"Ông xã... nước... nước chảy ra rồi..."
"Sao... sao cơ?"
"Nước gì chảy?"
"Ông xã... vỡ ối rồi... em muốn sinh... đứa nhỏ muốn chui ra rồi..."
Nói dứt câu trong sự hoảng loạn, sắc mặt của Nghiên Thư quả thật không tốt chút nào.
Mà Tưởng Khâm, hắn so với cô cũng không tốt hơn là bao, vừa nghe "vỡ ối", "muốn sinh", "đứa nhỏ muốn chui ra" liền quýnh hết cả lên.
Hắn hoảng hốt gọi người tới, một bên đỡ lấy Nghiên Thư, một bên hoảng loạn phân phó người hầu thay mình chuẩn bị đồ để đi đẻ và xe để đến bệnh viện.
Nghiên Thư suốt cả quá trình ngoài hơi hoảng loạn một chút thì cũng không có gì khác. Ngược lại là Tưởng Khâm, hắn so với cô còn sợ hãi gấp mấy lần.
"Bà xã... em có đau không?"
"Có khó chịu không?"
"Em thấy thế nào? Đứa nhỏ có làm gì khiến em khó chịu không?"
Nghiên Thư nhìn sắc mặt lo lắng của hắn liền lắc đầu, trấn an nói:
"Hiện tại em không sao, có điều hơi đói..."
"Mình đi ăn gì đó rồi đi đẻ sau được không?"
Tưởng Khâm: "..."
Bà xã, anh đây lo sốt vó còn em lại bình thản như thế mà coi được à?
Nhưng hắn cũng không thể đưa Nghiên Thư đi ăn được, bất quá sau khi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra sơ bộ trước liền chuẩn bị cho vợ một bàn thức ăn để cô ăn lấy sức.
Bố mẹ của Tưởng Khâm hay tin Nghiên Thư sắp sinh cũng kéo tới, trước đó hai người đối với chuyện tốt mà Tưởng Khâm làm ra vô cùng tức giận. Nào có ai lại ký hợp đồng sinh con như hắn cơ chứ?
Nhưng sau khi thấy hai đứa lớn có ý với nhau, mà đứa nhỏ cũng có rồi, hai ông bà ngoài chấp nhận ra thì không thể cấm cản được.
Bố mẹ Tưởng đẩy cửa đi vào thì thấy Nghiên Thư đang ăn một bàn thức ăn, sắc mặt thỏa mãn vô cùng cũng đỡ lo hơn.
Ăn uống lấy sức, những dấu hiệu của cơn đau đẻ cũng lần lượt kéo tới giày vò Nghiên Thư, trước đó còn chịu được, nhưng càng về sau lại thấy đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
Tưởng Khâm đỏ mắt đứng một bên mặc kho Nghiên Thư túm lấy cáu xé, tuy có chút đau, nhưng hắn biết rõ nỗi đau hắn chịu đựng so với những gì Nghiên Thư đang chịu chẳng khác gì gãi ngứa.
"Vợ ơi... em cố chịu đựng một chút..."
"Chờ đứa nhỏ ra đời, anh đánh nó xả giận thay em..."
Nghiên Thư đau đến hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không thể nói một lời nào.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Chỉ có điều trước khi được đẩy vào phòng sinh, cô vẫn không quên nói với Tưởng Khâm một lời:
"Ông xã... đừng quên... con trai sẽ được 3 tỷ cùng với căn biệt thự phía nam, con gái sẽ được 6 tỷ, cùng với căn biệt thự phía nam và căn chung cư khu Đô Thành..."
Tưởng Khâm hu hu khóc lớn, nghiêm túc gật đầu với vợ.
Vợ chồng ông Tưởng nhìn con dâu và con trai thì cạn lời.
Hai đứa này, lúc này còn làm trò nữa. Cưới nhau rồi, chẳng phải tài sản là của chung à?
Nghiên Thư thuận lợi sinh ra một bé gái. Khi mang thai hai người chưa từng có ý định biết trước giới tính của đứa nhỏ, chỉ đến khi Nghiên Thư sinh ra rồi mới biết.
Tưởng Khâm xúc động bế con gái trên tay, xem ra hắn không thể đánh ௱ôЛƓ đứa nhỏ để xả giận cho vợ hắn rồi...
"Bà xã... em vất vả rồi..."
Sắc mặt của Nghiên Thư sau khi sinh xong vẫn còn tái nhợt, bất quá trên khóe môi vẫn cố nặn ra một nụ cười.
Cô yếu ớt đáp một tiếng: "Anh cũng vất vả rồi... nghe mẹ nói... anh ngất xỉu trước phòng sinh?"
"..."
"Tưởng Khâm... không nghĩ tới... anh yêu em đến mức đó đấy..."
Tưởng Khâm đỏ mắt, cùng con gái nhỏ trong tay đến bên cạnh dường, thấp giọng thủ thỉ với vợ:
"Sao lại không yêu chứ... Nghiên Thư, anh yêu em rất nhiều..."
"So với những gì em nghĩ còn nhiều hơn gấp bội..."
"Thư Thư... bảo bối... cảm ơn em đã vì tôi mà vượt cạn... Cảm ơn em nhiều lắm..."
Tưởng Khâm nức nở nói, cảm giác bồi hồi vẫn còn đó, cho đến lúc này mọi thứ đối với hắn tựa như một giấc mộng.
Vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch, lại chẳng ngờ sẽ xuất hiện tình yêu, ấm áp, hạnh phúc...
Hắn có cảm giác bản thân vô cùng may mắn, phải may mắn đến nhường nào mới có được một kết cục đẹp ngoại sức tưởng tượng thế này...
Nghiên Thư mỉm cười nhìn hắn, thấp giọng đáp một câu:
"Chúng ta là vợ chồng... cảm ơn gì chứ... Chỉ cần anh sẽ luôn yêu thương mẹ con em là được rồi..."
"Tưởng tổng... đoạn đường sau này đành phải làm phiền ngài chiếu cố một nhà ba người rồi."
…
Hết!