"Có phải... anh chưa lên giường với phụ nữ đúng chứ?"
"Tiểu huynh đệ còn nguyên tem hửm?"
"Tưởng tổng, tôi giúp anh trải nghiệm thú vui nhé?"
Bàn tay không an phận của Nghiên Thư mò mẫm rất tự nhiên trên cơ thể của Tưởng Khâm. Hắn như hóa đá dưới thân cô vậy, nhìn cái biểu cảm "sống không còn gì luyến tiếc" của Tưởng Khâm, Nghiên Thư chỉ hận không thể cười thành tiếng.
Động tác trêu chọc của Nghiên Thư càng lúc càng trở nên táo bạo hơn khi thấy được biểu cảm hóa đá của Tưởng Khâm.
Trêu chọc người đàn ông này vui đến mức cô chẳng còn sợ gì hết.
Tưởng hắn lạnh lùng tàn ác thế nào, hóa ra cũng chỉ có thể thôi. Bị phụ nữ đè dưới thân mà cứ đực ra trông thấy, nom có mắc cười không cơ chứ?
Bàn tay của Nghiên Thư vuốt ve cơ bụng của Tưởng Khâm, ánh mắt của cô lập tức sáng lên. Nghiên Thư nhỏ giọng suýt xoa.
"Tưởng tổng, cơ иgự¢ anh đã săn chắc rồi, cơ bụng còn tuyệt hơn nữa..."
Tưởng Khâm: "..."
"Cô... cô leo xuống cho tôi!"
Tưởng Khâm cứng nhắc ra lệnh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, Nghiên Thư chỉ hận không thể trực tiếp ăn hắn vào bụng.
Cô chưa từng có loại suy nghĩ này với ai khác đâu nhé, chỉ có điều khi đối diện với con người dễ ngại ngùng như Tưởng tổng đây, Nghiên Thư thật sự đã sinh ra rất nhiều hứng thú.
Quả thật, có chút mới mẻ, rất thú vị ấy chứ?
"Tưởng tổng, anh ngại cái gì chứ?"
"Dù sao cũng phải lên giường lăn lộn mới có con mà."
"Chúng ta để cơ thể làm quen trước nhé? Anh cứ như thế, làm sao mà có con được chứ..."
Tưởng Khâm bị người phụ nữ này chọc tức thật rồi. Nhưng mãnh nam mấy chục năm chưa từng sinh ra hứng thú hay chạm tới phụ nữ như hắn, thật sự bó tay trước sự tấn công đầy mãnh liệt này.
Hô hấp của Tưởng Khâm càng lúc càng trở nên nặng nề, cái cảm giác đè nén đầy khó chịu ở đáy lòng khiến cho hắn không nhịn được mà thở dốc.
Bàn tay của Nghiên Thư như con rắn đang quấn lấy cơ thể của hắn, khiến tâm tư hắn loạn hết cả lên, lý trí từng chút một bị cô thao túng, làm cho biến chất.
"Ôi, cảm giác thật tốt."
"Tưởng tổng, cơ bụng anh tuyệt thật. Có phải tập luyện rất cực khổ không?"
"Anh ngon thế này hèn gì đi đến đâu cũng được để mắt."
"Tưởng tổng, tôi sờ vào trong được không?"
Nhưng chút lý trí cuối cùng nhắc nhở Tưởng Khâm không được sa đọa. Hắn giơ tay giữ chặt lấy cổ tay của Nghiên Thư, ánh mắt tối đen nhìn cô đăm đăm như đang cảnh cáo cô không được làm bậy.
Cổ tay bị Tưởng Khẩm siết đến phát đau, khiến cho vẻ mặt của Nghiên Thư nhăn nhúm hết cả lại.
Tưởng Khâm gằn giọng: "Cô nghe không hiểu sao?"
"Nghiên tiểu thư, đừng chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi!"
"Leo xuống!"
Dáng vẻ giận dữ này của Tưởng Khâm thật sự đã dọa cho Nghiên Thư sợ hãi rồi. Cô hít một ngụm khí lạnh, trong tiếng nức nở là giọng nói đáng thương đầy nghẹn ngào.
"Tưởng tổng, anh làm tôi đau... hức..."
"Tôi sai rồi, đừng hung dữ với tôi mà."
Mỹ nữ mà rơi lệ thì sao mà cầm lòng cho được chứ?
Tuy Tưởng Khâm lòng dạ sắt đá, nhưng chẳng hiểu sao nhìn viền mắt ướƭ áƭ của Nghiên Thư lòng hắn lại ngứa ngáy không thôi. Cơn giận đang sôi trào trong lòng cũng theo đó mà tắt ngúm.
Chế.t tiệt, hắn bị gì thế này!
“Tưởng tổng, tôi đau... anh nhẹ một chút, hức..."
"Đừng mạnh bạo như thế mà..."
"Tưởng tổng... tôi sai rồi..."
Tưởng Khâm đen mặt khi nghe thấy mấy lời mờ ám này: "..."
Hắn rít lên: "Im miệng, không được nói nữa."
Cái mặt của Tưởng Khâm đen như đít nồi, chắc hắn đang nhẫn nhịn Nghiên Thư dữ lắm, đổi lại là người khác đã bị ném xuống đất từ giây đầu rồi.
Nước mắt rơi trên gò má của Nghiên Thư, trong cô vừa nhu mì vừa ủy khuất, dáng vẻ này khiến cho đàn ông đều sinh ra cảm giác muốn che chở, bảo vệ.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tưởng Khâm là biết, hắn bị dụ rồi!
Cuối cùng, Tưởng Khâm cũng buông tay Nghiên Thư ra, chỉ là không ngờ cơ thể người nào đó lại bất ngờ đổ ập về phía hắn, trong sự bất ngờ ấy Tưởng Khâm không thể nào đề phòng được, cứ thế trực tiếp ôm lấy Nghiên Thư vào lòng.
"..."
Không gian lập tức trở nên yên tĩnh, mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu cửa phòng làm việc vào lúc ấy không bị đẩy ra.
Chu Huân vừa huýt sáo vừa mở cửa tiến vào một cách ngang nhiên, còn nghe thấy hắn lớn giọng kêu.
"Tưởng Khâm, tôi mang tin tốt đến cho cậu đây!"
Vừa dứt lời, Chu Huân đã hóa đá tại chỗ khi nhìn thấy một màn đỏ mắt tại sofa. Não bộ của Chu Huân hoạt động hết công suất, sau ba giây hóa đá liền quay người lại, đâm thẳng ra cửa.
"Tôi bị mù rồi, đừng lo lắng."
"Tôi không thấy cậu đang cùng mỹ nữ chơi đùa trên sofa đâu, yên tâm."
"Tôi sẽ giữ miệng!"
Tưởng Khâm: "..."
Tiếng hét vang dội của Chu Huân truyền đến cùng với âm thanh đóng cửa mạnh mẽ. Các sợi dây thần kinh của Tưởng Khâm trong khoảnh khắc đó đã cùng nhau "phựt" một tiếng, đứt làm hai.
Tốt!
Tốt lắm!
Giờ thì hay rồi, ai cũng biết Tưởng tổng ở phòng làm việc ôm ôm ấp ấp phụ nữ.
Hay rồi, thanh danh hắn gìn giữ mấy chục năm đã bị hủy đi trong thời khắc này.
Mà tên đồng phạm trong đó lúc này còn đang rúc trong lòng hắn mà nghẹn ngào, khiến cho hắn chẳng biết phải làm sao.
Chế.t tiệt!
"Nghiên Thư, cô xuống khỏi người tôi ngay!"
"Leo xuống ngay!"
Nghiên Thức nghẹn ngào ngẩng đầu lên: "Tưởng tổng... hức... tôi vô tội. Tôi mất thăng bằng nên mới ngả vào lòng anh."
"Tôi không cố ý mà..."
"Im ngay, không được khóc!" Tưởng Khâm rít lên.
Trông hắn giận dữ như thế, miệng thì quát nhưng tay lại hung hăng ném chiếc khăn tay cho Nghiên Thư với dáng vẻ ghét bỏ.
Nghiên Thư thút thít leo xuống, ngoan ngoãn ngồi sang một góc. Mà Tưởng Khâm lại giống như chạy trối ૮ɦếƭ, vừa được giải thoát liền đứng bật dậy, không dám ngồi gần Nghiên Thư nữa.
Hắn đi tới bên cạnh bàn làm việc, xoay lưng lại với Nghiên Thư, hít thở nặng nề, hai tay chống lên hông, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Ngày hôm nay của hắn đúng là xui xẻo, chẳng có chuyện gì thuận lợi cả.
Đến cả người phụ nữ này cũng có thể bắt nạt được hắn!
Nghiên Thư thút thít một hồi, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi bóng lưng của Tưởng Khâm.
Cô thút thít lau nước mắt, nhưng miệng lại nhếch lên cười vô cùng xấu xa.
Vừa nãy, hình như cô đã phát hiện ra một chuyện thú vị...
Tưởng Khâm sau khi bình tĩnh trở lại thì chậm rãi quay người, sắc mặt lạnh băng, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào vang lên.
"Được rồi, chuyện tới đây thôi. Bây giờ cô về trước đi."
"Tôi sẽ cho người đi cùng cô về nhà thu dọn đồ đạc, hôm nay chuyển đến biệt thự luôn."
Nghiên Thư cúi đầu, ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ.
Tưởng Khâm lại nói: "Cô đừng hòng dở trò, tốt nhất ngoan ngoãn một chút!"
Nghiên Thư ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng cụp mắt xuống, đạp dạ một tiếng.
"Bây giờ về trước đi, tôi còn phải làm việc."
Nghiên Thư đứng lên, cầm lấy túi xách đi đến trước mặt Tưởng Khâm. Cô nâng mắt lên nhìn hắn, đối diện với vẻ mặt lạnh tanh kia, đột nhiên thốt ra mấy chữ.
"Tưởng tổng, vừa nãy... anh "cương" rồi..."
"..."
"Bây giờ không tiện, nên tối nay... tôi sẽ giúp anh nhé?"
"Tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ anh về thịt…"