Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 198

Tác giả: Thánh Yêu

TỰ TÔI TRỞ VỀ CHO ANH ẤY MỘT NIỀM VUI
Hứa Tình Thâm nghe Tưởng Viễn Chu nói vậy cũng không mở miệng, cô không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt.
Bởi vì Tưởng Viễn Chu không phải là người sẽ hỏi ý kiến của cô.
Trên hành lang có người qua lại, hai tay Hứa Tình Thâm ở trước иgự¢ anh đẩy ra: “Tôi không muốn ở lại đây.”
Tưởng Viễn Chu đặt cô xuống đất, anh đứng dậy, đưa tay cầm lấy tay cô: “Có thể đi sao?”
“Có thể.”
“Anh để cho lão Bạch đưa em trở về.”
“Anh…”
“Anh còn có chút việc, muốn đối mặt hỏi rõ Phó Kình Sênh.”
Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, Tưởng Viễn Chu hỏi cô: “Muốn đi cùng anh sao? Hiện tại em không muốn gặp thì sau này không còn cơ hội rồi.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm hết sức kiên định, sau đó lắc đầu.
“Lão Bạch.” Tưởng Viễn Chu nhìn người đàn ông phía sau: “Đưa cô ấy trở về.”
Vâng.
Hứa Tình Thâm theo lão Bạch đi ra ngoài, lên xe lái xe hỏi cô muốn đi đau, lão Bạch đứng trước cửa xe nói: “Bảo Lệ Cư thượng.”\\
Bánh xe dần lăn, lão Bạch nghiêng người nhìn Hứa Tình Thâm, “Thật ra hai năm nay Tưởng tiên sinh đối với cái ૮ɦếƭ của Tưởng tiểu thư vẫn không thể quên được. Lần trước ở trung tâm thương mại chúng tôi đi láy sườn xám cho Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư có tới, sau này ngài cũng tới, trong hai năm qua Tưởng tiên sinh rất vất vả, người ngoài nhìn ngài ấy vẫn giống như trước đây nhưng ngài ấy ngay cả nhà họ Tưởng cũng không về, thường đi xã giao, nhưng một mình cô đơn cũng rất nhiều.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, lão Bạch tiếp tục nói, “Sauk khi Phó Kình Sênh nhận tội, Bảo Lệ Cư thượng sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó truyền thông sẽ buông tha không rời.”
“Tôi biết.” Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Cho nên hiện tại ta về nhà thu thập này nọ.”
“Vậy ngài… sẽ đi đâu?”
Cánh môi Hứa Tình Thâm có chút cứng ngắc: “Lại nói sau.”
“Ngài không muốn trở lại bên cạnh Tưởng tiên sinh sao? Tốt xấu gì giữa các ngài còn có Duệ Duệ.”
Hứa Tình Thâm đưa tay che mắt, cô không muốn mở miệng lão Bạch cũng không muốn nói nữa.
Tưởng Viễn Chu đi theo cánh sát Phương vào phòng là lúc Phó Kình Sênh chưa bị mang đi, anh ta vẫn ngồi chỗ cũ, nghe được tiếng bước chân, liền đưa mắt lên nhìn.
Tưởng Viễn Chu ngồi đối diện anh ta, ánh mắt Phó Kình Sênh nhìn thẳng vào anh, sau đó nhếch môi cười: “Tin tức thật linh thông.”
Người đàn ông kiềm chế muốn hung hăng đánh anh ta một trận, tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm Phó Kình Sênh, trong mắt và khẩu khí lạnh lẽo: “Dì nhỏ của tao không thù không oán gì với mày, vì sao mày lại muốn tính mạng của bà?”
“Mày nói những lời này có ích gì?” Phó Kình Sênh dựa vào sau ghế, “Ta nhận tiền thay người ta làm việc, người muốn dì nhỏ mày ૮ɦếƭ là Lăng Thận, không phải tao.”
“Vậy còn Tình Thâm thì sao?”
Trong mắt Phó Kình Sênh ảm đạm, Tưởng Viễn Chu nhào người lên phía trước, giọng điệu bộc phát: “Mày hại cô ấy như vạy còn không biết xấu hổ mà sống cùng cô ấy? Mày và cô ấy sống chung dưới một mái nhà, mày không sợ một ngày nào đó mày bị lộ chân tướng sao?”
“Sợ, đương nhiên tao sợ. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tình Thâm tao liền nhận ra cô ấy. Tao biết tao hại cô ấy như vậy cho nên muốn giữ cô ấy ở bên cạnh…”
Phó Kình Sênh chưa bao giờ có lòng tốt, càng không vì loại chuyện này mà cảm thấy áy náy, chỉ là lúc trước nhìn thấy Hứa Tình Thâm trong lòng sinh ra cảm giác muốn gần cô, “Xét đến cùng kết quả tђàภђ ђại bại đều do mày. Tưởng Tùy Vân ૮ɦếƭ đi, mày và Hứa Tình Thâm nhất đao lưỡng đoạn, đây là thói quen của con người, nhưng nếu người sống ૮ɦếƭ không buông thì sau này cô ấy có khổ cực hay không?”
Tưởng Viễn Chu nghe trong tai là chuyện Phó Kình Sênh đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người anh.
“Nếu lúc trước bọn tao không tách ra, có phải mày lại hại người khác hay không, kế tiếp sẽ là ai đây?”
“Cái này thì phải xem ý tứ người ủy thác rồi.”
“Phó Kình Sênh, mày xem mạng người là cái gì?”
Phó Kình Sênh cười lạnh, đáy mắt hiện lên hàn ý sâu hơn: “Mạng người? Tưởng Viễn Chu, mà không cần nói mình là người tốt, nhân tính là thế nào. Hiện tại em gái tao bị bắt đi, nếu không vì thế ai có thể bắt tao nhận tội? Âm Âm bị bắt đi, nhất định Tình Thâm sẽ đến tìm mày, ở Đông Thành này có người mày không tìm được sao? Hiện tại thì tốt rồi, giống như bọn mày mong muốn, chỉ là em gái tao từ đầu đến cuối không biết chuyện tao làm, con bé vô tội.”
“Nếu mày đã làm ra những chuyện này thì nên nghĩ đến cuối cùng sẽ có một ngày mày sẽ liên lụy tới người nhà.”
Phó Kình Sênh nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu, “Không phải mày sẽ để cho Tình Thâm biết đấy chứ?”
“Cô ấy biết hết rồi.”
Phó Kình Sênh thở ra, cả người không thoải máu, giống như đã ૮ɦếƭ, ngay cả thở cũng quên, bọn họ đã biết có lẽ sẽ hận ૮ɦếƭ hắn đúng không?
“Cô ấy đâu?”
“Trở về rồi, cô ấy không muốn gặp mày.”
“Mày nói láo.”
“Trong lòng mày vẫn hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho mày phải không?” Tưởng Viễn Chu nói đến đây càng thêm đau lòng cho Hứa Tình Thâm: “Cô ấy vì sao phải gặp mày? Mày lấy tư cách gì để gặp cô ấy?”
Hai tay Phó Kình Sênh đặt lên bàn, Tưởng Viễn Chu muốn kéo áo hắn, cảnh sát Phương ở bên cạnh ngăn lại: “Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu sang chỗ khác, “Yên tâm đi, tôi không động thủ.”
Tầm mắt của anh rơi trên gương mặt Phó Kình Sênh: “Mày cho rằng mày còn có thể có kết cục tốt sao?”
Hai người gần nhau, bỗng nhiên Phó Kình Sênh cất tiếng cười to: “Tao không có kết cục tốt cũng là trong dự liệu của ta, Tưởng Viễn Chu, vậy còn mày thì sao? Để cho con trai ruột gọi con gái của kẻ thù là mẹ, trong lòng mày có cảm giác gì?”
Hai mắt Tưởng Viễn Chu nheo lại, càng lại gần anh ta hơn: “Nhưng tốt xấu gì con trai của tao còn ở bên cạnh tao.”
“Ha ha ha…” Phó Kình Sênh cười: “Đúng thế, mày nên cảm thấy may mắn, nên cảm thấy may mắn.”
Tưởng Viễn Chu ngồi nghiêm túc, gương mặt tiếp tục phẫn nộ hiện tại không thể phát tiết, bởi vì tên Phó Kình Sênh này không biết hắn làm sai chuyện gì.
Buông tay ra Phó Kình Sênh mở miệng: “Còn chuyện này mày nhất định muốn biết.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua, Phó Kình Sênh áp sát gần hơn: “Tao còn thay người khác bày một bố cục, nhưng tao không rõ lắm chuyện bên trong, bởi vị chuyện cuối cùng tao làm tao cũng không ghi chép lại. Đối phương ra giá, Tưởng Viễn Chu , mày đoán xem, bố cục tương lại có thể đổ lên người mày không?”
Tưởng Viễn Chu buông tay, đẩy mạnh anh ta ra, Phó Kình Sênh ngã ngồi lên ghết: “Hahhaha, mày liền chờ quả bom hẹn giờ này đi, nó lúc nào cũng có thê kích nổ, Tưởng Viễn Chu, mày thoát được một lần, hai lần, mày thoát được lần thứ ba, thứ tư sao?”
“Đúng là hết thuốc chữa.”
“Có lẽ mày nên cầu nguyện bố cục này không đổ lên người màu, mà đổ lên người khác…”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào Phó Kình Sênh, miệng hung dữ phun ra mấy chứ: “Mày nên chờ đê xuống địa ngục đi.”
“Không sao, tao đã chuẩn bị sẵn sang rồi.”
Người đàn ông đẩy ghế dựa, Phó Kình Sênh còn đang cười, cảnh sát Phương hướng ra cửa kêu: “Đến, mang người đi.”
Tưởng Viễn Chu mới bước được mấy bước, Hứa Tình Thâm không muốn gặp Phó Kình Sênh, ngoại trừ bản thân phẫn nộ ra hình như không có gì khác.
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lão Bạch đi sau Hứa Tình Thâm bước vào, Lâm Lâm đang chơi cùng bảo mẫu, Hứa Tình Thâm lên lần, trong nhà có nhiều đồ đạc, cô phải nhanh chóng sắp xếp.
Đi vào phòng ngủ, Hứa Tình Thâm mở tủ quần áo, từ trong góc tường kéo một cái vali da.
Cái này cô vẫn thường mang theo, chuyển vào Cửu Long Thương, sau đó nhìn lão Bạch kéo nó về nhà họ Hứa, sau đó cô lại mang theo nó đến nhà Phó Kình Sênh, hiện tại…
Hứa Tình Thâm mở rương ra, chuẩn bị thu dọn quần áo.
Nhưng mà người ta nói chuyển là chuyển, nhiều đồ như vậy cô không biết bắt đầu từ đâu.
Hứa Tình Thâm ra ngoài, nghe tiếng di động vang lên.
Cô nhìn số biết là người nhà gọi đến. Hứa Tình Thâm nghĩ Tưởng Viễn Chu vừa mới nói, cô đoán nhất định mọi người trong nhà khuyên cô tới ở cùng Tưởng Viễn Chu.
Mà lúc này nhà họ Hứa, bên trong phòng khác có chuyển phát dến, trên bàn cơm chuyển đến một cái thùng.
Thùng bị mở ra, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa ở cùng một chỗ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói của Hứa Tình Thâm :Alo.”
“Alo, Tinh fThâm.”
“Ba, có chuyện gì sao?”
“Phó… Phó Kình Sênh xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ: “Vang.”
“Vậy con định làm sao bây giờ?”
“Việc này người đừng quan tâm.”
“Tình Thâm, con.. con…”
“Ba, làm sao vậy?”
“Mới lúc này nhà họ Tưởng đưa tới một cái hộp.”
Hứa Tình Thâm thầm nghĩ, chẳng lẽ là Tưởng Viễn Chu? Nhưng nghĩ lại, không đúng, hai chữ nhà họ Tưởng này là đang nói Tưởng Đông Đình sao?
“Là cái gì?”
“Một cái rương chứa quần áo trẻ con.”
Hứa Tình Thâm nhíu mày: “Quần áo?”
Khẩu khí của Hứa Vương không thích hợp, nói cà lăm, Triệu Phương Hoa ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Còn không nói đi, ông sợ cái gì?”
“Ba, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tình Thâm, là rương quần áo trẻ con, nhưng đều bị cắt nát, không có cái nào nguyên vẹn.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm khẩn trương, vì sao Tưởng Đông Đình không đưa đồ đến Bảo Lệ Cư Thượng, không phải vì Bảo Lệ Cư Thượng có người của Tưởng Viễn Chu chứ?”
“Làm sao mọi người biết là của nhà họ Tưởng?”
“Chuyển phát viên nói, còn để cho bọn ta nhìn xem bao nhiêu cân.”
Người chuyển phát kia là người chuyển phát nhanh, Hứa Tình Thâm cảm thấy mệt mỏi :”Được rồi, con đã biết, mang quần áo vứt đi, ba, con muốn chuyển nhà, cúp máy trước.”
Cắt đứt trò chuyện, Hứa Tình Thâm khoanh hai tay trước иgự¢, Phó Kình Sênh bị bắt, lại thêm chuyện cô và Tưởng Viễn Chu có thêm đứa bé, lúc này Tưởng Đông Đình có thể không vội sao?
Sợ là lửa cháy đến nơi nói không chừng sắp có chuyện gì xảy ra.
Hứa Tình Thâm cười lạnh, bước chân về phòng quần áo.
Lúc này xem ra Tưởng Đông Đình vĩnh viễn không có khả năng tiếp nhận Hứa Tình Thâm rồi.
Tưởng Viễn Chu rời khỏi cục cảnh sát, đi đến Bảo Lệ Cư Thượng, lão Bạch ở trên lầu, Tưởng Viễn Chu cũng đi thẳng lên lầu.
Lúc đi vào phòng ngủ anh cũng không gõ cửa, Tưởng Viễn Chu đi vào, nghe được tiếng sột soạt trong phòng quần áo, anh đi tới cửa dựa vào khung cửa nhìn vào trong.
Hứa Tình Thâm ngồi chổm hổm trên mặt đất để quần áo Lâm Lâm vào trong rương, đưa mắt lên nhìn thấy đôi chân thon dài.
“Một mình em sắp xếp muốn sắp đến khi nào?”
“Tôi không thích người khác giúp mình, bọn họ sẽ làm cho đồ đạc của ta lộn xộn.”
“Ngày mai em không thể ở lại chỗ này rồi.”
Động tác trong tay Hứa Tình Thâm nhanh hơn, “Tối nay tôi sẽ sắp xếp xong đồ đạc.”
Cô đứng lên, đi tới trước tủ quần áo, cô chỉ lấy những bộ quần áo mình thường mặc, còn do Phó Kình Sênh đưa cô không hề ᴆụng vào. Phó Kình Sênh dùng tiền bạc không sạch sẽ, nhất định cảnh sát sẽ thanh tra, không phải của cô thì không được mang đi.
“Chuyện Phó Kình Sênh ảnh hưởng lớn như vậy, đến lúc đó truyền thông cũng sẽ nhúng tay vào, em mang theo đứa trẻ ở bên ngoài sẽ không an toàn.”
Hứa Tình Thâm đóng rương lại, “Đúng rồi, có tin tức gì của Âm Âm không?”
“Về chuyện này có lẽ bị người nhà họ Mục mang đi rồi.”
Hứa Tình Thâm sốt ruột đứng dậy: “Vậy đã tìm được sao?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: “Chưa, nhưng mà cảnh sát sẽ cố gắng, hiện tại Phó Kình Sênh đã nhận tội, tin rằng người nhà họ Mục sẽ không làm khó xử em gái hắn ta.”
Người đàn ông nói xong tầm mawys vẫn rơi trên người Hứa Tình Thâm: “Dù sao cô ấy cũng là em gái Phó Kình Sênh.”
“Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng chuyện Phó Kình Sênh làm Âm Âm hoàn toàn không biết, không thể vì cô ấy là em gái của Phó Kình Sênh mà vứt vỏ sạch sẽ với cô ấy.”
“Nếu như vậy em theo anh trở về, sau này mặc kệ nguy hiểm như thế nào anh đều cản thay em, không ai dám tổn thường các người.”
“Anh… anh sẽ cố gắng hết sức thay tôi tìm Âm Âm trở lại sao?”
Cổ họng Tưởng Viễn Chu lăn lăn: “Sẽ.”
Hứa Tình Thâm thu hồi mắt, không nhìn thẳng vào anh: “Tôi, tôi thu dọn đồ đạc trước, tôi sợ không kịp nữa.”
“Được rồi, anh xuống lầu trước, có việc gì thì gọi anh.”
Tưởng Viễn Chu xoay người ra ngoài, đến dưới lầu thấy lão Bạch đang tiện tay xem tạp chí.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế sofs đối diện anh ta. Anh nhìn ra ngoài, Lâm Lâm đang bò lên đệm chơi đùa, người đàn ông duỗi chân: “Nhìn gì vậy?”
“Tạp chí tài chính và kinh tế.”
“Anh còn hứng thú mấy thứ này sao?”
“Tùy tiện lật xem mà thôi, đúng rồi, Tưởng thiếu phu nhân không cần giúp đỡ sao?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Ngược lại tôi càng hy vọng cô ấy sắp xếp càng nhanh càng tốt.”
“Tưởng tiên sinh gấp gáp như vậy sao.”
Người đàn ông cười: “Tôi muốn đón cô ấy trở về.”
“Ngài ấy đồng ý sao?”
Tưởng Viễn Chu không rõ bộ dáng lúc nãy của Hứa Tình Thâm, xem như đồng ý nhưng vẫn còn do dự: “Cô ấy không còn chỗ để đi.”
Bảo mẫu mang theo Lâm Lâm đang chơi đùa, mắt thấy Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bà ấy đứng dậy rót cho Tưởng Viễn Chu ly trà.
Người đàn ông nhìn, dù sao đây cũng là nhà của Phó Kình Sênh, anh cảm thấy không được tự nhiên, cũng không muốn uống một ngụm nước ở đây, ngón tay ở mu bàn tay gõ gõ hai lần, hy vọng Hứa Tình Thâm có thể nhanh chóng thu xếp đò đạc.
Lâm Lâm ngồi dưới đất chơi, bé cầm lấy cuốn truyện cổ tích, lật bìa truyện, vé bước đến cạnh Tưởng Viễn Chu.
Lâm Lâm đặt cuốn truyện lên đùi Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn: “Con muốn nghe truyện cổ tích sao?”
Cô bé dựa vào chân anh, không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn anh.
Tưởng Viễn Chu mở truyện ra, di động trong túi rung lên, anh đưa mắt nhìn màn hình, vậy mà lại là Hứa Tình Thâm.
“Alo?”
“Lâm Lâm ở dưới lầu có ngoạn không? Có buồn ngủ hay không?”
“Ừ, ngoan.” Hứa Tình Thâm không muốn xuống lầu nên mới gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu: “Anh tắt máy đây.”
“Ừ.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu vừa ấn đến nút màu đo chợt thấy Lâm Lâm đến trước bàn trà, canh tay nhỏ muốn chạm đến chén nước, sắc mặt anh khẩn trương: “Cẩn thận.”
Hứa Tình Thâm ở đầu dây bên kia nghe thấy hoảng sợ, Tưởng Viễn Chu nắm chắc hai tay của Lâm Lâm, “Cái này bỏng, không được chạm vào.”
Anh tưởng rằng cuộc gọi đã kết thúc, không nghĩ Hứa Tình Thâm ở đầu dây kia nghĩ rõ ràng tất cả.
Tường Viễn Chu ném điện thoại một bên, sau đó lấy chén nước, anh ôm Lâm Lâm để cô bé ngồi trên ghế sofa, lần này thân thể Lâm Lâm đè lên điện thoại của anh.
Hứa Tình Thâm thấy không có việc gì liền tắt. Lúc này lại nghĩ được tiếng lão Bạch: “Tưởng tiên sinh, Phó Lưu Âm thì làm sao bây giờ?”
Cô không nhịn được mà dựng lỗ tai nghe ngóng.
Tưởng Viễn Chu dừng lại, nhưng khẩu khí cực kì kiên định: “Cảnh sát sẽ cứu.”
“Vậy chúng ta vẫn không làm gì sao?”
Trái tim Hứa Tình Thâm như đập lệch nhíp, cái gì mà không làm gì?
“Để cho người ta nhìn chằm chằm, tra được ở đâu sao?”
“Điều tra ra rồi, bị Mục Kình Sâm mang đến trụ sở huấn luyện.”
Tưởng Viễn Chu ừ, sắc mặt nghiêm túc, lão Bạch cẩn thận nhìn : “Tưởng tiên sinh…”
“Ta không có khả năng cứu cô ấy.” Lời nói của Tưởng Viễn Chu lạnh giá, ánh mắt nhìn vào lão Bạch, “Dì nhỏ ૮ɦếƭ, là do một tay anh trai cô ta bày ra, Phó Kình Sênh rơi vào kết cục như vậy cũng là quá nhẹ, tôi dựa vào đâu còn muốn đi đắc tội với người nhà họ Mục, thay hắn ta cứu người.”
Lão Bạch nghe thế đành gật đầu, nhiều người vô tội như vậy làm sao chỉ có một mình Phó Lưu Âm chứ?
Người vô tội nhất chẳng lẽ không phải là Tưởng Tùy Vân sao? Bà ấy không công bỏ mạng, ngay cả lúc ૮ɦếƭ Tưởng Viễn Chu cũng không ở bên cạnh.
Mỗi lần nghĩ như thế, Tưởng Viễn Chu đều hận đến nghiến răng, “Cảnh sát muốn cứu cô ta, là chức trách của bọn họ, tôi không ngăn cản, dù sao lỗi duy nhất của Phó Lưu Âm chính là anh trai của cô ta là Phó Kình Sênh, Tình Thâm bảo tôi cứu cô ta…”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: “Tôi làm không được.”
Hứa Tình Thâm cảm thấy lạnh cả người từ bàn chân truyền đến, tính huống của cô và Tưởng Viễn Chu khác nhau, dù sao co và Phó Lưu Âm từng sống với nhau một thời gian, rõ ràng tính tình cô ấy như thế nào.
Hứa Tình Thâm ngồi chổm hổm trên mặt đất, nghe thấy tiếng lão Bạch truyền đến lần nữa: “Thật ra đã tra được Phó Lưu Âm ở đâu từ lâu rồi, nhưng ngài có nói chuyện gì liên đến cô ấy cũng không cần nói với ngài, nên chúng tôi làm như đang tìm, vẫn không nói với ngài.”
“Ừ, tôi muốn quản rồi, hôm nay Phó Kình Sênh không nhận tội, hắn hại ૮ɦếƭ di nhỏ tôi làm sao có thể biết rõ ràng như vậy được?”
“Đúng thế.” Lão Bạch cũng cảm thấy may mắn: “May mà người không nghe lời Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh không bắt Phó Lưu Âm uy Hi*p Phó Kình Sênh đã không tệ rồi, chúng ta chỉ đừng khoanh tay nhìn thôi.”
Đúng thế, chỉ khoanh tay nhìn thôi, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần Tưởng tiên sinh khoanh tay đứng nhìn, người khác làm là được.
Anh chỉ cần khoanh tay đứng nhìn ngồi chờ kết quả là được.
Tưởng Viễn Chu nghĩ đến chuyện Hứa Tình Thâm bảo anh cứu Phó Lưu Âm, trong mắt đầy khẩn cầu: “Cô ấy đã quên, di nhỏ là người thân thiết nhất của tôi, nếu không phải vì Hứa Tình Thâm, có lẽ từ nay về sau tôi sẽ không để cho cô bé đó sống yên qua ngày.”
Lão Bạch nghe xong không khỏi mỉm cười: “Cho nên mới nói ngài đối với ngài ấy vẫn luôn đặc biệt.”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt lên cuốn truyện cổ tích, Lâm Lâm gõ gõ chân anh, đang thúc giục.
“Hiện tại Phó Kình Sênh đã nhận tội, Tưởng thiếu phu nhân cũng đồng ý trở về, mặc kệ thế nào thì đối với ngài mà nói đều là tin tức tốt.”
Tường Viễn Chu cười nhẹ, giữa trán ẩn hiện sự vui vẻ, ừ.
Hứa Tình Thâm yên lặng cúp máy, cô ngồi chổm hổm trên mặt đất lâu, muốn đứng dậy hai chân run lên như nhũn ra, không dễ để chống lên cạnh tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Tưởng Viễn Chu cầm cuốn truyện cổ tích của Lâm Lâm, ngẩng đầu nhìn lão Bạch: “Ngày mai đón Tình Thâm về nhà, tôi muốn đi viếng mộ dì nhỏ, anh an bài đi.”
Được.
Sân huấn luyện.
Phó Lưu Âm đi sau Mục Kính Sâm, trên bả vai người đàn ông khoác áo bành tô, khí thế lẫm liệt, Phó Lưu Âm nhìn dưới đài, có không ít nam nữ đang đọ sức.
“Nơi này của anh là chỗ nào?”
“Cô đoán xem.”
Phó Lưu Âm động môi, “Mặc kệ là chỗ nào, còn hơn so với viện SJ là được rồi.”
Mục Kình Sâm nhìn chằm chằm phía dưới, tầm mắt xuất thần, Phó Lưu Âm đứng bên cạnh anh, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, “Anh trai cô nhận tội rồi.”
“Cái gì?”
“Cảnh sát tìm ra không ít tài liệu có giá trị.”
Phó Lưu Âm nghe thế bước chân muốn đi, Mục Kính Sâm nghiêng đầu nhìn lại : “Đứng lại.”
Bước chân cô không hề dừng lại, người đàn ông tiến lên mấy bước, đưa tay nắm lấy tay cô, “Tôi bảo cô đứng lại.”
Phó Lưu Âm nắm chặt nắm đấm vung qua, Mục Kính Sâm nhẹ nhàng nắm tay cô, “Cô sao cứ giống như con hổ nhỏ, nói không nghe thì đấu võ?”
“Tôi muốn đi gặp anh trai tôi.”
“Sao cô không lo lắng ca trai tôi cũng muốn gặp cô đây?”
Phó Lưu Âm ra sức rút tay về, “Anh trai tôi đã nhận tội rồi, người cũng ở trong cục cảnh sát, tôi với anh ta không thù không oán, anh ta dựa vào đâu không buông tha cho tôi.”
“Cô cho rằng chuyện gì cũng đơn giản như cô nghĩ thế sao?”
“Nếu không thế nào?”
Hai người cãi vã, một chuỗi bước chân truyền đến: “Mục soái, Mục tiên sinh đến.”
Mục Kính Sâm buông tay, nhưng mày với Phó Lưu Âm: “Nghe thấy chưa?”
Phó Lưu Âm cầm lấy tay mình, Mục Kính Sâm bước nhanh xuống, cô theo sát phía sau, đi qua sân huấn luyện, Mục Kính Sâm người cao chân dài, nhanh chóng bỏ rơi Phó Lưu Âm đằng sau.
Anh đến trước cửa sắt bảo người mở cửa.
Phó Lưu Âm khẩn trương đứng sau cửa sắt, cửa mở ra một nưa, Mục Kính Sâm thấy Mục thành Quân ở phía xa.
Người đàn ông bước xuống, dựa vào xe, hai bảo tiêu đứng ở bên người: “Lão Nhị.”
Mục Kính Sâm nhíu mày: “Có việc sao?”
“Chú mang em gái Phó Kình Sênh đến đây sao?”
Ừ.
“Rất tốt.” Gương mặt Mục Thành Quân không chút thay đổi, nhìn chằm chằm bên trong, Phó Lưu Âm trốn tránh, một đôi chân bị Mục Thành Quân thấy được: “Lão Nhị, có phải là lúc vật về nguyên chủ rồi không?”
“Anh cả, lời này của anh em nghe không hiểu, cái gì mà vật về nguyên chủ?”
“Người là tôi bắt, có phải chú nên trả lại cho tôi hay không?”
“Anh bảo là người, cô ấy có tự do của cô ấy.”
Mục Thành Quân nhìn hai người bên cạnh: “Đây là do chú dạy dỗ, phế vật.”
Mục Kình Sâm mặt không đổi sắc nhìn mấy người trước mặt: “Bọn họ không phải là đối thủ của em, anh hà tất phải làm bọn họ khó xử?”
“Đi vào, mang người đi ra ngoài cho tôi.”
Hai bảo tiêu không chút do dự đi vào cánh cửa sắt, Mục Kính Sâm thờ ơ nhìn, Phó Lưu Âm vựng trộm thò đầu ra, nhìn người đàn ông kéo áo bành tô, vạt áo màu xanh lá ở tung bay trong không trung, xoay một vòng tròn, sau đó rơi trên đầu hai người bảo tiêu.
Phó Lưu Âm nhìn thấy Mục Kính Sâm chạy tới, nhảy một bước, đôi chân thon dài đá trước иgự¢ bảo tiêu, hai tiếng hét thảm thiết truyền vào trong tai, sắc mặt Mục Thành Quân khó coi vô cùng.
“Lão Nhị.”
“Anh cả, Phó Kình Sênh cũng đã nhận tội, em gái hắn ta cũng mất giá trị lợi dụng.”
“Chú nói thật nhẹ nhàng, chuyện cô ta làm tôi bị thương thì tính toán như thế nào?”
Mục Kình Sâm nghe vậy, ngón tay đặt bên mép quần, sắc mặt lạnh lại: “Nếu không phải anh có ý đồ khác thì cô ấy có thể tổn thương đến chỗ đó sao? Chuyện này chị dâu biết không?”
“Chú nhất định không chịu thả người sao?”
Mục Kình Sâm mạnh mẽ lui về sau, “Cô ấy đã vào chõ này của em thì em đã không có ý định để cô ấy ra ngoài.”
Mục Thành Quân nhìn sân huấn luyện đằng trước, đây là địa bàn của Mục Kình Sâm, tuy chỉ cách một cánh cửa sắt nhưng lại vững như thành đồng: “Được, vậy chú làm cho cô ta mãi mãi ở lại bên trong đó, một bước cũng không được ra.”
Mục Kình Sâm xoay người, bước nhanh vào trong, đi qua cánh cửa sắt, anh đưa tay kéo Phó Lưu Âm qua, sau đó hai tay giang ra ôm chặt cô: “Đi.”
Phó Lưu Âm không theo kịp bước chân của anh, đi đường nghiêng ngả, nhiều lần suýt nữa thì vấp ngã.
Mục Thành Quân nhìn bóng dáng hai người càng đi càng xa, anh ta cười lạnh sau đó ngồi vào trong xe.
Hôm sau
Sắc trời vẫn còn chưa sáng, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm xuống lầu, trên lưng là balo của mình.
Bên ngoài Bảo Lệ Cư Thượng truyền đến tiếng nói, Hứa Tình Thâm khẩn trương ra ngoài, bảo tiêu cản lại một người.
Hứa Tình Thâm ra tới cửa: “Là xe tôi gọi tới, để cho người ta lái xe vào.”
“Tưởng thiếu phu nhân, ngài muốn đi đâu?”
Hứa Tình Thâm chỉ cho lái xe: “Hành lý ở trong nhà, giúp tôi chuyển lên xe, cảm ơn.”
“Tưởng thiếu phu nhân, ngài muốn đi đâu?”
Hứa Tình Thâm có thể hiểu được bọn họ sẽ không dễ dàng để cô ra ngoài, cô hai tay ôm chặt đứa trẻ, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Về Cửu Long Thương.”
“Chúng tôi an bài xe cho ngài.”
“Không cần” Hứa Tình Thâm nói: “Tự tôi trở về là được, tôi muốn cho Tưởng Viễn Chu một kinh hỉ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc