Lương Ngôn Tả Ý - Chương 52

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Không được.” Anh nói thẳng thừng. Anh ghét nhất là đi mua đồ lại không lo mua, lảng vảng qua lại, rõ ràng không cần thiết mà còn mệt mỏi mất thời gian.
“Mua xong rồi, không đi nữa, về nhà.” Anh ra lệnh.
Cô cúi xuống, vờ như uất ức mà nói: “Nhưng mà, khi răng bị đau, chỉ có đi dạo mới phân tán được sự chú ý của em. Nếu không em sẽ chóng mặt và không muốn ăn cơm.”
Tả Ý dùng tuyệt chiêu rồi, lại còn tỏ ra đáng thương, nhìn là tưởng tượng ra ngay cái bánh bao đang bị ức Hi*p.
Lệ Trạch Lương nhìn thấy ánh mắt của cô, bản thân cũng nhận thức ra điều này, chợt mềm lòng.
“Thôi được”, Anh chào thua, “Em dạo đi, anh đi với em.”
Tả Ý quay lưng lại với anh, nhướn mày đắc ý, chiêu này quả nhiên là bách chiến bách thắng. Oh yeah, thắng lợi!
Cô không quên được nước tiến tới, lại bổ sung thêm: “Anh không được nói em chậm chạp.”
“Ừm.”
“Không được quay đầu bỏ đi.”
“Ừm.”
“Nói là giữ lời?”
“Nói là giữ lời.”
“Thật chứ?”
“Thật.” Anh nhịn.
Tả Ý cười thoả mãn, sau đó nói: “Đi mua cái đó với em.”
Mới nãy Lệ Trạch Lương còn trả lời rất thành thật và kiên định, nhưng khi anh nhìn theo hướng mà Tả Ý chỉ, sắc mặt lập tức vừa xanh vừa đen. Trên kệ toàn là những thứ dùng trong thời kỳ sinh lý của phái nữ.
“……”
Con người này, chắc chắn là do Thượng Đế phái xuống để đùa với anh.
[3]
Hôm sau khi dọn nhà, từ sớm Tiểu Lâm đã đến giúp Tả Ý dọn dẹp một vài thứ. Tay của cô rất từ tốn mà rút ra khỏi túi, sau đó cố tình đưa ra trước mặt Tả Ý một cách chậm rãi.
Lần đầu tiên, Tả Ý không chú ý đến, thế là Tiểu Lâm lại làm lần nữa,chậm hơn lúc nãy, lần này Tả Ý đã trông thấy: “Đeo gì thế kia, chói quá nhé?”
“Nhẫn kim cương.” Tiểu Lâm vui mừng nói.
“To quá,” Tả Ý nói, “Tiểu Lâm đúng là phú bà.”
“Những thứ này đương nhiên không thể tự mua rồi.”
“Thế thì ai tặng? Phóng khoáng thế.” Tả Ý kéo tay cô qua xem.
“Nhẫn đính hôn, ai kia tặng đấy.”
Tả Ý vừa nghe xong liền hỏi trong sự bất ngờ: “Quý Anh Tùng tặng sao?”
“Ừm!” Tiểu Lâm gật đầu hưng phấn, “Anh ấy đã cầu hôn với tôi, thật giống như là nằm mơ vậy. Tả Ý, suốt đêm qua tôi không sao ngủ được.”
Tả Ý nhìn nụ cười của Tiểu Lâm, đưa tay nựng lên mặt cô: “Chúc mừng, chúc mừng. Khúc gỗ như thế cũng bị cô làm cảm động rồi, thật không dễ dàng.”
“Cô cũng vậy thôi mà.” Tiểu Lâm nháy mắt.
Tức thì, hai cô gái hạnh phúc nhìn nhau cười.
Song, cũng chính vì chuyện này mà Lệ Trạch Lương đã gặp phiền phức.
Buổi tối, Tả Ý ngắm nghía chiếc nhẫn của mình: “Vì sao viên kim cương của Tiểu Lâm to như vậy, mà của em lại nhỏ xíu?”
“Tình yêu không phân giàu nghèo.” Anh dùng danh ngôn để dạy bảo cô.
“Đồ keo kiệt.”
Lệ Trạch Lương nhướn mày: “Không thích thì trả cho anh.”
Lời anh còn chưa dứt thì Tả Ý đã ngay lập tức giấu tay trái của mình vào như bảo vệ bảo bối vậy: “Không được! Có ai tặng rồi mà còn đòi lại cơ chứ?”
Vấn đề này, mãi đến tuần thứ hai khi họ đi thử áo cưới mới có thể giải quyết triệt để.
Người trang điểm A nói: “Nhẫn cưới của cô Thẩm thật tinh xảo, rất hợp với ngón tay của cô. Không giống như một số khách hàng trước đây, chỉ muốn đeo hết tất cả gia tài lên người, nhìn như những hộ giàu xổi.”
Trang điểm B hùa theo: “Đúng đó, đây mới là sự giản dị của người giàu có.”
Trang điểm C cảm thán: “Lấy được một người như Lệ tiên sinh, thật là có phúc phận. Sau này cô Thẩm trở thành Lệ phu nhân, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.”
Tả Ý cười vui vẻ nói: “Thật ra, tình yêu không phân giàu nghèo.”
Cô không những học từ anh làm từ anh, còn ra dáng như rất khiêm tốn.
Hôn lễ ngày càng cận kề, việc này xong lại đến việc khác. Ngày đến đăng ký kết hôn đã được chọn từ trước. Lệ Trạch Lương vô cùng thận trọng, tránh hết tất cả công việc trong ngày trọng đại này. Một tuần trước đó, anh còn cùng Tả Ý đi chọn một chiếc sườn xám màu hồng, mặc trên người Tả Ý vô cùng thích hợp, vóc người cao ráo, trông rất xinh đẹp.
Một giờ đến ba giờ chiều là giờ lành.
Tuy có người bảo đăng ký kết hôn thì không cần xem ngày tháng, nhưng dì Nhậm vẫn đã căn dặn hai đứa chẳng thà tin chứ đừng sơ xuất, nhất định phải tuân thủ.
Buổi sáng hôm đó, văn phòng luật sư xảy ra chuyện lớn bất chợt thiếu người, Tả Ý đành phải về giúp đỡ.
Lệ Trạch Lương vô cùng không vui.
Tả Ý không ngừng hứa với anh, rằng nhất định sẽ về sớm, không làm lỡ việc lớn. Ngờ đâu cô và Ngô Ủy Minh làm việc quên cả giờ giấc, chờ khi mọi người đều đói cồn cào thì cô mới phát hiện đã đến một giờ. Tả Ý kinh hoàng đón taxi đến Cục Dân Chính, trên đường bị kẹt, không kịp về nhà thay sườn xám, cô chạy tới nơi thì đầu tóc đã bù xù. Hai giờ rưỡi, cô ngồi trong xe, nhìn thấy Lệ Trạch Lương đang đứng trên cầu thang của Cục Dân Chính.
Lệ Trạch Lương đen mặt mà nói: “Xem ra em vẫn chưa quên. May mà đã đến, nếu không anh còn tưởng em đã bỏ trốn rồi.”
Tả Ý biết anh có hơn giận, vả lại là cô không đúng, chỉ đành nhận lỗi, chỉ sợ anh tức lên sẽ không cho cô đi làm thật.
Cô không muốn làm bà nội trợ, Lệ Trạch Lương đã từng nói với cô một lần, ngay lập tức đã bị cô kiên quyết phản đối.
Cũng may, phòng làm thủ tục của Cục Dân Chính cũng vừa đúng lúc vào ca mới, người vẫn chưa đông, họ xếp ở hàng đầu tiên. Một lúc sau, có một cặp đôi trẻ đến, cô gái mặc đầm màu hồng phấn.
Lệ Trạch Lương lườm qua Tả Ý một cái, thấy cô căn bản là đã quên mất chiếc sườn xám mà anh đã đi chọn cùng cô, đồng tử bất giác co lại, màu cũng đậm hơn, giận càng thêm giận: “Cả đời chỉ có một lần, vậy mà em cũng lơ là cho được.”
Chàng thanh niên ấy cười vui vẻ đi khắp nơi phát kẹo hỷ. Vốn dĩ anh cũng muốn gửi cho Lệ Trạch Lương một viên, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh như đá của anh, lập tức chùn bước, chỉ cho Tả Ý.
Tả Ý đón nhận rồi cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”
Hai người này nhìn là biết đến lấy giấy chứng hôn rồi.
Tiếp đó, lại có một nam một nữ. Thái độ của hai người như là nhìn đối phương thêm một giây thì mắt sẽ bị nổi cườm vậy.
Người phụ nữ ngồi xuống, nóng giận: “Tôi nói cho ông biết, đừng có tưởng con hồ ly tinh đó yêu thương gì ông, tôi chắc chắn nó sẽ khiến ông mất cả tiền cả người.”
“Vậy cũng hơn là nuôi một con cọp cái ở nhà.” Người đàn ông buông lời chế giễu.
“Cọp cái gì hả? Ông dám nói tôi là cọp cái sao?” Người phụ nữ nhảy lên.
“Bà không phải cọp cái, thế chẳng lẽ là cọp Hoa Nam[1]?”
[1] Còn gọi là hổ Hạ Môn, là một loài hổ gần như tuyệt chủng. (N.D)
Tả Ý nhìn cặp nam nữ cãi vả ấy, bất giác lắc đầu. Hai người này nhìn là biết đến làm giấy ly hôn.
Vài phút sau, nhân viên thủ tục hành chính ngồi vào chỗ, vừa ngồi xuống thì chàng trai liền chạy tới phát kẹo, đặt trên bàn và nói: “Mời ăn kẹo, mời ăn kẹo.”
Người họ Lý cười nói cảm ơn, sau đó nhìn thấy Tả Ý và Lệ Trạch Lương đang ngồi ở hàng đầu tiên.
Cô ngước lên nhìn Tả Ý trước, sau đó nhìn sang Lệ Trạch Lương vẻ mặt đen thui, hỏi một cách nghi hoặc: “Hai người…… kết hôn, hay là ly hôn?”
Hở?
Tả Ý hơi khựng lại.
Lệ Trạch Lương nheo mắt lại, đó là triệu chứng chuẩn bị bùng nổ.
Tả Ý vội kéo anh lại, cười tươi mà giải thích với đối phương: “Chúng tôi không ly hôn, chúng tôi đến kết hôn.”
[4]
Hôn lễ được cử hành vào tháng ba, mùa hoa nở chim bay, mùa ý xuân dào dạt.
Một đêm trước ngày cử hành hôn lễ là buổi diễn tập của công ty tổ chức tiệc cưới, song thân và bạn thân của đôi tân nhân đều có mặt tại nhà hàng nơi diễn ra nghi thức.
Hai người già của Lệ gia đã trở về nước từ Úc vào mấy tuần trước. Phía bên Tả Ý, Lệ Trạch Lương đã cho người đến đón dì Nhậm, Tả Tình và Tạ Minh Hạo, người đến cùng còn có Chiêm Đông Quyến. Buổi tối khi dùng cơm, ngoài Tả Tình đang nghỉ ngơi ở trong phòng ra, mọi người cuối cùng cũng gọi là có một buổi gặp mặt chính thức.
Ăn cơm xong, bà Lệ và dì Nhậm cùng ngồi lại với nhau.
“Nhiều năm không gặp, em vẫn vậy.” Bà Lệ nói.
“Già rồi, chị mới là vẫn trẻ trung như xưa. Ở nước ngoài bảo dưỡng tốt hơn ở đây.” Dì Nhậm cười nói.
“Không ngờ chúng ta thật sự đã trở thành thông gia.” Bà Lệ cảm khái, “Còn nhớ khi Tả Ý và lão nhị nhà này cùng học chung một trường, hai đứa còn nhỏ xíu mà đã đi chung với nhau, lúc ấy lão Thẩm còn lấy chuyện này ra đùa với chị, nói hãy cho lão nhị làm con rể của ông ấy. Giờ đây tin là lão Thẩm ở trên trời cũng đã hoàn thành được tâm nguyện.”
“Là Tả Ý nhà này có phúc phận.”
“Không, không, không, là lão nhị nhà này có phúc phận mới phải. Tính tình nó xấu như vậy, chỉ có Tả Ý mới trị được nó thôi.”
Một lúc sau, bà Lệ nhìn qua bóng lưng bận rộn của Tạ Minh Hạo, lại hỏi: “Kia là con rể lớn à?”
Dì Nhậm gật đầu: “Nhưng vẫn chưa làm lễ thành hôn.”
“Vậy thì nhanh đi, song hỷ lâm môn, để em cười không khép miệng được.”
Tả Ý ngồi bên cạnh nghe hai người già mỗi người một câu, cô mỉm cười.
Lệ Trạch Lương đứng trước cổng tiễn các trưởng bối ra về, xong hết mọi việc mới được ngơi nghỉ.
Tả Ý đi tới sau lưng anh gọi: “Lệ lão nhị.”
Lệ Trạch Lương quay đầu nhìn cô ngạc nhiên, sau đó liền biến thành một gương mặt khác, làm dữ với cô: “Xem ra em chán sống rồi đây.”
Tiếc là Tả Ý không sợ chút nào: “Thì ra tên ở nhà của anh là Lệ lão nhị.” Cô cười he he, cuối cùng còn học theo giọng điệu của mẹ Lệ nói: “Lão nhị nhà chúng tôi đấy….”
Anh khóa chặt cổ tay cô, cười hỏi: “Đủ lông đủ cánh rồi sao?”
“Mẹ của anh đã nói rồi, nếu anh dám ức Hi*p em, mẹ sẽ vỗ ௱ôЛƓ anh.” Tả Ý cười khà khànói.
“Lời của mẹ mà em cũng tin sao? Cả đời này mẹ chưa đánh anh bao giờ.”
“Chả trách.”
“Chả trách gì?”
“Chả trách anh lớn lên lại đáng ghét đến thế.”
“Anh đáng ghét? Thế sao em còn khóc lóc đòi lấy anh?”
“Rõ ràng…” Tả Ý gấp quá, “Rõ ràng là anh cầu hôn em mà.”
“Có sao?” Anh cố tình hỏi một cách lơ đãng.
Chiêm Đông Quyến từ nhà vệ sinh đi ra, trông thấy Tả Ý và Lệ Trạch Lương mỗi người một câu mà cự nhau, chính vào lúc ấy, dì Nhậm đang đứng cạnh người dàn xếp hôn lễ gọi anh, nói ngày mai có nhiệm vụ giao cho anh.
Tả Ý lựa chọn hình thức hôn lễ phương Tây,nhưng vì ba của cô dâu đã qua đời, nhất thời cũng không tìm được ai thích hợp để dẫn cô vào lễ đường.
Dì Nhậm nói: “Con đã trông coi Tả Ý khôn lớn từ nhỏ, nó xem con như anh trai vậy. Vì vậy dì và người chủ trì sau khi thương lượng, đều cảm thấy con rất thích hợp.”
“Không thành vấn đề.” Chiêm Đông Quyến gật đầu, sau đó lại quay sang nhìn Tả Ý một cách vô thức.
Ngày mai, anh đưa cô xuất giá.
Đầu bên kia, một nhóm thanh niên đang tụm năm tụm bảy bàn bạc nhau sáng mai khi đón cô dâu phải ra đề tài khó gì cho chú rể, Ngô Minh Ủy tiếp nhận ý kiến của mọi người rồi viết ra một kế hoạch thật dài.
Sau khi bàn bạc xong, Châu Bình Hinh kéo Tả Ý qua một bên, hỏi ý kiến của cô.
Tả Ý nghe xong toàn bộ quá trình, gượng gạo nhích môi: “Hay là, thôi đi.” Cô sợ một khi chơi quá trớn, Lệ Trạch Lương sẽ trở mặt tại chỗ.
“Tại sao?” Ngô Minh Ủy nói, “Nhất định phải cho chú rể chịu khổ một tí, đâu thể dễ dàng như thế được, có vậy sau này em mới có cuộc sống tốt.”
Mọi người đều gật đầu, trong số đó có không ít người từng trải, thấu hiểu sâu sắc đạo lý bên trong.
Nhưng mà, Tả Ý vẫn chau mày, chần chừ nửa ngày buột nói ra: “Lỡ như anh ấy tức giận, không chịu cưới nữa thì sao?”
Nghe xong câu nói của Tả Ý, cả bàn đều ngớ ra, sau đó đồng loạt phì cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc