"Cơ thể Tʀầռ tʀʊồռɢ này anh cũng thấy rồi."
"Tưởng tổng, tôi đến đây là để sinh con cho anh đấy."
"Trước sau gì cũng hòa làm một, đừng khách khí xa lạ như vậy chứ?"
Tưởng Khâm đỏ mặt quay đi, trong lòng như có con nai chạy loạn.
Không ngờ người phụ nữ này không những da mặt dày còn rất có đối phó. Hắn rốt cuộc đã suy nghĩ như thế nào mà lại cùng cô hợp tác chứ?
Thẹn quá hóa giận, hắn trừng mắt nói:
"Ăn nói xà lơ. Sao da mặt cô lại dày như vậy chứ?"
"Cô an phận một chút đi!"
Nói rồi Tưởng Khâm thô lỗ đẩy Nghiên Thư ra, sau đó đóng sầm cửa lại, dáng vẻ chạy trối chếc của hắn khiến cho Nghiên Thư bật cười thành tiếng.
Thật không ngờ nha, Tưởng tổng này da mặt mỏng thật đó.
Nhưng không sao, hắn đáng yêu lắm, khiến cô chỉ muốn mọi lúc mọi nơi đều muốn trêu chọc hắn đến đỏ mặt mới thôi.
Bữa tối, Nghiên Thư lần đầu tiên xuất hiện trong biệt thự cùng Tưởng Khâm mỗi người một góc ăn tối. Không khí vô cùng yên tĩnh, mà Nghiên Thư cũng đặc biệt an phận, không còn càn rỡ như lúc trước nữa.
Ăn tối xong, Tưởng Khâm đơn giản dặn dò người làm và quản gia mấy câu, đại khá chăm sóc cho Nghiên Thư cẩn thận, cô cần gì thì cứ đáp ứng.
Sau khi xong việc hắn liền trốn trong phòng làm việc suốt cả buổi, hoàn toàn không cho Nghiên Thư có cơ hội tận công.
Nghiên Thư hừ lạnh một tiếng, thầm mắng hắn là tên nhát gái.
Cô rảnh rỗi không có việc gì làm liền lên mạng dạo chơi, cùng hội chị em của mình tám nhảm đôi ba câu, đến khi nhìn lại thì phát hiện đã hơn 10 giờ rồi.
Đến lúc leo lên giường ngủ cùng vị tổng tài kia rồi.
Nhưng... sao không thấy hắn quay lại nhỉ?
Nghiên Thư tìm đến thư phòng, liền phát hiện hắn đang ở đó, nghiêm túc làm việc. Cô lén lút đi vào, nhẹ nhàng cẩn thận không để Tưởng Khâm phát hiện.
Mãi cho đến khi Tưởng Khâm ngửi thấy một mùi hương khác xuất hiện trong phòng mới giật mình nhìn lên.
Vẻ mặt của hắn lập tức biến đổi, cau mày lại rồi lạnh lùng hỏi:
"Cô vào đây làm gì?"
"Sao còn không ngủ đi?"
Nghiên Thư cười tít mắt đáp:
"Tưởng tổng, tôi muốn ngủ cùng anh."
"Tôi làm ấm giường rồi, anh về ngủ với tôi nhé?"
"Đêm đầu tiên, chẳng lẽ anh để tôi một mình sao? Người ta sợ lạnh..."