Rắn Rết Thứ Nữ - Chương 74

Tác giả: Cố Nam Yên

Lại ૮ɦếƭ một cái
Ngay khi Hoàng đế đang chuẩn bị mở miệng lần nữa, gia chủ Lư gia lại đoạt trước, vẻ mặt bi thống mở miệng nói:
" Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần thật sự hổ thẹn trong lòng, thơ này vốn là sưu tầm từ bốn phương, bây giờ lại làm ra chuyện tình tổn thương hoàng thượng như vậy, vi thần thật sự là lòng như đao cắt, đau đến không muốn sống. "
Hoàng đế ẩn nhẫn tức giận, không có mở miệng, sau khi nghe thấy lời này của gia chủ Lư gia, hừ lạnh một tiếng.
Gia chủ Lư gia lại vẻ mặt bi thống mở miệng nói:
" Lư gia thần nhiều thế hệ hiền lương, bây giờ đến đời vi thần lại làm ra chuyện thế này, thật sự là khiến vi thần mất hết mặt mũi, nhưng xin bệ hạ tin tưởng, Lư gia thần đối với Bệ hạ tuyệt đối là một trái tim hết sức chân thành! Cho nên, vi thần nguyện ý lấy cái ૮ɦếƭ để tỏ rõ ý chí! "
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, gia chủ Lư gia đã nhào tới bên đại điện, từ bên hông thị vệ rút ra một cây đao, giơ đao lên đâm thẳng vào bụng mình.
Hoàng đế và Thái hậu kinh hãi:
" Mau! Còn không ngăn cản!"
Ý cười trên môi Mộc Tịch Bắc ngày càng sâu, hảo một cái gia chủ Lư gia, thật đúng là có biện pháp, bây giờ ông ta ở trên đại điện náo loạn một màn lấy cái ૮ɦếƭ tỏ rõ ý chí như thế́, Hoàng đế còn cách nào trừng phạt ông ta nữa, nếu như Hoàng đế vẫn khăng khăng muốn chém Gi*t Lư Dẫn Ngọc, như vậy truyền ra ngoài, chẳng phải là thành Hoàng đế ở trên đại điện bức tử Gia Chủ Lư gia.
Trùng hợp vị Gia Chủ Lư gia này lại có thanh danh cực cao, kết giao chính nhân quân tử rộng rãi, bởi vậy có thể thấy được, nếu ông ta thật sự ૮ɦếƭ ở trên đại điện, thanh danh của hoàng đế này sẽ thành cái dạng gì?
Tuy nói ông ta là Cửu Ngũ Chí Tôn, là Đế Vương, thế nhưng đứng càng cao, thứ phải cố kỵ lại cũng càng nhiều, hơn nữa đây lại là một Đế vương không thể nắm giữ hoàng quyền trong tay, cho nên một màn gia chủ Lư gia lấy cái ૮ɦếƭ tỏ rõ ý chí, lại đổi về mạng của Lư Dẫn Ngọc, đồng thời cũng đang kháng nghị với Hoàng đế, mờ mịt nói cho Hoàng đế biết, ngươi đã Gi*t một đứa con trai của Lư gia ta, chẳng lẽ lại còn muốn Gi*t tiếp đứa thứ hai? Chứ không phải khinh thường Lư gia ta mềm yếu dễ bắt nạt? Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc mặc dù chưa biến mất, trong mắt lại toát ra từng đợt ảo não, sợ là hôm nay không thể lấy đi mạng của Lư Dẫn Ngọc rồi, thật sự là đáng tiếc.
Chuyển ánh mắt qua, chống lại Ân Cửu Dạ, có chút bất đắc dĩ mân mê miệng, ánh mắt Ân Cửu Dạ lộ ra cưng chiều, con ngươi đen nhánh kia chứa đầy dịu dàng cùng yêu thương, khiến Mộc Tịch Bắc suýt nữa ૮ɦếƭ chìm trong đó.
Mà một mặt khác, lập tức cũng có người tiến lên ngăn lại động tác của gia chủ Lư gia, đại đao kia đang muốn đâm vào bụng giữa, nhưng ngăn cản lại hình như không còn kịp rồi, mọi người không khỏi kinh hãi trong lòng.
Nữ tử nhìn đến ngu ngơ, hai mắt Ân Cửu Dạ nhíu lại, lập tức bay lên, một cước đá bay đại đao ra ngoài. Mọi người chỉ cảm thấy một bóng đen bay qua, mang theo tiếng gió sắc bén, người cũng đã rơi xuống đất.
Cước thứ nhất Ân Cửu Dạ đá bay đại đao, cước thứ hai lại trực tiếp đá vào иgự¢ gia chủ Lư gia, cho nên khi chuôi đao kia rơi xuống đất, gia chủ Lư gia cũng ngã mạnh ở trên mặt đất.
иgự¢ của Gia chủ Lư gia kịch liệt đau nhức, nhưng trong lòng thì cực hận vị Lục hoàng tử xen vào việc của người khác này, ông vốn là đang diễn trò hay, Lục hoàng tử này nếu là đơn giản xen vào việc của người khác thì cũng thôi đi, nhưng hắn rõ ràng trực tiếp đá bay đao kia, vẫn còn không quên đá một cước vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình, nội lực thâm hậu kia khiến ông suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi!
Gia Chủ Lư gia biết chuyện đã xảy ra, nhưng người bên ngoài lại không biết, chỉ biết Lục hoàng tử cứu người tình thế nguy cấp, sợ gia chủ Lư gia xảy ra chuyện, mới bất đắc dĩ đá một cước vào иgự¢ gia chủ Lư gia thôi.
Mộc Tịch Bắc nhìn nam nhân tính tình ác liệt này, ánh mắt lộ ra ý cười, người này thật đúng là xấu.
" Ai nha, đa tạ Lục hoàng tử a..."
Không ít đại thần bắt đầu nói lời cảm tạ, cũng đỡ gia chủ Lư gia dậy.
Trong lòng Lư Dẫn Ngọc là cực rối rắm, nam nhân này làm sao lại cứu phụ thân của mình, mình vừa rồi cầu thú Mộc Tịch Bắc, hắn không phải nên hi vọng mình ૮ɦếƭ nhất, ghét nhất Lư gia sao? Làm sao có thể ra tay trợ giúp phụ thân mình? Chẳng lẽ Lục hoàng tử này ở bên Mộc Tịch Bắc chẳng qua là mơ ước quyền thế của phủ Thừa tướng, bây giờ lại cứu phụ thân hắn cũng là hi vọng đạt được sự ủng hộ của Lư gia?
" Lục hoàng tử quả nhiên anh minh thần võ, võ công cái thế, nếu không phải Lục hoàng tử, gia phụ thật sự là... Thật sự là... Tóm lại, đa tạ Lục hoàng tử ra tay cứu giúp, nếu không chúng ta thật sự sẽ hối tiếc vạn phần a! "
Lư Dẫn Ngọc khom người mở miệng với Ân Cửu Dạ.
Cặp mắt đen nhánh của Ân Cửu Dạ dừng ở trên người Lư Dẫn Ngọc, lộ ra nụ cười quỷ dị, âm thanh lạnh lùng nói:
" Không cần."
Lư Dẫn Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tự dưng toát ra rất nhiều mồ hôi, không tiếp tục mở miệng nữa.
Gia chủ Lư gia từ dưới đất bò dậy quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lần nữa hối hận vạn phần mở miệng nói:
" Khởi bẩm Bệ hạ, cổ ngữ có nói, con bất hiếu, lỗi của cha. Bây giờ hai đứa con bất hiếu lại bất hiếu bất trung với Bệ hạ, thật sự là vi thần sai lầm a! Cho nên khẩn cầu Bệ hạ trách phạt vi thần, ban ૮ɦếƭ cho vi thần! "
Mộc Tịch Bắc một tay chống cằm, nhìn về phía nam tử trong mắt mang theo tia nghi vấn, sao chàng lại chạy đi cứu lão đầu kia?
Khoé miệng nam nhân hơi giương lên, nàng đoán.
Ta mỗi ngày phải đoán thực sự nhiều lắm, chàng trực tiếp nói cho ta biết thì tốt rồi. Mộc Tịch Bắc nháy nháy mắt.
Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày, nói cho nàng thì được thưởng cái gì?
Mộc Tịch Bắc nhíu mày lại, quên đi, không nói coi như xong, dù sao kiểu gì ta cũng sẽ đoán ra.
Ân Cửu Dạ biết Mộc Tịch Bắc chỉ là lười suy nghĩ, nếu không dựa vào đầu óc của nàng tự nhiên có thể đoán ra mình vì sao phải cứu gia chủ Lư gia, đành phải bày cái khẩu hình, đồ hóa trang.
Mộc Tịch Bắc sững sờ, chỉ cảm thấy Ân Cửu Dạ thật sự là vô cùng đáng yêu, nàng chưa bao giờ biết trên gương mặt kia có thể biến hóa ra nhiều biểu tình như vậy.
Nam nhân dường như cũng bởi vì Mộc Tịch Bắc thân cận, tâm tình trở nên vui vẻ không ít, cả người trong chớp mắt đều sáng ngời.
Thanh Từ nhìn chủ tử nhà mình cùng Ân Cửu Dạ cảm ứng lẫn nhau, phì cười một tiếng.
Lão thái phi quay đầu trừng Thanh Từ một cái, lại nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Tịch Bắc, hơi nhíu mày lại, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu xuống, nghĩ đến hai chữ Ân Cửu Dạ nói ra, đồ hóa trang!
Lư Dẫn Ngọc là danh giác kinh đô, cho nên người có thể dính líu đến đồ hóa trang nhất định chính là Lư Dẫn Ngọc, nhưng hôm nay gia chủ Lư gia nháo ra trò này, thậm chí nguyện ý thay thế Lư Dẫn Ngọc đi nhận lấy cái ૮ɦếƭ, Hoàng đế này nói kiểu gì cũng sẽ không ban ૮ɦếƭ cho Lư Dẫn Ngọc lần nữa.
Nhưng nam nhân nhỏ nhen như Ân Cửu Dạ làm sao lại buông tha Lư Dẫn Ngọc, cứu gia chủ Lư gia, không để ông ta bị thương, sợ là làm nền sau khi trừ bỏ Lư Dẫn Ngọc, dù sao nếu Lư Dẫn Ngọc tiếp tục tái phạm chuyện, gia chủ Lư gia cũng không thể lại dùng cái ૮ɦếƭ tỏ rõ ý chí một lần nữa, như thế đã có chút tự rước lấy nhục.
Cho nên, ý tứ của Ân Cửu Dạ chính là động tay động chân trên đồ hóa trang của Lư Dẫn Ngọc, bây giờ bởi vì một màn kịch của Gia chủ Lư gia, Hoàng đế không tốt trừng phạt Lư Dẫn Ngọc, lại an bài đại thần châm ngòi thổi gió, Hoàng đế vô cùng có khả năng sẽ để hắn biểu diễn kinh kịch, lấy công chuộc tội, cứ như vậy, cơ hội đã đến rồi.
Nghĩ lại, Ân Cửu Dạ dường như là bởi vì vừa rồi trong mắt mình hiện lên một tia ảo não, mới có thể có động tác như vậy đi, trong lòng không khỏi ấm áp.
Mặc dù không thể khẳng định Hoàng đế có đồng ý để hắn diễn tấu một màn kinh kịch hay không, nhưng nếu Lư Dẫn Ngọc vẫn có thể tránh được một kiếp, ngược lại là ông trời thật chiếu cố hắn.
" Lư ái khanh nói bậy bạ gì đó! Ta thấy chính là Lư Nhị công tử còn nhỏ tuổi, bị kẻ gian mê hoặc mới có thể chọn hai câu thơ này thôi. "
Hoàng đế quả nhiên như Mộc Tịch Bắc sở liệu, chủ động giải vây cho Lư Dẫn Ngọc, bây giờ loại trường hợp này, cho dù muốn xử tử Lư Dẫn Ngọc cũng là không thể, đành phải hạ cái bậc thang cho chính mình.
" Bệ hạ người nhân thiện rộng lượng, thế nhưng vi thần lại không thể cứ nuông chiều đứa con bất tài này như vậy, nếu như hôm nay không phạt, thật sự là hổ thẹn trong lòng, còn xin bệ hạ đưa nó sung quân biên cương đi."
Gia chủ Lư gia nói lời chính nghĩa, có vẻ như nếu Hoàng đế không trừng trị Lư Dẫn Ngọc một phen thì sẽ không bỏ qua vậy.
Trong lòng Hoàng đế rất không kiên nhẫn, nhưng cũng không tốt nếu thật sự sung quân Lư Dẫn Ngọc, dù sao trước đó mình đã giải vây cho hắn, nếu lại vì chuyện này mà cầm chặt không thả, rất có thể bị người nói thành xoi mói, bụng dạ hẹp hòi, đây là chuyện mà Hoàng đế nào cũng không muốn nhìn thấy.
Những người bảo thủ trước đó chỉ chứng đây là thơ châm biếm, nhưng cũng bởi vì trước đó gia chủ Lư gia lấy cái ૮ɦếƭ tỏ rõ ý chí thái độ, không tốt nếu trách móc nặng nề quá nhiều, chỉ là tức đến cứng ngắc đứng ở nơi đó.
Mộc Tịch Bắc không khỏi cười yếu ớt, những người này thật ra cũng rất có ý tứ, bắt được một điểm tử vấn đề, hận không thể lập tức giẫm ૮ɦếƭ ngươi, cho dù căn bản không có thù oán gì, nhưng cũng là như thế.
" Được rồi, nếu Lư ái khanh nói như vậy, không bằng để Lư Nhị công tử vì Thái hậu xướng lên một khúc, dùng cái này tạ tội đi."
Hoàng đế lại mở miệng.
" Nhưng mà... "
Gia chủ Lư gia còn muốn nói nữa, lại bị Hoàng đế đánh gãy:
" Được rồi, đừng nhưng nhị nữa, chẳng lẽ Lư ái khanh muốn kháng chỉ bất tuân?"
Lúc này Gia chủ Lư gia mới cúi đầu lui xuống, trong lòng thở mạnh một hơi, đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt nhỏ lộ ra một cỗ sát ý, xem ra ông thật sự là quá coi thường nữ tử này, chỉ là một tiểu thư không có danh tiếng gì, suýt nữa đã khiến mình hao tổn hai đứa con trai.
Lão thái phi tựa hồ cũng đã nhận ra ánh mắt của gia chủ Lư gia, không tự chủ được nghiêng người, chắn thay Mộc Tịch Bắc.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc có chút dị thường, lại chỉ cúi xuống đôi mắt, không có lên tiếng.
Lư Dẫn Ngọc thở mạnh một hơi, vì chính mình tránh được một kiếp mà cảm thấy may mắn, vội vàng lui xuống, đến phía sau thiền điện thay đổi trang phục, đầu tiên là nhìn nhìn xiêm y, lại phát hiện không ít xiêm y cũng không biết làm sao lại bị người xé hỏng cả rồi, đang muốn cẩn thận chọn lựa đồ hóa trang, đã thấy một nam tử đứng ở cửa, mở miệng nói.
" Lư Nhị công tử, xin chào. "
Nam tử lộ ra một nụ cười tà.
" Ngươi là ai? "
Lư Dẫn Ngọc trong lòng run lên, nam nhân này là ai? Làm sao lại biết hắn?
" A, ta là ai không quan trọng, chỉ là chủ tử nhà ta bảo ta hỗ trợ truyền lời, cho nên ta liền đi một chuyến, làm phiền Lư công tử trang điểm, thật sự là hổ thẹn trong lòng."
Nam tử cà lơ phất phơ mở miệng, hai tay ôm иgự¢ dựa vào cạnh cửa.
Lư Dẫn Ngọc sợ trì hoãn thời gian, chọn lựa một kiện hí bào liền khoác ở trên người, mở miệng nói:
"Chủ tử nhà ngươi là ai? Lại mang lời gì nói cho ta?"
Nam tử kia không phải người khác, chính là Sơ Nhất, bỏ đi mặt nạ, lại vẫn quỷ mị giống như trước.
Sơ Nhất nhìn hí bào trên người Lư Dẫn Ngọc không tự chủ được cười cười, mở miệng nói:
" Chủ tử nhà ta nói, hắn không thích người khác nhớ thương nữ nhân của hắn, hi vọng Lư công tử ngươi về sau cẩn thận một chút, phòng ngừa đi ra ngoài bị xe đâm ૮ɦếƭ, đi đường bị đồ vật đập ૮ɦếƭ, đi ngủ bị chăn mền ngạt ૮ɦếƭ, đi nhà xí bị xông ૮ɦếƭ, hoặc là ngủ với nữ nhân bị cường ૮ɦếƭ."
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc xanh mét:
"Ngươi cút cho ta! Nơi này không chào đón ngươi!"
Sơ Nhất vô tội nhún nhún vai, mặc dù chủ tử chỉ để hắn nói câu đầu tiên, còn đằng sau là tự hắn thêm, nhưng ý tứ của chủ tử không phải cũng là như vậy sao, hắn không nói rõ ràng, Lư Dẫn Ngọc này làm sao hiểu được, nếu xảy ra chuyện, chủ tử còn không phải trách tội mình.
Lư Dẫn Ngọc nhìn nhìn Sơ Nhất đứng ở trước cửa không chịu rời đi, tức đến hô hấp bất ổn, vội vàng hóa trang xong, va một phát thật mạnh vào đầu vai Sơ Nhất, đi ra ngoài.
Khóe miệng Sơ Nhất lộ ra một nụ cười, chủ tử bảo hắn tới chẳng qua là muốn phân tán lực chú ý của tên ngu xuẩn này thôi, phòng ngừa hắn ta phát hiện manh mối trên đồ hóa trang này, mà hắn nói, việc này căn bản là làm điều thừa, loại ngu xuẩn như vậy mà phải phiền hắn ra tay, thật đúng là tổn hại uy danh của hắn.
" Quả thật ác nhân tự có ác nhân trị a."
Sau lưng Sơ Nhất truyền đến một giọng nữ lạnh như băng.
Sơ Nhất xoay người nhìn lại, lập tức làm bộ dạng chân chó:
" Ai u, Thanh Từ cô nãi nãi của ta, ngài đây là không nên a? Ngài vừa mới lộ diện, liền tán dương tiểu nhân, tiểu nhân ta thật sự là thụ sủng nhược kinh! "
Khóe mắt Thanh Từ không tự chủ được lộ ra ý cười, nhưng vẫn nghiêm túc như cũ mở miệng nói:
" Nhắc tới Lư công tử đi, người ta cũng là đế đô nổi danh năng ngôn thiện đạo, chỉ là người ta nói đều là lời hữu ích, còn cái miệng thối này của ngươi nói ra đều là lời nói xấu!"
" Ha ha, ta đây là đối người tốt nói tốt, đối người thối tự nhiên là nói lời thối thôi, tiểu cô nãi nãi ngươi cảm thấy ta nên nói là lời gì? "
Sơ Nhất ôm иgự¢ nhìn Thanh Từ.
Thanh Từ nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì. Sơ Nhất lại xen vào lần nữa:
" Hắn chính là cái miệng có thể nở ra hoa, chủ tử cũng sẽ không để hắn sống qua hôm nay, cho nên ngươi nếu là chọn trúng tên tiểu bạch kiểm kia, vẫn là sớm dẹp ý nghĩ này đi... Hazz. "
" Ngươi! "
Thanh Từ có chút cả giận nói, chẳng qua nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra mỉm cười mở miệng nói:
" Hừ, muốn nói mặt bạch, hắn so ra là kém ngươi mặt bạch đi? Ta thấy ngươi ngược lại càng giống tiểu bạch kiểm hơn!
" Nha! Nghe ý tứ của ngươi là ngươi rất thích tiểu bạch kiểm? Chẳng lẽ ngươi coi trọng bản công tử... Có điều nói đi cũng phải nói lại, ta cảm thấy mặt của chủ tử chúng ta còn trắng hơn ta, vậy ngươi là thích chủ tử chúng ta hay là thích ta hơn?"
Sơ Nhất có chút nghiêm túc mở miệng.
Trong lòng Thanh Từ quýnh lên, đó là nam nhân của tiểu thư, sao nàng có thể thích, lập tức mở miệng nói:
" Ta đương nhiên không thích chủ tử các ngươi!"
Vẻ mặt Sơ Nhất hiểu rõ, bi thống mở miệng nói:
" Thì ra là ngươi thầm mến bản công tử nhiều năm. Bản công tử rốt cuộc làm sao hấp dẫn ngươi, ta sửa lại vẫn không được sao? "
Sắc mặt Thanh Từ tái mét, quăng qua một cái tát, lập tức cả giận nói:
" Ngươi đừng không biết xấu hổ! Bổn cô nương thích chính là Sơ Nhị! Không giống ngươi dài dòng lại hình thức như vậy!"
Sơ Nhất vốn đang né tránh, chỉ là sau khi nghe thấy lời của Thanh Từ lại sững sờ, quả thực là không né tránh nữa, trong lòng dâng lên một tia không vui, nàng thích Sơ Nhị? Tên đầu gỗ kia.!
Thanh Từ nhìn nhìn mặt Sơ Nhất in năm dấu ngón tay, tâm tình vui vẻ xoay người rời đi, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Sơ Nhất lại nhìn chằm chằm bóng lưng Thanh Từ, hai mắt hơi nheo lại, nàng nói thật? Tâm tình Sơ Nhất đột nhiên có chút không vui, liền mượn lời nói của chủ tử nhà mình tới sử dụng, vô cùng trâu bò hô:
" Đầu gỗ ૮ɦếƭ tiệt! Ngươi lăn ra đây cho ta, lão tử không thích người khác nhớ thương nữ nhân của lão tử! "
Sơ Nhất một bên vắt chân lên cổ chạy ra, một bên dắt cuống họng kêu la, làm những tiểu thái giám đang bận rộn nhìn thấy đều nghĩ rằng đã gặp quỷ.
Mặt khác Lư Dẫn Ngọc vừa lên đài, mọi người liền đem ánh mắt dừng ở trên người hắn, dường như muốn nhìn phong thái của danh giác đế đô này một cái, mà ánh mắt Mộc Tịch Bắc thì trực tiếp dừng ở trên thân hí bào kia, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ nhăn thành bánh bao.
Lư Dẫn Ngọc này là cực kỳ thiếu may mắn, diễn cái gì không diễn, lại cứ diễn Hoàng đế!
Mộc Tịch Bắc không biết là, Ân Cửu Dạ đã sớm hạ lệnh với Sơ Nhất, đem tất cả những hí bào của Lư Dẫn Ngọc xé bỏ hầu như không còn, mà nhân vật Lư Dẫn Ngọc có thể diễn cũng không nhiều, đầu tiên bởi vì Lư Dẫn Ngọc là nhân vật chính của cuộc phong ba này, tự nhiên không thể diễn một vai phụ, tiếp theo, ngày đại hỉ cũng không thể diễn màn khóc tang, cho nên dưới sự phá huỷ của Sơ Nhất, cũng chỉ có thể diễn Hoàng đế.
Mộc Tịch Bắc chỉ cúi đầu, vẫn ăn bánh ngọt thủy tinh trên khay, cũng lười ngẩng đầu nhìn, chỉ còn chờ người nào mắt sắc kinh hô một tiếng, nhìn ra manh mối trên hí bào kia thôi.
Thanh Từ sau khi trở về tâm tình dường như đặc biệt tốt, tựa như đánh thắng một trận, Mộc Tịch Bắc xốc lên mí mắt, mở miệng nói:
" Gặp người nào?"
Thanh Từ sững sốt, nhưng vẫn mở miệng nói:
" Tên hỗn đản Sơ Nhất. "
Mộc Tịch Bắc cười nói:
" Làm sao, hắn thổ lộ với ngươi, nên cao hứng như vậy? "
" Tiểu thư! "
Thanh Từ hơi tức giận, Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, không có mở miệng, Thanh Từ lại giải thích nói:
" Nô tỳ chỉ quăng cho hắn một bạt tai, lại thấy hắn kinh ngạc, tâm tình thực vui vẻ! "
Mộc Tịch Bắc một bộ thì ra là thế, không tiếp tục mở miệng, chỉ là lại đem phần vui vẻ giữa khóe mắt đuôi lông mày của Thanh Từ ghi tạc ở trong lòng, dưới cái nhìn của nàng, hai người này thật ra cũng xứng đôi, chỉ là Sơ Nhất cũng không phải một nhân vật đơn giản, cả ngày nhìn như cười đùa tí tửng, nhưng trên thực tế tâm tư thâm trầm, nếu không phải có vài phần năng lực, sao Ân Cửu Dạ có thể để hắn làm thủ lĩnh mặt quỷ?
" Tiểu thư.? "
Thanh Từ mắt sắc phát hiện cái gì, khẩn cấp muốn mở miệng hỏi tiểu thư nhà mình một chút.
Mộc Tịch Bắc nhìn theo tầm mắt Thanh Từ, phát hiện Thanh Từ cũng đã nhận ra đồ hóa trang không đúng, lập tức cầm lấy một khối bánh ngọt thủy tinh, trực tiếp nhét vào trong miệng Thanh Từ, nhìn thấy Thanh Từ trừng đến căng tròn con mắt, nhịn không được lộ ra mấy phần ý cười.
Nếu Thanh Từ đã phát hiện, như vậy tự nhiên cũng có người khác phát hiện ra, mình bây giờ chỉ cần từ từ đợi một màn bị người xuyên tạc thôi.
Quả nhiên, theo Lư Dẫn Ngọc tiến hành biểu diễn, tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn, đều nhốn nháo gần như sắp át luôn thanh âm hát hí khúc của Lư Dẫn Ngọc.
" Ai, Trương đại nhân, con mắt của ta không nhìn nhầm đi? "
Một đại thần mở miệng nói với người bên cạnh.
" Ngươi cũng nhìn thấy? Ta còn tưởng rằng là ta nhìn lầm chứ, cũng chưa dám mở miệng, nếu không lại hỏi người bên này... "
Trương đại nhân thoạt nhìn muốn cẩn thận hơn.
" Vương đại nhân, ngươi nhìn con rồng bên trên hí bào kia có mấy cái chân? Chẳng lẽ là tai điếc mắt hoa, đếm sai rồi?"
Trước đó nghị luận mập mờ dần dần thăng cấp đến bên ngoài.
" Ta đếm được là số này.... Ngài thì sao?."
" Ta cũng vậy a... Vậy hẳn là không sai đi..."
Hí kịch lưu truyền rất rộng rãi, có thể ngược dòng lịch sử đến hàng ngàn năm trước, nhưng mà trong hí kịch luôn sẽ có đủ loại nhân vật, loại như Hoàng đế Thái hậu cùng khâm sai tự nhiên là không thể thiếu.
Tiền nhân vì phân chia, liền đem con rồng trên đồ hóa trang long bào làm thành tám cái chân, sẽ không va chạm với long bào chân chính, phạm phải sai lầm động trời. Phía trên long bào chân chính có chín cái chân rồng, dùng này phân chia giới định.
Mà nay diễn bào trên người Lư Dẫn Ngọc, lại bị Ân Cửu Dạ làm thêm một cái chân, cái này mà bị Hoàng Thượng phát hiện, sợ là không ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ.
Ở trên phiến đại lục này, cơ hồ từng cái triều đại đều có người mưu toan mưu phản tự mình xưng đế, thường thường tại dã tâm bành trướng khó có thể khống chế là lúc, sẽ tự mình sai người cắt may long bào, sau đó mặc long bào trên người, bí mật xưng vương xưng đế.
Sau khi đã làm chán, lại đem long bào cất kỹ, phòng ngừa bị người phát hiện, lại bắt đầu thời gian làm kẻ dưới lại từ đầu.
Cho nên long bào này có thể nói là một món đồ vật mà các triều đại đổi thay sung làm chứng cứ mưu phản nhiều nhất, mà nay Lư Dẫn Ngọc mặc cái Cửu Trảo Kim Long này, đối mặt quần thần, biểu diễn đều là bộ dáng khí khái vênh mặt hất hàm sai khiến, càng là vì bản thân công lực thâm hậu, phảng phất như vào hồn, thật sự rất giống một Hoàng đế!
Cho dù gia chủ Lư gia lại có biện pháp, lần này chỉ sợ không đủ sức xoay chuyển đất trời.
Hoàng đế sững sờ nhìn Lư Dẫn Ngọc trên đại điện, chỉ cảm thấy một con rồng đang bay thẳng đến mặt mình, phảng phất người kia mới là Hoàng đế chân chính, kia diễn xuất đắn đo, thuật cân nhắc, thậm chí là uy nghiêm Đế vương, đều biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn!
Lông mày Hoàng đế hơi nhíu lại, trong lòng gia chủ Lư gia lộp bộp một tiếng, trực giác không tốt!
Mộc Kiến Ninh vẫn luôn nghiền ngẫm tâm ý Hoàng đế, đến khi nhìn thấy lông mày Hoàng đế hơi nhíu lại, mới mở miệng nói:
" Bệ hạ, người xem thần thi*p có phải hoa mắt hay không, sao con rồng kia lại đếm được chín cái chân vậy? Nhất định là thần thi*p nhìn lầm đi. "
Hoàng đế nhếch môi, một đôi mắt ᴆục ngầu dừng ở trên người Lư Dẫn Ngọc, Lư Dẫn Ngọc vốn đang hát say sưa, hơi có cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, chỉ cảm thấy mình diễn vai Hoàng đế, thật sự là sảng khoái, trực tiếp đem thấp thỏm cùng bối rối mà vừa rồi mình suýt nữa nhận lấy cái ૮ɦếƭ đều ném hết lên chín tầng mây!
Cho đến khi bốn phía bắt đầu nổi lên ầm ỹ, hắn mới dần dần cảm thấy không đúng, động tác không khỏi cũng biến thành chậm chạp, một đôi mắt đánh giá xung quanh, lại dựng lên hai lỗ tai thám thính bọn họ đang nghị luận cái gì.
Cẩn thận nghe hồi lâu, chỉ cảm thấy mọi người dường như đang thảo luận những lời gì mà chân long trên người, cẩn thận suy tư hồi lâu, không khỏi kinh hãi, lập tức dừng động tác trên tay, nhìn chân long trên người mình.
Hoàng đế vỗ một chưởng ở trên tay vịn long ỷ, mở miệng nói:
" To gan! Lư Dẫn Ngọc, ngươi đây là ngang nhiên hướng Trẫm kêu gào sao? Hay là Lư gia các ngươi nghĩ rằng gánh trách nhiệm thanh danh nhà quân tử, đã muốn thế Trẫm tự mình làm! "
Chúng đại thần cùng nhau quỳ xuống:
" Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận! "
Gia chủ Lư gia lại chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, hơi có cảm giác lực bất tòng tâm, hết chuyện này lại đến chuyện khác, đều nhằm vào quyền thế Lư gia mà đến, mình quả nhiên là bước đi gian nan.
Lần này Gia chủ Lư gia không dám mở miệng nữa, đành phải cúi đầu không ra tiếng, nhưng trong lòng lại đang chửi mắng đứa con ngu xuẩn của mình, làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy! Thật sự là muốn đem tim phổi của ông đều tức đến nổ tung!
" Vi thần không dám. Hồi bẩm Bệ hạ, thật sự là lúc vi thần đi vào trong, những phục trang kia đều đã bị người... "
Lư Dẫn Ngọc bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, trong lòng vô cùng sợ hãi, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng thay quần áo trước đó, hắn thấy những quần áo kia đều bị người phá hư, đang muốn hảo hảo kiểm tra, nhưng ai biết nam nhân kia lại đột nhiên xuất hiện, ba lần bốn lượt mở miệng đều là khơi mào cơn giận của hắn.
Tâm tư hắn liền rơi vào người nam tử kia, căn bản không có nghĩ đến chuyện phải hảo hảo kiểm tra quần áo, Lư Dẫn Ngọc nhìn về phía nam tử một thân hắc bào tĩnh tọa, mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống, cả khuôn mặt nhèo đi, vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Là bởi vì hắn ta không hi vọng có người nhớ thương nữ nhân của mình, cho nên mới muốn trừ bỏ mình? Không có chuyện gì không có chuyện gì, phụ thân nhất định sẽ cứu mình, hôm nay tam đệ đã ૮ɦếƭ, nếu mình lại ૮ɦếƭ đi, phụ thân cũng chỉ còn lại một đứa con là đại ca, phụ thân nhất định sẽ cứu mình.
Hoàng đế thấy phiền lòng, mở miệng nói:
" Được rồi, Trẫm không muốn nhìn thấy hắn, kéo xuống trực tiếp chém cho Trẫm! "
Toàn bộ đại điện một mảnh yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng, hơi thở đè nén dọa người, một ngày này thật sự là quá phiền lòng, đến cùng là xảy ra bao nhiêu chuyện, suy nghĩ một chút, sợ là ai cũng khó mà cười ra tiếng.
" Lư ái khanh, lần này ngươi không cần lấy cái ૮ɦếƭ tỏ rõ ý chí đâu? Vừa rồi ngươi thỉnh cầu Trẫm phải xử phạt Lư Dẫn Ngọc, bây giờ trẫm trực tiếp sai người chém hắn, ngươi cảm thấy trừng phạt này đã đủ chưa? Có cần đem nhất môn Lư gia các ngươi cũng liên luỵ cửu tộc luôn không!"
Hoàng đế hiếm thấy hơi thở sắc bén, có thể thấy được chuyện hôm nay rốt cuộc đã làm ông tức giận bao nhiêu.
" Vi thần không dám. "
Giọng nói của Gia chủ Lư gia có chút cứng ngắc, lúc trước ông nghĩ mọi chuyện đã qua, liền cầu xin được ૮ɦếƭ, không nghĩ tới giờ lại xảy ra chuyện, Hoàng đế đem những lời này trả lại cho mình, căn bản không thể lấy quyền lực cầu tình cho Nhị tử nữa, bây giờ xem ra, chỉ có thể bỏ qua Nhị tử này, trong lòng gia chủ Lư gia kịch liệt đau nhức.
" Hừ! Lư gia các ngươi thật đúng là to gan, một buổi thọ yến tốt đẹp của ai gia đều bị các ngươi làm cho chướng khí mù mịt, đây chính là nhà thánh minh trong truyền thuyết sao? Ai gia xem ra, Lư gia các ngươi chính là đang đem thế nhân làm đồ ngốc, trêu đùa mọi người! Bây giờ, ai gia thấy buổi thọ yến này ngược lại là không có gì để tiếp tục nữa! "
Sắc mặt Thái hậu cũng rất khó coi, đây đâu phải là một buổi thọ yến, rõ ràng là một âm mưu bị người điều khiển phong ba không ngừng.
Gia chủ Lư gia thủy chung cúi đầu, hiện giờ xem ra Thái hậu thật sự đã có ấn tượng không tốt với Lư gia bọn họ rồi, Thái hậu là đại biểu của Quách La thị tộc, mặc dù những năm gần đây có thái độ lánh đời, nhưng đến cùng vẫn quyền cao chức trọng, huống chi, Gia Chủ Lư gia cũng không cho rằng, Quách La thị thật sự sẽ một mực đi xuống dốc, phải biết rằng, Thái hậu vẫn còn có một đứa con trai làm Nam Yến Vương, việc tranh đoạt hoàng quyền này, thoáng qua trong giây lát, trước khi chưa xác định được lập trường, tuyệt đối không thể đắc tội với bất kỳ bên nào.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nay Lư gia gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng Hoàng đế cũng không dám lấy tính mạng nhất tộc Lư gia, xem ra Hoàng đế ít nhiều cũng đang kiêng kị danh vọng Lư gia, hơn nữa bao nhiêu năm rồi, người từng được Lư gia cứu giúp nâng đỡ nhiều đếm không xuể, trong những người này có người là kẻ thù chính trị, có người là cừu gia, có người là quyền thế so với Lư gia còn lớn hơn, có người hèn mọn đến bụi bặm, nhưng trong lòng những người này lại đều cảm kích Lư gia.
Thường thường có người nói, nếu là tên ăn mày đi xin Lư gia, luôn sẽ được đổi một kiện quần áo mới tinh đi ra, nếu là người cần cù, gia chủ Lư gia sẽ giúp đỡ bọn họ tìm một phần việc để làm, nếu là cái loại hết ăn lại nằm chỉ muốn ăn xin, bọn họ ngược lại cũng sẽ làm cơm canh, vì thế danh tiếng Lư gia thật sự là cực cao, ở bên trong dân chúng danh vọng cũng là cực cao, thậm chí là những tên du côn lưu manh cũng không nói ra cái gì không tốt về họ.
" Cha! Cha! Cứu con... Cứu con! Con là bị oan, con bị oan. Đây rõ ràng là có người thiết kế con!"
Lư Dẫn Ngọc mang một khuôn mặt lem luốc, chật vật kêu cứu, không thể tin được đây chính là vận mệnh cuối cùng của mình.
Gia chủ Lư gia lại giống như không nghe thấy, không nói một lời, chỉ cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất!
" Cha. Cha! Người không thể không quản con! "
Lư Dẫn Ngọc khàn giọng gào thét, mặt mũi tràn đầy mồ hôi làm ướt cả vạt áo.
Lư Dẫn Ngọc đột nhiên nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, là nàng ta, chính là nàng ta! Hắn sao có thể xem thường nàng, hắn vì sao không nhịn được lại đi mở miệng khiêu khích, nữ nhân này tâm kế thâm trầm trước nay chưa từng gặp, còn có nam tử khủng bố khiến người ta sợ hãi kia! Hắn ngu xuẩn bao nhiêu, mới có thể đi trêu chọc hai người đó!
" Ha ha ha ha! Cha, ông bỏ qua đứa con này đến đứa con khác, giả bộ như chính nhân quân tử, kì thực là ngầm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Đến cuối cùng ông sẽ có được cái gì? Ha ha ha ha. Chắc chắn sẽ có người đến trừng phạt ông! Ông cái tên nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo này, ông sẽ gặp báo ứng! Ha ha ha..."
Lư Dẫn Ngọc thấy cha mình lạnh lùng, có chút phát cuồng, lập tức đem oán khí những năm gần đây với gia chủ Lư gia đều phát tiết ra.
Sắc mặt gia chủ Lư gia tối sầm lại, lại chỉ nói:
" Chính ngươi làm chuyện có lỗi với bệ hạ, bây giờ lại trách vi phụ không thể cứu ngươi, Dẫn Ngọc a Dẫn Ngọc, ngươi rốt cuộc là khi nào mới đổi được tâm tình! "
Gia chủ Lư gia vì chính mình giải vây, cũng không ít người nhìn về phía ông ánh mắt lại mang theo mấy phần xem kỹ, hôm nay liên tiếp vạch trần hai vị công tử nhà họ Lư, chẳng lẽ Lư gia thật sự chỉ là giả quân tử như trúc sao? Không ít người đã bắt đầu sinh ra hoài nghi.
Kỳ thật trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng hoài nghi, chỉ là những năm gần đây Lư gia thật sự rất ít khi để cho người ta bắt được nhược điểm gì đó, lần lượt từng sự kiện đều bỏ đi hoài nghi của bọn họ, thời gian lâu dài, cũng tập mãi thành thói quen, đều cho rằng Lư gia đúng là giống như nghe đồn.
Sau khi Lư Dẫn Ngọc bị mang xuống, bầu không khí trên đại điện trong lúc nhất thời bắt đầu lúng túng, nhạc sĩ không tiếp tục tấu nhạc, chúng đại thần cũng mang tâm sự nặng nề không biết đang suy tư điều gì, sắc mặt của Hoàng Thượng và Thái hậu đều không tốt lắm, buổi thọ yến này tựa hồ đến đây thì kết thúc.
Lúc này Đa Luân đứng lên, quỳ xuống trước mặt Thái hậu, vẻ mặt ưu thương:
" Mẫu hậu, đều là Đa Luân không tốt, vậy mà làm yến hội của mẫu hậu biến thành cái dạng này, Đa Luân vốn cho rằng dựa vào khả năng của Đa Luân, nhất định có thể cho mẫu hậu một cái yến hội phồn thịnh nhất, nhưng không ngờ lại phong ba không ngừng, nói cho cùng, đều là Đa Luân chuẩn bị không đủ. "
Thái hậu nghe lời nói của Đa Luân không khỏi đánh giá đại diện rộng lớn được phá lệ bố trí, toàn bộ đại điện đều lóe ra kim quang, thảm đỏ trải rộng, màn trướng là lụa mỏng nhuyễn la màu đỏ tía, trên mặt điểm đầy châu ngọc, sau mỗi hai đến ba cái bàn dài, đều để một khung lò sưởi, lửa than còn cháy đỏ rực, sẽ không làm cho nữ quyến mặc ít cảm thấy lạnh.
Thái hậu vỗ vỗ tay Đa Luân, mở miệng nói:
" Việc này không thể trách con, tâm ý của con ai gia đều thấy được, vừa thấy sự bố trí này, thì biết con là mất không ít tâm tư."
Đa Luân quỳ gối trước mặt Thái hậu, đã có chút lã chã chực khóc:
" Không, đều là khuyết điểm của Đa Luân, nếu trước đó Đa Luân để cho người kiểm tra tốt nhạc khí, thì sẽ không phát sinh âm biến, nếu Đa Luân không đưa Tôn phu nhân ra, thì sẽ không bị người lợi dụng, ảnh hưởng tâm tình của hoàng huynh, nếu Đa Luân để cho người ta sớm kiểm tra thọ lễ thật kỹ, nhìn thấu câu thơ kia, thì cũng không ra chuyện thơ châm biếm, nếu Đa Luân có thể thay Lư Nhị công tử kiểm tra kỹ hí bào, thì cũng sẽ không..."
Thái hậu thở dài, an ủi:
" Con cũng không cần tự trách, tâm tư của con mẫu hậu tự nhiên là hiểu được, nhưng lại có những người lòng lang dạ thú không muốn cho ai gia cùng Bệ hạ sống yên ổn, làm sao lại trách tội đến trên đầu con! "
Đa Luân cúi đầu, nghe Thái hậu lần nữa đem đầu mâu nhắm ngay Lư gia, không khỏi hơi nhíu mày, Lư gia chính là một cây thương trong tay nàng, nếu cứ như vậy bị phế bỏ, đối nàng thật sự không tốt a.
Nàng thật đúng là không nghĩ tới, Mộc Tịch Bắc vậy mà một lần đã có thể xử lý hai đứa con trai của Lư gia, nàng vẫn là xem thường nàng ta!
" Mẫu hậu vẫn không nên nghĩ những điều không vui, Đa Luân cố ý mời sư phó Điêu Lang Ngọc Thế dùng phương pháp điểm thúy khó tìm, làm một cái trâm phượng cho mẫu hậu, mẫu hậu người thử nhìn một chút xem có thích hay không. "
Đa Luân nghĩ trước nên áp chế tức giận của Thái hậu với Lư gia, ít nhất không cần nhằm vào như thế, chẳng qua lần này người được lợi lớn nhất lại là An Nguyệt Hằng a?
Tổn thất gì cũng không có, còn lạc Hoàng đế phái binh, có điều Lục hoàng tử này tựa hồ là cái chuyện xấu, lần trở về này, Đa Luân bằng vào kinh nghiệm với vô số nam nhân, luôn cảm thấy nam nhân này tựa như đã biến thành người khác, có điều cũng không bài trừ người sau khi đã trải qua đại biến cố cùng sinh tử, rốt cục tiến bộ.
Nếu Lục hoàng tử này cũng có thể thắng, ván cuối cùng của các nàng thế nhưng là thảm bại!
Thái giám bên người Đa Luân liền tranh thủ mang hộp hương tinh xảo mang theo mùi hương lên, ngón tay Đa Luân nhẹ nhàng mở hộp đựng trâm phượng ra, hai tay đem nó trình lên trước mặt Thái hậu.
" Mẫu hậu, người nhìn xem, trâm phượng này người thích không, hai mắt Phượng Hoàng dùng Dạ Minh Châu khảm nạm mà thành, đuôi phượng áp dụng phương pháp điểm thúy, đeo ở trên đầu mẫu hậu, nhất định có thể so với nhật nguyệt! "
Đa Luân giấu đi phong tình quyến rũ nghiêm trang nói với Thái hậu.
Thái hậu lấy trâm phượng ra, trâm kia trong nháy mắt tựa như ngưng tụ tất cả hào quang của đại điện, hướng bốn phương tám hướng chiết xạ ra hào quang sáng ngọc bức người.
Thái hậu giơ nó lên trước mắt, ở trên đại điện được đèn thủy tinh chiếu xuống, trâm phượng tinh xảo không có một chút tì vết, lông vũ thất thải ở đuôi phượng giống như lấy từ trên thân Thần thú khổng tước, càng lộ ra giá trị chế tạo phi phàm.
Vô số nữ quyến ngồi ở phía dưới đều bị trâm phượng đoạt đi ánh mắt, lông vũ điểm thúy ở trên đuôi phượng thật sự rất đoạt ánh mắt người khác, không có nữ nhân không thích đồ trang sức, huống chi là những nữ nhân vốn đã xinh đẹp.
Trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, tựa hồ cực kì hài lòng với thứ này.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, Thái hậu này nhìn như tôn sùng Phật pháp, nhưng nếu thật sự tin phật, làm sao có thể xa hoa lãng phí vô độ như vậy, nếu thật sự muốn tu để thanh tịnh, làm sao lại đeo vàng đeo bạc, hưởng thụ quỳnh tương ngọc lộ, lại để cho vô số người hầu tiền hô hậu ủng, thật sự là khiến người ta khinh thường.
" Đa Luân, con có lòng."
Thái hậu gật đầu tán thưởng nói, sắc mặt rốt cục không còn khó coi nữa.
Đa Luân rốt cục cũng đứng lên:
" Đa Luân không có tâm nguyện khác, chỉ hi vọng hoàng huynh và mẫu hậu thân thể khoẻ mạnh, tâm tình vui vẻ, hi vọng con có thể làm bạn với Đức Dương cả đời, Đa Luân đã đủ hài lòng."
" Được rồi, đừng nói những thương cảm kia nữa, vậy con giúp ai gia đeo trâm phượng lên đi, hôm nay không may mắn lắm, dính không ít xúi quẩy, cũng mượn lông vũ thất thải này, bác dấu hiệu tốt. "
Thái hậu lại đưa trâm cho Đa Luân.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, muốn dùng một cây trâm xua đuổi xúi quẩy? Sợ là khả năng không lớn...
Thanh Từ ở sau lưng Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
" Tiểu thư, người xem Thái hậu hiện tại cười vui vẻ như vậy, không biết một hồi bà ta còn cười nổi không... "
Bạch Lộ đứng ở bên khác nhìn đôi chủ tớ này rất là bất đắc dĩ, hết sức khó hiểu hai người này rốt cuộc là tình huống gì.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm thì cực kỳ rối rắm, nữ tử có nụ cười sáng rỡ trước mắt này, tựa hồ có một loại ma lực, luôn khiến cho người ta nhịn không được muốn giấu nàng vào trong иgự¢ hảo hảo che chở, muốn đem toàn thứ tốt nhất thế gian đều dâng lên cho nàng.
Thừa tướng Mộc Chính Đức cũng vậy, nha hoàn bên người nàng cũng vậy, Lão thái phi mình bồi bạn lâu như vậy thậm chí cũng như vậy, còn có nam nhân chưa từng để mình ở trong mắt cũng như vậy.
Là bắt đầu từ lúc nào, nàng cũng không còn là muội muội trốn ở phía sau nàng cần nàng bảo hộ nữa, là lúc nào hào quang trên người nàng đã đủ để biến mình thành bụi bặm, lại là khi nào thì nàng đùa bỡn quyền thế thuận buồm xuôi gió, phảng phất như mình chưa hề nhận biết qua người này.
Thế nhưng, chính là tất cả mọi người biết rất rõ nàng ngoan độc, biết nàng tàn nhẫn, vì sao vẫn có người không nhịn được đối tốt với nàng, mà trước kia mình là người bảo hộ nàng, bây giờ lại cần dựa vào hơi thở của nàng đến sống sót?
Đầu óc Mộc Tịch Hàm rất hỗn loạn, một mặt là tiểu oa nhi từ nhỏ thích đi theo người mình gọi mình là tỷ tỷ, một mặt là Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nhìn chính mình lại giống như có thể nhìn thấu mình kia, một mặt lại biến thành nam tử vừa như Đế vương lại tựa như yêu nghiệt kia.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm thật sự rất loạn, nàng lặp đi lặp lại nói với mình, không nên như vậy, không nên như thế, người kia là muội muội của mình, nàng đạt được sủng ái, đạt được hết thảy tốt đẹp, mình không phải nên mừng thay cho nàng sao? Vì sao lại sinh ra ghen tị mơ hồ. Không nên là cái dạng này...
Mộc Tịch Bắc thật sâu nhìn thoáng qua Mộc Tịch Hàm đang vùi đầu rất thấp, ánh mắt có chút ảm đạm khó lường, ở trong trí nhớ, nữ tử này thật sự rất yên tĩnh, không nói nhiều, nhưng cũng rất dịu dàng, cuộc sống của nàng qua so với mình tốt hơn một chút, thường xuyên có cái gì tốt đều mang đến cho mình, mặc dù hai người trải qua ngày tháng cũng không sung túc, đồng thời thỉnh thoảng còn bị di nương tiểu thư trong phủ chèn ép, nhưng chung quy vẫn đơn giản thoải mái.
Chỉ là có phải khi mình biến thành Mộc Tịch Bắc, đây hết thảy cũng đã thay đổi hay không, vận mệnh nhất định sẽ chệch hướng dự định quỹ đạo, mỗi người đều là như thế? Nàng vẫn hi vọng, Mộc Tịch Hàm có thể vẫn là nữ tử an tĩnh như trước kia.
Thu liễm cảm xúc, Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Thái hậu, cây trâm phượng kia đang cắm ở nơi chói mắt nhất trên 乃úi tóc, rêu rao đến cực điểm!
" A! "
Một cung nữ đứng nghiêng với Thái hậu đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
" Ngươi gào quỷ cái gì! "
Thái hậu có chút tức giận, nhíu mày nói.
Cung nữ kia một tay che miệng, một tay chỉ vào trâm phượng trên đầu Thái hậu:
" Trâm... Trâm phượng...!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc