Lương Ngôn Tả Ý - Chương 22

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Thế nhưng, sau cái bạt tay ấy, mọi thứ cuối cùng cũng không còn nguyên vẹn.
Chỉ là, nếu như cuộc đời có thể được lựa chọn lại từ đầu, có lẽ Tả Ý sẽ không bao giờ tát chị gái mình. Lúc ấy ai cũng nóng nảy, để rồi căn bản không ai nhận ra tâm trạng của Tả Tình.
***
Hôm nay trong giờ làm, Tả Ý bất chợt nhận được nhiệm vụ phải đi công tác cùng người của bộ phận Kế hoạch. Cô trở về chỗ ở của mình thu dọn ít đồ dùng hàng ngày. Cô đã có bề dày kinh nghiệm trong việc đi công tác xa, chẳng mấy chốc đã có thể lên đường.
Xe của bộ phận Kế hoạch đã chờ cô ở dưới nhà, để cùng ra sân bay.
Tả Ý cắn môi, không biết có cần nói với Lệ Trạch Lương một tiếng không. Hoặc có thể anh đã biết rồi, hoặc có thể cô chỉ đi hai ba ngày thôi, chuyện nhỏ như vậy, lỡ như anh không quan tâm, nếu mình tự nhiên gọi điện sang đó, đúng lúc làm phiền công việc của anh thì trái lại thấy mình điệu đàng. Nhưng nếu không báo cho anh biết trước, một khi anh truy cứu rồi tức giận thì rắc rối to.
Bên cạnh có người của công ty, cô cũng không biết phải gọi cho anh như thế nào.
Suy nghĩ một hồi, cô quyết định gửi tin nhắn.
“Em đi công tác ở thành C, hôm sau về.”
Câu chữ này không có vấn đề, một câu trần thuật đơn giản, lỡ không may bị người khác đọc được cũng không ăn nhằm gì. Cô đọc đi đọc lại mấy lần rồi mới gửi đi.
Lần thứ hai gửi tin nhắn cho anh, vẫn hệt như lần trước, nửa ngày không thấy hồi âm.
Nếu như anh không đọc được thì cũng không thể trách cô rồi.
Song dẫu cho đã nghĩ như vậy, trong lòng cũng không kìm được sự hụt hẫng.
Lần nào cũng như vậy...
Lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh, chị Tịnh của phòng Kế hoạch chợt hỏi: “Em đang chờ điện thoại à?” Cô phát hiện suốt chặng đường Tả Ý không ngừng mở điện thoại ra xem.
“À, không. Em xem thời gian, với lại em sợ bị say máy bay.” Tả Ý ngượng ngùng nói, nói xong lại cười.
“Say máy bay?”
“Thỉnh thoảng sẽ bị, nhưng không sao đâu, cũng khá gần, một tiếng thôi mà.” Cô vừa nói đến đây thì phát hiện điện thoại rung lên, mở ra xem, là Lệ Trạch Lương!
“Đi công tác sao?” Anh hỏi thẳng.
“Ừm, hôm sau về.”
“Tại sao trong công ty không ai thông báo trước cho anh?”
Tả Ý trợn mắt nhìn trần nhà, rất muốn nói: Có phải anh đi công tác đâu, người ta biểu em đi mà, thông báo cho anh làm gì.
“Em phải lên máy bay đây, tắt điện thoại nhé.” Cô nói.
Đợi một hồi không thấy bên kia trả lời, Tả Ý ngỡ anh cũng chuẩn bị cúp máy rồi, ngờ đâu vừa định cúp thì anh gọi: “Tả Ý.”
“Hửm?”
“Say máy bay thì phải làm sao đây?”
“Em có mang thuốc.”
“... Những thứ đó không thể dùng thường xuyên, không tốt cho sức khỏe, đến nơi thì gọi điện cho anh.” Dừng lại một lúc, anh nói tiếp, “Anh xem dự báo thời tiết nói bên đó hiện đang mưa, cẩn thận kẻo bị cảm, đừng vì sợ nóng mà cứ ngồi trong phòng máy lạnh. Đến nơi nhớ gọi cho anh.”
Anh lôi thôi nói một hồi, tiếng nói truyền vào tai từ ống nghe, giữa một nơi không ngừng diễn ra cảnh ly biệt và trùng phùng như phòng chờ này, những lời nhắn nhủ đơn giản ấy trở nên đặc biệt ấm áp, thoắt chốc đã làm ấm cả trái tim Tả Ý.
Bên lỗ tai áp chặt với điện thoại của cô từ từ nóng hổi.
“Tiểu Thẩm em sao thế, bị sốt sao?” Trần Tịnh nghi hoặc hỏi.
Tả Ý chờ Lệ Trạch Lương cúp máy rồi vội xua tay nói: “Không có.” Sau đó xoa xoa lên gương mặt nóng hổi của mình.
Chị Tịnh là củ gừng già, đoán một cái là trúng phóc. “Chào tạm biệt bạn trai? Không đành?”
“Đâu...không phải.”
“Tục ngữ có câu ‘Tiểu biệt thắng tân hôn’, đừng chiều hư cánh đàn ông, cứ để chờ, chắc chắn khi em về đến, ấy sẽ dính như mật ong vậy. Muốn đạt được mục đích thì phải trả giá mà.” Chị Tịnh cười nói.
Tả Ý cười ngượng, đưa tay tắt điện thoại rồi cho vào túi xách.
Anh chỉ mới ngọt ngào căn dặn có mấy câu thôi mà con thỏ bé bỏng trong tim cô đã nhảy loạn cả lên rồi.
***
Trên máy bay, chị Tịnh lấy bịch táo chua ra cho Tả Ý dùng thử, Tả Ý ăn được một viên thì xua tay.
“Em không ăn nữa.”
“Giảm cân?”
“Sợ đau răng.”
“Hì,” Chị Tịnh cười, “Có bao nhiêu đâu mà đã thế rồi.”
Chờ khi họ ra khỏi sân bay, bên này quả nhiên đang mưa. Chi nhánh công ty đã cho xe đến đón, hành lý còn chưa kịp mang về khách sạn thì họ đã đến ngay văn phòng.
Khi xe chạy ngang cổng trường đại học M, Tả Ý bất giác quay lại nhìn.
“Trường điểm đấy, khí thế quả là có khác. Con gái nhà chị một lòng muốn đi vào đây, suốt ngày cằn nhằn bảo chị dắt nó tới đây tham quan.” Trần Tịnh nhìn tấm biển trường đại học M, hứng khởi nói.
[5]
Vừa đến công ty, ghế còn chưa kịp ngồi để nghỉ mệt thì họ đã vội vàng chuẩn bị cho cuộc họp với người bên đó. Cuộc họp vừa tiến hành được một nửa, đúng lúc đến phiên Tả Ý phát biểu thì từ bên ngoài, thư ký chợt gõ cửa đi vào: “Giám đốc Ngô, có điện thoại.”
Giám đốc Ngô của chi nhánh công ty chẳng buồn quay đầu lại mà nói: “Tiểu Vương, tôi đã nói là mọi người đang bận. Bảo người đó lát nữa hãy gọi lại.”
“Nhưng mà... là điện thoại của Lệ tiên sinh.” Tiểu Vương tiến thoái lưỡng nan.
“Ai cũng vậy...” Giám đốc Ngô mới nói được một nửa thì chợt phản ứng ra, “Cô nói ai cơ?”
“Là tổng giám đốc, Lệ Trạch Lương Lệ tiên sinh.” Tiểu Vương lặp lại một cách trịnh trọng.
“Lệ tổng?” Giám đốc Ngô xác định lại thêm lần nữa.
“Lệ tiên sinh nói muốn tìm cô Thẩm Tả Ý vừa đến từ tổng bộ.” Tiểu Vương vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh phòng. Cô không biết ai là Thẩm Tả Ý, cô chỉ tò mò người vừa đến từ tổng bộ này là một nhân vật như thế nào mà khiến cho Lệ Trạch Lương phải đích thân gọi điện đến.
Phải biết rằng Lệ tiên sinh này là nhân vật huyền thoại trong tưởng tượng của phái nữ. Một người tuấn tú bất phàm như thế, ngay cả khuyết tật ở chân cũng trở thành một điểm xuyến. Cô cũng chỉ may mắn được nhìn thấy người thật của Lệ Trạch Lương từ xa, trong lần cùng cấp trên đến tổng bộ để làm báo cáo cuối năm mà thôi.
Không ngờ cô gái khá cao ráo, cột tóc đuôi ngựa ngồi ở cuối bàn đứng dậy, rất tự nhiên mà đưa tay hỏi: “Tôi là Thẩm Tả Ý, xin hỏi điện thoại ở đâu?”
Tiểu Vương cười đáp: “Mời cô đi cùng tôi.”
Những người có mặt không hề nhận ra rằng lúc này đây, một Tả Ý tự nhiên thong dong mà họ trông thấy thật sự trong lòng đang điên tiết lên, hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui vào.
Lệ Trạch Lương ૮ɦếƭ tiệt, tự dưng làm ầm lên gọi đến tìm cô chi chứ, rõ là muốn chơi cô đây mà.
Cô đến phòng làm việc của giám đốc, vừa làu bàu vừa cầm điện thoại lên. Cô không mang hy vọng gì mà nói: “A lô”, vì chặng đi chặng về mất bao nhiêu thời gian rồi, với cái sức nhẫn nại của người đó, e là sớm đã cúp máy.
“Ừm.” Bên kia truyền đến một âm thanh không vui.
“Tôi là Thẩm Tả Ý.” Cô tiện thể nhìn vị thư ký Vương ấy một cái.
“Thẩm Tả Ý, trước khi lên máy bay em đã nói gì với anh hả?”
“Sao cơ?” Trong nhất thời, Tả Ý bị chuyện máy bay và cuộc họp lúc nãy làm cho choáng váng, buột miệng hỏi lại.
Lần này, anh không những không trả lời cô, trái lại là im lặng, sau đó “cạch” một tiếng, cúp máy một cách vô tình.
Tả Ý nghe tiêng “tút tút” từ trong đó phát ra, vừa tức vừa chau mày. Người này bị gì đây, di động đâu sao không gọi, tự dưng gọi đường dài qua đây, khiến ai cũng biết, hao tài tốn của vậy mà nói chưa được ba câu lại tự dưng cúp máy.
Cô nghiến răng, liếc cái điện thoại vô tội trong tay, đột nhiên phát hiện vị thư ký kia vẫn còn đang ngồi ở vị trí không xa, dùng ánh mắt tò mò mà nhìn cô. Tả Ý lập tức quên đi cú điện thoại vô duyên, cười với vị thư ký, sau đó rất là chuyên nghiệp mà đi ra ngoài.
Có điều, khi cô trở về phòng họp lúc nãy thì phát hiện dường như mọi người không tiếp tục những vấn đề khác, trái lại là tập trung ánh nhìn về cô, họ đều thắc mắc tổng giám đốc tìm cô giữa ngàn dặm đường thế này là để làm gì.
“Tiểu Thẩm.” Trần Tịnh hỏi đầu tiên, “Lệ tiên sinh có căn dặn gì không?”
Tả Ý có thể đoán biết là những người có mặt tại đây đều muốn nghe nội dung cuộc điện thoại, hoặc là, họ sẽ muốn hỏi thẳng cô rằng: “Tìm cô để làm gì?”
Cô vẫn không hề biến sắc mà trở về chỗ ngồi của mình và nói: “Lệ tiên sinh nhờ tôi hỏi thăm các vị đồng nghiệp tại thành C, rằng mọi người đều làm rất khá, vất vả cho mọi người quá.”
Các cô gái có mặt đều phấn chấn cả lên, tiếp tục gia tăng công suất vào công việc trong tay.
Quả là sùng bái mù quáng mà, Tả Ý thầm nghĩ.
Một lúc sau, chị Tịnh mới nghĩ ra mà hỏi Tả Ý: “Nếu đã là hỏi thăm người trong công ty, vì sao Lệ tiên sinh không gọi trực tiếp cho giám đốc Ngô?”
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, lý trí phục hồi nhanh hơn người bình thường.
“Vì anh ta lên cơn.” Tả Ý nói nhỏ, vẫn tiếp tục viết viết vẽ vẽ.
“Hửm?” Chị Tịnh nghe không rõ.
“Chắc là tiện thể căn dặn chúng ta ngày mai cẩn thận một chút.”
Sau khi chuẩn bị xong những hồ sơ cần thiết cho cuộc đàm phán vào ngày mai, giám đốc Ngô đãi mọi người dùng cơm.
***
Sau khi chuẩn bị xong những hồ sơ cần thiết cho cuộc đàm phán vào ngày mai, giám đốc Ngô đãi mọi người dùng cơm.
Trong lúc mọi người gọi món thì Tả Ý vào nhà vệ sinh, rút điện thoại ra để xem giờ theo thói quen, cô mới phát hiện từ lúc xuống máy bay đến giờ cô quên không mở nguồn điện thoại.
Bỗng dưng nhớ ra.
Trước khi lên máy bay, anh bảo cô đến nơi nhất định phải gọi điện cho anh, lúc đó cô chỉ thuận miệng đáp lại mà không hề để tâm. Có phải vì không có tin tức của cô mà cô cũng không gọi cho anh, anh tìm cô không được, nên mới gọi vào phòng làm việc của giám đốc Ngô?
Vì vậy khi cô nói: “Sao cơ?” Anh mới tức giận đến vậy.
Từ tận đáy lòng, Tả Ý mỉm cười, vừa để điện thoại về túi xách thì lại cảm nhận được nó rung lên. Cô vội vàng lấy ra lại, là những tin nhắn cô không nhận được do tắt máy.
PM:15:36 - “Em xuống máy bay có mở điện thoại ra thì trả lời lại cho anh. Nếu bị say máy bay thì đừng đến công ty nữa.”
PM:16:20 - “Em phải đến nơi từ lâu rồi chứ, Tả Ý, sao không mở máy?”
PM:17:18 - “Anh tan ca rồi.”
PM:17:32 - “Thẩm Tả Ý!”
Bốn tin nhắn, tin sau ngắn hơn tin trước, cuối cùng biến thành chỉ còn tên cô, phía sau còn đi theo một dấu chấm than đầy sát khí. Trước đây cô thật sự tưởng rằng anh không biết gửi tin nhắn.
Sau đó, còn chưa đến sáu giờ thì cô nhận được cuộc gọi từ người này.
Tả Ý thở dài, đúng là người không có kiên nhẫn.
Vừa gập điện thoại lại định cất vào giỏ thì lại có tin báo tin nhắn.
PM:19:56, là tin nhắn mới, chỉ ngắn gọn vài chữ: “Lúc nãy rất lo lắng cho em.”
Trong giây phút ánh mắt tiếp xúc với dòng chữ trên màn hình, cô gần như là nín thở, trái tim như quặn thắt lại, túm thành một khối nhỏ. Khi cô hồi thần lại hít thở thì trái tim như bỗng phồng ra. Dòng máu ấm nóng ấy như nước ôn tuyền rút từ trái tim rồi lan ra toàn thân, mạch máu như đột nhiên giãn nở, Ⱡồ₦g иgự¢ càng đập nhanh hơn.
Cô về đến phòng ăn, ngồi xuống một hồi lâu mới mở lòng bàn tay ra, gõ lên màn hình:
“Thật sự là lúc nãy em đã quên mở điện thoại, em xin lỗi.”
“Tiểu Thẩm, gọi món đi.” Giám đốc Ngô gọi cô.
“Cám ơn, mọi người gọi là được.” Tả Ý nói.
Cơ hồ là không đến vài giây, anh đã trả lời lại. Xem ra anh không phải không có hứng thú với trò nhắn tin, mà chỉ là thiếu một người kích thích anh.
“Ăn cơm chưa?”
“Đang chuẩn bị ăn. Anh đang làm gì thế?”
“Anh đang đi ăn với khách hàng.”
“Xem ra ăn cơm là loại hình hoạt động không biết mệt mỏi của nhân loại.”
“Không phải, loại hình hoạt động không biết mỏi mệt nhất của con người không phải ăn cơm.”
“Thế thì là gì?”
“Là cái mà đã hai ngày rồi chúng ta không có làm.”

Tả Ý bất giác vừa thẹn vừa đuối.
Đương nhiên là cô hiểu anh đang nói gì, vả lại cô dám cá cược là anh chắc chắn đã ngồi trước bao nhiêu người, rồi tỏ ra như rất thâm trầm, mặt không biến sắc mà gửi ra tin nhắn này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc