Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi - Chương 38

Tác giả: Zhihu

Tình yêu nghênh đón muôn vàn khó khăn, tình yêu dường như khó thắng muôn vàn khó khăn.
Anh Tiểu Phó và chị Thẩm Lâm Hi chia tay.
Buổi tối tôi, Chu Hải Yến, anh Tiểu Phó, chị Thẩm Lâm Hi cùng tụ tập ăn cơm.
Ban đầu vẫn yên ổn. Tới khi chị Lâm Hi uống say, móc sổ hộ khẩu trong túi ra ném lên bàn.
Giọng chị run run với sự can đảm “được ăn cả ngã về không”: “Phó Viễn, hôm nay anh nói một câu, anh có cưới em không? Chỉ cần anh gật đầu, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn. Em không quan tâm điều gì cả, em chờ anh, cho dù chờ mười năm tám năm, bà đây có rất nhiều thanh xuân.”
Anh Tiểu Phó nghe xong không phản ứng gì, chỉ bình tĩnh lấy lại ly rượu trước mặt chị. “Em say rồi.”
“Phó Viễn! Em hỏi lại anh lần cuối cùng, rốt cuộc anh có cưới em không?”
Người đàn ông ngước mắt lên, đùa giỡn, “Lúc trước không phải em nói chỉ chơi chơi thôi sao, bây giờ chỉ là chia tay, Thẩm đại tiểu thư sao lại chơi không nổi nữa?”
Cảm xúc trong đáy mắt chị run lên dữ dội, nhìn anh với vẻ không tin nổi. Biểu cảm trên mặt chị dần cứng đờ, gằn từng chữ một: “Được, là Thẩm Lâm Hi tôi hèn mạt, ép buộc một người không muốn phải cưới tôi, là tôi ti tiện. Người muốn cưới tôi có cả đống, hà tất gì phải theo mãi anh không bỏ.”
Bàn tay anh Tiểu Phó đặt bên người siết chặt, sắc mặt trắng như giấy nhưng miệng lại giả vờ thoải mái. “Vậy chúc em trăm năm hạnh phúc trước, sau này không chừng có thể ăn cưới…”
Giây sau, anh bị tạt rượu lên mặt. Chị Lâm Hi đập mạnh chiếc ly xuống bàn, cầm hộ khẩu, rời đi không quay đầu lại. Một chiếc ô tô đen đậu ngoài ngõ, tài xế đã đợi rất lâu.
Cho đến khi âm thanh cuối cùng của chiếc xe hơi biến mất, người đàn ông đột nhiên tát mạnh vào mặt mình, hết cái này đến cái khác, ánh mắt không giấu được đau đớn.
Anh bụm mặt, cúi đầu, tiếng khóc nồng đậm chua xót.
“Tôi không muốn nói như vậy, nhưng tôi không thể trì hoãn em ấy. Em ấy rõ ràng có sự lựa chọn tốt hơn, tương lai có cuộc sống tốt hơn.”
Không có chuyện gì trên đời này chịu nổi cân nhắc đắn đo, chọn bên nào thì bên kia cũng đều cất giấu sự uất ức bất bình.
Bàn ăn rơi vào im lặng, tiếng nức nở kìm nén càng rõ hơn.
Bầu không khí nặng nề ngột ngạt bao trùm, người trong đó đều bị bàn tay vô hình siết chặt.
Yêu nhau lại không thể ở bên nhau.
Tôi chợt thấy tình yêu thật kỳ lạ, bên trong xen lẫn những nỗi đau. Ngay khi tình yêu bắt đầu, nỗi bi thương đã sớm ở một bên như hổ rình mồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc