Nửa Đời Một Mộng - Chương 17

Tác giả: Uyển Nguyệt

Minh Nhật nhướn mày nhìn Bắc Vũ, hai người đàn ông mắt đối mắt, ánh mắt ai cũng tràn ngập sát khí. Minh Nhật đứng lên trước một bước, giọng điệu ngang ngược đầy thách thức:
_ Đừng tưởng ở đây là trang trại của mày nên mày muốn nói gì thì nói, mày nghĩ tao muốn đến cái trang trại xa xôi, dột nát này của mày lắm à. Nếu không phải vì em gái mày cầu xin, năn nỉ tao thì tao không đời nào thèm bước chân đến cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu. Và mày cũng đừng quên tao là đại thiếu gia, nếu làm tao không vui tao sẽ san phẳng cái trang trại này của mày luôn đấy.
Những lời nói này của Minh Nhật nghe thật chướng tai, ngay cả bản thân tôi cũng không thể nghe lọt câu nào. Quay sang nhìn Bắc Vũ, biểu cảm gương mặt anh lúc này thật đáng sợ, trên trán anh ta nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đanh lại, không khó để nhận ra anh ta thật sự hận không thể g.i.ế.t c.h.ế.t tên cầm thú đang đứng ở trước mặt.
Mà gia thế của Minh Nhật không phải tầm thường, tôi sợ trong cơn nóng giận Bắc Vũ sẽ không kìm được bản thân mà ra tay đánh hắn, động đến con trai của ông chủ chuỗi khách sạn 5 sao thì chắc chắn Bắc Vũ sẽ gặp rắc rối lớn, vậy nên để ngăn hành động của Bắc Vũ, tôi nhanh chóng đứng xen giữa hai người bọn họ, tôi mệt mỏi nhìn Minh Nhật:
_ Đã đến đây xin hãy cư xử cho chuẩn mực, theo vai vế thì tôi đang là chị dâu của anh đấy. Anh tự tiện vào phòng của vợ chồng tôi, ăn nói hồ đồ, ngang ngược như vậy thì chồng tôi nói anh như thế là còn nhẹ nhàng chán. Tôi không cần biết gia thế nhà anh to đến mức nào, nhưng anh và vợ anh đã chọn về đây để nghỉ ngơi thì làm ơn hãy tôn trọng chủ nhà, Minh Nhật mà tôi từng quen không phải là người bất lịch sự và thô lỗ như thế này, tôi mong anh vẫn là Minh Nhật như ngày nào…..
Minh Nhật khẽ thở dài một tiếng, tôi cũng không ngờ câu nói đó của tôi lại có thể khiến anh ta thay đổi thái độ, anh ta đưa mắt nhìn tôi đầy ưu thương, sau đó quay mặt bước đi mà không nói thêm câu nào. Nhìn anh ta đi khuất khỏi cánh cửa phòng, tôi mới quay lại nhìn Bắc Vũ, khuôn mặt anh lúc này tĩnh lặng như hồ nước mùa thu. Anh ta đang suy nghĩ điều gì giờ này tôi cũng không muốn để ý đến nữa, tôi quá mệt mỏi rồi, tôi trở về giường rồi nằm xuống. Chiếc đệm êm ái, mềm mại tạo cho tôi cảm giác thật dễ chịu, lại cộng thêm bàn tay ai đó mơn man trên da thịt khiến những vết thương của tôi cũng được dịu đi phần nào.
Bắc Vũ giọng trầm trầm nói khẽ vào tai tôi:
_ Để anh bôi thuốc cho em.
Tôi ngoan ngoãn nằm im để anh bôi thuốc cho tôi, anh dùng bông thấm ít thuốc, sau đó nhẹ nhàng bôi lên những vết thương trên cơ thể tôi, vừa bôi anh vừa lo lắng hỏi:
_ Em có đau không.
_ Tôi chịu được...
Anh bôi thuốc lên những vết thương trên người cho tôi và cả những vết thương dưới lòng bàn chân, tôi không ngờ anh để ý đến cả những vết thương nhỏ ấy. Tôi nằm quay mặt về phía tường rồi nghẹn giọng:
_ Tôi may mắn đã chạy thoát được khỏi bọn chúng, tôi…… chưa bị bọn khốn ấy làm nhục….
Anh đặt lọ thuốc xuống rồi vòng tay ôm tôi, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi, hôn lên những vết thương trên người tôi, thanh âm không khắc chế được run lên nhè nhẹ:
_ Xin lỗi, xin lỗi đã để em phải gặp nguy hiểm rồi….
Trong căn phòng tĩnh lặng lờ mờ chút ánh sáng, từng động tác vuốt ve, мơи тяớи của anh đều in rõ trên bức tường. Khuôn mặt tôi bất giác nóng ran, hơi thở có chút không thông, tôi khẽ lên tiếng hỏi:
_ Anh định làm gì?
Bắc Vũ thản nhiên trả lời:
_ Anh chỉ muốn làm dịu vết thương của em thôi.
Tôi nở một nụ cười nhạt:
_ Động tác này của anh giống như đang khêu gợi, kích thích tôi thì đúng hơn.
Bắc Vũ bật cười, anh thẳng thắn hỏi:
_ Em thấy thế nào?
Tôi xoay người lại, đối diện với ánh mắt mong chờ của anh ta, tôi lạnh lùng đáp:
_ Chỉ thấy ghê tởm…..
Trước câu nói của tôi, ánh mắt anh có chút sững lại, nhưng rất nhanh khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười, anh ta thì thầm vào tai tôi:
_ Tôi là chồng em đấy, em ghê tởm cả chồng em cơ à.
_ Anh cũng có khác gì bọn khốn kia đâu, lợi dụng lúc tôi uống rượu say rồi đưa tôi lên giường, sau đó còn ép tôi cưới anh. Anh không những vừa ghê tởm mà còn vừa xảo quyệt nữa….
Khi nghe những lời nói này của tôi, bàn tay của anh đang siết chặt eo tôi bỗng nới lỏng, anh nằm ngửa, để tay lên trán sau đó nhìn lên trần nhà, tôi không biết anh đang suy nghĩ gì nhưng qua vài phút anh bỗng nhiên bật dậy, anh đắp chăn lên người cho tôi, ánh mắt vẫn rất ôn nhu:
_ Em ngủ đi….
Nói xong câu ấy, anh lặng lẽ rời khỏi phòng, thái độ này của anh ta là đang cảm thấy có lỗi với tôi hay là tận sâu thẳm trong đáy lòng anh ta còn suy nghĩ nào khác nữa tôi cũng chẳng thể đoán được, tôi chỉ biết giờ đây tôi rất mệt, tôi không muốn bận tâm về anh ta nữa mà nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc tôi thức dậy đã là buổi trưa, bên ngoài trời nắng chói chang chiếu vào căn phòng như muốn thiêu rụi mọi thứ. Tôi cởi bỏ lớp quần áo sau đó vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, tôi gột rửa tất cả mệt mỏi, tất cả khó chịu trong lòng, tất cả những thê thảm để trạng thái trở nên tốt nhất, tôi muốn cho người muốn hãm hại tôi phải tức điên khi nhìn thấy tôi vẫn xinh đẹp và an toàn trở về.
Tắm xong, tôi ngồi xuống bàn trang điểm, nhẹ nhàng bôi một lớp kem dưỡng, sau đó chọn một chiếc váy màu trắng bước xuống dưới nhà. Vừa vặn lúc này cả nhà đang cùng nhau ăn cơm trưa, Bắc Vũ thấy tôi từ trên phòng bước xuống liền đứng dậy, kéo một chiếc ghế bên cạnh anh ra rồi nói:
_ Em dậy rồi à, ngồi xuống đây ăn cơm cùng mọi người.
Tôi gật đầu ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người, bữa cơm ngày hôm nay không yên ắng, ảm đạm như thường ngày mà diễn ra rất vui vẻ bởi có mặt của hai vị khách quý. Như Hoa bình thường ít nói là thế vậy mà lúc này lại cùng Tố Lan nói chuyện không ngừng, khuấy đảo cả bầu không khí trong căn bếp vốn luôn tĩnh lặng.
Hai người bọn họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm xưa cũ, thỉnh thoảng còn nhắc đến cái tên Lam Lam như để chọc tức tôi nhưng tôi chẳng chút để tâm đến mấy câu chuyện của bọn họ. Tôi vẫn điềm nhiên ngồi ăn hết bát cơm, thỉnh thoảng Bắc Vũ còn gắp thức ăn cho tôi, tôi cũng vui vẻ đáp lại anh bằng cách gắp thức ăn cho anh, một màn tình tứ này của chúng tôi đốt mắt không ít người.
Ăn cơm xong, dì Mai đặt đĩa nho lên bàn mời mọi người tráng miệng, tôi hái một trái nho bỏ vào miệng rồi ngồi khoanh tay hết nhìn Như Hoa rồi nhìn sang dì Mai, ánh mắt dò xét của tôi khiến cho Như Hoa khó chịu ra mặt, nó hất mặt lên hỏi tôi:
_ Chị nhìn tôi vậy là có ý gì?
Tôi nở một nụ cười nhàn nhạt, tôi hỏi:
_ Đêm qua dì Mai và Như Hoa có biết tôi đã xảy ra chuyện gì không?
Dì Mai lắc đầu, còn Như Hoa vẫn khuôn mặt kênh kiệu ấy, nó nói:
_ Chị xảy ra chuyện gì cũng mặc xác chị, tôi không quan tâm.
Tôi nghiêng đầu nhìn Như Hoa, giọng điệu nghiêm nghị hơn:
_ Đêm qua lúc chị xảy ra chuyện, em và dì Mai đã ở đâu?
Như Hoa nhíu chặt mày lại:
_ Ở nhà chứ ở đâu, tôi què quặt thế này thì đi được đâu chứ.
Lúc này tôi bắt đầu dần mất kiên nhẫn, giọng nói của tôi gay gắt hơn:
_ Nói dối, tối hôm qua khi thấy có tiếng kêu cứu ngoài sân, chị đã xuống gọi em và dì Mai, không thấy hai người đâu, chị lo lắng vào phòng của hai người để tìm nhưng cả hai người đều không có ở trong phòng. Lúc đó vì tưởng em và dì Mai đang gặp nguy hiểm ở bên ngoài nên chị mới liều mình chạy ra, nhưng rốt cuộc thì sao đây, hóa ra người gặp nguy hiểm lại là chị. Liệu đây có phải cái bẫy do em và dì Mai làm ra hay không???
Như Hoa nghe những lời tôi nói liền tỏ vẻ không hiểu, nó đưa mắt nhìn dì Mai rồi lên tiếng hỏi:
_ Dì Mai, tối qua tôi không hề bước ra khỏi phòng đúng không?
Dì Mai gật đầu lia lịa:
_ Vâng, không chỉ tối qua mà mọi tối cô đều không ra khỏi phòng.
Tôi ngờ vực nhìn hai người bọn họ, sau đó tôi hỏi dì Mai:
_ Vậy còn dì, tối qua dì có ra bên ngoài không?
Trước câu hỏi dò xét của tôi, khuôn mặt dì Mai trở lên khó chịu, nhưng vì có Bắc Vũ ở đây nên dì không thể làm gì tôi, dì bất đắc dĩ trả lời:
_ Tối qua tôi ở bên phòng cô Như Hoa đến đêm mới về phòng mình.
Tôi nở một nụ cười lạnh lẽo rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ:
_ Nếu tối qua hai người luôn ở trong phòng của Như Hoa, vậy tại sao tối qua khi tôi bước vào phòng Như Hoa lại không thấy ai, rõ ràng hai người đang thông đồng nói dối tôi, điều này càng chứng tỏ rằng chuyện tối qua là do hai người làm…..
Nét mặt Như Hoa lúc này đã đỏ gay gắt, nó tức giận cầm ly nước cam trên bàn rồi thẳng tay hất vào mặt tôi, sau đó nó nghiến răng nói:
_ Chị đáng bị như vậy lắm, chị bị bắt cóc rồi bị làm nhục chẳng phải là tại ai cả mà là do chị, đó là cái nghiệp chướng mà chị phải gánh…...
Bị cả cốc nước cam hắt vào mặt, tôi tức giận mím chặt môi, bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm khẽ run lên. Nhưng dù trong lòng đang ngùn ngụt lửa giận thì bên ngoài tôi vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng, bởi tôi biết nếu bây giờ tôi giãy nảy, kêu gào lên thì chỉ làm trò cười cho bọn họ.
Hai người đàn ông đang có mặt trong bàn ăn chứng kiến một màn này liền đứng bật dậy, Minh Nhật vội vã cầm khăn lau mặt cho tôi, còn Bắc Vũ lúc này cũng không thể cưng chiều cô em gái nổi nữa, anh ta gằn lên:
_ Như Hoa, em làm vậy là hỗn láo lắm rồi đấy, xin lỗi chị dâu ngay…..
Bình thường chỉ cần thấy Bắc Vũ tức giận là Như Hoa sẽ im ngay, nhưng hôm nay gương mặt nó rất bất cần, nó chỉ thẳng tay vào mặt tôi rồi cay hận mà nói:
_ Anh không thấy chị ta đang vu khống cho em à, tính cách em từ trước đến nay như thế nào anh phải là người biết rõ chứ, tại sao anh không tin em, tại sao anh để chị ta chất vấn em. Anh bị chị ta bỏ bùa lên u mê rồi đúng không, anh quên những gì mà gia đình chị ta đã làm…….
Chưa chờ cho Như Hoa nói hết câu, Bắc Vũ đã gắt lên:
_ Như Hoa, im miệng……
Không khí trong bếp lúc này cực kỳ căng thẳng và nặng nề, đến độ không ai dám hít thở mạnh. Tố Lan thấy tình hình không được ổn liền đẩy xe lăn đưa Như Hoa về phòng, nhưng trước khi đi, Như Hoa nhìn thẳng vào tôi, nó quả quyết nói:
_ Như Hoa tôi từ trước đến giờ là con người sống ngay thẳng, nếu làm sai tôi sẽ nhận, tôi không phải hạng người dù bàn tay đã nhuốm đầy máu nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ là con người thánh thiện. Trong bóng tối g.i.ế.t người không ghê tay, ngoài ánh sáng thì lại đi làm từ thiện và được mọi người tung hô, ca ngợi, người nhìn thấu được hồng trần như tôi cảm thấy thật buồn nôn……
Từ những ngày đầu về đây, tôi có cảm giác Như Hoa luôn ẩn ý nói về tôi và cả gia đình của tôi, tôi không biết Như Hoa đã biết gì về gia đình tôi nhưng những lời nó nói tôi có nghĩ mãi cũng không thể hiểu được. Cái gì mà bàn tay nhuốm đầy máu, cái gì mà g.i.ế.t người chứ, tôi thiết nghĩ nó ở trong phòng nhiều nên đâm ra hoang tưởng rồi thì phải.
Tôi ngán ngẩm thở dài rồi đứng dậy, thế nhưng còn chưa kịp bước đi thì Minh Nhật đã giữ tôi lại, khuôn mặt anh ta lúc này thật sự rất nghiêm túc, anh ta nắm chặt tay tôi rồi khẽ nói:
_ Tú Uyên, anh cảm thấy ở trong ngôi nhà này không có ai tôn trọng em cả, em đường đường là một tiểu thư cao quý, tại sao phải nhịn nhục sống chung cùng với những hạng người này. Chưa nói đến chuyện ở đây em còn phải chịu nhiều nguy hiểm, anh thật không yên tâm chút nào. Hay là em bỏ nơi này đi, anh đưa em về Hà Nội, ở đó có ba mẹ, có anh, có cả bạn bè em, sẽ không có ai dám bắt nạt em cả, em nghĩ sao???
Tôi ngẩng mặt lên nhìn sâu vào đôi mắt đang mong chờ của Minh Nhật, ngữ khí kiên định:
_ Cuộc sống của tôi, tôi sẽ tự mình quyết định. Tôi và anh bây giờ đã đều có gia đình riêng, anh hãy dành sự quan tâm, lo lắng này cho vợ của anh thì hợp lý hơn đó, còn tôi đã có chồng tôi chăm sóc nên không cần đến anh phải bận tâm đâu ạ. Và anh cũng đừng có hy vọng điều gì ở tôi nữa, tôi và anh sẽ không bao giờ quay lại được như xưa nữa đâu, chuyện tình của chúng ta kết thúc lâu rồi, làm ơn đừng làm phiền đến cuộc sống hiện tại của tôi nữa.
Sự kiên định của tôi dường như cũng không làm cho Minh Nhật thôi ý định níu kéo, anh ta vẫn một mực nắm chặt tay tôi rồi nài nỉ:
_ Anh biết anh sai khi đã bỏ rơi em, hãy cho anh cơ hội để anh bảo vệ, chăm sóc em được không hả Tú Uyên…..
_ Anh bị đi.ê.n rồi…..
Lời nói của tôi vừa dứt cũng là lúc cả người tôi bị nhấc bổng lên, thân hình nhỏ bé của tôi nằm gọn trong lòng Bắc Vũ, tôi cũng phối hợp đưa tay lên ôm lấy cổ anh.
Bắc Vũ nhìn gương mặt đang đỏ như gấc của Minh Nhật, đôi mắt đen sắc sảo nheo lại lộ rõ vẻ tức giận:
_ Hãy về đúng vị trí của cậu, đừng vượt quá giới hạn, hãy chăm sóc tốt cho Tố Lan và làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Nếu một lần nữa cậu dám đến gần ve vãn vợ tôi, tôi sẽ không nể mặt cậu nữa đâu…..
Minh Nhật trợn mắt, nghiến răng bảo:
_ Mày thì làm gì được tao, mày dám động đến tao sao?
Khóe miệng Bắc Vũ nhếch lên một nụ cười lạnh:
_ Cứ thử đi rồi sẽ biết……
Dứt lời, Bắc Vũ bế tôi đi thẳng lên lầu, anh đưa tôi vào phòng tắm rồi khẽ nói:
_ Người em dính đầy nước cam rồi, em tắm đi, anh sẽ chờ em bên ngoài, anh có chuyện muốn nói.
Nhìn gương mặt căng thẳng của anh, trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, thấp thỏm. Tôi tắm thật nhanh rồi thay một chiếc váy khác, sau đó bước ra bên ngoài.
Bắc Vũ đang ngồi trên ghế chờ tôi, nhìn dáng vẻ trầm tư của anh, tôi không nhịn được liền hỏi:
_ Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Anh nhìn tôi khẽ gật đầu, anh kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh, sau đó nhẹ giọng nói:
_ Anh thay mặt Như Hoa xin lỗi em vì hành động lỗ mãng của nó. Nhưng anh cũng hiểu tại sao nó lại bị kích động như vậy, trong câu chuyện này em cũng có phần sai, em chưa có bằng chứng mà đã vội cho rằng Như Hoa hại em. Như Hoa nó là em gái anh, một tay anh chăm nó lớn nên anh rất hiểu tính cách của nó, con bé có thể độc mồm, độc miệng nhưng tuyệt đối nó chưa bao giờ làm hại đến ai cả. Anh tin Như Hoa nó không thuê người làm hại em.
Nghe những lời Bắc Vũ nói, tôi khẽ bật cười:
_ Anh tin em gái anh nhưng tôi thì không.
Bắc Vũ thở dài, anh đứng dậy, nét mặt nghiêm lại:
_ Trước khi mọi chuyện chưa được làm sáng tỏ thì em không nên nghi ngờ ai cả, anh sẽ sớm tìm ra đáp án cho em.
_ Tôi mong khi anh tìm ra được đáp án thì hãy nói sự thật cho tôi biết.
_ Đương nhiên rồi….
_ Còn nữa……. tôi muốn Tố Lan và chồng cô ta phải rời đi ngay ngày hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ ở đây nữa.
_ Chuyện này thì không được.
_ Vì Tố Lan là em gái của chị Lam Lam nên anh không lỡ đúng không? Nếu vậy thì em sẽ không làm khó anh nữa, tạm thời em sẽ chuyển ra khách sạn ở.
Tôi tưởng lần này cũng sẽ giống như lần trước, chỉ cần dùng cách này sẽ uy Hi*p được anh, nhưng không, anh không chút do dự nói:
_ Ừ, tuỳ em……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc