Cuộc gọi lúc nửa đêm của Như Hoa như tiếng sét đánh ngang tai tôi, giây phút này không khí như đông cứng lại, trong nháy mắt cực kỳ băng giá. Tôi như người mất trí lái xe như bay, không biết tôi đã vượt qua bao nhiêu chốt đèn đỏ, chỉ biết rằng tôi muốn về nhà nhanh nhất có thể.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, mắt trái giật giật liên hồi. Sau khi chiếc xe về đến nhà, tôi run rẩy bước xuống xe, trong không khí đã tràn ngập mùi m.a.ú tanh nồng nặc, vũng m.á.u chảy loang lổ trên nền đất, anh Dương cùng Bắc Vũ nằm dài dưới nền đất lạnh lẽo, trên người đầy những vết thương tích. Cảnh tượng trước mặt tôi lúc này còn tàn khốc hơn phim điện ảnh xã hội đen.
Sắc mặt tôi tái nhợt, tôi kinh hãi hét lên gọi tên hai người bọn họ, chân tay run rẩy lóng ngóng, tôi hết chạy đến nay người anh Dương rồi lại đến Bắc Vũ, đôi mắt Bắc Vũ nửa khép, nửa hở, bờ môi mệt mỏi hơi mấp máy, dường như anh rất muốn nói với tôi điều gì đó nhưng vì mất máu nhiều quá anh chỉ kịp gọi tên tôi rồi thi*p đi.
Từ xa xa có tiếng còi xe cấp cứu dội về, trong mắt tôi ánh lên sự hy vọng, tôi bảo với anh Dương và Bắc Vũ:
_ Xe cấp cứu tới rồi, hai người phải cố lên, hai người sẽ không c.h.ế.t đâu phải không???
Thế nhưng điều khiến tôi thất vọng lại chỉ có một chiếc xe cấp cứu đến, tôi như nổi điên chất vấn bọn họ:
_ Ở đây có hai người bị thương nhưng tại sao lại chỉ có một chiếc xe cứu thương, tại sao vậy???
Bác sĩ nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc nói:
_ Người gọi điện cho chúng tôi chỉ nói có một người bị thương, họ không hề nói là có hai người, vậy nên chúng tôi chỉ điều một chiếc xe cấp cứu đến. Nhưng cô hãy yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều một xe nữa tới.
Lúc này tôi như hiểu ra vấn đề, tôi nhìn Như Hoa đang ngồi bên cạnh Bắc Vũ, ánh mắt tràn ngập sát khí, tôi nghiến răng hỏi:
_ Là em đã gọi xe cứu thương phải không?
Khuôn mặt Như Hoa lạnh lẽo đầy mùi c.h.ế.t chóc, nó nghiến răng, trợn mắt thẳng thắn đáp lại:
_ Đúng thế, tôi mong anh trai của chị c.h.ế.t đi, thật đáng đời….
Câu nói của Như Hoa khiến tôi tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lửa giận như thiêu rụi Ⱡồ₦g иgự¢ tôi, tôi bước lên trước mặt Như Hoa, bàn tay nắm chặt giận đến run rẩy:
_ Ngày hôm nay chính các người đã dồn tôi đến bước đường cùng, vậy sau này cũng không cần phải nể nang gì nữa. Nếu ngày hôm nay anh tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ tống tất cả lũ các người vào tù, các người nói gia đình tôi ác, nhưng các người cũng tàn nhẫn không kém gì đâu...
Lời nói tôi vừa dứt cũng là lúc Bắc Vũ được đưa lên xe cấp cứu, tôi nóng ruột quay sang nói với bác sĩ:
_ Chờ xe cấp cứu tới sẽ không kịp nữa đâu, xin mọi người giúp đưa anh tôi lên xe của tôi, tôi sẽ chở anh tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ nhìn tôi có chút e ngại:
_ Nhưng tôi sợ….
Tôi gắt lên, ngắt lời bác sĩ:
_ Không nhưng gì cả, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Nói rồi, tôi chạy đến chỗ anh Dương, dùng hết sức lực của mình đưa anh lên xe, các nhân viên y tế có mặt ở đó thấy vậy cũng nhanh chóng tiến tới giúp tôi một tay, khi đã đặt anh nằm yên vị ở ghế sau, tôi run run nắm lấy bàn tay anh để truyền hơi ấm, nhưng tay anh vẫn cứ lạnh ngắt, càng lúc càng lạnh, cái lạnh ấy truyền sang tôi như thẩm thấu đến tận xương tủy.
Tôi khóc lên nức nở nói với anh:
_ Anh cố gắng một chút nữa thôi, em sẽ đưa anh đến bệnh viện...
Ban đầu chiếc xe của tôi đi sau xe sau cấp cứu, nhưng tôi liên tục nhấn chân ga tăng tốc độ, chẳng mấy chốc xe tôi đã vượt lên trước.
Tại bệnh viện, đèn trong phòng cấp cứu bật sáng, các nhân viên y tế dùng cáng nhanh chóng đẩy anh Dương vào, máu của anh vẫn không ngừng chảy, nhỏ từng giọt, từng giọt xuống sàn nhà bệnh viện.
Tôi thấp thỏm đứng bên ngoài phòng cấp cứu, tôi không ngừng cầu nguyện tuyệt đối không để cho anh xảy ra chuyện gì. Ruột gan tôi như có lửa đốt, tôi vừa đi đi lại lại vừa dán mắt vào cửa phòng cấp cứu, cách đó không xa, tôi còn nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ của Như Hoa vang lên khiến tôi càng thêm rối bời.
Phòng cấp cứu của anh Dương vẫn đóng cửa im lìm, còn phòng của Bắc Vũ cách đó không xa, tôi nghe thấy bước chân chạy rất vội vã, tiếng khóc Như Hoa các lúc càng lớn, từng tiếng, từng tiếng dội vào dây thần kinh của tôi.
Tôi rất muốn chạy đến bên đó xem tình hình của Bắc Vũ ra sao, nhưng anh Dương vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu, còn chưa biết thế nào, mà ở đây anh chỉ có mình tôi, vậy nên tôi không dám rời phòng cấp cứu lấy nửa bước.
Khoảng hơn một tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở, tôi nhanh chóng lao đến, nhìn bác sĩ lên tiếng:
_ Bác sĩ, anh trai tôi sao rồi?
_ Vết thương không nghiêm trọng lắm, chúng tôi đã xử lý và băng bó lại rồi, có điều ngón trỏ của anh trai cô đã bị chặt đứt, không thể nối lại được.
Nghe đến đây, sắc mặt tôi tái mét, hai chân mềm nhũn không đứng vững, tôi lo lắng hỏi bác sĩ:
_ Vậy ngón tay trỏ của anh tôi giờ phải làm sao?
_ Chỉ còn cách đeo ngón giả mà thôi.
Bác sĩ nói xong thì liền đi luôn, bỏ lại tôi đứng thẫn thờ như người mất hồn. Tôi không rõ giữa anh Dương và Bắc Vũ đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến cớ sự này, nhưng chắc chắn một điều anh Dương đã phát hiện ra chuyện Bắc Vũ lấy tôi là để trả thù, vì cái ngày tôi ra Hà Nội, anh Dương đã nhìn thấy tấm ảnh của chị Lam Lam rơi ra từ túi áo Bắc Vũ, chính vì vậy mà ngày hôm đó sắc mặt của anh đã tái đi, thái độ cũng khác với thường ngày.
Hóa ra bố tôi và anh Dương lại là những con người đáng sợ như vậy, vẻ ngoài nho nhã, tử tế chỉ là lớp vỏ bọc mà họ đã dùng tiền để tạo ra. Ngày hôm nay, anh mất một ngón tay trỏ cũng là để trả giá cho những việc anh đã gây ra, dù chưa là gì so với chuyện anh đã làm với gia đình Bắc Vũ nhưng chí ít thì đây cũng là bài học cho anh nhận ra lỗi lầm của mình.
Từ trong phòng cấp cứu , anh Dương được đưa về phòng hồi sức để nghỉ ngơi. Có lẽ vì tác dụng của thuốc gây mê mà anh vẫn chưa thể tỉnh dậy. Lúc này khi đã yên tâm về anh, tôi liền vội vàng chạy đến phòng cấp cứu của Bắc Vũ.
Dì Mai đứng tựa lưng vào tường khuôn mặt mệt mỏi như người mất hồn, còn Như Hoa giờ này không còn gào khóc nữa, con bé cúi gằm mặt nhìn chằm chằm xuống nền nhà, luôn miệng lẩm bẩm như một người mất trí:
_ Anh trai của em, anh sẽ không sao đâu, anh còn phải sống để chăm sóc em nữa mà, anh trai của em phải mạnh mẽ lên….
………
_ Em muốn được anh trai cõng em trên lưng, em muốn được anh trai dỗ dành mỗi khi em giận dỗi, em muốn được nhìn thấy anh trai em cười….
……….
_ Anh trai là người em thương nhất cuộc đời, em xin lỗi vì đã không nghe lời anh, xin lỗi vì đã phá hỏng chuyện của anh để anh ra nông nỗi này, đều là tại em hết….. Anh mà có làm sao thì em sẽ đi theo anh, anh em mình cùng nhau đi tìm chị Lam Lam…..
Tôi nhìn Như Hoa mà không khỏi đau xót, tôi phải đưa tay lên bịt miệng để ngăn tiếng nấc phát ra ngoài, tôi đi tới bên cạnh dì Mai, lo lắng hỏi:
_ Bắc Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi hả dì?
Dì Mai ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn tôi, ánh mắt ghét bỏ lộ rõ, dì đẩy mạnh người tôi một cái rồi tức giận nói:
_ Cô cút đi, biến đi càng xa cậu ấy càng tốt, gia đình cô chỉ toàn mang đến cho cậu ấy đau thương thôi, gia đình cô ác lắm, ác với cậu ấy quá…..
Đối với tôi bây giờ chẳng còn tâm trí đâu mà hơn thua với người khác, dì ấy muốn chửi tôi thế nào cũng được, muốn mắng nhiếc tôi ra sao thì mắng, tôi cũng không đối đáp lại, cũng không phản kháng, tôi nhất định chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi:
_ Bắc Vũ sao rồi, xin dì hãy nói cho tôi biết.
Sự lì lợm của tôi cuối cùng cũng khiến dì ấy mở miệng, nhưng trong lời nói vẫn đầy cay nghiệt:
_ Vì vết thương quá nghiêm trọng nên cậu Vũ mất rất nhiều máu, bây giờ cần phải truyền máu gấp nhưng nhóm máu của cậu ấy là nhóm máu hiếm, nhóm máu ấy trong ngân hàng máu của bệnh viện không còn, mà Như Hoa cũng không cùng nhóm máu với cậu ấy, nếu trong vòng vài tiếng nữa không được truyền máu, cậu ấy e là không cứu được.
Nghe xong lời nói này, cả người tôi run rẩy mãnh liệt, tôi tóm tay dì Mai, giọng nói gấp gáp:
_ Bắc Vũ…. Bắc vũ nhóm máu gì?
_ Nhóm máu AB
Mắt tôi như lóe sáng khi nghe thấy câu trả lời của dì Mai, tôi kêu lên:
_ Tôi nhóm máu AB, hãy lấy máu của tôi.
Tôi gấp rút đi tìm bác sĩ, tôi khẩn khoản:
_ Mau hãy lấy máu của tôi, tôi cùng nhóm máu với anh ấy.
Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt như tìm được niềm hy vọng, bác sĩ hỏi lại:
_ Cô nhóm máu AB.
_ Vâng, xin hãy lấy máu của tôi….
_ Cô cứ bình tĩnh, trước khi truyền máu chúng tôi phải xét nghiệm sàng lọc trước đã.
_ Được được, hãy làm đi ạ.
Sau khi xét nghiệm sàng lọc máu xong, tôi có đầy đủ điều kiện để có thể truyền máu. Vì Bắc Vũ bị mất nhiều máu nên phải cần bốn bịch máu mới đủ, sau khi đã lấy đủ lượng máu, bác sĩ căn dặn tôi phải ăn uống đầy đủ để cơ thể nhanh hồi phục, tôi chỉ gật gật đầu cho qua chuyện vì lúc này tâm trí của tôi đã dồn hết về một người.
Đứng trước cửa phòng cấp cứu, tôi đứng dựa đầu vào bức tường, hai tay đan chặt vào nhau, vì quá mức lo lắng mà móng tay tôi đã ghim chặt vào tay đến mức bật máu mà tôi không hay biết.
Dù biết rằng đã có máu của tôi thì anh ấy sẽ ổn thôi , tôi hy vọng Bắc Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Tôi tin BẮC Vũ, tôi tin anh ấy sẽ vượt qua, bởi anh ấy còn phải sống để lo cho Như Hoa, anh ấy còn phải sống để trở thành một nhà nghiên cứu rượu tài ba.
Tuy đã cố gắng an ủi bản thân là thế nhưng tôi vẫn không thể nào loại bỏ được nỗi sợ, sự lo lắng trong lòng mình. Chỉ cần đèn phòng cấp cứu chưa tắt , chỉ cần bác sĩ chưa nói rằng Bắc Vũ đã qua cơn nguy hiểm thì tôi vẫn chưa thể yên lòng.
Ngày hôm đó, cái ngày mà tôi biết sự thật, tôi đã hành xử rất gay gắt, bởi chẳng ai có thể chịu được sự lừa dối, hơn nữa sự lừa dối ấy lại còn có tính toán, có sắp đặt. Nhưng suy cho cùng thì Bắc Vũ vừa đáng thương lại vừa đáng trách, anh ấy dùng tôi làm nước cờ cho anh ta là sai, nhưng tôi hiểu sự uất hận trong lòng anh ta đối với gia đình tôi. Những nỗi đau, nỗi mất mát anh ấy phải chịu thật không dễ dàng chút nào, nếu vào tôi, với tính cách của tôi thì chắc chắn tôi cũng sẽ trả thù cho tới cùng.
Chỉ sau một đêm chúng tôi đã thành kẻ thù của nhau, vết rạn nứt này sẽ không bao giờ có thể hàn gắn được.
Sau mấy tiếng thì cuối cùng phòng cấp cứu cũng bật mở. vị bác sĩ bước ra, không nhanh không chậm tháo khẩu trang xuống, bác sĩ gọi người nhà đến nói:
_ Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, hiện tại vẫn đang truyền máu, người nhà có thể vào thăm.
Nghe được câu nói này của bác sĩ, cả người tôi thở phào nhẹ nhõm, dì Mai và Như Hoa vào thăm anh, còn tôi chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào, sắc mặt anh tái nhợt yếu ớt, mới qua một đêm thôi mà dường như anh đã gầy đi rất nhiều. Tôi có chút xót xa nhưng cũng không thể làm gì thêm được, anh đã qua cơn nguy hiểm tôi cũng đã có thể yên lòng được rồi.
Tôi trở về phòng hồi sức, anh Dương vẫn chưa tỉnh lại, tôi ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn bàn tay đã bị mất một ngón của anh, tôi chỉ biết thở dài, tôi không biết sau khi anh tỉnh dậy, biết mình mất đi một ngón tay thì sẽ thế nào? Chắc chắn anh và cả bố tôi sẽ không tha cho Bắc Vũ đâu, chuyện này khiến tôi thật sự thấy mệt mỏi và đau đầu, dù tôi ghét Bắc Vũ nhưng tận trong tâm tôi không muốn anh xảy ra chuyện gì nữa, không muốn anh bị tổn thương nữa. Nếu có thể tôi mong anh buông bỏ thù hận, bình bình, an an mà sống, bởi với thế lực của anh sẽ không bao giờ đấu lại được anh Dương và bố tôi, tôi sợ rằng nếu anh cứ cố chấp thì sẽ có kết cục như chị Lam Lam.
Có lẽ vì hiến máu cho Bắc Vũ mà cơ thể tôi lúc này như cạn kiệt sức lực, tôi mệt mỏi gục xuống giường bệnh nằm thi*p đi, cho đến khi có một cánh tay chạm vào vai tôi, tôi mới giật mình thức giấc. Anh Dương đã tỉnh dậy từ lúc nào đang nhìn tôi chăm chăm, còn cánh tay chạm vào vai tôi vừa nãy là của một y tá, chị y tá đánh thức tôi dậy rồi nhỏ nhẹ nói:
_ Đến giờ chúng tôi truyền thuốc cho bệnh nhân rồi, xin mời người nhà ra ngoài ạ.
Tôi gật đầu rồi đứng dậy, trước khi ra ngoài, tôi nhìn anh Dương rồi hỏi han:
_ Anh thấy trong người thế nào, có thấy đau ở đâu không?
Anh Dương nở một nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt:
_ Anh ổn, em cứ yên tâm ra ngoài đi.
Tôi nhìn anh một lát rồi mới bước ra ngoài, nhưng chưa đầy mười phút sau, tôi thấy chị y tá từ trong phòng anh chạy ra, chị hốt hoảng chạy đi tìm bác sĩ, nhìn thấy thái độ gấp gáp của chị y tá, tôi đoán có chuyện không lành xảy ra, tôi vội vã chạy vào phòng, một màn trước mắt khiến tôi không khỏi sững sờ.
Anh Dương giận dữ giật dây truyền nước ra khỏi ven của mình, sau đó điên cuồng đập hết đồ đạc, máy móc có ở trong phòng, vừa đọc anh vừa hét lên:
_ Ngón tay của tôi đâu, ngón tay của tôi đâu rồi, bác sĩ đâu, bác sĩ đâu….
Tôi sợ hãi chạy vào ôm anh, ngăn không cho anh đập phá đồ thêm nữa. Cũng may lúc này bác sĩ đã đến kịp thời, tiêm vào người anh liều thuốc an thần, khi ấy anh mới bớt náo loạn.
Vì vết thương của anh không nặng lắm nên rất nhanh hồi phục, nhưng việc mất ngón tay vẫn khiến anh bị ám ảnh suốt, dù tôi có an ủi, khuyên nhủ anh thế nào anh cũng đều bỏ ngoài tai. Nhiều khi kích động anh còn định đi kiếm Bắc Vũ để tính sổ nhưng may mà tôi ngăn cản kịp thời. Tôi cũng đã gọi điện cho bố tôi kể lại chuyện xảy ra giữa anh Dương và Bắc Vũ, nhưng tôi chỉ nói họ đánh nhau thôi chứ không nhắc gì đến chuyện hận thù, tôi biết kiểu gì anh Dương cũng sẽ nói cho bố tôi biết nên tôi lười nói, lười muốn nhắc đến. Bố tôi nghe xong chuyện đã rất giận dữ, ông bảo phải sớm đưa anh Dương về Hà Nội chữa trị.
Vài ngày sau đó anh đã khỏe, tôi và anh cùng bay về Hà Nội, trước khi đi, tôi có lén đến phòng bệnh, nơi Bắc Vũ đang nằm ở đó, cũng như lần trước, tôi chỉ dám nhìn anh qua cánh cửa, thấy anh đã ngồi dậy ăn được cháo, tôi cảm thấy yên tâm để đi rồi.
Chuyến bay về Hà Nội lần này lòng tôi tràn ngập nặng nề, tôi không ngừng thở dài, trong lòng thấp thỏm không thôi. Về đến Hà Nội, bố tôi đích thân đến đón, tuy là ba bố con lâu ngày mới gặp lại nhau nhưng dường như chúng tôi chẳng có chuyện gì nói với nhau cả, kể cả một lời hỏi han cũng khó có thể mở lời. Không khí trong xe khiến tôi cảm thấy thật ngột ngạt, tôi mở kính xe, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài.
Về đến nhà, vì không muốn nói chuyện với ai, vì muốn trốn tránh nên tôi xin phép lên phòng nghỉ ngơi. Bố tôi gật đầu, sau đó bảo:
_ Được con mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, bố sẽ nói chuyện với con sau.
Nói với tôi xong, bố quay sang anh Dương, giọng điệu không còn ôn nhu nữa mà thay vào đó bằng giọng điệu hà khắc:
_ Vào phòng làm việc của bố.
Tôi giả bộ như không nghe thấy gì liền đi lên phòng, nhưng khi bố tôi và anh Dương vào phòng làm việc của bố, tôi đã nhẹ nhàng lẻn ra khỏi phòng mình rồi đứng sát vào cánh cửa phòng làm việc của bố để nghe lén cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
Dường như tôi đã bỏ lỡ mất phần đầu câu chuyện rồi thì phải, tôi không biết hai người bọn họ trước đó đã nói gì với nhau, vì lúc này tôi chỉ nghe thấy tiếng tay bố tôi đập tay xuống bàn, sau đó giọng bố tôi vang lên:
_ Nhất định phải nhân cơ hội này để tống nó vào tù...