Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 125

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Miệng Hoan Nhan vẫn cười vui vẻ, cô lấy từng gói, từng gói quà từ trong túi bỏ ra ngoài.
"Đây toàn là những đồ mà anh thích ăn nhất, em cố ý mang từ Trung Quốc sang cho anh thưởng thức. Còn đây là bánh trôi chay ở Ngũ Phương trai, là loại bánh ngày xưa anh rất thích ăn, em đã mang một túi thật lớn sang cho anh đấy!" Giọng nói của Hoan Nhan đầy phấn khích, khoe cái hộp bánh bên trong có lót cẩn thận, rồi cầm quai túi đưa cho Á Hi.
Tằng Á Hi hoài nghi nhìn người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt. Anh hết nhìn hộp bánh rồi lại nhìn cô, không thể không cau mày hỏi: "Rốt cuộc cô là ai vậy?"
Á Hi đưa tay đẩy hộp bánh Hoan Nhan đang cầm lạnh nhạt nói: "Bánh trôi chay là thứ tôi không thích ăn nhất".
Từ chối xong, anh vẫn nhíu mày, nhìn cô với vẻ mặt không thân thiết. Anh liếc mắt nhìn cô rồi nhìn sang Vũ Hinh đang đứng bên cạnh, dường như có phần lo lắng.
Cánh tay đang giơ lên của Hoan Nhan chợt cứng đờ, khuôn mặt lộ nét cười châm biếm. Á Hi vẫn giữ tư thế đề phòng, còn Vũ Hinh đang sửng sốt đứng ở phía sau, thoạt nhìn thật buồn cười.
Hoan Nhan chậm chạp rút tay về, để hộp bánh xuống dưới. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, coi như không có việc gì xảy ra. "Á Hi, anh và chồng của em vốn là bạn tốt, mà em trước kia cũng là bạn tốt của anh. Do anh bị ốm nặng, sau khi mổ đã bị mất đi trí nhớ nên anh mới không nhận ra em".
Ánh mắt Á Hi nhìn cô vẫn chứa đầy sự cảnh giác, còn Vũ Hinh lại bỗng chốc trở nên vui mừng. Cô biết Á Hi bị mất đi trí nhớ, ban nãy khi người phụ nữ này xuất hiện trước mặt, cô giống như bị hù dọa. Cô tưởng người phụ nữ kia là người yêu ngày xưa của Á Hi. Nói cho cùng, Á Hi vốn là người đàn ông thực ưu tú lại tốt như vậy, nếu ngày trước anh đã từng có bạn gái thì không có gì đáng ngạc nhiên.
"Chị, chị mau ngồi xuống đi"! Vũ Hinh vội vã mời. Cô nói tiếng Trung Quốc chưa thạo, nhưng cách nói của cô nghe rất đáng yêu.
Hoan Nhan thân thiết cầm lấy tay Vũ Hinh, nhẹ nhàng kéo cô gái cùng ngồi xuống: "Em tên là Vũ Hinh phải không? Cái tên nghe êm tai".
"Vâng! Anh Á Hi đặt cho em đấy".
Vũ Hinh cười nhẹ, nhưng trong câu nói đều ngập tràn niềm hạnh phúc. Hoan Nhan không kìm được quay sang nhìn Á Hi, anh cũng đang nhìn Vũ Hinh thật dịu dàng. Cô cũng đã từng trông thấy anh nhìn cô như thế, ánh mắt chứa đầy hạnh phúc, nhưng đã tạo cho cô một gánh nặng. "Cái tên không những rất đẹp mà còn nghe rất êm tai". Hoan Nhan thực lòng khen ngợi. Khuôn mặt nhỏ của Vũ Hinh bỗng đỏ bừng, vẻ ngượng nghịu rất tự nhiên của một cô gái trẻ trung mà không phải đang cố làm ra vẻ điệu bộ. Bỗng chốc Hoan Nhan như được an ủi, rốt cuộc Á Hi cũng đã được vui vẻ trở lại rồi.
Hi vọng Á Hi cứ như vậy có thể yên lặng bỏ đi quá khứ, cùng Vũ Hinh sống hạnh phúc đến trọn đời, không còn nhớ tới tất cả những khổ cực mà anh và cô đã từng phải chịu đựng. Còn bé con đáng thương của hai người chưa kịp chào đời kia hãy để mình cô lo việc hương khói.
Hoan Nhan đứng lên cảm thấy mình không nên ngồi lại thêm nữa. Thực ra cô không cần thiết tham gia vào cuộc sống của Á Hi và Vũ Hinh, sau này cũng không nên xuất hiện nữa.
"Anh Á Hi, do hôm nay A Hạo bị sốt nên không thể tới thăm hỏi anh, mấy thứ này đều là do anh ấy cho người chuẩn bị cho anh, em để lại được không?"
Hoan Nhan cầm tay Vũ Hinh đi đến trước mặt Á Hi, cô nói với anh những lời mong mỏi tự đáy lòng: "Vũ Hinh là một người con gái rất tốt, rất tốt. Hai người cùng nhau chung sống nhất định sẽ hạnh phúc. Nếu A Hạo biết được cuộc gặp mặt hôm nay thực vui vẻ như thế này nhất định sẽ rất tiếc".
Nghe Hoan Nhan nói xong lời này Vũ Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn Á Hi. Bắt gặp ánh mắt của Vũ Hinh có chút chờ đợi, anh không nhịn được cười, tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Tôi sẽ luôn luôn đối xử tốt với cô ấy".
Đến một câu đồng ý Vũ Hinh cũng chưa nói, mau chóng đến gần Hoan Nhan, vô cùng thân thiết ôm cánh tay cô vui vẻ hỏi : "Chị, chị tên là gì?"
Hoan Nhan dừng lại, đôi mắt sáng lộ rõ vẻ phiêu dạt, mênh mang, trong lòng cô cảm thấy vừa chua chát lại vừa thích thú. Cô chậm rãi mở miệng nói từng tiếng: " Hứa - Hoan - Nhan, bằng lòng - cho em - nụ cười - cả đời, Hứa Hoan Nhan."
Tằng Á Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trống trải chợt thoáng chút run rẩy. Anh yên lặng nhìn theo Hoan Nhan, nhưng cô đã đi ra khỏi phòng điều trị. "Bằng lòng cho em nụ cười cả đời" có nghĩa là gì vậy, Á Hi?" Vũ Hinh nghe không hiếu lắm đành phải nghiêng đầu hỏi lại Tằng Á Hi.
"Anh Á Hi, nếu như em và anh cùng chung sống, em thề rằng nhất định sẽ làm cho anh cả đời được vui vui, vẻ vẻ, mãi mãi được vui vẻ." Á Hi siết chặt tay Vũ Hinh. Không biết tự lúc nào những giọt nước mắt lạnh ngắt đã tràn đầy mi, từ từ lăn xuống gò má anh.
Hoan Nhan lên ô tô nói tài xế cho xe trở về khách sạn. Xe nhanh chóng khởi động rời đi, cô quay đầu nhìn lại toàn bộ khu điều trị được sơn trắng qua cửa kính xe, chợt nhận thấy khu nhà dưới ánh trăng mờ thật huyền bí. Hoan Nhan lặng lẽ tự nhủ "Chuyện ngày trước của mình và Tằng Á Hi đã kết thúc rồi. Đã kết thúc hoàn toàn.
"Á Hi, tạm biệt anh. Á Hi, hẹn gặp lại!"
" Nhờ anh gọi điện thoại cho A Hạo nói khoảng 20 phút nữa tôi về đến khách sạn, anh nói với anh ấy chờ tôi ở trong phòng!" Hoan Nhan khẽ nói với người lái xe, bất giác cô thở dài một hơi, trên môi chợt nở nụ cười thật tươi tắn.
Xe vừa dừng lại, Hoan Nhan dùng tốc độ ánh sáng chạy ra khỏi xe. Cô không quan tâm đến mắt cá chân còn chút đau nhức, giống như con bướm vượt qua đại sảnh, chạy nhanh đến thang máy ở tầng trệt, ấn nút số phòng của hai người.
"Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, em thừa nhận em vẫn còn yêu anh, em muốn nói cho anh biết rằng em vẫn yêu anh, em vẫn luôn yêu anh!"
Hoan Nhan ra khỏi thang máy, nhẹ nhàng chạy dọc theo hành lang dài tiến đến cửa phòng. Đúng lúc này cửa phòng vừa vặn mở ra, Hoan Nhan bất thình lình vòng tay ôm lấy cổ Thân Tống Hạo. Cô đu trên người anh giống như một đứa trẻ vui vẻ, không ngừng thì thào: " Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo, em yêu anh, em yêu anh, em muốn chúng ta cùng chung sống với nhau!"
"Nhan Nhan! Anh kinh ngạc trước tình cảm nồng nhiệt của Hoan Nhan, anh lấy tay sờ lên trán của cô. Nhất định do đi cùng nhau nên cô đã lây sốt của anh, cho nên vừa mới gặp anh đã có can đảm nhào vào ôm anh thốt ra những lời tỏ tình nghe thật êm tai như vậy!
Hoan Nhan biết trên đời này tàn nhẫn nhất không phải là thời gian, mà điều vô tình nhất chính là lòng người. Lần này không phải cô ích kỷ, không phải cô tàn nhẫn, cũng không phải cô nhanh chóng vội quên quãng thời gian năm năm cùng Á Hi chung sống. Con người sống phải biết hướng về tương lai. Cô đã bỏ lỡ rất nhiều, mất đi rất nhiều và cũng nhận được rất nhiều. Lúc này đây, cô thật sự nên sống vì mình một lần
" Em chỉ muốn nói với anh rằng em yêu anh!". Hoan Nhan nhìn Thân Tống Hạo cười ngọt ngào, nhưng cô cười mà sao nước mắt cứ trào ra: " Em sợ đột nhiên có một ngày, lúc em mở mắt ra anh đã không còn ở trên thế giới này nữa. Em cũng sợ, bỗng nhiên có một ngày sau khi anh mở mắt ra, em cũng không còn sống trên thế gian này nữa rồi!"
"Em lại đang nói nhảm gì thế." Thân Tống Hạo ôm lấy cô đi vào trong phòng. Mặc dù trong người cảm thấy rất choáng váng, mệt mỏi, nhưng anh vẫn mạnh mẽ chịu đựng không nói ra.
"Không phải nói nhảm." Hoan Nhan khe khẽ lắc đầu, "Thân Tống Hạo, em cũng chỉ là một người bình thường, không phải thần tiên, em không có cách nào chú ý đến mọi mặt của bản thân được. Giống như hôm nay em thấy người đàn ông đã từng bảo vệ em, từng yêu mến em, giờ đây đã quên em, thấy bên cạnh anh ấy có người khác, em lại thấy mình có chút khó chịu. Nhưng anh cũng biết em không hề lưu luyến gì với Á Hi. Trong tình yêu em cũng không phải loại phụ nữ thích được nhiều người vây quanh. Em là một phụ nữ cũng có những ham muốn và trạng thái tình cảm của một người bình thường. Người đàn ông từng yêu thương em giờ đây đã quên em hoàn toàn, em cảm thấy có chút mất mát. Em thừa nhận là mình thật ích kỷ. Nhưng đột nhiên em nhận ra, sinh mạng của con người quả thực rất khó có thể đoán trước. Em không biết ngày mai sẽ gặp phải điều gì, em cũng không biết em có thể sống bao lâu. Giống như lúc trước, có ai từng nghĩ Á Hi đã suýt ૮ɦếƭ vì ốm nặng? Nếu như em yêu anh, nếu như em thực sự yêu anh, thì cũng nên quyết định dũng cảm vì mình một lần. Cũng như bây giờ em hiểu rất rõ khi nói cho anh biết rằng "em yêu anh" thật sự em đã rất dũng cảm. Từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa". Thân Tống Hạo ôm chặt cô, đem cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô. Anh có cảm giác không nói nên lời, cảm thấy buổi nói chuyện đúng ra nên vui vẻ, nên vui mừng, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy lo lắng trong lòng.
"Anh còn muốn bỏ rơi hai mẹ con em để bọn em thành "mẹ góa con côi?"
Hoan Nhan cười tươi như hoa, lau nước mắt còn đọng trên khuôn mặt. Cô ôm lấy cổ Thân Tống Hạo, dựa vào trong иgự¢ anh giống như làm nũng thì thầm: "Đối với em, hai cha con anh dứt khoát một người là Đại bảo bối, một người là Tiểu bảo bối, cho dù bị mất đi người nào cuộc sống của em cũng không còn ý nghĩa".
"Anh thực sự thích Noãn Noãn sao?". Hoan Nhan vùi đầu ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, tiện thể muốn cùng anh nói chuyện về Noãn Noãn.
" Tất nhiên rồi, anh cho tới bây giờ anh cũng chưa từng gặp ai giống như cục cưng của chúng ta, Noãn Noãn vừa xinh đẹp đáng yêu lại vừa thông minh". Anh từ trong thâm tâm tự ca ngợi con gái của mình, nhớ tới cô bé trong lòng anh cảm thấy tràn đầy vị ngọt ngào. Chỉ mới xa nhau có một ngày vậy mà anh đã bắt đầu nhớ con gái đến phát điên. Chúng ta nhanh nhanh về nhà đi, ngày mai lúc trở về anh muốn nhìn thấy Noãn Noãn".
Hoan Nhan cười vẻ hoan hỉ: "Anh không biết đâu, lúc mới sinh Noãn Noãn nhìn rất nhỏ bé, nhưng về sau so với những đứa trẻ cùng tuổi, con bé lại trở nên thật xinh đẹp và thông minh. Em dạy nó đọc thơ, mới hai, ba tuổi con bé đã tự mình cải biên lại." "Nhưng khi em sinh con, anh lại không ở bên cạnh em và con". Thân Tống Hạo nghĩ tới Noãn Noãn từ nhỏ đã không có ba ba, lòng xót xa tự trách mình tàn nhẫn.
"Bây giờ em chỉ lo lắng cho Noãn Noãn, nếu con bé làm ầm lên, đòi đi tìm Á Hi thì em biết làm sao đây? Còn Á Hi khi gặp lại Noãn Noãn thì sẽ có thái độ như thế nào?" Hoan Nhan có phần nhụt chí, cũng không biết sau này liệu Noãn Noãn có còn được gặp lại Á Hi, người cha nuôi đã yêu thương con bé suốt năm năm qua nữa không.
" Tạm thời cứ như vậy đã, chúng ta cũng đành đi bước nào tính bước ấy mà thôi!" Thân Tống Hạo nghĩ đến chuyện này cũng có chút đau đầu. Cô bé Noãn Noãn tuy còn nhỏ tuổi, ngày thường có đôi chút bướng bỉnh, nhưng lại là một đứa trẻ cực kỳ coi trọng tình cảm. Thời gian trước không tính, nhưng về sau này anh không chỉ một lần nghe cô bé nói đến chuyện muốn đi thăm ba ba Á Hi.
Anh không dám nghĩ đến cảnh khi Noãn Noãn gặp Á Hi, cô bé cất giọng gọi một tiếng "ba ba" liền thức tỉnh trí nhớ của Á Hi. Anh cũng không dám nghĩ nếu Á Hi khôi phục lại trí nhớ, anh nên làm gì tiếp theo. "Dù sao em vẫn là người mắc nợ Á Hi, em hi vọng cô gái tên gọi Vũ Hinh có thể luôn luôn ở bên cạnh cùng Á Hi, làm cho Á Hi hoàn toàn quên đi chuyện đã qua!" Hoan Nhan khẽ thở dài một tiếng, đưa tay lên sờ trán Thân Tống Hạo, trán anh vẫn nóng bỏng tay. Cô không khỏi nhăn mặt nhíu mày:" Làm sao vẫn còn nóng thế này? Anh chưa uống thuốc sao?" " Anh đã uống thuốc rồi, em đừng lo lắng, anh không sao, một cơn sốt đối với anh chẳng là gì cả." Anh ôm cô vỗ về, đôi mắt đen ánh lên cái nhìn đen tối: "Em đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát!" Hoan Nhan mặt đỏ bừng, nhẹ đẩy anh một cái: "Anh tắm sao?"
"Muốn anh tắm cùng với em à?" Thân Tống Hạo cười tinh nghịch, anh buông cô ra dịu dàng nói: " Em mau đi tắm đi, lát nữa chúng ta thoải mái trò chuyện. Từ hồi gặp lại nhau đến giờ, gần như mỗi lần gặp gỡ chúng ta đều cãi nhau!"
"Vâng! Anh nghỉ ngơi trước một chút, em xong ngay đây". Hoan Nhan đứng lên đi tới phòng tắm.
Thân Tống Hạo nhìn về phía phòng tắm, chờ cửa phòng đóng lại anh mới mệt mỏi nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha trong người thấy nóng hầm hập khác thường. Vừa rồi ôm cô hồi lâu, anh thiếu chút nữa đã không chống đỡ nổi. Anh muốn gắng gượng đi lấy thuốc, nhưng bây giờ ngay đến cả rót chén nước cũng thấy không có chút sức lực nào. Thân Tống Hạo thở dài một tiếng, vết thương trên trán nóng rát giống như bị lửa đốt. Xem ra anh không còn sức chống đỡ, cần phải đi bệnh viện để kiểm tra lại sức khỏe một chút.
Lát sau, Hoan Nhan mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy anh đang ngủ, vẻ mặt mệt mỏi, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay nắm lấy tay của anh, "Chỉ mới một lát mà anh đã ngủ thi*p ngay như thế thì chắc chắn là mấy ngày nay mệt muốn ૮ɦếƭ rồi."
Hoan Nhan cúi đầu chạm vào trán của anh, nhiệt độ nóng bỏng làm cô giật mình, khi*p sợ. Hoan Nhan ngẩn ra nhẹ nhàng lay gọi anh: " A Hạo, A Hạo, anh tỉnh lại, tỉnh lại!"
" Có lẽ không phải là anh đang ngủ mà đã ngất đi chăng?"
Hoan Nhan lay người anh một hồi, gọi không biết bao lần, nhưng Thân Tống Hạo chỉ mơ mơ màng màng ậm ừ hai tiếng rồi không có một chút phản ứng.
Gọi điện thoại cho bệnh viện xong, Hoan Nhan bế Thân Tống Hạo lên, ôm anh thật chặt trong иgự¢, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh yếu ớt như vây. Thân Tống Hạo được cô ôm vào trong иgự¢ như một đứa trẻ, yên lặng ngủ mặc kệ xung quanh có việc gì xảy ra. Cô nhớ lại quãng thời gian kết hôn năm năm về trước, nhớ tới ngôi nhà họ hàng ngày thường sống sau khi kết hôn, cô nhớ tới cảnh tượng ngày họ ly hôn, cô nhớ tới lần anh đi thành phố C tìm cô, cùng Á Hi nói chuyện ở ngoài cửa phòng, cô nhớ tới nụ cười đầy vẻ cô quạnh của anh khi họ gặp lại nhau. Giống như vừa trải qua một giấc mộng dài, rất dài bây giờ khi tỉnh lại, cô vẫn còn ở bên cạnh anh và anh cũng vẫn ở bên cạnh cô. "A Hạo, anh phải mau khỏe lại, cuộc đời này chúng ta còn chưa sống hết đâu!" Hoan Nhan áp khuôn mặt lạnh ngắt của mình lên chiếc trán nóng bỏng của anh. Nhất định là anh quá mệt mỏi, không còn sức lực, đây là nguyên do lúc ở trước mặt cô anh cố nén chịu, gắng gượng chống đỡ không gục xuống.
Bác sĩ tới rất nhanh, lập tức bóc chiếc băng gạc để lộ ra vết thương. Hoan Nhan nhìn thấy vết thương thật dài, xung quanh miệng vết thương sưng mọng, đầy mủ trắng, có chỗ đã vỡ. Bác sĩ xử lý sạch sẽ chỗ mủ trên miệng vết thương, tiêm một mũi tiêu viêm cho Thân Tống Hạo, truyền chai dung dịch thuốc hạ sốt cho anh, sau đó bác sĩ để lại một ít thuốc uống rồi mới ra về.
Hoan Nhan ôm Thân Tống Hạo không nhịn được cúi đầu khóc to. Tại sao ngày hôm ấy cô có thể ra tay với anh ác như vây? Nhớ tới cảnh tượng cô đem cái chén trà nhỏ đập vỡ trán anh, cô nghĩ lại mà thấy sợ, nếu chẳng may đập sai vị trí có phải là anh đã ૮ɦếƭ ngay lúc đó rồi không?
Mà từ đầu đến cuối một câu trách cứ anh cũng không nói ra , cho đến tận bây giờ anh vẫn còn giấu diếm cô, sợ cô lo lắng thêm. "A Hạo!" Hoan Nhan nhìn khuôn mặt anh vẫn ngủ say như cũ, trong lòng cảm thấy đau đớn. Nếu đổi lại là Thân Tống Hạo đem cái chén đập trên người cô, sợ rằng cô đã làm ầm ĩ đến long trời lở đất, mặc cho anh giải thích hay nhận sai như thế nào cô cũng sẽ không tha thứ.
Trời đã tối đen, Hoan Nhan bật đèn trong phòng ngủ, cô nhìn quanh, phòng trọ thật là to, cô ngạc nhiên nhận thấy nơi này được sắp đặt giống hệt như căn phòng ở khách sạn mà sáu năm trước cô cùng Thân Tống Hạo có quan hệ lần đầu tiên, giống từ vị trí cửa phòng khách, đến vị trí ban công, cửa sổ sát đất cũng giống hệt như nhau. Cô đứng lên buộc cái áo ngủ mềm mại ôm sát vào người, nhớ tới một năm kia, ngày ấy bọn họ không thể tưởng tượng nổi còn gặp lại nhau, ai nghĩ được rằng năm đó hai người chán ghét nhau như vậy, nhưng giờ đây khi gặp mặt lại trở thành yêu thương lẫn nhau.
Dựa người bên cạnh cửa sổ, Hoan Nhan nhìn chiếc gạt tàn thuốc bên cạnh, bên trong có mấy đầu lọc thuốc lá. Cô không kìm được tiếng thở dài, chờ anh khỏe trở lại, chuyện cô làm đầu tiên chính là nhất định bắt anh cai thuốc lá. Cô nhớ rõ anh hút thuốc rất nhiều, mà cô lại muốn anh có một thân thể thật khỏe mạnh, tráng kiện để sống cùng cô và Noãn Noãn thật lâu, thật lâu cho đến cuối đời.
Hai chai truyền dịch đã hết, Hoan Nhan nâng cao chiếc gối cho anh, nhìn thời gian thấy đêm đã khuya, sờ lên trán anh thấy nhiệt độ đã giảm xuống cô mới yên lòng, cô kéo chăn đắp lại cho anh cẩn thận. Sợ ảnh hưởng đến anh, cô cũng chỉ ngồi ghé bên cạnh ghế sô pha chốc lát. Buổi sáng Hoan Nhan tỉnh giấc rất sớm, nghĩ tới anh có thể đói bụng cô gọi điện thoại hỏi khách sạn, thấy không có loại cháo cô cần, bèn đứng dậy lấy giấy viết mấy chữ để lại bên gối cho anh rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Đi thang máy thẳng tới sảnh lớn, khi cửa thang máy mở ra cô loáng thoáng nghe thấy bên ngoài thang máy một người đàn ông đang giải thích gì đó qua điện thoại - những thanh âm kia chỉ nghe qua nhưng mơ hồ có chút quen thuộc. Hoan Nhan không để ý đến việc gặp được người Trung Quốc ở đây, sự việc này đối với cô đã quen lắm rồi. Cô đang vội vã đi mua cháo cho A Hạo, cũng không ngẩng đầu lên bước ra khỏi thang máy, hướng về phía sảnh lớn đi tới, nhưng đột nhiên lúc đó có ai giữ lại cánh tay cô : "Hoan Nhan:"
Giọng nói chứa đầy sự ngạc nhiên vui mừng mà cũng đầy vẻ khó tin
Hoan Nhan cảm giác trong đầu thoáng trống rỗng một lát, cô quay sang nhìn người đàn ông dáng thư sinh đeo kính cận một lúc, nhìn lại lần nữa mới nhận ra đây chính là Tống Gia Minh.
Sáu năm qua cô cũng không gặp lại mối tình đầu, người đàn ông kia đã từng làm cô bị tổn thương sâu sắc
Hoan Nhan lặng đi một lát, lại nhận thấy mình vậy mà có thể đối xử lễ độ với anh ta thoải mái cười một tiếng: "Xin chào Tống tiên sinh!"
"Hoan Nhan em cũng ở đây sao? Vì sao anh cũng chưa từng trông thấy em?" Tống Gia Minh dáng vẻ tỏ ra rất kích động, Hoan Nhan thoáng quan sát anh ta vài lần, nhìn quần áo anh ta mặc trên người, khuôn mặt thần sắc hồng hào có vẻ hơi mập ra, cô đoán cuộc sống của anh ta không đến nỗi tệ lắm.
"Tôi cùng chồng ngày hôm qua vừa sang đây nghỉ phép vài ngày. Hoan Nhan giật tay ra khỏi cái tóm tay chặt như cái cùm của anh ta mỉm cười trả lời.
"Em đi cùng với chồng? Anh có thể mạo muội hỏi chồng em là ai được chứ?" Ánh cười rạng rỡ trên mặt Tống Gia Minh dường như biến mất, chỉ còn lại một chút mất mát.
"Thân Tống Hạo." Hoan Nhan nhẹ nhàng nói, đôi con người mắt vẫn trong suốt như trước, giống hệt dáng vẻ quê mùa, ngây ngô của Hứa Hoan Nhan sáu năm về trước. Tống Gia Minh nhất thời có chút thất thần, hình như quên mất người có lỗi trong tình yêu là anh ta, cứ cô chằm chằm, dường như không nghe thấy cô trả lời "Nhan nhi, em giống hệt như trước đây, vẫn xinh đẹp và đơn thuần như vậy."
"Anh muốn nói về tôi sao?" Hoan Nhan không nghĩ mình có thể nói nhiều chuyện không tiện như vậy cùng anh ta, cô nhếch môi cười: "Tống tiên sinh tôi còn có việc phải đi, tạm biệt anh."
"Nhan nhi, Nhan nhi cùng nhau uống ly cà phê được không ? Chúng ta đã năm, sáu năm rồi không gặp nhau rồi, có thể cùng nhau ôn lại chuyện cũ không?" Tống Gia Minh thấy cô chuẩn bị rời khỏi, cảm thấy có chút hoảng hốt đuổi theo cô vừa vồn vã, vừa cẩn thận hỏi.
Hoan Nhan dừng bước chân, cô vuốt lại mái tóc dài hơi bị rối, vẫn giữ nụ cười không nhiệt tình, không lạnh nhạt nói: "Tống tiên sinh, chồng tôi ngã bệnh, tôi muốn đi mua cháo cho anh ấy, hôm nay không có thời gian, để lần khác đi. Cô chỉ thuận miệng nói cho có lệ với anh ta mà thôi, nhưng không ngờ anh ta lại tưởng thật, lập tức lấy tấm danh thi*p của mình đưa cho cô, tha thiết dặn: "Nhan nhi, đây là danh thi*p của anh, khi nào em rảnh nhất định phải gọi điện cho anh nhé!"
Hoan Nhan cũng không nghĩ đến nhận tấm danh thi*p. Cô chăm chú nhìn lại anh ta, người này sau sáu năm gặp lại không hề đề cập tới chuyện cũ của năm đó, ngược lại anh ta lại tỏ ra thân thiết với cô như là được gặp lại bạn cũ sau nhiều năm vậy. Phản ứng này không phải xuất phát từ áy náy, ngượng ngùng như thế thì nhất định là anh ta cố ý không đề cập tới, chứng tỏ anh ta cũng không thèm để ý, không hề ân hận.
Cô coi thường lời anh ta nói, trong иgự¢ đầy cảm giác khó chịu không nói lên lời, cầm lấy danh thi*p gật gật đầu đi qua anh ta, xem sảnh lớn như sàn diễn mà rời khỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc