Tô Đường thấy cô không có trả lời, cúi đầu, bẻ ngón tay bắt đầu nói bậy về Diệp Lương.
"Cô ta không tốt, cô ta đánh không lại anh, cô ta còn không có cách nào bảo vệ em, nhưng anh có thể.
Cô ta không biết cười, nhưng anh biết.
Cô ta không ôm em, anh sẽ chỉ ôm em. "
Tô Yên nhìn Diệp Lương đang đi tới ở phía sau Tô Đường.
Yên lặng duỗi tay, ngăn cản Tô Đường lại.
Nhanh chóng nói một câu.
"Anh tốt hơn."
Tô Đường vừa nghe thế liền vui sướng.
Hắn cũng cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện cùng Diệp Lương.
Tô Đường sống lưng thẳng tắp.
Đặc biệt là khi Tô Yên nói câu kia, lần này nhất định Diệp Lương cũng nghe thấy rồi.
Quả nhiên, vẫn là hắn tốt nhất.
Tô Đường sung sướng nheo nheo mắt.
Sau đó duỗi tay ôm lấy Tô Yên.
Diệp Lương nhìn Tô Đường vài lần, cuối cùng ánh mắt chuyển dời lên người Tô Yên.
"Sáng ngày mai lên đường xuất phát, nghỉ ngơi sớm một chút. "
Thanh âm cô ấy đạm mạc.
Tô Yên gật đầu.
"Được."
Tô Đường hừ hừ hai tiếng.
Tô Yên nhất định cảm thấy hắn tốt nhất.
Nói xong Diệp Lương liền trở lại trong xe.
Túc Thiên thấy ánh mắt Diệp Lương luôn nhìn theo phương hướng Tô Yên.
Hắn tò mò
"Em nhìn cái gì vậy?"
Diệp Lương nhíu mày một chút.
Hơn nửa ngày sau, lên tiếng
"Tô Đường kia, giống như có địch ý đối với tôi. "
Túc Thiên liếc mắt nhìn ra bên ngoài một chút, cười nói
" Em không biết sao? "
Diệp Lương quay đầu lại, nhìn Túc Thiên
"Không biết cái gì?"
" Hắn coi em như tình địch. "
Nói đến đây, Túc Thiên nhịn không được cười ra tiếng.
Mà trái lại Diệp Lương càng nghe càng không rõ.
" Tình địch? Tôi là nữ. "
Túc Thiên ôm lấy Diệp Lương, xoay cô lại một vòng rồi ôm lấy.
Diệp Lương đẩy ra nhưng hắn gắt gao ôm, nhất quyết không buông.
Sau đó than thở một tiếng
"Em so với đàn ông còn lợi hại hơn. Chỉ đứng một chỗ đã khiến người ta mê muội, làm tôi thấy thực lo lắng, sợ em có một ngày bị một con hồ ly tinh mê hoặc rồi chạy mất. "
Diệp Lương nhắm mắt lại
"Anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi không thích con gái. "
Túc Thiên mày hơi nhíu, lần đầu tiên nghe được câu trả lời khẳng định của Diệp Lương về cái đề tài này.
"Tôi cảm thấy, em đối với Tô Yên cũng thật đặc biệt. Trên người cô ấy có điều gì hấp dẫn em sao?"
Diệp Lương nhắm mắt, lại trầm mặc thật lâu.
"Nhìn đến cô ấy, sẽ nhớ đến tôi của trước kia. "
Không sợ hãi bất cứ thứ gì, cũng không đem bất luận cái gì để vào mắt.
Yêu, hận, phẫn nộ, vui sướng.
Những cảm xúc đó không quan hệ gì với cô.
Ngày hôm đó cô ấy cứu Tô Yên, nhìn cô bị người khác đẩy xuống cầu thang, cô không tức giận, cũng không quát mắng.
Vỗ vỗ bụi đất trên người rồi đứng dậy, cũng chỉ liếc mắt nhìn người đàn ông kia hai lần.
Một khắc đó, trong lòng Diệp Lương có chút xúc động.
Tô Yên giống như người đứng xem, sẽ không bởi vì những việc này mà phập phồng dao động.
Cô chẳng hề quan tâm mặc dù chính mình cũng là người trong cuộc.
Thật sự rất giống.
Càng thấy như vậy, Diệp Lương càng muốn dùng toàn bộ khả năng để giúp cô.
Không vì cái gì cả, cô đáng giá như thế.
Ngày hôm đó, cô một mình đấu với Tần Cầm, vốn dĩ ở bên ngoài xe hàng, Tần Cầm đã nói lời khiêu khích châm chọc từ lâu.
Tô Yên đều thờ ơ.
Cho đến khi, Tần Cầm nói một câu liên lụy đến Diệp Lương.
Tô Yên từ trên xe hàng đi xuống, mở miệng câu đầu tiên là, đấu một với một không?
Bởi vì Diệp Lương giúp Tô Yên, cho nên cô sẽ ra mặt nếu người khác tổn hại danh dự của Diệp Lương.
Bốn chữ tri ân báo đáp, đây là một triết lý ai cũng biết.
Nhưng trong mạt thế, càng là lấy oán trả ơn.
Muốn cứu người nhưng lại bị chính tay người mình cứu đẩy vào bầy tang thi, cô đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy.
Cô một đường đi tới bây giờ, thấy được nhiều việc mất đi nhân tính, khiến lòng người run sợ.
Nhưng cô biết, Tô Yên sẽ không như vậy.
Cho nên, Tô Yên đáng giá.
Hai nhân vật chính đang dựa vào nhau ăn cơm, tự nhiên không nhận ra mình được người khác đàm luận.
Tô Yên cúi đầu, một ngụm một ngụm nghiêm túc ăn cơm.
Bỗng nhiên cách bọn họ không xa xuất hiện một cái bóng, bước chân sột sột soạt soạt truyền tới.
Nghe thấy tiếng bước chân chính mình, người nọ nỗ lực bước nhẹ chân.
Nhưng là lần đầu tiên trốn trốn tránh tránh rình coi, thế nên có chút thất bại.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía cái bóng kia.
"Ngươi tự đi ra, hay là muốn vĩnh viễn không ra được?"
Thanh âm cô nhạt nhẽo, vừa nghe qua còn tưởng là đang thương lượng.
Này cẩn thận ngẫm lại... Cmn, chính là uy Hi*p!
An tĩnh trong chốc lát, một người phụ nữ trung niên vừa xoa nước mắt khóc nức nở thút tha thút thít, vừa đi ra.
Cái người phụ nữ này, còn không phải là vợ của gã bị tang thi cắn lúc nãy sao?
Người phụ nữ trung niên vừa đi tới, hai chân mềm nhũn, liền quỳ gối trên mặt đất
"Cha nó a!!! Ô ô ô ô ô ~~~ tôi thực xin lỗi ông ~~ là tôi hại ông ~~~"
Từng tiếng gào khóc vang lên.
Bà ta không ngừng nắm tay gõ xuống mặt đất, tóc bù xù, hình tượng của mình cũng không thèm để ý tới.
Thanh âm thê lương, nghe thấy thật đúng là thê thảm.
Có người vào trong xe chở hàng còn chưa ngủ, cũng không nhịn được thở dài.
Rốt cuộc vẫn là bị tiếng khóc này làm cho có chút mềm lòng.
Tô Yên không lên tiếng khuyên can, cái gì cũng không nói.
Cô chỉ cúi đầu lo ăn cơm.
Mà Tô Đường ngồi cạnh Tô Yên không có định lực như vậy.
Thanh âm quá ồn ào, khiến hắn một giây sau mắt đã đỏ lên.
Con người thật phiền.
Thật muốn xé bà ta.
Chờ đến khi cô ăn xong, ngẩng đầu lên.
Thanh âm bắt đầu trở nên nghiêm túc
"Bà hẳn là nên khóc ra nước mắt, như vậy mới làm người khác càng đồng tình hơn."
Cô dứt lời, vốn dĩ người phụ nữ trung niên đang khóc trên mặt đất, vừa nghe thấy, tiếng khóc liền đột nhiên im bặt.
Công lực này, thu phóng tự nhiên, đúng thực là lợi hại.
Người phụ nữ trung niên mắt trộm nhìn hướng xe jeep.
Trong chiếc xe jeep kia chính là Tần Cầm và Triệu Phong.
Tiếp theo, người phụ nữ trung niên như hạ quyết định gì đó.
"Mày Gi*t chồng tao, tao muốn Gi*t ૮ɦếƭ mày!!"
Vừa nói, từ trong tay áo móc ra một cây súng đen như mực.
Tô Yên dừng lại động tác ăn cơm.
Nghi hoặc
"Gi*t chồng bà là tang thi, vì sao muốn Gi*t tôi?"
Người này nói chuyện trước sau hỗn loạn, nhưng mà có thể khẳng định.
Bà ta chính là muốn tìm một lý do để nhằm vào Tô Yên.
Thứ người phụ nữ trung niên kia móc ra là một cây súng ống, bởi vì quá kích động, hơn nữa vừa mới khóc lóc kể lể, làm bà ta lúc này nhìn qua có chút dữ tợn.
Chỉ là...
Phanh!
Một con tang thi cấp ba gào thét nhào đến, răng rắc răng rắc hai tiếng, cắn đứt cổ người phụ nữ trung niên.
"A a a a a a a a!!!"
Vốn dĩ có người đang trộm nhô đầu ra xem kịch, bị một màn này dọa đến mức tim suýt nhảy ra ngoài!.
Người đi tuần tra đêm cũng nhanh chóng chạy tới hiện trường, nổ súng tới con tang thi kia.
Pằng pằng!!!
Tang thi cấp ba vừa mới cắn người liền nhanh nhẹn trốn thoát.
Một màn này diễn ra quá nhanh, làm tất cả mọi người không kịp phòng bị.
Tô Yên dừng động tác ăn cơm lại, yên lặng quay đầu nhìn Tô Đường một chút
Tô Đường đang dựa vào trên người cô, há to miệng ăn kẹo đường.
Đối với một màn vừa phát sinh kia, một chút cũng không quan tâm.
Lúc này, có một con ruồi bay qua, Tô Đường nhìn chằm chằm con ruồi kia nửa ngày.
Vươn tay, móng tay màu đen đột nhiên biến dài,trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ con ruồi kia.
Tô Đường biểu tình sung sướng, bởi vì vừa Gi*t ૮ɦếƭ được con ruồi xấu xí kia mà tự khen thưởng mình, ăn nhiều thêm hai viên kẹo.
Sau đó, thu hồi móng tay lại.
Tô Yên tự nhiên là không thấy chuyện phát sinh phía sau mình.
Mà mọi người cũng đều bởi vì con tang thi kia mà hoảng loạn tay chân, hiếm có người chú ý đến bên này.
Ngoại trừ hai người.
Một là Túc Thiên, vốn đã có hứng thú cùng tò mò với Tô Đường.
Một người khác là Tần Cầm, hận Tô Yên đến cắn răng.
Túc Thiên phản ứng bình bình đạm đạm, mày cũng chỉ nhíu một chút, bộ dáng hiểu rõ.
Trên mặt có ý cười, không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Trái lại, Tần Cầm khi xem đến Tô Đường chợt biến dài móng tay, lập tức cả người cứng lại.
Sau đó, trong đầu hiện lên hành động quái dị của Tô Đường ngày thường.
Trách không được.
Trách không được hắn luôn để tay ở trong túi.
Trách không được hắn không cần ăn cơm, hành vi có chút chậm chạp, trong miệng luôn sẽ phát ra thanh âm huyên thuyên.
Thế nhưng, thế nhưng là tang thi??
Một con tang thi có thể suy nghĩ, có thể khống chế chính mình??!
Trời ạ.
Tin tức này nếu như truyền ra, chỉ sợ toàn bộ thế giới sẽ lại lần nữa oanh động.
Ánh mắt của cô ta dao động từ trên người Tô Đường lại dao động tới Tô Yên.
Nhìn hai người bọn họ bộ dáng thân mật.
Tên Tô Đường này, rất để ý Tô Yên.
Lại qua hai ngày, sẽ đến căn cứ Văn Minh.
Mà dẫn đầu căn cứ là Tần Dương.
Cô ta chưa từng nhắc qua với bất cứ ai, Tần Dương là anh họ cô ta.
Tuy rằng ở mạt thế, quan hệ thân thích bà con xa này sẽ có thể bị xem nhẹ.
Nhưng mà..., nếu đem chuyện này nói cho hắn.
Có lẽ, sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đây.
Tần Cầm cúi thấp đầu.
Nhìn Diệp Lương từ trong xe đi xuống, một câu cũng không nói, chỉ nhìn khắp nơi.
Từ khi Tô Yên gia nhập, Tần Cầm cảm giác rõ ràng, Diệp Lương đang xa cách cô ta.
Càng thân cận với Tô Yên hơn.
Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta sẽ bị Diệp Lương vứt bỏ.
Nếu là cô bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tần Cầm cười lạnh, trong mắt xẹt qua dữ tợn.
Tay cô ta đáp ở trên người Triệu Phong bên cạnh.
Ngón tay câu lấy, rồi mở cúc áo Triệu Phong ra.
Triệu Phong bởi vì ngón tay bị chém đứt nên sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Nhưng mà, bị bộ dáng Tần Cầm vũ mị khiêu khích như thế, vẫn không cầm được, nuốt một chút nước miếng
"Cầm Nhi? em...."
Tần Cầm một chút một chút cởi bỏ cúc áo trên người mình, cởi ra áo ngoài, lộ ra thân thể đẹp đẽ.
"Phong ca không muốn sao?"
Thanh âm lẩm bẩm, vừa ra khỏi miệng, liền làm người cảm thấy иgự¢ đầy lửa nóng.
Triệu Phong tự nhiên cũng là tâm viên ý mã, nhưng lại nhìn trái nhìn phải, do dự
"Đây là ở trong xe...."
Còn chưa nói xong, Tần Cầm đã cởi sạch, sau đó, tay ngọc nhỏ dài cởi bỏ quần áo Triệu Phong, dán qua.
Nửa ngày sau, trong xe phát ra thanh âm ՐêՈ Րỉ cùng than gọi.
Tầm mắt Tô Đường bị chiếc xe lay động hấp dẫn.
Nhĩ lực hắn hơn người thường, cũng nghe được thanh âm truyền đến từ bên trong.
Nhìn thoáng qua, sau đó dời đi tầm mắt.
Nhưng mà, tầm mắt lại lần nữa chậm rãi bị hấp dẫn qua đó.
Hắn đứng lên, tới gần chiếc xe kia.
Nhìn xe lay động, có chút nghi hoặc.
Đứng ở trước mặt cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng quay cuồng Tʀầռ tʀʊồռɢ dây dưa bên trong.
Tô Đường lẳng lặng nhìn.
Tần Cầm cũng không nghĩ tới, trời tối như vậy, xe bọn họ ở chỗ tương đối hẻo lánh, hơn nữa mọi người lực chú ý đều đang ở trên người ૮ɦếƭ kia.
Ai có thời gian tới quản bọn họ?
Huống hồ hứng thú tới, không hề chú ý tới cửa sổ còn chưa đóng lại, để lại một khe hở, vừa vặn cứ như vậy bị Tô Đường trơ mắt nhìn xem toàn bộ quá trình.
***
Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ 46
Tô Đường nhìn hết thảy, trố mắt hoảng hốt trong phút chốc.
Hắn không phải mới vừa trở thành tang thi liền có ý thức.
Mà qua một đoạn thời gian hỗn độn, lúc sau ý thức bắt đầu chậm rãi thức tỉnh.
Cho nên đối với ký ức khi còn là con người cũng không quá rõ ràng.
Hành vi hai người kia.... bọn họ là đang giao phối sao?
Cái loại mà để sinh sôi nảy nở nòi giống ý.
Vậy hắn thì sao?
Tầm mắt dời đi, yên lặng nhìn về phía Tô Yên vẫn luôn ngồi ở chỗ đó ăn cơm.
Tức khắc hắn như là hiểu ra cái gì.
Đôi mắt đen nhánh trong một cái chớp mắt biến thành màu đỏ.
Hồi lâu sau, Tô Đường lại lần nữa nhìn trở về trong xe.
Nhìn nữ nhân càn rỡ kia.
Ừm, Tô Đường lui sau hai bước.
Tần Cầm nhắm mắt lại, vốn là đang hưởng thụ dư vị sau trận ℓàм тìин này.
Chỉ là cô ta luôn ẩn ẩn cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm vào.
Liền theo bản năng trợn mắt đi xem.
Chỉ thấy được trên cửa sổ, lộ ra một đôi mắt sâu kín.
Thân thể cô ta cứng đờ, nhanh chóng cầm lên quần áo bên cạnh.
Che đậy chính mình.
Cô ta gắt gao trừng mắt Tô Đường.
Há mồm muốn mắng người.
Nhưng đã biết thân phận Tô Đường, nên có vài phần kiêng kị.
Không dám nói gì, chỉ gắt gao cắn môi, sắc mặt trở nên xanh mét.
Triệu Phong vốn cũng đang thoả mãn đắm chìm trong dư vị, duỗi tay muốn tiếp tục vuốt ve thân thể Tần Cầm.
Kết quả, hành động đột nhiên của Tần Cầm làm hắn cũng mở mắt theo.
Ra tiếng cười trấn an
"Làm sao vậy? Bảo bối?"
Tần Cầm không trả lời, Triệu Phong cũng cảm thấy nghi hoặc, tầm mắt cô ta nhìn lại.
Liền thấy được Tô Đường.
Triệu Phong sửng sốt.
Sau đó sắc mặt lập tức đen lại.
"Cậu tới từ bao giờ?!"
Tô Đường không nói lời nào, chỉ là cứ nhìn như vậy.
Triệu Phong đang hoảng loạn tìm đồ vật để che đậy, đột nhiên, người đứng ở bên cửa sổ đã không còn hứng thú.
Ấp ủ nửa ngày mới nói ra một chữ
"Xấu"
Thanh âm ngắc ngứ, nói xong liền đi rồi.
Mà ở trong xe, hai người lại yên tĩnh.
Triệu Phong cúi đầu đi nhìn nửa người dưới của mình còn chưa kịp che đậy.
Tần Cầm nắm chặt nắm tay, oán hận không thôi.
Xấu?
Hắn đang nói ai?
Là Tần Cầm, hay là Triệu Phong??
Đương nhiên, đây là một câu hỏi không có lời giải đáp.
Vị tang thi Tô Đường này đã tự động trở lại bên người Tô Yên.
Một đôi mắt đen như mực, nhìn chăm chú vào Tô Yên, tròng mắt bắt đầu đỏ lên.
Ưm, hắn cũng muốn cùng cô làm một ít chuyện sinh sôi nảy nở.
Nếu cô không muốn thì làm sao bây giờ?
Lại tìm người khác?
Cái ý tưởng này làm Tô Đường nhíu mày.
Hắn chỉ thích cùng Tô Yên ở bên nhau, chỉ muốn làm cùng cô.
Nghĩ như vậy, Tô Đường liền càng dán Tô Yên.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, vì sáng mai lên đường, nên Tô Yên cũng không ăn lâu lắm.
Chờ đến khi Diệp Lương xử lý xong hai người bị tang thi cắn kia, liền đi nghỉ ngơi.
Vào ban đêm, Tô Yên cảm thụ cực kỳ rõ ràng.
Tô Đường liên tiếp ôm cô, không ngừng cọ cô, sau đó nói một ít lời không thể hiểu được.
Thanh âm khàn khàn
"Bảo bối, bảo bối, áo."
Ngữ điệu không hề phập phồng.
Nghe thấy có chút quỷ dị.
Tô Yên ngủ đến nửa mơ nửa tỉnh, cho rằng hắn là muốn ăn kẹo.
Liền móc từ trong túi ra một viên, lột xong nhét vào trong miệng của hắn.
"Buồn ngủ."
Nàng nói xong câu đó, liền lại lần nữa đi ngủ.
Sau đó, Tô Đường cắn kẹo trong miệng, thành thật lại.
Vì sao, cô cũng không có nhiệt tình đối với hắn?
Là ký ức của hắn có sai sót sao?
Tô Đường lại lần nữa tự hỏi thật lâu.
Sau đó lâm vào mê mang.
Làm một con tang thi muốn biến thành người, cũng thật không dễ dàng.
Thật nhiều thứ phải học a.