Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi - Chương 14

Tác giả: Zhihu

Những ngày đau khổ còn lâu dài gian nan, mà hạnh phúc lại thoáng qua như chớp mắt.
Càng gần ngày đi học lại, tôi càng lo lắng.
Ở đây hạnh phúc. Nhưng là hạnh phúc tôi trộm tới, sức khỏe hiện giờ đã tốt đến không thể tốt hơn.
Đi học lại như tín hiệu của sự kết thúc, sắp phá vỡ vùng an toàn thoải mái mới thành lập chưa vững chắc này.
Tôi muốn làm chút gì đó để tăng thêm sự ràng buộc của mình với ngôi nhà này.
Nghĩ tới nghĩ lui, 5 giờ sáng tôi dậy, bí mật làm việc nhà. Đến khi Chu Hải Yến xuống lầu thì đúng lúc tôi bê bữa sáng lên bàn.
Anh nhìn quanh bốn phía, rồi nhìn tôi. “Em làm việc của anh rồi anh làm gì?”
Tôi chỉ cơm chiên trứng trước mặt, mỉm cười: “Anh ăn sáng.”
Anh tặc lưỡi, kéo ghế ngồi xuống. Sau hai muỗng cơm thì tốc độ nhai càng chậm lại. Anh ngẩng lên, giọng thăm dò: “Em thấy ngon không?”
Tôi cúi đầu nhìn dĩa cơm chiên trứng đã ăn hơn nửa, không hiểu ra sao. “Dạ ngon.”
Tôi không kén ăn, trong mắt tôi cơm chỉ cần chín thì làm thế nào cũng là ngon.
Bàn tay cầm đũa đối diện run run, hỏi: “Em nói thật?”
Mẹ tôi nấu một nồi hầm đủ thứ lộn xộn, ba tôi không nấu ăn. Có thể nói ở nhà tôi là người nấu ăn ngon nhất. Thậm chí lúc ba say chửi tôi đủ thứ chuyện nhưng không mắng tôi nấu ăn nuốt không trôi.
Anh hít một hơi, “Vậy vị giác nhà em chắc là bỏ nhà ra đi rồi. Nói ngon thì hơi có lỗi với bản thân, nói không ngon thì tổn thương lòng tự tin của em. Nói vầy đi, tài nấu ăn của em thích hợp sử dụng trong thời kỳ đói kém.”
“Hả?”
Anh nói sâu xa: “Tốt cho việc kiềm chế cảm giác thèm ăn.”
“…”
Nếu như Chu Hải Yến còn uyển chuyển thì dì Chu thẳng thắn. Dì nếm một miếng, chau mày: “Con à, cơm chiên trứng này con làm không được, lần sau đừng làm nữa.”
Chu Hải Yến không hé răng.
Tôi xen lời: “Thật ra cũng ổn, con thấy ăn khá ngon mà.”
Dì: “Thanh Thanh, con đừng nói đỡ cho nó, sắc - hương - vị không có chút gì, heo ăn một miếng có thể chạy xa mười dặm.”
“…” Tôi sờ sờ mũi.
Ba tôi thích ăn cơm chiên trứng tôi làm nhất, hơn nữa chưa bao giờ nhổ ra, hèn gì ông ta không bằng heo. Lần đầu nhận ra kỹ năng nấu nướng của mình thực sự không ổn. Tôi đành phải từ bỏ con đường nấu ăn này.
Buổi chiều ngồi xem phim điệp viên với dì.
Khi bà lo lắng, căng thẳng cho vai chính, tôi nhớ những điều trước kia bà phàn nàn với tôi mà an ủi: “Không sao đâu, lát nữa có người cứu anh ta.”
Khi bà căm phẫn khi thấy kẻ ác thực hiện thành công, tôi vỗ vỗ vai bà: “Không sao, tập tiếp theo nó ૮ɦếƭ.”
Dì: “…”
Thấy tôi định nói thêm gì đó, dì lau nước mắt, tôi vội vàng dời trận địa.
Phòng làm việc.
Chu Hải Yến vẽ thì tôi đưa 乃út, anh khát tôi rót nước, anh mệt tôi đấm lưng.
Khi tôi rót thêm nước vào ly anh đến lần thứ 10, anh đè tay tôi lại. “Anh không uống nổi nữa.”
Đặt ấm nước xuống, tôi lấy khăn lau bàn.
“Sơn bị lau sắp tróc ra rồi.”
Anh ôm tôi qua chiếc chiếu bên cạnh, giũ chăn đắp lên người tôi, vỗ vỗ đầu tôi: ‘Ngoan, ngủ đi.”

Buổi tối lúc ăn cơm. Dì hỏi tôi có phải ngày mai đi học lại không.
Tôi gục đầu xuống, gật gật đầu.
Chu Hải Yến hỏi: “Muốn anh đưa đến trường không?”
Tôi cố nén cái mũi cay sè, nói chậm rì rì: “Không… không cần, trường gần lắm.”
Đến thời khắc chia tay, tôi mới phát hiện có bao luyến tiếc. Nhưng tôi vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra lý do để yên tâm thoải mái mà ở lại.
Qua một lúc lâu, dì nhẹ nhàng hỏi: “Vậy trưa mai Thanh Thanh muốn ăn gì?”
Tôi hít nước mũi, cúi đầu và cơm.
Hai mẹ con im lặng nhìn nhau.
Chu Hải Yến nói: “Trẻ con không thể đến trường rồi không về nhà chứ, phải không?”
Dì thở dài. “Haizz, vậy là không còn ai khiêu vũ với bà già mình đây, rồi đi chợ, thảm thương quá.”
“Haizz, ở đây trời xa đất lạ, không biết tìm đâu ra một trợ lý nhỏ thông minh ngoan ngoãn, dọn dẹp dụng cụ ngăn nắp chỉnh tề, thảm thương quá.”
Nghe vậy, tôi giơ phắt tay lên khỏi đỉnh đầu, nuốt trộng cơm trong miệng.
“Con, con tình nguyện!”
Tôi tình nguyện làm tất cả.
Có lẽ do không kiểm soát được nên mũi phì ra một cái bong bóng to, tôi hít vô, bong bóng lại càng to hơn.
Chu Hải Yến vừa nhịn cười vừa lấy khăn giấy lau mũi cho tôi.
“Em ăn thì ít nghĩ thì nhiều, đừng có lo lắng việc rời đi, cứ yên tâm ở lại, nhà họ Chu nuôi một đứa trẻ vẫn dư dả.”
Dì Chu nói từ ngày tôi vào ở thì bà không nghĩ tới việc để tôi đi.
Tôi ngẩn ngơ nghe từng lời từng chữ.
Ngày đó, tôi bị lòng tốt xưa nay chưa từng có đánh sâu vào lòng, người mềm đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc