
Tạ Đạo Niên mới vừa viết thư pháp xong, trên mặt bàn có bốn chữ rất to "tam tỉnh ngô thân*", mạnh mẽ hữu lực, tự nhiên phóng khoáng. ( *đã được chú thích ở chương 4.2)
Anh đang nhìn cô.
" Tạ Đạo Niên, em có đẹp không?" Cô xoay người một vòng, những bông hoa trên chiếc váy nhơ đang tung bay.
Cô rất xinh đẹp, không trang điểm phấn son cũng đã xinh đẹp, trên người tràn đầy sức sống.
Nụ cười vô cùng chân thành.
Đèn đường chiếu vào người cô, nhìn cô như một nữ nhân vật chính trong phim đang đứng chờ ở hẻm nhỏ chờ người, chờ nhân vật nam chính của cô đến.
Anh gật đầu.
Lục Yên ở dưới che miệng cười, nhìn anh một cái nữa, sau đó vui vẻ chạy đi.
Hoa thất lý hương rơi trên đất bị cô giẫm lên vài bông.
Rất nhiều tối, bố mẹ trông cửa hàng, còn Tạ Đạo Niên đang luyện thư pháp ở phòng, cô sẽ đúng giờ mà đến, mà anh dường như cũng tuân theo điều đó, lần nào cũng đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Mỗi lần cô đến, thế giới bên ngoài cửa sổ dường như chỉ là vật trang trí.
Cái móc khóa táo đỏ kia đang nằm yên trên giường.
Tạ Đạo Niên lại quay về ghế ngồi, nhưng cũng không còn tâm trí viết thư pháp nữa.
Đêm đó, anh mơ thấy cái váy màu hồng nhạt, theo động tác của cô mà tỏa ra hương thơm động lòng người.
Gấu bông cậu bé 乃úp chì ngồi yên ở đầu giường, từ lâu nó đã được di chuyển từ bàn sang đầu giường.
.......
Sáng hôm nay, Lục Yên đến cửa hàng bán đồ ăn sáng của bác Thất mua đồ ăn sáng, vợ chồng nhà bác Thất đã hơn 50 tuổi, khi cô đến, bác Thất đang làm vỏ sủi cảo, bàn tay thon gầy không dùng nhiều lực, quần áo trên người sạch sẽ, còn chồng bác Thất đang chăm chỉ lau bát đũa và lau bàn, không để cho bác Thất phải làm một mình.
Như những cặp vợ chồng bình thường, yêu thương chăm sóc giúp đỡ nhau.
Lục Yên lại nghĩ tới người con trai đang nằm viện của bọn họ.
"Bác Thất, bán cho cháu cái bánh bao ngô ạ."
Bác Thất ngẩng đầu nhìn cô, cười cầm bánh bao đưa cho cô, "Sao đến mua sớm vậy Tiểu Yên?"
"Vâng ạ."
Phía sau truyền tới giọng nói ____
"Bác Thất, làm phiền bác lấy cho cháu xin một cái túi, và ba cái bánh nhu mễ kê* nữa ạ."
(*nhu mễ kê: một loại bánh làm từ thịt gà và gạo nếp)
Lục Yên nhìn theo hướng phát ra giọng nói, là Tạ Đạo Niên, anh mặc một cái áo cộc màu trắng, quần đùi màu đen ngắn đến đầu gối, mái tóc mềm mại, ánh mắt có chút mệt mỏi, chắc là mới ngủ dậy.
Cơ thể thon dài đứng thẳng, hình như lúc nào anh cũng ở trạng thái này.
Anh nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Yên từ từ ăn bánh bao ngô, nhớ đến hình ảnh hôm qua mình đứng dưới lầu nhà anh nhìn anh, cảm giác mặt có chút nóng.
Ánh nắng ban sáng thật ấm áp, chiếu vào khuôn mặt anh, một màu vàng nhạt.
Tạ Đạo Niên mua bữa sáng xong, nhìn cô, "Về cùng không?"
Lục Yên vội vàng gật đầu.
" ___ đi thôi."
Bác Thất đứng ở một bên nhìn, miệng cười như nở hoa.
Trên đường có rất nhiều người, sau khi đèn xanh sáng lên, Tạ Đạo Niên và Lục Yên đi song song gần nhau,
xunh quanh có rất nhiều người đi lại, anh kéo cô ra sau, Lục Yên nhẹ nhàng bám vào góc áo của anh, anh dừng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục đi.
Đi đến greenway*, những viên gạch mấp mô, có mấy mấy viên gạch bị vểnh lên, Lục Yên không nhìn thấy, đi đến, giẫm lên, viên gạch lung lay, chân cô khuỵu xuống, kêu a một tiếng rồi ngã xuống mặt đường.
(*greenway: từ gốc là 绿道 - lục đạo - con đường xanh)
Tạ Đạo Niên vội vàng ngồi xổm xuống, "Trẹo chân không?"
Lục Yên xoa Ϧóþ chân, nhíu máy nói, "Gạch lát lỏng lẻo quá."
Tạ Đạo Niên nhìn cô, xoay người lại, vỗ vỗ vai, "Lên đây, tôi cõng em về."
Lục Yên cắn cắn môi, nở nụ cười giảo hoạt không để anh nhìn thấy, cô nằm úp lên lưng anh, tóc mang theo hương thơm, xông vào mũi Tạ Đạo Niên.
Bộ иgự¢ mềm mại chạm vào lưng anh, đây là lần tiên anh cảm nhận được cảm giác ᴆụng chạm này, cột sống ở lưng căng lên.
"Nhà ở đâu?"
"Ở phía đông Tử Trúc Uyển."
Tạ Đạo Niên cõng cô lên, đi về hướng đông.
Trên đường phố nhộn nhịp, bước chân của anh rất đều đặn, Lục Yên nằm lên lưng anh, ngửi thấy hương thơm của nước giặt lưu lại trên quần áo anh, dưới bóng cây không khí dường như cũng mát mẻ hơn, các lỗ chân lông trên người đều giãn ra.
" Tạ Đạo Niên, anh có bạn gái chưa?"
Tạ Đạo Niên quay đầu lại nhìn cô.
_____ Đúng thật là, vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lục Yên không thấy anh trả lời, buồn bực bĩu môi.
Thật là, con gái nhà người ta chỉ cần anh trả lời đúng một câu thôi, mà anh cũng không trả lời để cô tự suy đoán.
Chưa yêu bao giờ, sao cô có thể đoán được chứ?
"Sao em không động não một chút nhì?" Anh nhẹ nhàng mở miệng.
Lục Yên hỏi, "Gì cơ?"
Lục Yên hỏi, "Gì cơ?"
"... Không có gì...."
Đưa cô về đến nhà, Lục Yên mở cửa, một con mèo mập mạp chạy nhanh ra đón, đứng ở dưới chân cô kêu meo meo liên tục.
____ Một con mèo mập mạp nhưng rất năng động.
Hôm nay Đào Nhạc dạy sớm, đi ra thì nhìn thấy Tạ Đạo Niên, ánh mắt quan sát một lúc.
Đây không phải là lần đầu hai người gặp nhau, Tạ Đạo Niên đã sớm đoán ra người phụ nữ đến đặt câu đối hôm đó là mẹ của Lục Yên.
Nhìn cậu nhóc rất sáng sủa, mặc một cái áo trắng, quần đen, trông vừa đẹp trai vừa đoan chính*. (*đoan chính: kiểu người tốt, ngay thẳng, nghiêm chỉnh, đoan trang...)
Con gái bà đứng ở đằng trước cậu nhóc, có một cảm giác rất xứng lứa vừa đôi.
"Cháu chào cô ạ." Anh khom lưng chào hỏi.
Lục Yên nhảy đi bằng một chân đến gần bà, "Mẹ, con đã về rồi đây."
Đào Nhạc nhìn cô, "Chân làm sao thế này?"
"Bị trẹo chân ạ."
Cô nhìn Tạ Đạo Niên, giới thiệu, "Mẹ, đây là Tạ Đạo Niên."
Đào Nhạc gật đầu, nhìn cô một hồi lâu, "Biết, con thường hay nhắc đến mà."
Không nghĩ đến Đào Nhạc nói thẳng ra như vậy, Lục Yên xấu hổ liếc nhìn anh một cái, mặt Tạ Đạo Niên hơi ửng đỏ.
___ anh thế mà đỏ mặt.
Đào Nhạc cười cười.
" Lục Yên, tôi đi về đây." Nói xong nhìn về phía Đào Nhạc, "Chào cô, cháu xin phép về trước ạ."
Lục Yên đứng dậy, nói to, "Đi đường cẩn thận a, đừng đi vào đường greenway."
Tạ Đạo Niên nhìn cô, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đi về.
Đào Nhạc ngồi xuống bên cạnh cô, Lục yên vẫn thỉnh thoảng kêu a a, dường như là rất đau.
Đào Nhạc cầm chân cô lên, đánh mạnh vào đùi cô.
"A!."
Lục Yên lúc này mới cẩm thấy đau thực sự.
"Vết thương không nghiêm trọng mà dám ở trước mật mẹ giả vờ."
Lục Yên cầm tay bà lắc lắc, nín cười.
Đào Nhạc hỏi cô, "Theo đuổi được cậu nhóc kia rồi?"
Nhắc đến Tạ Đạo Niên, Lục Yên có chút ủ rũ, "Chưa ạ, anh ý khó theo đuổi quá."
"Đầu heo!"
"Mẹ, mẹ lại mắng con."
Đào Nhạc tunh hoành ngang dọc trong tình trường, mà lại sinh ra một người con gái ngốc nghếch thế này.
........
Cô và Tạ Đạo Niên vẫn tiến triển khá chậm, thỉnh thoảng Tạ Đạo Niên đồng ý đi ăn với cô, cũng không ngăn cản những hành động mờ ám của cô.
Bạn cùng phòng của anh mỗi lần thấy cô đều giơ ngón tay cái lên.
Lục Yên không hiểu.
Cô yêu cầu anh viết thư pháp cho mình, Tạ Đạo Niên viết hai chữ đoạn chương* cho cô.
(*đoạn chương: Nam chính chơi chữ, đây là tên một bài thơ của tác giả Biện Chi Lâm:
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh,
Anh ở trên lầu ngắm cảnh lại ngắm em.
Trăng sáng tô điểm cửa sổ phòng em,
Em điểm tô giấc mộng của Anh.
Nguồn: Baidu)
"Anh có ý gì vậy?"
Hầu kết* của anh chuyển động, "Em tự suy nghĩ đi."
(*Hầu kết: Chỗ đầu ống phía trong họng lồi ra ở trướng cổ, nam giới mới có, người gầy thì lồi cao hơn, người béo thì ẩn ở trong khó thấy.)
Khi đó Lục Yên không hề nghĩ đến Biện Chi Lâm, cũng không liên hệ hai chữ này đến bài thơ của Biện Chi Lâm.
Mặt trời ngày càng lên cao, không khí nóng nực.
Cô nghe nói hôm nay trường đại học của anh có đại hội thể dục thể thao, lẻn chạy vào đại học Z, đến sân vận động tìm anh.
Có rất nhiều người, rất nhiều chàng trai, nhưng không phải anh.
Tạ Đạo Niên mới thi nhảy cao xong, ngồi uống nước ở ghế, cả người ướt đẫm mồ hôi, những bạn học khác cũng thở hồng hộc.
Đây là một chương trình thi đấu nhiều trận, lát nữa còn phải thi đấu trận tiếp theo.
Một sư muội ở bộ phận hậu cần ngồi xổm xuống đưa cho anh một chiếc khăn, đây là công việc của bộ phận hậu cần, đợi vận động viên thi đấu xong thì sẽ có người qua đưa họ một vài thứ.
Tạ Đạo Niên nói cảm ơn, nhận lấy lau mồ hôi.
Sư muội còn chưa đi.
"Đàn anh, anh học năm mấy?"
Trên trán anh đeo một chiếc băng rôn màu đen, lông mày vừa rậm vừa đen, đôi mắt rất sáng, dáng người cao lớn, khí chất nổi bật. Cô gái khi nhìn thấy anh thi đấu đã cảm giác động lòng, tìm được cơ hội đến gần anh.
Tạ Đạo Niên mở nắp chai ra, dừng lại một lúc, lịch sự trả lời, "Năm hai."
Khuôn mặt sư muội ửng hồng, đến gần anh, "Đàn anh, có thể kết bạn Wechat với em được không?"
Cô gái đứng rất gần anh, khuôn mặt ửng hồng, tràn đầy sức sống.
Tạ Đạo Niên nắp nút chai lại, lau nước ở khóe miệng, "Xin lỗi, tôi không mang điện thoại."
Có người nào tham gia thi đấu mà không mang theo điện thoại.
Sư muội lấy điện thoại của mình ra, "Đàn anh, có thể cho em xin số điện thoại của anh được không?"
"Xin lỗi, tôi mới đổi số điện thoại, nên không nhớ rõ lắm."
Người không có mắt cũng biết anh có ý muốn từ chối, nếu người ta lịch sự như vậy, mà mình còn hỏi nữa thì đúng là bẽ mặt.
Tiểu sư muội ủ rũ rời đi, đúng lúc đó trọng tài gọi tên của anh, Tạ Đạo Niên lau mồ hôi, buộc lại dây giày cho chặt, chỉnh lại băng rôn trên trán. Khi vào sân, ánh mắt anh nhìn khắp khán đài, thấy rất nhiều khán giả đang hò hét, có một cảm giác là lạ không nói lên lời.
Thiếu thiếu cái gì đó?
......
Sau đại hội thể dục thể thao là ngày nghỉ lễ 1/5, Tạ Đạo Niên chưa dọn dẹp đồ đạc, sắc trời có chút tối, trời như sắp mưa, anh cầm lấy một cái ô và đi ra ga tàu điện ngầm.
Ga đại học thành phố là trạm trung chuyển, bây giờ đang rất đông người, đi về đường Phân Phương thì đi tuyến số 03, lúc anh chờ xe, thấy Lục Yên đeo cặp sách, vừa nghe nhạc vừa cúi đầu bước đi.
Cô đứng sai chỗ đón tàu 03.
Cúi thấp đầu, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Lục Yên lên tàu, phát hiện hôm nay toa tàu không đông người, cô ngồi xuống ghế, bám vào cột tàu.
Chỉ cần ngồi 6 trạm là đến.
Cô đang suy sụp tinh thần, kể từ ngày đi trường đại học Z rồi quay về tâm trạng cô luôn suy sụp.
Cúi đầu không quan tâm cũng không nhìn cảnh vật xunh quanh, đeo tai nghe điện thoại, không nghe thấy âm thanh gì ở bên ngoài.
Cửa xe lần thứ 6 mở cửa, chắc là đến rồi, cô khoác cặp sách đi ra ngoài, đi lên cầu thang, tìm được lối ra, đi đến thang máy, cô bắt đầu nghe thấy tiếng mưa rơi.
Bỏ tai nghe điện thoại ra, "Ơ, mưa à? Không đúng, lối ra cửa C không dài như này."
___ "Em đi nhầm tàu rồi."
Một cái ô che lên đầu cô, Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn cô.
Lục Yên ngây người ra, trái tim bắt đầu đập nhanh.
Đội nhiên muốn khóc.
____ Không được khóc!
"Em muốn đi về." Cô không nhìn anh, xoay người đi về phía tàu điện ngầm.
Tạ Đạo Niên cụp ô lại, đi theo phía sau cô.
Bóng lưng của cô nhìn rất quật cường*, bước chân vội vã, cánh tay đưa lên mặt lau một cái.
(*quật cường: bướng bỉnh, ngang ngược, không chịu khuất phục)
Tạ Đạo Niên đuổi kịp cô, đi bên cạnh cô.
Cô bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng.
"Cô ý không phải bạn gái của anh đúng không?"
Anh nghi hoặc, "Ai cơ?"
"Cô gái đưa cái khăn cho anh ý."
Anh suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra được có một người như vậy ở đại hội thể dục thể thao, hỏi cô, "Em đến tìm tôi?"
"Có phải hay không?" Cô vội vàng hỏi.
Anh thở dài, "Không phải."
Sao cô lại có thể nghĩ anh là người một chân đạp hai thuyền cơ chứ?
"Hức... " Cô không nhịn được bật khóc, tiến lên ôm anh.
Hai người nổi bật dưới ánh đèn của tàu điện ngầm, váy của Lục Yên bị ướt một bên.
Tạ Đạo Niên đặt tay lên vai cô, "Sao nói khóc là khóc được liền vậy?"
Cô bỏ tay khỏi vai anh, "Anh có bạn gái không?"
Đôi mắt của cô đỏ hoe, nước mắt tràn ở đáy mắt, nhưng cô vẫn rất kiên định, bướng bỉnh, đặt hai tay vào túi áo.
Dường như tàu điện ngầm ở xunh quanh không liên quan đến họ.
Người đi đường vội vàng, cầm cái ô ướt sũng, để lại một vệt nước dài trên sàn sáng bóng.
Một cái tàu điện ngầm đi qua, đường hầm trở nên trống vắng, đèn biển quảng cáo sáng lên, là quảng cáo điện thoại của Sony, trên đó viết:
___ Bây giờ giữa chúng ta không có bí mật nữa.
Anh đành thừa nhận, "Không có."
"Vậy anh có muốn có bạn gái không?"
Tạ Đạo Niên cười khẽ, "Em như vậy là đang ép mua ép bán."
"Có muốn hay không?" Cô cầm tay anh.
Nếu như đối phương không có tình cảm với bạn, sao có thể nhiều lần để bạn tùy ý thăm dò rồi theo đuổi cơ chứ?
Đúng là không thông minh!
"Có."
Cô đến gần anh, "Lập lại lần nữa?"
Anh cúi đầu nhìn cô, "Có."
"Ôi mẹ ơi." Cô che miệng mình lại, nước mắt chảy xuống.
Bỏ tay khỏi túi áo, ảnh chụp rơi đầy đất.
Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống, Lục Yên nhanh tay nhặt lên, không muốn anh nhìn thấy.
Anh cười, "Chụp nhiều vậy?"
"Đừng nhìn, đừng nhìn." Cô vội vã nhặt lên.
Tạ Đạo Niên cũng không trêu cô nữa, cầm ảnh chụp bỏ vào túi áo của cô.
"Nào, đi về thôi."
Lục Yên ôm chặt cái túi của mình, bị anh kéo vào cửa tàu, bây giờ chắc không đi nhầm tàu nữa a.
.........
Đi đến đường Phân Phương, trời quang mưa tạnh, dưới đất hoa rơi rải rác, nước đọng lại trên cành cây, xa xa có ánh sáng mơ hồ.
Tạ Đạo Niên đi cùng cô vào trong ngõ hẻm, suốt đường đi Lục Yên đều nhìn anh, mỗi lần nhìn xong đều cười trộm.
Anh không nhịn được cười, "Sao em vẫn cười vậy?"
"Vui vẻ."
Câu trả lời rất đơn giản, rất thẳng thắn.
Các hạt mưa tích ở cành hoa rơi xuống, biến mất vào vũng nước. Nước ở hai bên cống liên tục chảy vì đợt mưa vừa rồi.
Cô kéo áo anh, "Em có phải người bạn gái đầu tiên của anh không?"
Tạ Đạo Niên gật đầu.
Lục Yên lại cười, dừng lại đánh một đấm vào tường.
Anh kéo tay cô qua, "Em làm gì thế? Đau."
"Đau, thì mới chứng tỏ đây là thật." Cô không cau mày, ngược lại rất vui vẻ.
Anh nên làm gì đây?
"Việc anh cần làm là phải thích em rất thích em." Cô đưa ra yêu cầu.
Tạ Đạo Niên xoa xoa đầu cô, "Lúc nào thì bắt đầu thích anh?"
"Mua táo đỏ."
Thì ra là vậy, thảo nào tay đấm vào tường mà vẫn còn cười được.
"Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Tạ Đạo Niên lắc đầu, "Không phải."
"Gì cơ?"
"Trước đây anh từng gặp em rồi." Anh suy nghĩ, "Em đứng ở bên dòng sông, còn nhảy ở quảng trường."
Bước chân vui vẻ dừng lại......
Lục Yên cắn môi, cô cứ nghĩ rằng, chỉ mình cô đơn phương*, không nghĩ đến anh đã biết cô từ lâu rồi.
(*đơn phương: từ gốc là "剃头刀子一头热" - thế đầu đao từ nhất đầu nhiệt: có ý nghĩa là chỉ có một bên nguyện ý, bằng lòng còn bên kia không bằng lòng; trong tình yêu thì một bên thì yêu mãnh liệt một bên lạnh nhạt không có tình cảm.)
Ở trước mặt anh hết nhảy rồi đùa nghịch, a, thật là xấu hổ.
Cô ngồi xổm xuống hai tay ôm mặt.
"Sao vậy?"
"Để cho em yên tĩnh một lúc." Cô ôm mình co lại như một quả bóng, dự định không đứng dậy.
Tạ Đạo Niên cảm giác được cô đang xấu hổ, ngồi xổm xuống muốn đưa tay sờ lên mặt cô, không ngờ cô nhích sang một bên, anh suy nghĩ một lúc, hô to một tiếng, "Rết kìa."
Quả nhiên, Lục Yên lập tức nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh anh, "Đâu đâu?"
Tạ Đạo Niên mỉm cười, Lục Yên nghe thấy tiếng anh cười, biết mình bị anh trêu đùa, cô đánh anh, "Anh lừa em, nhìn anh không giống người sẽ đi lừa người khác."
"Sao anh lại không giống người đi lừa người khác?"
"....."
Lục Yên không nói gì, chỉ ôm anh, tóc đen làm nổi bật bộ quần áo màu trắng của anh, rất nổi bật.
Ánh nắng chiều ngày càng gay gắt hơn, bài hát vẫn tiếp tục phát, chàng trai để mặc cho cô gái ôm.
"Lục Yên."
"Dạ?"
"Em không biết ý nghĩa của từ đoạn chương sao?"
Có ý nghĩa gì?
___ đoạn chương.
Cô bỗng dưng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh, "Thì ra anh đã sớm nói."
Tạ Đạo Niên nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của cô, không được tự nhiên gật đầu.
"Trời ơi! " Cô lại vùi mặt vào иgự¢ anh.
"...."
Khi đó em chỉ biết nhìn phong cảnh, mà không biết rằng, có người ở sau nhìn em *. (* đoạn này là lời việt ngắn gọn của bài thơ "đoạn chương" của tác giả Biện Chi Lâm, đã chú thích ở chương trước.)
Buổi tối cô đến dưới cửa sổ phòng anh nói chuyện với anh, mà cô không biết rằng, dáng vẻ tươi cười kia của cô đã vào giấc mộng của anh.
Trên đời này, đáng ngưỡng mộ là sự chân thành.
Mà cô, lần nào cũng khiến anh cảm nhận được điều đó. (Yang: ý Niên ca là cảm nhận được sự chân thành của cô.)
"Thật sự là bất ngờ a! "Tạ Đạo Niên vuốt tóc cô, không nói gì.
Trong hẻm nhỏ, hoa Thất Lý Hương rơi xuống vũng nước, nhuộm một màu trắng........