Ôsin, Lại Trốn Việc Nữa À! Chuyên Gia Tư Vấn Tình Yêu Của Tôi? - Chương 05

Tác giả: Bolide Blue

Nó ngước đôi mắt to tròn của mình lên, là 1 cậu con trai trạc tuổi nó, dáng người cao, gương mặt anh tuấn, cậu nhìn "Con vật kì lạ" trước mặt mình.
- Xin lỗi....Chỗ này...là..._Cậu ngập ngừng khi vô tình nhìn lướt qua cái xích nó đang đeo trên cổ rồi nhìn đến 2 đầu gối trầy xước của nó:- Cô đang bị thương?
-....
- Để tôi giúp cô..._Vừa nói, cậu cố tháo cái xích cổ
- Đừng! Đừng tháo! Cậu chủ tôi không cho..._Nó gạt tay cậu ra nhưng nó càng vùng vẫy, cậu càng sấn tới, ngang bướng:- Máu từ cổ rỉ ra này...không đau à?
- Không
- Vậy sao lại run?
-....
Cậu mím môi cười rồi bắt đầu tháo cái xích, quay sang ông An_ quản gia nhà cậu:- Ông lấy giúp tôi bộ sơ cứu.
Cái xích cổ đã được tháo ra, một thoáng đã xong, công việc vệ sinh vết thương cho nó cũng đã hoàn tất. Cậu nhìn vào 2 đầu gối, cái cổ đã được băng lại tỉ mỉ và nhìn đến đôi bàn tay run rẩy đang siết chặt vào nhau.
- Đã hết đau chưa?_Cậu dịu dàng nhìn nó
- R..ồi
- Sao lúc nãy bảo không đau?
-.....
Nhìn bộ dạng lúng túng của nó trông thật đáng yêu.:-Ahaha...
- Cậu cười gì vậy?
- Không có gì. Mà...cô bé tên gì?
Nó ấp úng nhìn cái xích cổ...:- Tôi...tên Milu. Cứ gọi tôi là Lu_Ừ thì bởi đó là cái tên cậu chủ đặt cho nó mà
- Tên nghe dễ thương đấy
Nó nhìn cậu mang vẻ hồn nhiên:- Th...thật không?
- Ừ! Cô bé không nghe thấy à? Mà...cô bé mấy tuổi?
- Tôi 16 tuổi
- Bằng nhau rồi! Nhưng nhìn cô bé giống 13 tuổi hơn đấy!
- Sao vậy?_Nó nghiêng đầu thắc mắc
- Nhìn cô bé nhỏ con mà lùn quá
- Haha_Nó cười ngây ngô
-....Nhưng tại sao...cô bé lại có cái xích chó đó vậy?
- Cậu chủ bắt tôi đeo vào cổ rồi dẫn đi dạo
- Sao ác vậy?
- Nhưng cậu ấy...không tệ đến thế đâu. Có lẽ, do cậu cô đơn và dường như khó chịu vì những con người lố bịch chỉ biết tâng bốc nên cậu ấy...mới có những suy nghĩ đó. Cố ý làm hại và chơi đùa với người khác...làm cho người khác nghĩ rằng mình là một con người ác độc nhưng thật ra...
Dường như trong một khoảnh khắc nào đó...nụ cười nhạt của nó như chỉ thoáng qua nhưng sâu trong đôi mắt ấy lại có một điểm nhấn sâu sắc, nụ cười mang ý nghĩa thầm kín và chỉ chốc lát nó biến mất dạng...theo làn gió phớt qua đôi má ửng hồng, âm thanh xào xạc của những vạt lá xanh cọ vào nhau, tiếng gió vi vu thì thầm vào tai như tiếng sáo trong veo...Cậu nhìn nó hướng mắt về nơi xa xăm nào đó...
- Đến giờ tôi phải về rồi...hôm nay cám ơn cậu nhiều lắm
Cậu chưa kịp hé lời tạm biệt, cái bóng nó đã mờ dần sau màn nắng chiều này rồi. Vô tình!? Cậu nhìn thấy hắn!? Đồng nghĩa với việc cậu gặp lại đối thủ năm xưa cạnh tranh quyền lực và không ngờ...đó lại là cậu chủ của Lu_Cô bé ấy
Cậu thừ người một lúc...:- Ông An
- Thưa cậu chủ
- Hãy cho người theo dõi và hãy tìm thêm nhiều thông tin về cô ấy. Sẵn tiện...hãy sắp xếp thời gian một cách "Tình cờ kín đáo" để tôi có thể gặp cô ấy. Khi nhà họ Vương đến đây thì chắc cổ sẽ đi theo
- Vâng
Phong diện bộ quần áo quý tộc khá ấn tượng do Lu chuẩn bị (Vì Lu là Osin riêng cho Hắn ta thôi mà)
- Xong rồi, bây giờ chị...
Lu cứ tưởng sẽ được cậu chủ của mình cho nó đi dự buổi tiệc trà, nó hớn hở:- Chị đồng ý!!
- Ở nhà, giặt đồ, rửa chén, nấu ăn, lau dọn nhà cửa...Chị đồng ý gì? Chị tưởng tôi sẽ cho con quê mùa như chị đi dự buổi tiệc trà lớn đầy sang trọng để chị có thể làm nhục mặt cả gia tộc tôi à?
[Bốp]
- Aya! Đau! Sao lại cốc vào đầu con?_Hắn la toáng lên
Mẹ Phong làm lơ hắn ta rồi quay sang con Lu với vẻ mặt đầy hào hứng:- Dì rất vinh dự, sẽ rất vui nếu con đi cùng!
- Bà chằng lửa!!_Hắn gọi
Mẹ Phong lại quăng một trái "Bơ" vào mặt hắn ta không thèm dòm ngó tới "Cậu chủ" danh giá (À không, Đanh đá thì đúng hơn)
- Bây giờ thì con vào phòng..._Rồi bà quay sang 2 cô hầu:- Hai người chuẩn bị cho con bé...
- Bà chằng lửa!!!!_Không biết sao mỗi lần bà nói thì lại có người xen ngang, như những lần trước, bà im lặng làm thinh. Con Lu cũng nghe thấy câu nói đó rồi thở dài "Tốt nhất cậu chủ nên rút lại mấy lời nói đó đi, không thì chút nữa nham thạch phun không đường thoát"
- Dạ...không cần đâu! Con tự thay được rồi!
- Bà chằng lửa!!!!
Bà lườm ngoắt Hắn ta một cái rõ "Ăn Hình" rồi quay sang Nó nhẹ nhàng:- Vậy thì con cứ tự nhiên. Còn bây giờ..._Mẹ Phong bắt đầu nổi gân xanh gân đỏ nhìn sang Hắn ta, sát khí toát xung quanh hừng hực:- Dì bận việc xíu!
- D...d..ạ.._Mồ hôi hột nó toát ra đầm đìa, gặng từng chữ rồi phóng như bay
- Này! Cả mày cũng lờ tao luôn saooo!_Hắn la lên
- Phong ơi...._Mẹ Phong đang đứng sau lưng hắn thốt ra một giọng nói trong veo, nhẹ nhàng, êm du như mặt hồ thu nhưng nào biết được....Sau giọng nói ấy...là một con mụ phù thủy có 6 múi, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn (Em nổ đấy ạ!)
- D...d..ạ..!Mẹ gọi con có việc gì á_Phong cũng nhẹ giọng theo êm du dù du *ú (Em lố ạ)
- Con xoay người lại cho 2 đứa mình dễ tâm sự nà!
- Xoay người lại để mẹ đập con sao nà!
- Sao con biết hay vậy!
- Con là thằng con trai duy nhất, độc nhất của mẹ mà, con không hiểu mẹ thì ai hiểu mẹ, rõ ràng trước giờ ai nhìn vào cũng nghĩ rằng mẹ là một người phụ nữ đoan trang thùy mị, lịch thiệp, đỉnh đạc và duyên dáng nhưng sau lớp bọc giả tạo đó thì mẹ lại là một con quỷ À không, quái vật thì đúng hơn, một con quái vật lòng loan dạ thú!...
- Phong...ơi..._Vẫn giọng nói ấy (==\'\')
- D...ạ...ạ!
- Con xoay người lại cho 2 đứa mình dễ tâm sự nà!
- Xoay người lại để mẹ đập con sao nà!
- Thôi mà...xoay lại đi con...
- Thôi mà....con...
- Bây giờ nhà ngươi có xoay không thì bảo!!!!!!
- Đằng sau! Quay!_Hắn nhắm nghiền mắt lại:- A...Thiên thần của con đây rồ...
[Bốp Bốp]_Chưa đánh vần xong chữ "Rồi" thì hắn ta bị nốc ao rồi còn đâu!
- Con xong rồi!_Nó bước ra từ cửa phòng
Nhìn thấy cảnh tượng "Thiên thần" của mẹ Phong đang nắm cổ áo hắn, nó hơi hoảng sợ...Mẹ hắn giữ nguyên tư thế đó rồi quay sang Nó:- WOA!! Nhìn con xinh thật đấy! Giống thiếu nữ dễ sợ, nhìn con dì lại nhớ đến thời dì còn...
- Thôi được rồi mẹ ơi...Ai chẳng biết rằng mỗi lần mẹ thấy nhỏ nào đẹp thì mẹ cũng nói rằng giống mẹ hồi còn trẻ được trai theo ngoài đường! Trai thà lếch ngoài đường còn hơn là phải theo một người phụ nữ man rợ như mẹ, với lại con có thấy mẹ giống chỗ nào đâu, gái nhà người ta sắc đẹp "Nghiêng thùng đổ nước" còn nhìn lại sắc đẹp của mẹ thì chỉ có câu "Nghiêng thùng đổ rác" là xứng với mẹ nhất thôi!
- Grừ...ừ...ừ!!!!
[Bốp!]
- Á! Con có làm gì sai? Con nói đúng mà!
[Bốp]
- Tha cho con!!!
- À...Dì ơi..._Nó ngập ngừng
- Gì hả con?
[Bốp] [Bốp]_"Bà chằng lửa" nắm cổ áo của Phong rồi tát hắn ta liên hoàng
- Mình trễ giờ rồi...._Nó tiếp
- Ôi ૮ɦếƭ! Dì "Bận" quá, mém nữa là quên mất! Mình vào xe thôi
- Mẹ ơi...Buông cổ áo con ra được rồi mà...._Hắn nài nỉ
{Ở Buổi Tiệc Trà Chiều...}
Nơi dành cho những dòng tộc danh giá và cũng là nơi tụ họp những cô cậu chủ thừa kế trong tương lai...
Lu ngỡ ngàng bước vào, trước buổi tiệc trà, những ánh mắt đổ dồn về phía nó chốn đông người. Như một thiếu nữ tuổi 16, đang diện trên người là một bộ váy dài tầm cỡ đầu gối, có viền ren đơn giản, không quá cầu kì làm lộ ra đôi chân dài, thon, màu sắc hài hòa của bộ váy khiến những đường nét cơ thể rõ hơn, nổi lên màu da trắng hồng, mịn màng. Dáng vóc thanh mảnh với mái tóc xõa dài thước tha
Lu lạ lẫm đảo mắt nhìn quanh bởi nó chưa từng đặt chân đến một nơi sang trọng đến thế, không khí nơi đây ngột ngạt, đông đúc, khó chịu, nó dạo quanh hồ cá rồi mải mê với khung cảnh nơi đây, nó vô tình bị lạc vào một vườn hoa, chưa từng thấy ai bã đậu như nó.
- Thôi ૮ɦếƭ rồi!! Lạc vào đâu rồi! Hu...u..Tối nay làm sao ăn cơm đây!
- Hahahaha!
Nó xoay người về phía phát ra giọng cười trong trẻo, một giọng nam?
- Sợ đói à cô bé?
- Ủa? Tên biến thái hôm trước nè!_Nó hồn nhiên chỉ ngón tay trỏ vào mặt cậu trả lời tỉnh queo
- Sao cô dám đặt lại tên cha sinh mẹ đẻ của tôi! Phải rồi, lần gặp trước cô còn chưa biết tên tôi mà! Tôi tên Khang, tình cờ cũng lạc vào chỗ bí hiểm này.
- Mừng quá, có đồng loại rồi!
- Cô bé làm như tôi là gì ấy!_Hắn ngồi cạnh nó
- Hehe! Có người ૮ɦếƭ đói chung rồi!
- Chỉ sợ ૮ɦếƭ đói thôi sao?
- Ukm! Tôi không muốn làm ma đói đâu!
- Haha, À...Mà...hôm nay cô bé đi với ai?
- Với dì và cậu chủ nhỏ của tôi_Nó vui vẻ trả lời
- Hôm nay không phải đeo xích cổ nữa sao?
- Hihi_Nó cười
Cậu trầm tư suy nghĩ:- Sao cô...lúc nào cũng cười thế?
- Hả?
- Sao lúc nào cô cũng chỉ mỉm cười dù trong mọi hoàn cảnh nào?
- Bởi tôi yêu chúng!_Lu trả lời một cách hồn nhiên, vẻ mặt hạnh phúc, mắt hướng về nơi xa xăm
- Chúng?
- Tôi yêu mọi thứ, tôi yêu những thứ khiến tôi mỉm cười, thậm chí...tôi yêu nhất những thứ đã khiến tôi phải bật khóc! Thay vì khóc vì chúng, thì tôi mỉm cười đáp lại...
Vẫn cái nhìn cậu dành cho nó, cảm xúc này...gì nhỉ?
-....Cha mẹ cô đâu?_Cậu đánh trống lảng
- Đi hết rồi...
- Đi đâu?
- Họ bỏ tôi đi hết rồi..._Ký ức chợt ùa về
- Cô có định sẽ đi tìm không?
- Ukm! Có chứ! Tìm đứa em trai thất lạc bấy lâu nay của tôi nữa chứ!
- Làm thế nào?
- Cho dù có phải cực khổ thế nào, tôi cũng sẽ tìm được em, sẽ che chở cho cậu bé
- Cậu bé mấy tuổi?
- Đến nay...em 13 tuổi
- Buồn nhỉ?
- Tội em quá, mới nhiêu đó tuổi đã phải bươn chải cuộc sống một mình rồi, ba mẹ không có, lấy đâu mà xoay sở..._Nó thở dài
- Đừng buồn nữa,...tôi giúp cô, chịu không?
- Thật sao??
- Ukm
- Nhưng bằng cách nào? Cậu cũng là dân thường như tôi thôi mà!_Nó ngây ngô
- Thì....cứ giao cho tôi!
- Cảm ơn nhiều nha biến thái!
- Đã nói là..!
- Lu!_Hắn đang đứng đó:- Chị đang làm gì ở đây vậy!
- Tại ở đó đông người nên chị...
- Đừng viện cớ nữa!_Hắn cắt ngang lời Nó và lườm sang tên bên cạnh, kẻ thù đang ngay trước mắt, không nói gì, Phong chỉ kéo tay Nó đi
- Á!
Bỏ lại Khang ngồi sau tức tối nhìn đối thủ từ sau nhưng hầu như là....nuối tiếc nhiều hơn là căm ghét vì...Nó đi theo Hắn rồi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc