Trời vừa rạng sáng,Đỗ Thiên Hải uống say như ૮ɦếƭ, bị hai người nào đó nâng vào nhà cửa.
“Xin lỗi a, chị dâu, chúng tôi cũng có khuyên hắn uống ít một chút, nhưng là hắn hôm nay thật giống như xảy ra chuyện không vui, khuyên cũng khuyên không nghe.” Trong đó một người bạn thay hắn xin tha thứ, sợ chọc bạn tốt tức giận.
“Cám ơn các anh trễ như vậy còn anh ấy trở về.” Cô hướng hai người nói cám ơn, trong lòng biết vì nguyên nhân gì chồng mình uống rượu say.
“Đừng khách khí, anh ấy giao cho chị dâu, chúng ta đi trước.”
Đông Ánh Thần đưa bọn họ ra cửa, lại trở về phòng khách, nhìn người đàn ông nằm trên ghế sôpha.
Đây là lần đầu tiên Đông Ánh Thần nhìn thấy hắn uống thành như vậy, cả người tê liệt ngã xuống ở trên ghế sôpha, dường như say đến bất tỉnh nhân sự, thật giống như tất cả rượu đều bị hắn uống hết, xem ra hắn là thật rất để ý người khác nhắc tới vị hôn thê đã qua đời.
“Nhìn anh như vậy, em không so đo với anh.” Cô cầm lấy khăn lông ướt tới thay hắn lau mặt,lau tay, không nhịn được phát chút ít bực tức. Vốn đang cảm giác mình bị chửi được có chút buồn bực, dù sao cô cũng không phải là cố ý muốn nhắc tới chuyện thương tâm của hắn, hắn cần gì như vậy đối với cô giận dữ như thế, hại cô bữa ăn tối thấy không ngon.
Bất quá thấy hắn uống đến say mèm, khẳng định nhận chịu nhiều đau đớn, so sánh với cô còn khó chịu hơn nên hờn dỗi trong lòng cô cũng tan thành mây khói.
Một lát sau, cô mang tấm chăn đắp lên người hắn, tránh cho hắn cảm lạnh.
Không có biện pháp, hắn say thành như vậy, kéo cũng bất động, tối nay chỉ có thể để cho hắn ngủ một đêm trên ghế sôpha.
“Tại sao đối với anh như vậy. . . . . .” Cô đang muốn rời đi, đột nhiên nghe giọng hắn khàn khàn lẩm bẩm.
Cô đứng ở bên ghế sa lon, nhìn thật giống như ở nằm mộng, vẻ mặt thống khổ gào lên: “Tiểu Mẫn. . . . . . em gạt anh. . . . . . Không cho phép đi. . . . . .”
Tiểu Mẫn? Hình như là tên của cô ta. . . . . . Là vị hôn thê của hắn sao?
Đông Ánh Thần không khỏi phỏng đoán, tầm mắt chuyển qua cổ của hắn .Mặc dù biết làm như vậy đối với người “say” không tốt, nhưng cô bị lòng hiếu kỳ điều khiển, cô đưa tay dò hướng xem sợ dây chuyền kia, lật qua nhìn. . . . . .
Quả nhiên trên có khắc”Mẫn” Anh văn ghép vần, chắc là bốn năm trước, cho nên trong miệng hắn “Tiểu Mẫn” chính là vị hôn thê không sai.
“Không thể. . . . . . Tiểu Mẫn. . . . . .” Phảng phất cảm giác được trước иgự¢ nhiệt độ.Đỗ Thiên Hải nắm chặc tay Đông Ánh Thần không buông ra, mạnh đến nỗi cô phải buông sợi dây chuyền kia ra.
Cô nhìn hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, không hiểu được hắn hắn thấy ác mộng đáng sợ như thế nào, nhưng giờ phút này lòng của cô cũng giống như hắn khẽ lay động không khỏi níu chặt, thật giống như lây nhiễm giấc mộng sầu bi của hắn. . . . . .
“Anh còn rất yêu cô ấy phải không. . . . . .” Cô xoa lên lông mày của hắn,thầm hỏi, không nghĩ tới người đàn ông này đối với ૮ɦếƭ lại có vết thương sâu như vậy, chuyện cách nhiều năm còn thấy ở trong mơ,cô nhìn ra được hắn đối với người con gái kia tình sâu vô cùng.
Thì ra là, này cá tính hhào phóng, bướng bỉnh của Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), trong xương thật ra là khó quên tình cũ! Bình thường luôn thấy dáng vẻ bất cần đời, còn tưởng rằng hắn đối với chuyện tình cảm không để ý, không nghĩ tới đa tình chẳng qua là giả bộ không quan tâm, trong lòng của hắn lại cất giấu một”Bí mật tình nhân” .
“Tiểu Mẫn. . . . . .” Hắn khẽ gọi đối với tình cảm chân thành là không bỏ, tất cả bi thương phản ứng lông mày nhíu lại, rượu cồn cũng tê dại không làm hắn đau khổ cầm chặc tay cô, hại trong lòng của cô cũng giống như đau.
Không biết tại sao, nhìn hắn buồn bực dáng vẻ không vui, Đông Ánh Thần cảm thấy so với đối mặt hắn gầm thét giận dữ còn khó chịu hơn, hình như là đối với hắn mất đi tình cảm chân thành đau đớn cảm thấy thương tiếc, lại chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn hắn đau khổ, không thể một tay kéo hắn ra khỏi ác mộng này, an ủi hắn.
Lần đầu tiên, cô phát hiện người đàn ông này cũng có lúc yếu ớt như thế, mà đều duy nhất cô có thể làm là đứng như vậy để cho hắn nắm tay, nghe hắn đứt quãng gọi tên người yêu, hy vọng hắn có thể nhanh thóat khỏi cảnh ђàภђ ђạ trong mơ. . . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua,cô không biết mình ngồi ở bên ghế sôpha bao lâu, chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng trống rỗng, mí mắt càng lúc càng nặng, cổ cũng càng lúc càng mỏi. . . . . . Không bao lâu,cô nằm ở bên cạnh hắn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.