Tôi không biết mình bị ngất bao lâu, chỉ khi cảm nhận được cả người bị ai đó kéo lê trên bãi cỏ tôi mới choàng tỉnh. Trên đầu truyền đến một cơn đau buốt, tôi nhíu mày lại sau đó từ từ mở mắt ra, khung cảnh xung quanh làm tôi như ch.ế.t lặng, tôi chẳng biết mình đang ở đâu, bốn bề rộng mênh ௱ôЛƓ toàn cây cỏ. Trước mắt còn một bóng đen cao lớn đang cầm hai chân tôi kéo đi, bên cạnh còn có thêm vài người đàn ông đi cùng.
Cả người tôi bắt đầu run lên cầm cập, trong tâm trí đang gào thét điên cuồng, tại sao tôi lại bị bắt tới đây, bọn họ có mục đích gì, muốn g.i.ế.t c.h.ế.t tôi, muốn h.i.ế.p dâm tôi hay là muốn bắt cóc tống tiền.
Tôi tự trách bản thân thật ngu ngốc, không xem xét, suy nghĩ kỹ nên mới lao đầu vào cái bẫy của bọn chúng giăng ra. Tôi đã bị đưa đến một nơi hoang vu xa lạ, vậy còn dì Mai và Như Hoa, không biết bọn họ có được an toàn không.
Tình hình nguy hiểm trước mắt tôi nghĩ không nên để bọn chúng biết tôi đã tỉnh, càng không nên phản kháng bởi nơi này xung quanh bốn bề hoang vu không có người qua lại, kêu gào cũng không ích gì, mà còn khiến tôi gặp rắc rối thêm.
Tôi giả vờ nhắm mắt lại rồi lắng tai nghe cuộc nói chuyện của bọn chúng:
_ Lôi nó vào trong công trường hoang kia, rồi bốn thằng bọn mày thay nhau làm, nhưng mà mỗi thằng chỉ được 1 hiệp thôi đấy, chứ ђàภђ ђạ đến sáng thì cô gái này không sống nổi đâu.
Nghe đến đây cả người tôi bất giác rét run, bọn chúng muốn h.i.ế.p dâm tập thể tôi? Tôi không biết đám người này là ai, càng chưa bao giờ gây thù hấn gì với những hạng người này vậy tại sao lại muốn làm nhục tôi. Một ngàn câu hỏi xoay quanh trí não tôi nhưng bây giờ không phải là lúc thắc mắc, không phải là lúc cần tìm ra đáp án mà bây giờ phải tìm cách để thoát thân.
Tôi bị lôi vào trong một công trường bị bỏ hoang, nơi đây gạch đá ngổn ngang, vậy nên một tên không còn kéo lê tôi đi nữa mà bắt đầu vác tôi lên vai hắn, sau đó hắn nở nụ cười khoái chí nói:
_ Đại ca, lần này vớ được món hời lớn rồi, một cô gái trẻ xinh đẹp, dáng dấp thì cuốn hút, bộ иgự¢ thì căng tròn đầy đặn, gái phố có khác, hàng thơm phức đại ca ạ, em mời đại ca chơi trước.
_ Hôm nay tao mệt, nhường cho bọn mày, nhớ làm nhanh lên đấy, đừng để sơ hở, con này nó là con gái đại gia Đình Nguyên, làm ăn không cẩn thận là chúng mày c.h.ế.t cả lũ đấy. Nên nhớ chỉ cần làm nhục nó là xong nhiệm vụ, đừng có hưng phấn quá kẻo làm hỏng chuyện.
_ Dạ dạ, em biết
Trên người tôi lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây vừa mỏng manh vừa hững hờ, chỉ một cái kéo nhẹ là cả thân thể bị phơi bày trước mặt bọn chúng, bộ dạng này của tôi càng làm bọn chúng thêm kích thích, một thằng không chịu nổi được nữa liền kéo tôi vào một căn phòng nhỏ, đặt tôi xuống nền xi măng, sau đó gấp gáp cởi hết quần áo trên người xuống rồi nằm đè lên thân thể tôi. Hắn như một con dã thú lâu ngày bị bỏ đói, hắn chồm lên người hôn hít khắp cơ thể tôi.
Cả người khẽ run lên, tôi cắn môi cố gắng chịu đựng, nhẫn nhịn để hắn xâm phạm, sau đó tôi lén lút mở mắt dáo dác nhìn xung quanh, mấy tên còn lại đang ở phía ngoài hút thuốc và nói chuyện phiếm, chỉ có mình tôi và tên dơ bẩn này ở trong phòng.
Nhìn quanh căn phòng một lượt tôi phát hiện có vài viên gạch đang ở rất gần tôi, chỉ cần tôi nhích người lên một chút là có thể với tới. Ở đây chẳng có ai có thể chạy đến giúp tôi được chỉ có tôi tự cứu lấy bản thân mình mà thôi, tôi không thể để lũ rác rưởi này lăng nhục, cưỡng gian tôi.
Tôi giả vờ cựa quậy mình rên lên một tiếng nhỏ, sau đó khẽ rướn người lên như thể đang phản ứng với động tác мơи тяớи của hắn khiến hắn càng thêm hưng phấn hơn, lựa lúc hắn đang chìm đắm trong khoái lạc, tôi đưa tay lên với lấy một viên gạch.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình bình tĩnh như lúc này, trong khi hắn còn đang nhấp nhổm trên người tôi, tôi không chút do dự cầm viên gạch nhắm thẳng vào gáy hắn mà ráng xuống.
Cả cơ thể người đàn ông ấy trong phút chốc bị cứng đờ lại, hắn ngẩng đầu định kêu lên, nhưng âm thanh chưa phát ra khỏi cổ họng thì hắn đã nằm bất động xuống dưới đất.
Tôi không có thời gian để chần chừ, tôi quan sát đám người ngoài kia, sau đó tìm một lối phía sau công trường để thoát thân. Tôi không biết nơi này là nơi nào nên cũng không thể nắm rõ đường đi nước bước, vậy nên tôi chỉ còn có thể đánh liều, thục mạng chạy thẳng, nhưng công trường này quả thật rất rộng lớn, tôi chạy mãi chạy mãi nhưng cũng không thể tìm thấy được đường ra, một tia sáng nhỏ nhoi thôi cũng không thể nhìn thấy.
Dường như bọn chúng đã phát hiện ra tôi đánh người rồi bỏ trốn, ở phía xa xa tôi thấy ánh sáng của chiếc đèn pin chiếu rọi xung quanh, bước chân người chạy dồn dập càng lúc càng gần cùng với những câu chửi thề vô cùng tục tĩu:
_ M.ẹ kiếp, đêm nay chúng mày mà bắt được con đ.ĩ ấy tao cho chúng mày c.h.ơ.i ch.ế.t mẹ nó đi, dám làm hỏng việc của ông. Nó chắc chưa chạy xa được đâu, mau mau tập trung tìm kiếm đi.
Nghe thấy lời nói ấy, tôi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, bọn chúng càng lúc càng tiến về phía tôi, nếu bây giờ tôi vùng lên chạy thì chúng nó sẽ phát hiện ra ngay nhưng nếu tôi cứ ngồi yên ở đây thì chắc chắn tôi sẽ c.h.ế.t, bởi tôi đả trọng thương người của bọn chúng nên bọn chúng sẽ không tha cho tôi đâu.
Tôi siết chặt bàn tay, sau đó tiếp tục chạy tiến về con đường phía trước. Bọn chúng nghe thấy tiếng động liền phát hiện ra tôi, bọn chúng bắt đầu tức tốc đuổi theo sát phía sau.
_ Nhìn thấy nó rồi, nó đang chạy về phía trước, mau mau đuổi theo….
Vì đây là công trường bị bỏ hoang nên ở dưới nền đất có vô số sỏi đá cùng những mảng bê tông vỡ, những mảnh vỡ đâm vào lòng bàn chân của tôi đến bật cả máu, dù rất đau đớn nhưng tôi vẫn bán sống bán c.h.ế.t chạy.
Trời tối lại không thông thuộc địa hình ở đây nên tôi không hề biết phía trước là vực, tôi chạy được một đoạn thì liền cảm thấy hẫng chân sau đó cả người lăn xuống vực, trong lúc hỗn loạn tôi cố sức cào tay xuống đất, muốn tóm lấy thứ gì đó để giữ tôi lại nhưng những gì tôi sờ được là bề mặt rêu xanh trơn trượt.
May là bề vực này không cao, nên tôi không bị thương nặng lắm, chỉ có chân bị va đập mạnh nên bị trật gân, tôi đau đớn nhăn mặt lại, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh xem bản thân bị rơi xuống đâu. Trong cái rủi lại có cái may, tôi không ngờ ngã xuống vực lại giúp tôi tìm thấy đường.
Phía trên đồi kia, bọn chúng vẫn liên tục lia đèn pin xuống phía dưới để tìm kiếm tôi, còn tôi nằm im xuống dưới vệ cỏ không dám nhúc nhích.
Tên đại ca nhổ bọt xuống phía dưới rồi tức tối vang lên:
_ Chỉ là một con đàn bà thành phố yếu ớt như thế mà chúng mày cũng không làm được cơm cháo gì, mà cả thằng c.h.ó Lãm kia nữa, tao đã dặn chơi phải để ý vào, thấy nó ngon quá đâm đầu vào húp, cuối cùng bị nó đập cho bất tỉnh nhất sự, m.ẹ k.i.ế.p một lũ ngu ngục.
_ Dạ thưa đại ca, thế bây giờ phải làm thế nào ạ, con bé kia rơi xuống vực chắc là ngất rồi, bây giờ xuống kiếm nó hay là mặc kệ rồi báo về bên kia là mình đã làm xong rồi.
_ Con bé kia gia thế khủng lắm nên thôi tao không muốn gặp rắc rối, kết thúc ở đây thôi, chút nữa mày báo về bên kia là đã làm xong, nhắc họ chuyển nốt tiền.
_ Dạ ok.
Biết bọn chúng không đuổi theo nữa, tôi khẽ thở phào, chỉ có điều lúc này tôi đang rất để tâm về những lời bọn chúng nói với nhau. Rõ ràng bọn chúng không có hận thù gì với tôi, bọn chúng làm việc này là do có người thuê, vậy ai là người hận tôi đến mức thuê bọn chúng làm nhục tôi, là Dì Mai hay Như Hoa, tôi cũng chẳng biết nữa, tôi chỉ biết trong tôi bây giờ đang rất thất vọng, vừa đau đớn vừa tủi nhục, dù là chưa bị tên kia xâm phạm đến vùng cấm nhưng những dấu vết hắn để trên người tôi thật quá sức giơ bẩn.
Sau một lúc chạy trốn, thể lực của tôi đã cạn kiệt, đôi chân bủn rủn vô lực lại cộng thêm bị trật gân nên tôi không thể đứng dậy được, tôi phải cố lết xuống đường, cầu cứu những chiếc ô tô đi qua đường.
Nhưng giữa đêm khuya khoắt, rất ít xe đi lại, mà tôi cũng không chắc mình có thể gặp được người tốt hay không, nhỡ xui rủi gặp tiếp phải kẻ xấu thì tôi coi như xong. Nhưng mà nghĩ lại thì bản thân tôi bây giờ có cái gì đâu để người ta có ý đồ cơ chứ, tôi e rằng có khi người ta nhìn thấy tôi còn mau chóng bỏ chạy vì trông tôi lúc này thân tàn ma dại đến thảm hại.
Đầu tóc bù xù, người dính toàn bùn đất lấm lém khắp cả, chân lại đi chân đất, có vài chiếc xe đi qua nhưng không có chiếc nào dám dừng lại cả, nhưng tôi vẫn cố kiên nhẫn, nếu tốt số ra tôi sẽ gặp được người tốt cho quá giang, bằng không thì tôi chỉ còn cách ngồi ở đây đến sáng.
Mỗi lần thấy có xe chạy qua tôi vừa vẫy tay vừa kêu cứu, nhưng những chiếc xe đó không những không dừng lại mà còn phóng như bay, chắc có lẽ bộ dạng này của tôi đã dọa cho họ sợ c.h.ế.t khi*p rồi.
Đang lúc tôi cảm thấy hết hy vọng thì bỗng nhiên một chiếc xe ô tô trắng bỗng phanh kít lại ngay chỗ tôi ngồi, ngay sau đó cửa xe mở được ra, một thân hình cao lớn vội vã bước xuống, trong đêm tối, ánh mắt ấy cực kỳ sắc lạnh, khuôn mặt đăm đăm rất khó coi.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn xe hắt vào tôi đã nhận ra anh, trong một giây mất kiểm soát tôi đã òa lên khóc nức nở. Còn anh như c.h.ế.t lặng nhìn tôi, cái nhìn như lịm đi trên khuôn mặt đẹp đẽ nhưng đầy nặng nề và phức tạp.
Anh nhanh chóng bế tôi lên xe, sau đó siết chặt thân thể tôi vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, sau đó anh đau đớn nói:
_ Tú Uyên….. anh xin lỗi, anh xin lỗi….
Tôi bây giờ không muốn nói điều gì cả, chỉ im lặng nằm trong lòng anh, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Nghĩ lại những điều tôi vừa trải qua, tôi bất giác rùng mình, nếu hôm nay tôi không đủ mạnh mẽ, không đủ can đảm thì cuộc đời tôi coi như xong rồi, cả cuộc đời sống trong nhục nhã sao tôi có thể chịu đựng được cơ chứ.
Nhất định, nhất định tôi sẽ tìm bằng được ra kẻ đã thuê người hãm hại tôi, tôi sẽ cho họ nếm trải đủ tất cả những gì tôi phải chịu đựng ngày hôm nay.
Bắc Vũ đưa tay lên vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt tôi, sau đó anh khẽ hỏi:
_ Tú Uyên, kể anh nghe, đã có chuyện gì xảy ra với em?
Tôi nuốt nỗi uất hận xuống rồi lắc đầu:
_ Giờ tôi mệt rồi, ngày mai tôi sẽ kể những gì tôi đã phải trải qua cho anh và cả người nhà của anh nghe.
Anh cúi xuống nhìn tôi, nhìn chằm chằm những vết thương trên cơ thể tôi, sau đó anh lên tiếng, giọng nói trầm ᴆục mang đầy sự tức giận:
_ Anh không biết em đã phải trải qua những điều kinh khủng gì, nhưng anh hứa với em anh sẽ tìm ra kẻ hãm hại em, sẽ bắt chúng nó phải trả giá.
Nghe những lời này tôi bất giác cười nhạt:
_ Nếu người hại tôi là người nhà anh thì sao….
Lời nói này của tôi đã khiến anh rơi vào trầm mặc, vài giây xong anh mới trả lời:
_ Những ai làm chuyện xấu thì đều phải trả giá….
Câu trả lời của anh thật khiến cho người ta cảm thấy hài lòng mà, có điều tôi không chắc anh có thể làm được như lời mình nói hay không, tôi bây giờ chẳng có thể tin ai được, chỉ có thể tin vào chính bản thân mình mà thôi.
Từ lúc lên xe cho đến bây giờ, tôi chỉ cuộn tròn trong lòng anh nên không hề hay biết trên xe ngoài tài xế và anh ra thì còn có hai người đang ngồi ở phía ghế sau nữa, chỉ khi người ngồi ở đó lên tiếng tôi mới chú ý tới, giọng nói của người này vô cùng quen thuộc nhưng cũng gần như xa lạ:
_ Ăn mặc hờ hững, hở hang thế kia thì chả trách….. Đàn ông làm gì có thằng nào chịu nổi trước thân thể quyến rũ, như mời gọi người ta ấy, thành ra như thế này là cũng tự mình, chẳng trách ai được.
Nghe thấy giọng nói này tôi liền bật dậy quay phắt người lại nhìn, thấy Tố Lan và Minh Nhật ngồi ở đó, cả người tôi như hóa đá, tôi không muốn ai trông thấy bộ dạng thê thảm này của tôi, nhất là hai người bọn họ, người mà tôi không ưa chút nào.
Tôi mím chặt môi không nói gì, chỉ có ánh mắt tôi giận dữ nhìn chằm chằm vào người đã phun ra câu nói độc địa ấy, ánh mắt của tôi như để cảnh cáo, nếu còn dám phun ra câu nào nữa tôi sẵn sàng cho cô ả đó vài cái bạt tai.
Còn Bắc Vũ dường như cũng không nghe lọt tai những lời cô ta nói, anh gầm lên:
_ Tố Lan im miệng….
Cô ta bị Bắc Vũ mắng nên khuôn mặt không còn dáng vẻ câng câng nữa, cô ta cúi mặt xuống, giọng phụng phịu:
_ Em nói sai sao.
Bắc Vũ đưa mắt liếc nhìn Tố Lan một cái, như thể nhắc nhở Tố Lan im lặng. Cô ta có vẻ rất sợ Bắc Vũ nên cũng không dám mở miệng nói thêm điều gì nữa, có điều lúc này lại đến Minh Nhật lên tiếng:
_ Em không hiểu gì về Tú Uyên thì đừng ăn nói linh tinh, Tú Uyên không phải là loại con gái như thế.
Tôi chẳng cần ai phải chứng minh cho sự trong sạch của tôi cả, nhất là anh ta, những lời nói lúc này của anh ta chỉ tổn làm không khí trong xe càng thêm nặng nề hơn mà thôi. Tố Lan nghe thấy Minh Nhật bênh tôi liền gào lên:
_ Sao, anh vẫn còn lưu luyến chị ta đúng không, sao anh dám bênh chị ta ngay trước mặt tôi hả…..
_ Anh chỉ nói sự thật mà thôi.
_ Sự thật cái con khỉ đấy, tôi vừa mới mất con xong mà anh đối xử tệ bạc như thế với tôi à…
Những tiếng gào thét chói tai của Tố Lan khiến tôi đau buốt đầu, tôi bịt tai lại để không phải nghe thấy cuộc cãi vã của đôi vợ chồng ấy nữa. Còn Bắc Vũ dường như cũng dần mất kiên nhẫn, ánh mắt anh tối sầm lại, anh nghiêm nghị nói:
_ Nếu hai người còn làm mất trật tự trên xe nữa thì tôi sẽ đuổi hai người xuống xe ngay lập tức.
Thái độ kiên định của Bắc Vũ khiến Tố Lan sợ hãi im bặt, chỉ còn tiếng thút thít ấm ức vang lên rất khẽ.
Bắc Vũ vẫn siết chặt tôi vào trong lòng, chưa một giây nào anh dám nới lỏng tay, hành động của anh lúc này như thể sợ tôi biến mất thì phải. Đến khi về đến nhà, anh cũng nhanh chóng bế tôi về phòng, đặt tôi trên giường, anh bảo:
_ Để anh chuẩn bị nước ấm và tinh dầu cho em ngâm mình.
Tôi khẽ gật đầu, chờ cho anh bước vào phòng tắm rồi tôi liền ngồi bật dậy, soi bản thân trong gương, ngoài những vết thương bị sỏi đá đâm thì trên иgự¢, trên bờ vai tôi dày đặc những vết đỏ hồng mà tên rác rưởi kia để lại . Cay đắng, nhục nhã, những giọt nước mắt uất hận tuôn rơi không ngừng.
Càng nhìn những dấu tích kia, lòng tôi càng thêm kích động, tôi ghê tởm sự ᴆụng chạm của gã đàn ông xa lạ kia, hai tay tôi điên cuồng chà mạnh vào da thịt để kỳ sạch những thứ nhơ nhớp trên người mình.
Lúc này Bắc Vũ từ trong phòng tắm ra, thấy tôi tự làm tổn thương chính mình anh lo lắng chạy lại giữ chặt hai bàn tay tôi, anh trấn an:
_ Tú Uyên em bình tĩnh lại đi, em đừng làm đau mình, tắm sạch xong rồi sẽ ổn thôi….
Nói rồi, anh bế tôi vào trong phòng tắm, đặt tôi vào bồn nước ấm anh đã chuẩn bị sẵn, sau đó anh ra bên ngoài, đóng cửa lại để cho tôi một khoảng riêng tư.
Tôi ngồi trong bồn tắm rất lâu, tôi lấy tất cả những chai xà bông đổ lên người, sau đó chà thật kỹ cơ thể, đến khi cả người đỏ ửng tôi mới chịu dừng lại.
Tắm xong tôi bước ra bên ngoài, lúc này tôi không nhìn thấy Bắc Vũ đâu cả, chỉ có Minh Nhật đang ngồi trên ghế, trên tay còn đang cầm lọ thuốc, nhìn thấy tôi anh ta vội bật dậy lo lắng:
_ Em ổn chứ Uyên, ngồi xuống đây anh bôi thuốc cho em…
Tôi lặng người nhìn anh ta, trong đáy mắt hằn lên những tia mệt mỏi:
_ Anh ra khỏi phòng tôi ngay, đừng mang phiền phức đến cho tôi nữa, chồng tôi nhìn thấy sẽ không hay đâu.
_ Em yên tâm, chồng em đi tắm rồi, để anh bôi thuốc cho em xong, anh sẽ đi ngay.
_ Tôi không cần, chút nữa chồng tôi sẽ bôi cho tôi….
_ Em còn ngại gì nữa hả Tú Uyên, anh với em đâu phải những người xa lạ gì, trên người em, còn chỗ nào anh chưa được nhìn thấy chứ, nào ϲởí áօ ra để anh bôi thuốc cho em….
Câu nói của Minh Nhật vừa dứt thì cánh cửa phòng đột ngột bật mở, Bắc Vũ bước vào, ánh mắt nồng đậm sát khí, anh túm cổ áo Minh Nhật rồi gầm lên:
_ Im miệng c.h.ó của mày lại rồi cút ngay ra khỏi đây….