Âm thanh anh chợt dừng lại, khóe môi khinh thường nhếch lên: “Nếu như cô không bồi bổ thân thể cho tốt, sao làm vợ Thân Tống Hạo tôi được?”
“Anh nói cái gì?” Hứa Hoan Nhan bị lời nói của anh kích thích, miệng há to ratu75a như có thể nuốt trọn một cái trứng gà nhỏ, làm vợ của anh? Có lầm hay không vậy?
Mắt anh lóe lên, ông cụ đã an bài một tuần sau cử hành hôn lể, anh dứt khoát phải nói chuyện với cô.
“Cô đem chuyện có thai sau đó phá bỏ nói với ông nội tôi, hết lần này tới lần khác ông vì gặp mặt cô vào ba tháng trước nên rất coi trọng cô, vì thế mới có chuyện này, căn bản tôi không hề muôn có hôn lể này.”
Anh châm chọc nhìn lại cô: “Như vậy Hứa Hoan Nhan, đừng nói với tôi là cô một chút cũng không biết nha!”
“Tôi không có, tôi chưa từng đi gặp ông nội anh, căn bản tôi cũng chưa gặp lại lần thứ hai!” Cô dùng sức lay đầu, tay chân lạnh băng, cô là đang nằm mơ, hỏa tinh ᴆụng địa cầu, không nghĩ tới cô dâu tương lai chính là mình.
Quan trọng hơn là cô không muốn lấy anh, cô không thương anh!
“Không lẽ ông nội là thần tiên sao? Tự mình muốn sao?” Anh thấp giọng cười lạnh, trước đó nghĩ không ra làm sao ông nội biết chuyện này, ngược lại đối với cô anh có chút áy náy, nhưng giờ nghĩ lại cô có ý đồ gì đó, không đơn giản như vậy.
Hứa Hoan Nhan bị lời nói vô tình của anh kích thích, nhất thời ngây ngốc, đến khi tỉnh táo lại mới nhớ tới lời nói của Văn Tĩnh ngày đó, cô ấy muốn tạo cơ hội cho cô gặp ong cụ nhà họ Thân, còn phải đòi lại công đạo cho cô! Trời, không phải lúc ấy cô cự tuyệt sao? Cô ấy thật ngốc mà, sao lại đem chuyện cô đi nói ra ngoài?
“Thân Tống Hạo, bất kể anh tin hay là không, tôi chỉ muốn nói, chuyện này tôi chưa từng nghĩ đi nói cho ông nội anh biết, cũng chưa nghĩ phải lợi dụng chuyện này để ép anh cưới tôi, tại sao ông của anh biết được, chỉ có thể là Văn Tĩnh nhịn không được đã muốn thay tôi nói với ông cụ đòi lại công đạo, nhưng tôi cự tuyệt. Cô ấy phía sau làm gì, tôi một tí cũng không biết.”
“ Hừ, không nghĩ tới cô vì sợ tôi nếu biết được chân tướng sự việc sẽ chán ghét mà đem đổ hết trách nhiệm cho bạn thân tốt nhất của mình, Hứa Hoan Nhan, trước đây cô ngây thơ thuần khiết, bây giờ cũng biết giở thủ đoạn sao?” Anh không nhìn cô, chỉ dùng giọng nói khinh bỉ đả thương người nghe, anh căn bản không quan tâm cũng không để ý, không làm rõ ràng mọi chuyện, cứ như vậy dùng lời nói sắc bén làm tổn thương người khác, anh ích kỷ lại tự phụ đáng sợ!
“Dừng xe!” Hứa Hoan Nhan tay chân lạnh như băng, tức giận đến cực hạn, không nói chỉ cười lạnh, cô dùng sức mở cửa xe, dứt khoát ném ra hai chử!
“Cô muốn sao?” Anh nhìn ra ý đồ của cô, dứt khoát đạp mạnh chân ga, đến ngã tư đường đánh tay lái,chuyển sang đường nhỏ thưa thớt xe qua lại.
“Anh cho rằng tôi âm mưu dùng quỷ kế để ép anh kết hôn, muốn bắt được rùa vàng là anh sao? Như vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không gã cho anh, đợi ba tháng nữa kết thúc hợp đồng, Thân Tống Hạo, tôi sẽ không có chút liên hệ nào với anh!”
“Cô không muốn gã cho tôi?” Anh lạnh lùng giương môi, khóe môi khẽ nhếch lên khinh bỉ, không tin lời Hứa Hoan Nhan vừa nói.
“Phải, tôi không muốn!”
“Tại sao?”
Hứa Hoan Nhan chậm rãi quay mặt sang, nhìn khuôn mặt mà giờ phút này cô chán ghét đến cực điểm, mở miệng nói từng chữ từng câu: “Thân Tống Hạo tiên sinh, chẳng lẽ anh không biết sao? Tôi không thích anh, càng không thương anh, thì tại sao tôi lại muốn gã cho người đàn ông mà tôi không yêu?”
Lửa giận chợt bốc lên từ chân lên đến đỉnh đầu, hai hàng lông mày vặn chặt, anh hung hăng đạp thắng xe, ép xe dừng tạm vào lề đường.
“Cô thử nói lại một lần nữa xem!” Anh giống như con báo nhỏ đang giận dữ, đưa tay siết chặt cổ tay cô, sức lực thật mạnh, tựa như có thể nghe được tiếng xương kêu kẽo kẹt vang lên.
Hứa Hoan Nhan tức giận, cô cũng biết, hai người bọn cô trời sanh không hợp nhau, vừa đến gần nhau không nói châm chọc thì cũng tranh cải ầm ỉ!
“Anh nếu muốn nghe, tôi cũng không ngại nói, tôi không thích, không thương anh, địa vị anh trong lòng tôi cũng không bằng Tống Gia Minh!”
Cô cay nghiệt mở miệng, không quan tâm những lời vừa nói ra có hậu quả gí tại sao từ trước đến giờ chỉ có anh làm nhục cô, sao cô phải yên lặng để cho anh vũ nhục mình? Anh coi cô là gì? Bất quá có mấy đồng tiền dơ bẩn, Hứa Hoan Nhan cô cũng chưa từng đem anh để trong lòng!
Bàn tay anh tức thì giơ lên, không khí trong xe như ngưng lại, Hứa Hoan Nhan nhắm mắt lại, đánh đi, đánh cô, cô sẽ hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm, không bao giờ chú ý tới anh nữa cho dù anh có dịu dàng hay ngược đãi, sẽ không bao giờ để mình như vậy dễ dàng bị anh nắm bắt tâm tình .
Qua một hồi lâu, cũng không nghe tiếng đánh nào, Hứa Hoan Nhan vùa định mở mắt, chợt nghe một tiếng phịch vang lên, anh thế nhưng vung quyền sát qua khuôn mặt cô, nặng nề đấm lên cửa sổ xe!
Kiếng xe bằng thủy tinh, mơ hồ có tiếng vỡ ra, mà bàn tay anh trước tiên nhìn tranng81 trẻo, dần dần có máu tươi rỉ ra từ bàn tay đang nắm chặt, Hứa Hoan Nhan hoảng hồn, cô ôm lấy hai cánh tay run rẩy không ngừngkhông dám nhìn anh đang giận dữ, nếu một đấm kia ở trên mặt cô, e là cô không ૮ɦếƭ cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Hai hàm răng va nhau dữ dội, cô co người lại không dám giương mắt nhìn anh, có tiếng hít thở nặng nề, rất rõ ràng cho biết anh đang giận dữ, cô chợt thấy hối hận, mấy lời nói vừa rồi quả thật cô không chừa mặt mũi cho anh.
“Biến, xuống xe!” Âm thanh khàn khàn, thô thiển vang lên, Hứa Hoan Nhan giật mình, ngước mắt lên, thấy đáy mắt anh cực kỳ mệt mỏi… “Đừng để cho tôi gặp lại cô, chớ xuất hiện trước mắt tôi, còn cái hợp đồng chó má kia đến đây cũng chấm dứt, Hứa Hoan Nhan, cô , mẹ kiếp, lập tức biến mất cho tôi!”
Anh nóng nảy la to, mở cửa xe, đẩy cô ra ngoài, túi xách, mấy túi thuốc bắc, nhìn anh cũng không thèm nhìn tới liền cầm lên quẳng ra ngoài, Hứa Hoan Nhan còn chưa đứng vững, chiếc xe kia giống như có việc vội lắm, lập tức lao nhanh đi như một làn khói.
Hứa Hoan Nhan còn chưa đứng vững, chiếc xe kia giống như có việc vội lắm, lập tức lao nhanh đi như một làn khói.
Bầu trời dần tối, đêm đen như nhung buông xuống nặng nề, bao phủ cả người Hứa Hoan Nhan, gió đêm mang theo hơi mát phảng phất qua da thịt, cô sững sờ đứng yên tại chổ, chiếc xe đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngây ngốc đứng yên.
Bên cạnh cô ngổn ngang đất cát, túi xách bị ném xuống dơ dáy, thảo dược phơi khô rơi tứ tung trên mặt đất, túi đựng thuốc bắc đã sắc thì rách , nước thuốc đen thui chảy tràn lan, không khí nồng nặc mùi thuốc Bắc, Hứa Hoan Nhan ngồi xuống, cố gắng hồi lâu mãi mới có tí tinh thần, trước tiên nhặt những thứ thảo dược không bị hư cho vào túi, cầm lấy túi xách, cho vào túi những vật dụng cá nhân bị rơi trên đất, cô thở một hơi dài đứng lên, nhìn ngó xung quanh.
Thoạt nhìn nơi này vắng vẻ, tàn tạ, cô không biết đây là nơi nào, mở ví tiền ra xem, cũng may vẫn còn đủ tiền, đợi thật lâu mới thấy người tới, cô mệt mỏi ngoắc ngoắc tay, chỉ cho Kỳ Chấn địa chỉ nhà trọ cô ở, cố gắng lê bước ngồi vào ghế xe trước.
Đầu óc cô hổn loạn, không nghĩ tới việc mình sẽ làm cô dâu, cho nên mọi việc cô ấy làm cũng là vì Hứa Hoan Nhan cô! Đây quả thực giống như là giấc mộng, Văn Tĩnh, không biết nên cám ơn cô hay giận cô đã tự ý chủ trương mọi việc thay mình.
Lúc xuống xe toàn thân bủn rủn, bước chân giống như đang đi trên một miếng vải cao cấp, HỨa Hoan Nhan mệt mỏi xách túi đi về phía thang máy, ho nhẹ một tiếng, đèn báo hiệu thang máy dừng lại sáng lên, cô cúi đầu từng bước từng bước hướng phía trước đi tới.
Khi đi tới tầng hai, cửa thang máy mở ra, trên mặt đất ánh đèn rọi vào một cái bóng đổ dài, Hứa Hoan Nhan giật thót tim, đến khi ngẩng đầu lên, phát hiện bóng người đứng ngay cửa, là Tống Gia Minh.
Cô hít thở chậm lại, sắc mặt bình thản đi lướt qua bên cạnh anh ta ra khỏi thang máy, tới trước cửa mở khóa.
“Nhan nhi.” Anh ta thấp giọng mở miệng, có chút sợ hãi đuổi theo, chột dạ kêu lên.
“Tống tiên sinh, có chuyện gì sao?” Hứa Hoan Nhan đứng ở trong cửa, dáng điệu không muốn tiếp khách.
“Tôi, tôi đọc báo mới biết tin tức, anh ta, Thân Tống Hạo muốn kết hôn.”
“Tôi biết.” Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt bình thản nhìn lại anh ta, lúc này mới phát hiện ra quần áo trên người anh ta cũng hiệu Versace nhưng nhăn nhúm lại, giống như mặc đã nhiều ngày, lại nhìn xuống vốn phải là giày da bóng loáng nhưng bây giờ bám đầy bụi đất, thậm chí còn rách một miếng to…Không khỏi giật mình, anh ta làm sao đến nông nổi này? Nhà anh ta ở thành phố mặc dù không nhiều tiền nhiều thế, nhưng cũng được coi như thuộc hàng thượng lưu,trong nhà không là cự phú thì cũng có tiền bạc của cải chi xài thoải mái, lại thêm anh ta là con trai trưởng duy nhất,hiện tại bây giờ sao lại thành ra bộ dáng này?
“Vậy em tính sao?” Đáy mắt anh ta lóe lên sáng quắc, thế nhưng, tận đáy lòng Hứa Hoan Nhan sẽ không bao giờ…gợn sóng nữa.
“Thiên hạ này đàn ông đâu chỉ có mỗi Thân Tống Hạo?” Cô nhàn nhạt mở miệng, cũng không nghĩ nữa, đám cưới của Thân Tống Hạo cô dâu chính là cô mà.
“Nhan nhi.” Tống Gia Minh có chút ngượng ngùng, không dám nhìn vào mắt cô, bất kể là có bao nhiêu đau thương xảy ra trên người, cô vĩnh viển vẫn là Hứa Hoan Nhan chưa từng thay đổi.
“Nhan nhi, em có nguyện ý tha thứ cho tôi không?” Anh ta khàn khàn mở miệng, hầu kết bởi vì khẩn trương mà chuyển động lên xuống phập phồng, Hứa Hoan Nhan nhìn anh ta hồi lâu, cố gắng thử xem đáy lòng mình còn chút nào xúc động không, một chút chua xót, một chút mất mát hoặc là một chút đồng tình, nhưng mà, không có gì cả, tận đáy lòng cô bình tỉnh không một gợn sóng, một chút để tâm đến anh ta cũng không có.
:Tống Gia Minh, anh đi đi.” Cô chuẩn bị đóng cửa, thế nhưng anh ta bỗng nhiên thò tay chặn ở khe cửa, ngăn cản cô đóng lại.
“Nhan nhi, tôi bây giờ chỉ còn hai bản tay trắng, em biết không?Tôi vốn không muốn, không muốn thấy em lạnh lùng, nhưng tôi biết rõ, trên đời này tất cả phụ nữ cũng chỉ có em, sẽ không vì tôi có tiền hay không có tiền mà yêu hoặc là không yêu tôi. Nhan nhi, cầu xin em, trở lại bên cạnh tôi có được không?”
Tống Gia Minh đau khổ cầu khẩn, giống như chó rơi xuống nước chỉ mong bắt được cây cỏ cứu mạng.
Hứa Hoan Nhan thở dài một hơi, thật thấp mở miệng: “Tống Gia Minh, anh yêu tôi sao?”
“Yêu, Hứa Hoan Nhan, tôi vẫn luôn yêu em.” Anh ta gật đầu liên tục, tưởng rằng cô bị anh làm cho cảm động sẽ tha thứ cho mình, mừng rỡ vui sướng nói.
Nhưng rồi cô chậm rãi mở miệng, âm thanh mang theo tia lạnh nhạt cùng châm chọc: “Anh đã yêu tôi, tại sao lúc anh có tiền lại không muốn qua lại với tôi, bây giờ nghèo túng,tinh thần sa sút, tất cả mọi người xoay lưng vứt bỏ anh, lại muốn cùng tôi chung hoạn nạn, cuộc sống khổ cực không hơn heo chó? Tống Gia Minh, mời nhớ cho, Hứa Hoan Nhan tôi và anh vỉnh viễn không thể nào trở lại nữa.”
Cô thật nhanh đẩy ngón tay anh ta ra, không chút do dự đóng lại cánh cửa thật mạnh, cô tuyệt không quay đầu lại, không quay đầu lại tha thứ cho người đã phản bội cô.
Tống Gia Minh giật mình, đứng ngây tại chổ, trong nháy mắt trông già đi… mười tuổi, anh ta lảo đảo xoay người, mặt nhăn nhúm cau lại, tờ báo từ trong túi áo anh ta rớt ra ngoài, lại bị gió cuốn đi, mở ra một trang, có thể nhìn thấy một hàng chử to, công ty trách nhiệm hữu hạn mua bán thực phẩm Tống thị, hôm qua đã tuyên bố phá sản, bị Trung Anh liên kết xí nghiệp LN thu mua….