-Chú nói bậy, cha tôi không thể nào....không..không thể nào..
Khiết Tâm hét lên thất thanh, giọng uất nghẹn nơi cổ họng vì sắp khóc.
-Nếu em không tin thì hãy đi mà hỏi ông ấy. Tôi đã mua em với cái giá còn nhiều hơn cả số nợ ông ấy nợ tôi...
Khả Phong đôi mắt sâu hút nhìn cô không rời, bàn tay hư hỏng lại mỗi lúc cởi từng cúc áo trên người cô.
-Dừng..dừng lại..chú làm gì...làm ơn dừng lại đi...
Khiết Tâm khóc như mưa tuôn, đôi má phấn đáng yêu phút chốc thấm đẫm nước mắt, cổ họng cô không kìm được mà cứ nấc nghẹn lên từng cơn.
-Em nghĩ tôi có thể dừng lại đuoc không hả cô nhóc?
-Tôi không phải cô nhóc. Chú làm ơn im miệng đi và dừng lại ngay...
Vừa nói hết câu thì cũng là lúc toàn bộ cúc áo somi trên người Khiết Tâm đã bị cởi bỏ. Đôi gò bồng đào vừa vặn không quá to cũng không quá nhỏ lấp ló sau lớp bra màu hồng nhạt thật sự trông hấp dẫn hết phần người khác.
Đối với Khả Phong, anh đã trải qua không biết bao nhiêu lần lăn lộn trên giường cùng với vô số cô gái có thân hình cực kì quyến rũ. Nhưng chỉ với thân hình vừa mới chớm nở không lâu này của Khiết Tâm, thật chúng mới khiến anh ta đứng ngồi không yên.
-Quả thật em không còn là cô nhóc nữa.
Khả Phong say mê ngắm nhìn lấy thân thể ngọc ngà trước mặt mình, miệng cười đầy đắc ý.
-Tôi xin chú...dừng lại đi...hức hức!
Khiết Tâm vẫn cố gắng van xin bằng mọi lời nói, cô mong muốn nam nhân kia có thể mềm lòng mà thương xót tha cho cô.
Nhưng nam nhân kia thì không hề nghĩ sẽ dừng lại, anh ta cúi mặt xuống muốn ăn trọn đôi môi mọng nước kia. Khiết Tâm cố ra sức né tránh, cô liên tục quay sang bên này rồi quay sang bên kia
-Đừng...đừng mà...đừng...ưmm...ưm...
Né tránh bất thành, hai cánh môi mềm của Khiết Tâm cứ thế lại bị Khả Phong chiếm lấy.
Cao nhân quả đúng là cao nhân.
Nụ hôn của Khả Phong như từ từ xâm chiếm lấy cả khối óc của Khiết Tâm từng chút một.
Không thô tục, không quá nhanh, cứ từng chút từng chút mà thưởng thức vị ngọt trên đôi môi trinh nguyên chưa một lần váy bẩn bởi bất cứ hơi thở của nam nhân nào khác.
Bàn tay tiếp tục di chuyển từ sau gáy lần xuống phần eo nhỏ nhắn, trắng mịn cùa Khiết Tâm, bất giác khiến cô rùng mình. Các ngón tay của nam nhân kia lần lượt lả lướt quanh phần rốn của Khiết Tâm khiến cô phút chốc lại muốn nổi cả gai óc.
Nhịp thở của Khiết Tâm bắt đầu trở nên gấp gáp hơn, lúc này cô hoàn toàn cảm thấy mâu thuẫn với chính mình.
Chưa mảnh tình vắt vai, chưa từng tiếp xúc cận kề với người khác giới. Bất chợt bây giò lại xảy ra thế này trong phút chốc khiến cô không tài nào thích ứng được.
Đầu óc thì không hề muốn điều này tiếp diễn nhưng cơ thể thì lại khác, cảm giác nóng bức, rạo rực ập đến một lúc làm Khiết Tâm không chịu được mà không tự chủ khẽ kêu lên một tiếng.
-Ư...ưmm....
Tiếng kêu không quá to nhưng đủ để Khả Phong nghe thấy, anh ta thoáng chốc rời khỏi đôi môi cô, ánh mắt đầy dục niệm nhìn xoáy vào con ngươi của Khiết Tâm
-Cái gì, em vừa rên đấy sao Tâm nhi?
Khiết Tâm như bừng tỉnh, cô nhận thấy tình trạng của mình hiện giờ, phút chốc lại như cũ, cô tiếp tục vặn vẹo cái cơ thể đang bị ghì chặt bên dưới, đôi má phấn lại đỏ lên trong đáng yêu vạn lần
-Không..không có...chú đúng là khốn nạn...thả tôi ra...đồ hạ tiện..
Khiết Tâm giận dữ hét lên, bỗng dưng nam nhân kia nâng thẳng người, rồi anh ta nhanh chóng cởi đi lớp áo vest bên ngoài, tiếp đến là cởi luôn cái áo somi trắng còn lại.
-Dừng lại đi.... chú đúng là thứ khốn nạn nhất tôi từng thấy...dừng lại ngay....
-Em nhớ hình vẽ này không Tâm nhi?
Giọng nói Khả Phong đột nhiên dịu lại đến lạ thường, vừa nói anh vừa chỉ vào hình xăm bên иgự¢ của mình
-Hình vẽ này em còn nhớ nó chứ?
Khiết Tâm phút chốc như bất động, cô nằm đó nhìn chằm chằm vào cái hình xăm đầu chim ưng ngay bên иgự¢ phải của Khả Phong, lòng lại cảm thấy mơ hồ
-Hình vẽ..hình vẽ này... chú là...
Khiết Tâm thoáng chốc đưa ánh mắt lên gương mặt nam nhân kia. Khả Phong khẽ lấy một tay của Khiết Tâm mà đặt lên vị trí của hình xăm, giọng điệu vô cùng ôn nhu
-Không phải vẽ, mà là xăm.
Khiết Tâm dường như không tự chủ được mình đang làm gì, bàn tay nhỏ bé của cô cứ tự do mà lướt nhẹ qua khuôn иgự¢ rắn chắc kia của Khả Phong.
-Em nhớ ra tôi chưa, Tâm nhi?
Khả Phong mỉm nhẹ khoé miệng, anh nhìn cô với cái nhìn trìu mến nhất mà anh chưa từng dành cho bất cứ cô gái nào. Ngón tay của anh đan nhẹ vào mái tóc đen của Khiết Tâm, nhẹ nhàng vén đi vài sợi tóc vương xoã trên cổ cô. Cả hai phút chốc nhìn nhau không nói thêm lời nào.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Khiết Tâm tròn xoe đôi mắt mải mê ngắm nhìn cái hình xăm kia, bỗng dưng Khả Phong ghé sát vào tai cô thì thầm, hơi thở của anh ta phả nhẹ vào gáy cô khiến cô cảm thấy kỳ lạ
-Tâm nhi đã nhớ ra tôi chưa?
Khiết Tâm như tỉnh táo trở lại, cô cố gắng cử động cái thân thể của mình mong muốn có một chút cơ hội thoát khỏi nam nhân đang đè nặng trên cơ thể cô
-Là chú...nhưng..nhưng tại sao bây giờ chú lại như vậy?
Khiết Tâm giọng run run, nước mắt lại cứ thế chảy dài trên gò má ửng đỏ.
-Cha của em đã bán em cho tôi ngay từ lần đầu gặp mặt...
Khả Phong nâng nhẹ người lên, ánh mắt lúc này đã phần nào vơi đi bớt dục niệm.
Khiết Tâm dường như vẫn không thể tin vào những lời Khả Phong nói, làm sao mà tin được mình bị chính cha ruột bán đi cho kẻ khác.
-Chú nói dối, là chú bắt cóc tôi...
Khiết Tâm gằn giọng, nước mắt đã lấm lem cả khuôn trang đẹp đẽ. Khả Phong đưa tay gạt nhẹ những giọt lệ làm hoen ố gương mặt xinh đẹp của cô.
-Nếu em không tin, thì tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho ông ấy để em đối chứng
Nói xong Khả Phong lấy trong túi quần ra một chiếc di dộng rồi bấm một loạt con số, anh cố tình bật loa lớn để cho Khiết Tâm nghe thấy
-Alo!
Khiết Tâm nhận ra ngay phía đầu dây bên kia chính là giọng của cha mình. Cô chưa kịp lên tiếng thì bị bàn tay của Khả Phong chặn lại
-Ông Tử, nhận ra tôi không?
-Thiếu..thiếu gia.... cậu tìm được con bé chưa?
Lúc này ánh mắt Khả Phong nhìn sang Khiết Tâm với vẻ mặt đầy sự khiêu khích
-Tôi tìm được rồi. Xem như giao dịch hoàn tất
-Được..được rồi.. cảm ơn cậu... hâhhaa..
Khả Phong cúp máy, anh bỏ tay ra khỏi miệng Khiết Tâm, lúc này cô như người mất hồn. Cô nằm yên không cử động, không lên tiếng. Ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không vô định.
-Thật sự là em đã được bán cho tôi.
Khả Phong khẽ vuốt ve khuôn mặt Khiết Tâm, cô nhắm chặt mắt, nước mắt từng dòng cứ thế lại tuôn ra. Cô khóc bật thành tiếng và nấc nghẹn lên từng cơn.
Khả Phong thoáng chốc bỏ hai tay cô ra và rời khỏi người cô. Anh kéo nhẹ chiếc chăn bông phủ lên người cô rồi ngồi cạnh bên nhìn cô, giọng điệu ôn nhu vô cùng
-Năm đó cha em đã bán rẻ em cho tôi nhưng tôi quyết không mua.
Khiết Tâm vừa nghe thấy liền ngồi bật dậy, tay siết chặt lấy chiếc chăn bông trước иgự¢, giọng nói ngắt quãng
-Nếu...nếu ngày xưa..chú không..mua..thì tại sao bây giờ..chú lại...
-Là vì em đã lớn.
Khả Phong cắt ngang lời Khiết Tâm, tay anh luồn nhẹ vào mái tóc của cô.
-Bây giờ em đã lớn thế này, ngày xưa đã là cô bé đáng yêu. Hiện giờ lại là thiếu nữ xinh đẹp vạn phần. Nếu bây giờ tôi không mua em, lỡ như một ngày người cha đốn mạc kia của em lại bán em đi cho kẻ khác. Thì thật sự tôi sẽ hối tiếc cả đời đấy!
Khả Phong vừa nói vừa tự tiện di chuyển bàn tay từ khuôn cằm ve vãn đến bả vai Khiết Tâm.
Cô nhanh chóng thu người lại nép mình vào góc giường, giọng vẫn còn run
-Chú đúng là...biến thái...
Khả Phong chỉ cười nhẹ rồi đứng dậy, anh đi thẳng về phía cửa phòng, trước khi mở cửa đi khỏi anh vẫn quay đầu lại nhìn Khiết Tâm rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.
-Hôm nay chỉ là tập dợt, đến đây là được. Em đừng hòng trốn thoát.
Dứt lời bóng dáng Khả Phong khuất sau cánh cửa, Khiết Tâm thở mạnh một cái rồi suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Nước mắt không cằm được cứ thế lại chảy ra không ngừng. Hai tay ôm lấy khuôn mặt mình mà khóc như mưa