Tuyệt địa phản kíchMộc Tịch Bắc hơi ngước mắt nhìn về phía Vương công công, Vương công công lại mở miệng nói:
" Thế nhưng. Ám lao này lại không phải là nơi mà Tôn phu nhân nói tới. "
Lần này, tất cả mọi người có chút khó hiểu, đây là có chuyện gì, tại sao lại nói có ám lao, còn nói không phải Tôn phu nhân chỉ? Chẳng lẽ bên trong thiên lao này còn có rất nhiều ám lao khác? Vậy lá gan của vị Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân này thật sự là quá lớn.
" Đến cùng là chuyện gì xảy ra, còn không mau đem sự tình nói rõ ràng!"
Hoàng đế không nhịn được mở miệng.
Vương công công lập tức gật đầu:
" Vâng, Bệ hạ, nô tài mang đám người chiếu theo lời Tôn phu nhân nói đi tìm nơi đó, nhưng ở trong phòng giam cuối cùng căn bản không tìm thấy cái chén bể nào cả, nô tài lại đem tất cả những chỗ có thể động hay không thể động toàn bộ lật ra động một lần, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả, nô tài nghĩ Tôn phu nhân chắc sẽ không lừa gạt Thánh thượng, liền cẩn thận gõ gõ vách tường bốn phía, nhưng nô tài có thể khẳng định, những bức tường kia đều là thực sự, tuyệt đối không phải trống không, càng sẽ không có kết nối ám lao. "
Tôn phu nhân đầy mặt kinh ngạc, phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, lại đúng lúc chống lại cặp mắt trắng đen rõ ràng kia, trong lòng không khỏi nhảy lên một cái, làm sao có thể, làm sao có thể không có! Trước đó bà bí mật đi thăm Liễu Mộng, còn giả bộ như đi lầm đường, đến đó nhìn qua, nơi đó xác thực còn có một cái chén bể, làm sao một gian ám lao êm đẹp sẽ biến mất chứ.
" Vậy trước đó ngươi vì sao phải hô to có ám lao?"
Nói chuyện chính là Mộc Kiến Ninh, từ lúc Mộc Tịch Bắc xảy ra chuyện, Mộc Kiến Ninh cuối cùng cũng mở miệng nói một câu, dường như đã nhạy cảm nhận ra kế hoạch lần này của Tôn phu nhân sắp thất bại, thử thăm dò cao thấp hai bên.
Hoàng đế Thái hậu và đông đảo đại thần cũng đều nhìn về phía Vương công công, chờ hắn đưa ra một lời giải thích.
Vương công công có chút khẩn trương lần nữa mở miệng nói, lại mơ hồ mang theo vẻ đắc ý:
" Là như vậy, nô tài thấy nơi đó không có ám lao, liền đem toàn bộ thiên lao đều lật ra một phen, lúc này mới làm trễ nải thời gian. Kết quả cũng không phụ sự mong đợi, nô tài ở hai vị trí tìm được hai gian ám lao, chỉ là cái ám lao này dường như còn mở bên trong, rất kỳ quái."
" Còn có hai nơi? "
Hoàng đế có chút khi*p sợ hỏi ngược lại, nhưng trong lòng lại bất ổn, chẳng lẽ Vương công công tìm tới chính là....
Bạch Trúc lúc này tiến lên một bước, hai tay dâng lên một tấm bản đồ:
" Khởi bẩm Bệ hạ, đây là bản đồ địa hình thiên lao năm đó lúc vi thần tiếp quản thiên lao, hai nơi đánh dấu đỏ trên mặt chính là ám lao trong miệng Vương công công nói, bản đồ này ở trong tay Trình thống lĩnh Cấm Vệ quân còn có một tấm, giống nhau như đúc."
Bạch Trúc có vẻ cũng biết cái gì, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ đem quả bóng da này đá trở về cho Hoàng đế.
Hoàng đế tiếp nhận tấm bản đồ kia, có chút thấp thỏm tra xét, đầu tiên chính là đi tìm hai nơi mà Vương công công nói tới, Trình Vệ cũng đem tấm bản đồ ở trong tay hắn dâng lên, Hoàng đế một tay kéo ra một tấm, làm bộ so sánh.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc cùng Bạch Trúc liếc nhau, Bạch Trúc nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc, xem như chào hỏi, Mộc Tịch Bắc nở nụ cười xinh đẹp, liền cũng dời ánh mắt đi.
Hoàng đế xem xét ký hiệu hai nơi kia, suýt nữa đã rớt tròng mắt ra, quả thật là... Quả thật là!
Rốt cục giận dữ, một tay cầm lấy hai tấm địa đồ đều ném vào trên mặt Tôn phu nhân, mở miệng nói:
" Đây chính là ám lao theo như lời ngươi nói! "
Mọi người trong lúc nhất thời đều không rõ đây là thế nào, Hoàng đế sao đột nhiên tức giận như vậy, nhìn thái độ Hoàng đế. Cái ám lao này dường như có manh mối.
Mọi người xác thực không biết, hai nơi mà Vương công công tìm ra chính là ám đạo được Hoàng Đế tu kiến vững chắc, Hoàng đế một lòng trù tính, dự cảm An Nguyệt Hằng sớm muộn sẽ có một ngày tạo phản bức vua thoái vị, liền ở chỗ tối trong Hoàng cung xây dựng mười hai ám đạo để ẩn nấp.
Nếu có một ngày An Nguyệt Hằng tạo phản bức vua thoái vị, ông sẽ lập tức từ ám đạo trong tẩm cung chạy ra ngoài, đợi cho An Nguyệt Hằng Gi*t vào xưng vương xưng đế là lúc, ông lại phái người ở trong đêm khuya phân biệt từ mười hai đầu ám đạo bí mật lẻn vào, Gi*t ૮ɦếƭ một đám người đang cao hứng đắc ý quên hình đến trở tay không kịp.
Dù sao nếu An Nguyệt Hằng mạnh mẽ bức cung, nhân thủ nhất định đông đảo, mình thế đơn lực bạc nhất định khônǵ thể ngăn cản, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, sẽ chỉ làm mình tổn hại càng nhanh, cho nên sau khi Hoàng đế nghĩ sâu tính kỹ, mới nghĩ ra biện pháp ngoài dự liệu này, chỉ tiếc, nhìn tình hình bây giờ, là chưa thành công, đã ૮ɦếƭ từ trong trứng nước!
Bây giờ cái ám đạo này lại bị Vương công công tìm ra như vậy, ngang nhiên hiện ra ở trước mặt mọi người, muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được nữa, tất nhiên sẽ khiến đám người An Nguyệt Hằng phát hiện ra, chính mình khổ tâm mưu đồ hết thảy lại thất bại trong gang tấc!
Hoàng đế đau lòng lợi hại, cơ hồ đều làm ông đau đến ૮ɦếƭ, mấy cái ám đạo này, nhưng là lợi khí cuối cùng để ông thay đổi bại cục, bây giờ lại không thể trông cậy được nữa, ông làm sao lại không đau!
Ánh mắt Hoàng đế hướng về phía Tôn phu nhân, mang theo sát ý không chút nào che giấu, nếu không phải cái phụ nhân ngu xuẩn này xác nhận lung tung, làm sao lại phát sinh loại sự tình này, thật sự là đáng ૮ɦếƭ! Còn có kia Vương công công, tham công liều lĩnh, vậy mà làm hỏng đại sự của mình, ông nhất định phải làm cho bọn hắn ૮ɦếƭ không yên lành!
Tôn phu nhân run rẩy một cái, đột nhiên âm thầm sợ hãi.
Đa Luân nhẹ nhàng nhìn nhìn hai tấm địa đồ trên đất, liền hiểu được Hoàng huynh của mình vì sao tức giận như thế, chỉ là Đa Luân không nghĩ tới, một hoàng huynh vô năng như ông lại có thể có cân nhắc như vậy, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Có điều Đa Luân cũng không tiếc hận, dưới cái nhìn của nàng, mặc dù không thể tìm ra ám lao chân chính, nhưng là đem sự tình Hoàng đế khổ tâm mưu đồ tiết lộ tung tích ra ngoài, Hoàng đế nhất định cũng sẽ đem chuyện này tính ở trên đầu Mộc Tịch Bắc, chỉ là bọn người Tôn phu nhân sợ là đều phải chôn cùng!
" Tôn phu nhân, sinh sự từ việc không đâu, Mộc Tịch Bắc, náo động nền tảng lập quốc, Liễu Mộng, chỉ chứng lung tung, Vương công công, làm việc bất lợi, còn có những nhạc sĩ không có thành tựu này, toàn bộ đều mang xuống chém hết cho Trẫm! "
Hoàng đế long uy tức giận.
Trong lòng mọi người run lên, vẫn còn như lọt vào trong sương mù, chẳng qua người thông minh cũng đã đoán được, Vương công công này tất nhiên đã phát giác ra bí mật gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Hoàng Đế, cho nên Hoàng đế dưới cơn giận dữ, mới ngay cả Vương công công cũng cùng nhau xử trảm!
Lão thái phi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo lo lắng mơ hồ, chẳng lẽ đứa nhỏ này cứ thế mà ૮ɦếƭ đi.
" Bệ hạ chậm đã, thần nữ có lời muốn nói. "
Mộc Tịch Bắc vẫn luôn an tĩnh rốt cục ngẩng đầu mở miệng, nhìn thẳng Hoàng đế trên thượng thủ.
" Ngươi còn lời gì để nói nữa? Chuyện hôm nay đều bởi vì ngươi mà lên, nếu không phải ngươi gây nên âm biến, cớ gì sinh ra nhiều chuyện như vậy, ngươi rốt cuộc còn có lời gì muốn nói!"
Trong giọng nói Hoàng đế mang theo không kiên nhẫn cùng tức giận,vẫn đang căm tức chuyện ông khổ tâm mở ám đạo cứ như vậy bị người phát hiện, Vương công công ૮ɦếƭ tiệt! Đi theo bên cạnh ông lâu như vậy, vậy mà giỏi nhất chỉ biết phá hư chuyện của ông!
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
" Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ cho rằng chuyện hôm nay cũng không phải đều bởi vì thần nữ mà dựng lên, mà là có người âm thầm mưu đồ, muốn mượn thọ yến của Thái hậu nương nương làm mưu đồ lớn! "
" Lời này từ đâu nói lên!"
Tâm thần Hoàng đế không khỏi cũng chấn động, chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện thật sự là có người âm thầm điều khiển, mục đích là muốn đào ra ám đạo bí mật của mình? Hoàng đế không khỏi lo lắng.
" Mời Bệ hạ xem. "
Mộc Tịch Bắc lấy cây đàn cổ đã bị thay đổi âm của mình đến trước mặt Hoàng đế.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại theo hướng Mộc Tịch Bắc chỉ, chỉ thấy đôi tay nhỏ trắng thuần dùng sức kéo một cái, mấy dây đàn liền bị túm đoạn, thậm chí có mấy dây đàn đều bị rút ra khỏi lỗ dây đàn.
" Ngươi đây là làm gì?"
Hoàng đế có chút khó hiểu mở miệng hỏi.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng mở miệng:
" Bệ hạ mời xem, nơi này có cái gì?"
Hoàng đế cùng Thái hậu nhìn về phía lỗ dây đàn mà Mộc Tịch Bắc nói tới, lại phát giác nơi đó mơ hồ có vệt nước, Hoàng đế duỗi ra một ngón tay chạm nhẹ vào lỗ dây đàn, lại mở miệng nói:
" Đây là cái gì?
Bình thường mà nói rót nước vào trong lỗ dây đàn sẽ ảnh hưởng đến âm sắc của đàn, sau thời gian dài, còn có thể sinh ra rỉ sét, nhưng bình thường đến nói, giọt nước cũng sẽ không làm đàn biến thanh nghiêm trọng như vậy, rỉ sét cũng cần chút thời gian, như vậy rốt cuộc vì sao đàn của Mộc Tịch Bắc lại phát sinh biến hóa nhanh như vậy chứ?
" Đây là nước muối."
Mộc Tịch đáp lại đồng thời thả đàn xuống, xoay người đi đến trước mặt Lư Bội Nhi mở miệng nói:
" Lư tiểu thư, xin mượn đàn dùng một lát."
" Mộc tiểu thư mời. "
Lư Bội Nhi có chút do dự, chuyện này nàng cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không thể cự tuyệt, đành phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Có điều gia chủ Lư gia nhìn về phía Mộc Tịch Bắc lại thay đổi vẻ mặt, nha đầu này sao lại biết được, ông thông hiểu nhạc lý hơn chục năm, mới ngẫu nhiên phát hiện biện pháp này, lại lật sách sử, góp nhặt tư liệu âm biến của các quốc gia, mới phát hiện, thì ra âm biến căn bản không phải thiên cơ cảnh báo gì cả, mà là bị người điều khiển.
" Xin bệ hạ cho người lấy một chén nước muối đậm đặc tới đây. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng lần nữa.
Hoàng đế ném ánh mắt qua, liền có thái giám chạy ra ngoài, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục mở miệng nói:
" Cây đàn này của thần nữ trước khi tới đây còn từng thử qua, âm sắc vô cùng tốt, từ đoạn lông trâu phía trên cũng có thể thấy được, là một hảo cầm tuyệt thế, nhất định sẽ không phát sinh âm biến nghiêm trọng như vậy, chỉ là lúc thần nữ gảy đàn, lại phát sinh việc này, thật sự là kỳ quái. "
Hoàng đế dần dần bị mạch suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc lôi kéo, ở trong giọng nói mềm mại tựa hồ đã nhận ra gì đó, nghe lời của nàng, nhẹ gật đầu, biểu thị tán đồng, mặc dù ông cũng không hiểu về đàn lắm, nhưng làm một Đế vương, cũng đã từng học tập qua khóa đàn, biết được loại đàn có thứ bậc này bình thường sẽ không phát sinh âm biến nghiêm trọng như vậy.
Mộc Tịch Bắc thấy Hoàng đế gật đầu, đưa mắt nhìn sang mấy nhạc sĩ đang quỳ đầy trên đất:
" Bắt đầu từ lúc Bắc Bắc tấu lên tiếng đàn, mấy nhạc sĩ liền phát hiện đây là âm biến, cho nên mới chưa được Bệ hạ cho phép qua đã tự tiện phối nhạc, chẳng qua là vì muốn uốn nắn tiếng đàn của Bắc Bắc, ngăn cản âm biến phát sinh."
" Chỉ là nhạc sĩ hình như cũng không ngờ, hảo tâm của mấy nhạc sĩ cũng không mang đến kết quả tốt, ngược lại hoàn toàn tạo thành âm biến đại quy mô, đã xảy ra là không thể vãn hồi."
Hoàng đế nghe Mộc Tịch Bắc lại gật đầu, mở miệng nói:
"Như vậy vì sao trước đó nhạc sĩ tấu nhạc lại rất bình thường? Làm sao vừa đến lượt ngươi liền phát sinh biến cố."
Mộc Tịch Bắc đi đến từng dãy nhạc khí sau lưng nhạc sĩ, mọi người đều nhìn theo bước chân của nàng, thấy nàng đứng ở trước mặt một tổ khánh, không biết muốn làm gì.
Gia chủ Lư gia híp mắt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của Mộc Tịch Bắc.
Quả nhiên, Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên lấy tay đẩy ngã khánh, một loạt khánh ngã trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai, nặng nề gõ vào trong lòng của mọi người, Hoàng đế nhíu mày, Thái hậu lại càng không vui.
Thế nhưng mọi người lại ngạc nhiên phát hiện theo khánh sụp đổ, trên mặt đất thêm ra một vài thứ, màu trắng, thành hình khối, có khối đã vỡ vụn, hình dạng không quy tắc.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhặt lên một khối trong đó, đi đến trước mặt Hoàng đế hai tay trình nó lên.
Hoàng đế cầm lấy vật hình khối màu trắng vào trong tay, sau khi cẩn thận ngắm nghía mở miệng nói:
" Là muối mỏ?"
Mộc Tịch Bắc gật đầu, muối nham là muối làm thành muối khối, cực kì trân quý, bình thường chỉ có Hoàng tộc quý quĩ mới có thể có được, nhưng hôm nay muối nham này lại xuất hiện bên trong khánh biên chế, không thể không nói khiến cho người ta do dự.
" Tác dụng ăn mòn của muối nham là cực mạnh, để muối nham vào trong khánh, chỉ cần đợi trong thời gian ngắn, khánh tất biến thanh, mà khánh chính là đứng đầu Ngũ nhạc, chủ đạo các loại nhạc khí phối hợp, chủ đạo người náo động, các nhạc khí khác tự nhiên là khúc không thành khúc, nhịp không thành nhịp. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng giải thích.
Mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt Hoàng đế mang theo tia mừng rỡ, không nghĩ tới âm biến một chuyện đúng là do người tạo thành, cứ như vậy, những lời đồn về âm biến vong quốc gì đó liền tự sụp đổ, giang sơn mình vẫn vững chắc như trước.
" Vậy vì sao dây đàn chỉ cần rót một chút nước muối vào trong lỗ dây đàn thì có thể, nhưng chuông khánh lại cần dùng muối nham này? "
Hoàng đế lại mở miệng.
" Bởi vì dây đàn tinh tế tỉ mỉ, chỉ dùng ngón tay khảy nhẹ sẽ kêu, cho nên chỉ cần nước muối ăn mòn thì sẽ cải biến tiếng đàn, mà vách tường chuông khánh vừa dày lại cứng, cho nên cần đổi thành muối nham, chỉ cần sớm đem muối nham rót vào chút nước, muối nham sẽ tự mình hòa tan, ăn mòn chuông khánh, nhưng tương tự bởi vì vách tường chuông khánh rất dày, nhất thời sẽ không có biến hóa, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó nhạc khí rõ ràng bình thường, mà tới lượt thần nữ lại phát sinh biến cố."
Mộc Tịch Bắc dịu dàng giải thích, không vội không chậm.
Hoàng đế hiểu ra gật gật đầu, lúc này, đang thấy thái giám đi lấy nước muối đã nhỏ nước muối vào trong lỗ dây đàn của Lư Bội Nhi, nhẹ nhàng gảy một cái, quả nhiên thanh âm cùng tiếng đàn mà Mộc Tịch Bắc tấu ra trước đó cực kì tương tự.
Lư Bội Nhi nhìn cây đàn yêu quý của mình bị làm thí nghiệm, đau lòng ghê gớm, loại người giỏi cầm nghệ như các nàng, bình thường đều dùng quen một cây đàn, cũng là cây đàn cực kì quý báu, đàn này làm bạn với mình hơn mười năm, Lư Bội Nhi đã sớm có tình cảm cực kì sâu đậm với nó, nhưng hôm nay bị rót nước muối, biến thành loại thanh âm này, mà nàng lại bất lực, trái tim của Lư Bội Nhi, đau giống như bị lấy máu, nhưng lại cứ vì thanh danh Lư gia, nàng không thể biểu hiện ra một tia bất mãn, còn phải làm ra bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì.
An Nguyệt Hằng nhìn chằm chằm nữ tử trong sân, không kiêu ngạo, cũng không nội liễm, không có một chút tính công kích, thậm chí sẽ chỉ khiến người ta cho rằng là động tác vô hại, nhưng lực quan sát nhạy cảm kia, lại ngay cả mình đều cảm thấy không bằng, hắn tự nhiên cũng không tin tưởng cái âm biến quỷ hồn gì đó, đáng tiếc hắn lại vẫn chưa phát hiện nguyên do gây âm biến.
Hôm đó Đa Luân tìm tới hắn, đem một màn kế hoạch ngoan độc này nói với hắn, đồng ý phân cho hắn một chén canh, chẳng qua lại có một điều kiện, đó chính là phải phối hợp với các nàng diễn xong trận khôi hài này.
Sau khi hắn nghĩ sâu tính kỹ, cảm thấy lần này chuyện thành, tất nhiên sẽ thu hoạch kha khá, cách đỉnh cao hoàng quyền có thể nói là rảo bước tiến lên một bước dài, vì thế liền quyết định bỏ qua Mộc Tịch Bắc, ngược lại hợp tác với Đa Luân.
Chỉ là hắn rốt cục đã xem thường Mộc Tịch Bắc, không nghĩ đã đến loại hoàn cảnh như vậy ma nàng̀ cũng có thể xoay người! Cái này hóa giải một mục tiêu của An Nguyệt Hằng, loại giải thích này vừa ra, thì chỉ là âm mưu thế gia, mà không còn là thiên cơ cảnh báo thần bí gì đó nữa, dân chúng tự nhiên cũng sẽ không thèm để ý tới những lục ᴆục của những người ở trong thị tộc. Cứ như vậy, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với Hoàng đế nữa.
Mộc Tịch Bắc nháy mắt cho Triệu Vu Giang, Triệu Vu Giang hiểu ý, lập tức đứng dậy tiến lên mở miệng nói:
" Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng, việc này tình thế nghiêm trọng, cùng cấp mưu phản, dao động căn nguyên quốc gia, tung tin đồn nhảm sinh sự, lợi dụng thọ thần của Thái hậu, phát tán lời đồn đại, không thèm để ý uy nghiêm Hoàng thất, vi thần đề nghị, việc này cần tra rõ toàn bộ!"
Hoàng đế cùng Thái hậu liếc nhau, cho dù hai người cũng không phải là mẹ con thân sinh, nhưng tình hình hôm nay đều không có lợi với hai người, một chuyện âm biến đều đến vì Hoàng tộc, hai người tự nhiên cũng sẽ tạm thời liên thủ.
Kỳ thật, bây giờ chuyện này khiến mấy vị Hoàng đế cùng Thái hậu đồng đều sinh ra ảo giác, đều cho rằng lần âm biến này là hướng về phía mình mà tới, Hoàng đế thì cho rằng có người thấy rõ chuyện mật đạo của mình, mượn cơ hội này để cho mình bại lộ ra, Thái hậu lại cho rằng có người ở trên thọ thần của mình thiết kế âm biến cùng án oan, là nhằm vào gia tộc Quách La thị, đối với Quách La thị thờ ơ lạnh nhạt biểu thị cảnh cáo.
Loại giải thích này một khi thuyết phục, mọi người liền nhớ tới vị hoà thượng trước đó nói cái gì mà oan hồn ác quỷ, không vào luân hồi, cái gọi là dự đoán của hoà thượng, rõ ràng là tự sụp đổ.
" Yêu tăng lớn mật, dám lừa trên gạt dưới, tùy ý tung tin đồn nhảm, làm người nghe kinh sợ! Người tới, đem tên yêu tăng yêu ngôn hoặc chúng này mang xuống ban ૮ɦếƭ cho ai gia!"
Thái hậu dường như vô cùng tức giận với vị cao tăng đắc đạo mà mình một lòng tôn sùng lại là một tên lừa gạt, hơn nữa đối với cách làm của hắn lại càng cho rằng là đang bôi nhọ Phật pháp, lập tức liền mở miệng ban ૮ɦếƭ.
Cao tăng kia nghe xong, rốt cục không còn bộ dạng lạnh nhạt như trước nữa, sợ hãi quỳ trên mặt đất:
" Thái hậu tha mạng a, Thái hậu tha mạng a! Ta chỉ là nhất thời bị tiền tài mê mắt, mới có thể làm ra sự tình hoang đường như vậy, còn xin Thái hậu tha mạng thứ tội a! "
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhìn Vương công công, lại nhìn nhìn cái gì Hiểu đại sư, quả thật là nghiệm chứng một câu ngạn ngữ, gần vua như gần cọp, đảo mắt Thiên Đường, đảo mắt Địa Ngục!
" Ý của ngươi là có người mua chuộc ngươi, để ngươi nói những lời như thế?"
Hoàng đế nghiêm nghị hỏi, lại càng cho rằng độc thủ phía sau màn biết được chuyện mình đào mật đạo, mới có thể lợi dụng chuyện âm biến này, làm cho mình bại lộ.
" Đúng là như thế a, bệ hạ, tiểu nhân chẳng qua là thấy tiền sáng mắt mới có thể đáp ứng, căn bản không biết chuyện này sẽ nghiêm trọng như vậy a Bệ hạ. "
Hòa thượng kia nóng lòng biện bạch cho bản thân, kích động cực kì.
" Là người phương nào mua chuộc ngươi! Chi tiết nói ra! "
Thái hậu cũng nghiêm khắc nhìn về phía Hiểu, bà ngược lại muốn nhìn rốt cuộc là người phương nào lại đánh chủ ý đến trên đầu mình, lợi dụng sự tín nhiệm của mình với Hiểu, suýt nữa khiến bà hủy mất danh dự Quách La thị.
" Là... Là... Là Lư gia Tam công tử. "
Hiểu run run rẩy rẩy mở miệng, ánh mắt nhìn về hướng chỗ ngồi của Lư gia.
Gia chủ Lư gia trong lòng giật mình, lập tức quỳ xuống, đám người Lư gia thấy vậy cũng theo sát quỳ xuống, trong đó bao gồm đứa con thứ ba của Lư gia Lư Dẫn Tu!
" Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần thật sự oan uổng, còn xin bệ hạ minh giám. "
Lúc này gia chủ Lư gia là không có tư cách nói chuyện, Lư Dẫn Tu tự mình mở miệng giải thích.
Chuyện này vô luận như thế nào cũng không thể thừa nhận, nếu không, phải biết rằng muốn duy trì tốt danh vọng thì sẽ ảnh hưởng danh vọng của Lư gia, phải biết rằng để giữ vững danh vọng của một gia tộc cực kì khó khăn, nhưng nếu như hủy đi danh vọng của một gia tộc lại cực kì đơn giản, Lư Dẫn Tu biết, nếu như mình không thể chứng minh trong sạch, dựa vào tính tình của cha mình, nhất định sẽ bỏ qua mình để bảo trụ Lư gia!
" Hiểu, ngươi có chứng cứ gì không?"
Hoàng đế vừa thấy là Lư gia trên mặt giả bộ như không phải vô cùng tin tưởng, dù sao danh vọng Lư gia thật sự vô cùng tốt, nhưng lại đem Lư gia ghi tạc trong lòng, chính là Lư gia này làm cho kế hoạch của mình ૮ɦếƭ từ trong trứng nước!
Sau khi hòa thượng kia suy tư một lát, mở miệng lần nữa:
" Hồi bẩm Bệ hạ, Tam công tử này là thư đồng của Thái tử, ba ngày trước cùng Thái tử tình cờ gặp ta ở trong cung, nói là ngưỡng mộ Phật pháp, muốn cùng ta nghiên cứu thảo luận phật lý."
Thái tử thấy vậy, gật đầu nói:
" Hồi bẩm phụ hoàng, đúng là có việc này, hôm đó nhi thần thấy hai người trò chuyện hợp ý, không tiện quấy rầy, liền rời đi trước."
Lông mày Hoàng đế hơi nhíu lại, tựa như không biết nên quyết đoán như thế nào, lúc này danh vọng mà Lư gia tích lũy nhiều năm đã phát huy ́tác dụng, mặc kệ là nhất mạch người Hoàng đế hay là nhất mạch người An Nguyệt Hằng, đều mở miệng cầu tình:
" Hồi bẩm bệ hạ, theo ý kiến của lão thần, việc này tất nhiên là yêu tăng ăn nói bừa bãi, Lư gia công tử phẩm hạnh đoan trang, theo ý kiến của lão thần, quả quyết sẽ không làm chuyện như thế! "
" Vi thần cũng cho rằng việc này còn có điều kỳ quặc, mặc dù nói Lư Tam công tử từng đơn độc ở một chỗ với yêu tăng, nhưng có lẽ chỉ là bề ngoài yêu tăng mê hoặc, dốc lòng thương thảo Phật pháp thôi, cũng không thể chứng minh là đã làm ra sự tình thu mua yêu tăng. "
Lại một đại thần biện giải cho Lư Tam công tử.
" Bệ hạ, vi thần tán thành."
......
Trong lòng gia chủ Lư gia cùng đám người Lư gia không khỏi dần dần bình tĩnh trở lại, đúng vậy a, không có chứng cứ, cái gì cũng đều không phải.
Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, những người này đều xem Lư gia như gia đình quân tử chân chính, chỉ không biết nếu đến một ngày khi biết được Lư gia rốt cuộc dối trá ác tha đến cỡ nào, vì giữ gìn loại thanh danh hư ảo này mà làm ra bao nhiêu chuyện cực kỳ bi thảm, thì sẽ kích động và tức giận cỡ nào!
Mộc Tịch Bắc liếc mắt ra hiệu cho Triệu Vu Giang, liền thấy Triệu Vu Giang làm ra thủ thế với một cung nữ nhị đẳng sau lưng Thái hậu.
Ngay lúc Hoàng đế và Thái hậu đang do dự, tay cung nữ bắt đầu run rẩy kịch liệt, " Choang " một tiếng, cái khay trong tay cung nữ rơi xuống mặt đất, bầu rượu màu đen vỡ nát cùng nhau.
Cung nữ kia bối rối quỳ xuống:
" Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng a..."
" Trước điện thất lễ, kéo ra ngoài chém. "
Hoàng đế hôm nay há miệng ngậm miệng đều là lấy tính mạng người ta, có thể thấy được căm tức thật sự là không nhẹ.
" Bệ hạ tha mạng a, bệ hạ tha mạng a."
Cung nữ kia lại cầu tình.
Thái hậu thấy là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh mình, bình thường rất ít nói, không phải cái nịnh nọt, hơn nữa xưa nay ổn trọng, sao lúc này ngay cả cái khay đều cầm không tốt, thực sự là khác thường!
" Chậm đã, Bình nhi, ngươi biết cái gì? "
Thái hậu chậm lại ngữ khí.
Nha hoàn kia có chút rối rắm cắn cắn môi, nước mắt đầm đìa nhìn về phía Thái hậu:
" Thái hậu nương nương, nô tỳ có tội a."
" Ngươi nói đi, tự có ai gia làm chủ!"
Ngữ khí Thái hậu đột nhiên lăng lệ.
Bình nhi do dự một hồi, rốt cục mở miệng nói:
" Hôm đó Thái hậu phái nô tỳ đi mời Hiểu đại sư, kết quả nô tỳ lại... Lại nhìn thấy... Lư Tam công tử đem một xấp ngân phiếu cho Hiểu đại sư, nói...Nói là đến lúc đó chuyện xảy ra. Để Hiểu đại sư nói ra.. Nói ra là có oan tình..."
" Lúc ấy nô tỳ kinh hoảng không thôi, vội vàng chạy đi, không dám nói cho Thái hậu, cũng không dám đàng hoàng. Trên đường trở về còn ᴆụng phải Vương công công, bị răn dạy một hồi. "
Gọi là tỳ nữ Bình nhi mở miệng nói.
Hiểu được nhắc nhở, giật mình tỉnh ngộ, mở miệng nói:
" Đúng rồi, hôm đó Lư Tam công tử cho ta ngân phiếu còn ở đây. "
Hiểu móc từ trong иgự¢ ra một xấp ngân phiếu rất dày, kích động đưa cho Hoàng đế, Hoàng đế lật xem, chính là ngân phiếu của tiền trang Lư gia, liền một tay vung đến trước mặt gia chủ Lư gia:
" Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ! Trẫm ngược lại là muốn nhìn các ngươi còn có lời gì có thể nói! "
Gia chủ Lư gia lo lắng bất an, hòa thượng này ngày đó có thể nói là công phu sư tử ngoạm, mà một cục ngân phiếu dày như thế đến nơi khác đổi lại lại phá lệ dễ thấy, ngược lại dễ dàng biến khéo thành vụng, mà gia chủ Lư gia cũng bởi vì qua nhiều năm như vậy không bao giờ thất bại, buông lỏng đề phòng, căn bản không cho rằng Mộc Tịch Bắc có khả năng xoay người, càng không nghĩ tới chuyện âm biến cứ như vậy bị hóa giải, vì thế đã trực tiếp để Lư Dẫn Tu lấy ngân phiếu tại tiền trang nhà mình, nhưng cũng yêu cầu tên yêu tăng kia sau khi làm xong việc thì cút ngay lập tức.
Lư Dẫn Tu lại càng run rẩy không ngừng, mở miệng nói:
" Hồi bẩm bệ hạ, cung nữ này có lẽ đã sớm cấu kết với Hiểu, hãm hại thần, ngân phiếu này cũng có thể là sớm được đổi ra ở tiền trang Lư gia."
Lư Dẫn Tu rốt cuộc là tuổi trẻ, không trải qua trường hợp như vậy, một mặt lo lắng phụ thân mình sẽ vứt bỏ mình, một mặt lo lắng sẽ bị ngồi vững tội danh, hoảng hốt không thôi, lúc trước gia chủ Lư gia bí mật để hắn xử lý việc này, cũng bởi vì hắn là thư đồng Thái tử, ra vào trong cung cực kì thuận tiện, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Lần này Lư Dẫn Tu vừa nói xong, lại không có ai van xin hộ hắn nữa, không chỉ bởi vì một chuyện ngân phiếu, càng bởi vì lời này của hắn dường như đang ám chỉ Thái hậu.
Quả nhiên, Thái hậu nghe xong càng tức giận hơn, cũng cho rằng Lư gia quả thật là nhắm vào mình mà tới, vỗ bàn đứng dậy, cười hỏi:
" Làm sao, ý tứ của Lư Tam công tử là nói ai gia chủ đạo trận khôi hài này, để Bình nhi cùng Hiểu liên hợp lại thiết kế ngươi! Ngươi chính là ý này!"
Trên trán Lư Dẫn Tu dần dần toát ra mồ hôi lạnh, phập phồng mở miệng không biết phải giải thích như thế nào:
" Vi thần. Vi thần..."
Thái hậu dừng lại ngữ khí một chút, ngược lại mở miệng nói với Gia chủ Lư gia lần nữa:
" Có phải Lư đại nhân cũng cho rằng như vậy phải không? "
Trong lòng Gia chủ Lư gia căng thẳng, lập tức làm ra quyết định giữ hay bỏ:
" Hồi bẩm Thái hậu, là thần không biết dạy con, mới có thể làm ra chuyện thế này, còn xin Thái hậu theo luật xử trí, vi thần tuyệt không nửa câu oán hận!"
Mọi người chỉ cảm thấy vị gia chủ Lư gia vì đại nghĩa mà bỏ qua cốt nhục của mình, quả thật là khiến người ta bội phục, nếu mà đặt ở trên người mình, mình tuyệt đối không làm được.
Mộc Tịch Bắc lại chỉ cười lạnh, đây chỉ là mọi người chịu ảnh hưởng của Lư gia nhiều năm nên tư duy theo quán tính thôi, kỳ thật thay cái góc độ mà nói, hổ dữ không ăn thịt con, mà gia chủ Lư gia lại chịu bỏ qua con của mình, ngay cả thân tình cũng không để ý, làm sao có thể chân thành với người khác được chứ.
" Được rồi, nếu Lư đại nhân ngươi cũng đã thừa nhận việc này, bây giờ nhân chứng vật chứng cũng đều đầy đủ, vậy thì kéo kẻ đầu sỏ này ra ngoài chém đi! "
Chuyện tình hôm nay rất nhiều, Thái hậu và Hoàng đế lại ăn ý đạt thành thống nhất.
" Thái hậu tha mạng a, Thái hậu tha mạng a! Phụ thân đại nhân, mau cứu con..."
Lư Dẫn Tu trong nháy mắt giống như quả bóng xì hơi, đau khổ cầu xin tha thứ, mạng nhỏ của Lư Dẫn Tu vừa mới ra tay đã kết thúc.
" Thái hậu minh giám, thần nữ có một chuyện không rõ. "
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng, ánh mắt mọi người không khỏi dừng ở trên người nữ tử vừa mới mở miệng đã lấy đi một mạng người.
Đa Luân cũng ngồi thẳng người, hiếm khi mang theo phân cẩn thận từng li từng tí như vậy.
" Nói đi."
Ngữ khí Thái hậu đã bình ổn hơn rất nhiều.
" Nếu là Lư gia mua chuộc yêu tăng này, yêu cầu hắn nói ra chuyện có oan tình, nhưng vì sao người có oan tình, lại là xuất hiện ở quý phủ của Đa Luân trưởng công chúa. "
Giọng nói Mộc Tịch Bắc êm dịu, nhưng lời nói ra lại đều rơi vào trong tai từng người.
Thái hậu quét mắt Đa Luân, không có mở miệng.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói:
" Hơn nữa chuyện về chuông và khánh hình như còn chưa tra ra, rốt cuộc là người phương nào động tay chân!"
Đa Luân thấy vậy lập tức đứng dậy quỳ trên mặt đất:
" Hồi bẩm mẫu hậu, Đa Luân chẳng qua là vì lời nói của Hiểu đại sư mới nhớ tới chuyện của Tôn phu nhân, triệu bọn người Tôn phu nhân lên đại điện, chẳng qua là hi vọng lấy uy danh của mẫu hậu lắng lại náo động mà âm biến đưa tới, mẫu hậu hết lòng tin theo Phật giáo, nếu như có thể ở trên buổi thọ yến này hóa giải một cọc án oan, tự nhiên là tu hành vô lượng."
Đa Luân ăn nói rất cẩn thận, hơn nữa trước đó yêu tăng kia xác thực chỉ nói là có oan tình, nghe thấy lời này mới nhớ tới Tôn phu nhân, ngược lại cũng không đột ngột, hơn nữa Đa Luân còn xảo diệu lợi dụng chuyện Thái hậu một lòng tin theo Phật pháp, cho thấy tâm ý của mình.
Sắc mặt Thái hậu thực trầm, chỉ: Ừ một tiếng.
Mộc Tịch Bắc không lên tiếng nữa, rủ xuống con ngươi, Thái hậu rõ ràng đã nghĩ đến Đa Luân tất nhiên có tham dự vào trong chuyện này, bởi vì lần thọ yến này có thể nói là một tay Đa Luân tổ chức, Thái hậu nhất định có thể đoán được chuyện chuông khánh này cũng cùng nàng ta không thoát khỏi can hệ, có điều nếu Thái hậu có thái độ như thế, rõ ràng là không muốn truy Đa Luân đến cùng.
Đa Luân mặc dù là do nữ tử dị tộc sinh ra, nhưng mẹ đẻ ૮ɦếƭ sớm, có thể nói là do một tay Thái hậu nuôi nấng, từ trước đến nay cũng là có thể mang lại niềm vui cho Thái hậu, so với đứa con gái ruột đoan trang Đức Dương công chúa, có thể nói là bù lại rất nhiều tiếc nuối cho Thái hậu, mang đến rất nhiều sung sướng.
" Hôm nay là tiệc thọ thần của mẫu hậu, tuyệt đối không thể vì vậy mà tức giận, đều là Đa Luân làm việc bất lợi, hảo hảo một cái thọ yến lại bị biến thành cái dạng này, sau khi trở về, Đa Luân sẽ lập tức vì mẫu hậu chép trăm lần phật kinh, vì mẫu hậu cầu phúc."
Đa Luân ở trước mặt Thái hậu rốt cục thu hồi một thân mị thái, trong cặp mắt tràn đầy tự trách.
Thái hậu thấy vậy hài lòng không ít, trăm lần phật kinh nếu là tự mình chép, cũng không phải hai ba ngày có thể hoàn thành, Thái hậu thấy Mộc Tịch Bắc ở phía dưới chỉ cúi thấp đầu, cũng không nhìn xung quanh, không khỏi sinh ra mấy phần hài lòng, đó là một người biết đo lường tâm tư, sẽ không ở loại thời điểm này cắn ૮ɦếƭ không thả, khiến cho người ta khó xử.
Hoàng đế cũng không ngốc, bán một cái nhân tình cho Thái hậu, mở miệng nói:
" Được rồi, chuyện hôm nay rõ ràng là do một tay Lư Tam công tử mưu đồ, Lư ái khanh lại quân pháp bất vị thân, thật sự là khiến trẫm rất cảm động, thưởng cho Gia chủ Lư gia một kiện lạc địa san hô. "
" Tạ chủ long ân. "
Gia chủ Lư gia quỳ trên mặt đất dập đầu lễ bái, đầy mắt đều là vẻ cảm kích.
Mộc Tịch Bắc không khỏi cười lạnh, tên gia chủ Lư gia này thật đúng là biết diễn trò, chỉ sợ hiện tại trong lòng là đang đau gần ૮ɦếƭ đi, có điều mặc dù ૮ɦếƭ một đứa con, nhưng dù sao còn có hai đứa, không biết nếu lại ૮ɦếƭ thêm một đứa, ông ta còn có thể bình tĩnh như vậy nữa không.
" Mang Tôn phu nhân, Liễu Mộng, Vương công công xuống dưới, ban thưởng lụa trắng. "
Hoàng đế mở miệng lần nữa.
" A! Không cần. Không cần. Mộc Tịch Bắc... Ta có làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi, ngươi Gi*t nhi tử ta, bức tử trượng phu ta, Gi*t hại nữ nhi của ta, lại diệt mẫu gia ta, ngươi sẽ gặp báo ứng! "
Tôn phu nhân kêu gào, Liễu Mộng lại quên luôn cả phản kháng.
Nhưng ngoại trừ một số người, đều cảm thấy Tôn phu nhân rất là buồn cười, Mộc Tịch Bắc chẳng qua là một nữ lưu yếu đuối, ngay cả hôm nay ngẫu nhiên phát giác chuyện âm biến, thế nhưng nhìn quanh thân nàng đều không có một tia khí thế sắc bén, ai cũng không tin nàng có thể vặn ngã nhiều người như vậy! Nếu nói là nữ nhân như Thái hậu hoặc là Đa Luân, bọn hắn ngược lại còn tin tưởng chút, nhưng Mộc Tịch Bắc? Vẫn là đừng nói đùa...
Mộc Tịch Bắc nhìn thân ảnh mấy người bị kéo ra ngoài, không có mở miệng, ánh mắt tĩnh mịch, lần này hai nhà Liễu Tôn nên diệt hết đi.
Sau khi xoay người, Thái hậu lại mở miệng:
"Ngũ tiểu thư Tướng phủ thông minh dị thường, vì Tây La ta hóa giải một trận náo động, rất được tâm ý ai gia, liền đem bộ đồ trang sức Khổng Tước mà Nam Kiều Quốc đưa tới ban cho Mộc Ngũ tiểu thư đi."
" Thần nữ tạ Thái hậu ban thưởng, chúc Thái hậu thanh xuân mãi mãi, được hưởng thái bình. "
Mộc Tịch Bắc nhu thuận đáp lời, nếu Thái hậu đã quyết định thả Đa Luân một con ngựa, nàng tự nhiên không thể cắn tiếp không thả, huống hồ cho dù là truy cứu đến, sợ cũng rất khó dao động địa vị Đa Luân.
Lão thái phi nhìn Mộc Tịch Bắc thở một hơi thật mạnh, ở chung với nha đầu này, quả thực có thể lấy luôn mạng bà, trái tim của bà bị lên xuống không yên, cho tới bây giờ rốt cục mới trở về.
Nhìn nha đầu này xem, chọc phải đều là những chuyện gì, âm biến, đổi tử tù, mở ám đạo, Đồng La Quốc phát binh, cái nào không phải liên luỵ cực lớn, liên quan đến trọng đại, nhưng nha đầu này lại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Trở lại trên chỗ ngồi, Thanh Từ có chút hiếu kỳ, nhỏ giọng nói:
" Tiểu thư, sao người lại biết trong chuông khánh có giấu muối nham, người không biết thôi, lúc người đẩy ngã dãy khánh kia, trái tim nô tỳ đều muốn nhảy ra ngoài. "
Lão thái phi ngồi ở ghế trước, nhưng cũng vểnh tai lên nghe chủ tớ hai người xì xào bàn tán ở đằng sau.
" Dựa theo cách làm lúc trước của Lư gia, nhất định sẽ xuống tay với ta trước lúc tỷ thí, nhưng ta ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được Lư Dẫn Ngọc ở bên ngoài, cũng chưa lọt vào thiết kế nào của Lư gia cả, mà Lư Dẫn Ngọc thủ đoạn vụng về, vừa nhìn thì biết không phải xuất từ tay gia chủ Lư gia, như vậy nói cách khác Lư gia là tính động thủ ở trên yến hội lần này. "
Mộc Tịch Bắc dịu dàng mở miệng nói.
Thanh Từ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ:
" Nhưng sao tiểu thư có thể biết được Lư gia sẽ sử dụng thủ đoạn gì?"
Mộc Tịch Bắc giải thích nói:
" Lư gia am hiểu nhất là cái gì? Là âm nhạc, là đàn! Ở phía trên tòa đại điện này, Lư gia tất nhiên không dám ngang nhiên muốn tính mạng ta, chỉ có dựa vào hiểu sâu nhạc lý, cầm kỹ cao siêu, hoặc là danh dự quân tử thánh minh, đến diệt trừ ta. Mà loại có khả năng nhất, chính là ở trên nhạc khí động tay động chân, mượn tay Hoàng đế và Thái hậu, trừ bỏ ta."
Thanh Từ gật gật đầu, trong mắt Lão thái phi cũng hiện lên một tia tán thưởng, bà rốt cuộc đã coi thường đứa bé này, đứa bé này tâm tư kín đáo đến trình độ mà trước đây chưa từng gặp, đủ để khiến người ta khi*p sợ, nếu không phải nghe nó phân tích, bà cũng nghĩ không ra Mộc Tịch Bắc có thể suy đoán ra Lư gia ra tay như thế nào.
" Chuyện này vốn không khó ứng phó, nhưng Đa Luân và An Nguyệt Hằng cũng tham dự trong đó, đều tự mưu lợi, cho nên sự tình mới trở nên phức tạp như vậy. "
Mộc Tịch Bắc cười nói.
Thanh Từ thả giọng càng ngày càng nhẹ, Lão thái phi không tự chủ được nhích thân thể ra sau, ngồi nghiêm chỉnh, Mộc Tịch Bắc vừa thấy, nhẹ giọng bật cười.
" Nhưng tiểu thư, sao ám lao kia lại đột nhiên biến mất chứ?"
Thanh Từ hỏi lại lần nữa.
" Bạch Trúc người này, tuyệt đối không phải chỉ là một phó thống lĩnh Cấm Vệ quân đơn giản, từ lúc hắn phát giác Tôn phu nhân âm thầm đến thăm Liễu Mộng, thì đã phát hiện ra, đồng thời truyền tin tức cho ta."
" Tiểu thư người biết sao? "
Giọng nói Thanh Từ có chút phóng đại, chẳng lẽ tiểu thư biết hôm nay Tôn phu nhân sẽ ở trước điện chỉ chứng?
Mộc Tịch Bắc làm cái thủ thế im lặng giải thích nói:
" Bạch Trúc nói cho ta, hôm đó Tôn phu nhân nửa điên nửa ngốc đến thăm Liễu Mộng, liền cảm thấy sự tình kỳ quặc, sau khi ta nhận được tin tức, liền bảo hắn phá bỏ ám lao đi, làm ra chút dấu vết ở hai đầu ám đạo của Hoàng Đế, dời di tầm mắt."
" Tiểu thư, sao người lại biết trong lao còn có ám đạo? Chẳng lẽ Bạch Trúc nói cho người biết? "
Thanh Từ có chút khi*p sợ, chính mình từ trước đến nay cơ hồ là ở cùng một chỗ với tiểu thư, làm sao tiểu thư lại biết nhiều chuyện như vậy?
" Không phải Bạch Trúc nói cho ta biết, ngươi còn nhớ hôm ta từng bị giam vào thiên lao cùng với Liễu Mộng không, Liễu Mộng bởi vì sợ chuột, từng hét lên chói tai, lúc ấy ta cũng không cảm thấy kỳ quái, thế nhưng sau đó càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, căn phòng đó rõ ràng ở vào góc hẻo lánh, nếu như Liễu Mộng hét lên, vách tường dày hẳn sẽ vọng lại hồi âm rất lớn, nhưng lúc ấy lại không có loại cảm giác này, ta liền lớn gan suy đoán nơi đó cũng trống không. "
Mộc Tịch Bắc giải thích cặn kẽ.
" Sau đó tiểu thư xin Bạch Trúc hỗ trợ đổi Liễu Mộng sang chỗ khác, nhưng Bạch Trúc lại không đem Tôn Lộ giấu ở chỗ nào cả, tiểu thư liền cảm thấy chỗ kia không phải ám lao, mà là mật đạo! "
Thanh Từ dần dần đi theo mạch suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi suýt nữa đã muốn xen vào.
" Phải. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu.
Nhưng Thanh Từ vẫn còn có chút khó hiểu:
" Nhưng mà tiểu thư, người bại lộ ám đạo của Hoàng đế, đây chẳng phải là giúp An Nguyệt Hằng một đại ân, có thể có chỗ tốt gì? "
Mộc Tịch Bắc cười nhẹ:
" Ám đạo này của Hoàng đế tất nhiên không chỉ có hai đầu, nhất định là tính một ngày kia vứt cung bỏ chạy sẽ dùng đến, mà người như Hoàng đế làm sao có thể chắp tay bỏ qua đế vị để nhường cho người khác chứ, tất nhiên sẽ lưu lại đường lui cho mình, thừa dịp người đoạt vị đang vui vẻ dẫn người từ ám đạo Gi*t trở về. Bây giờ ta chẳng qua chỉ là bại lộ hai đầu ám đạo, lại khiến tràng diện càng ngày càng hỗn loạn, càng là hỗn loạn, chúng ta mới có thể ᴆục nước béo cò, trong loạn thủ thắng, cho nên, đây là hỗn chiến! "
Lão thái phi rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi:
" Trước ngươi nói An Nguyệt Hằng cũng tham dự vào, nhưng việc này lại chưa liên lụy đến hắn, hắn chẳng phải sẽ hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí được lợi lớn nhất? "
Mộc Tịch Bắc cười lắc đầu:
" Hắn sẽ không hoàn hảo không chút tổn hại gì, mặc dù không động được hắn, nhưng cũng sẽ khiến hắn tổn thất nặng nề! "
Mộc Tịch Bắc cười thần bí, Lão thái phi không mở miệng nữa, mà là đem ánh mắt quay lại trên đại điện.
" Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần có việc khởi bẩm."
Ân Cửu Dạ một thân mãng bào màu đen viền vàng đứng lên, mở miệng nói.
Đông đảo nữ tử đem ánh mắt dừng ở trên người Lục hoàng tử, không khỏi tim đập thình thịch.
Mộc Tịch Bắc cũng đem ánh mắt dừng ở trên người hắn, hắn có vẻ tận lực thu liễm không ít, thiếu đi hơi thở bá đạo mạnh mẽ ngày thường khiến cho người ta hít thở không thông, lời nói tựa hồ cũng vì muốn thay mặt Ân Cửu Sanh mà nhiều hơn một chút.