Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 200

Tác giả: Thánh Yêu

TƯỞNG TIÊN SINH HẠ CẠM BẪY LÀM CHO CÔ RƠI VÀO
Sân huấn luyện
Chân Phó Lưu Am còn bị giơ cao, không phải cô không vùng vẫy mà là không thể nhúc nhích: “Buông ra.”
Bàn tay Mục Kình Sâm đi vào bên trong quần của cô, ở trên chân của cô nhẹ nhàng Ϧóþ, sắc mặt cô đỏ ửng giống như có thể nhéo ra nước.
“Có phải biết bản thân có năng lực bắt cá hay tay cho nên trước mặt đàn ông đều lộ chân hay không?”
“Anh mới bắt cá hai tay…”
Mục Kình Sâm cầm lấy chân cô giơ lên, Phó Lưu Âm kêu mấy tiếng: “Aaaa, đau.”
“Đau ở đâu?” Mục Kình Sâm nhếch miệng hỏi.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Buông tay.”
Mục Kình Sâm thả chân cô ra, chân Phó Lưu Âm rơi xuống đất, nhưng chan đã mất cảm giác rồi, cô ngồi xuống xoa xoa chân.
Một chuỗi bước chân dồn dập truyền đến, có người chạy tới trước mặt Mục Kình Sâm: “Mục soái.”
“Có chuyện gì?”
“Tưởng tiên sinh muốn gặp ngài.”
“Tưởng Viễn Chu?”
Phó Lưu Âm vểnh tai, khó khăn đứng dậy đi ra ngoài, Mục Kình Sâm liền gọi: “Đứng lại.”
Cô không quay đầu, Mục Kình Sâm đã quen việc người khác nói gì nghe nấy, anh nâng giọng, trong lời nói không giận mà phát uy: “Dừng.”
Ngược lại bước chân Phó Lưu Âm chậm lại, Mục Kình Sâm bước nhanh đuổi theo, ngăn chặn đường đi của cô: “Cô muốn làm gì?”
“Chị dâu tới đón tôi rồi.”
Phó Lưu Âm nâng cằm, nhìn vào mắt Mục Kình Sâm: “Cuối cùng tôi vẫn phải ở lại nơi này sao?”
“Anh trai cô nhận tộ, cô đã nghĩ kết cục sau này chưa? Sau này cô sẽ đi theo ai? Chị dâu cô? Cô ấy là chị dâu cô sao? Cô ấy đúng là ngồi theo xe Tưởng Viễn Chu tới đón cô.”
Phó Lưu Âm mấp máy môi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng câu nói mới đến yết hầu đã bị cô nuốt trở về.
Mục Kình Sâm lại nói tiếp : “Anh trai cô bị bắt, Tưởng Viễn Chu thả mồi, tôi không tin anh ta có thể vì chị dâu của cô mà toàn tâm toàn ý đối tốt với cô.”
Cô gái rũ mắt: “Nhưng trên đời này tôi chỉ có chị dâu là người thân nữa mà thôi.”
“Cho nên cô muốn đi?”
“Cô là em gái của Phó Kình Sênh, bao nhiêu người muốn mạng của cô đây? Không nói đến người khác, anh trai tôi mà một trong số đó, tôi dám cam đoan hôm nay chỉ cần cô ra khỏi cửa này, ngày mai…”
Phó Lưu Âm cắn răng nhìn anh.
Mục Kình Sâm mặt không đổi sắc, “Ngày mai có thể chị dâu cô cũng sẽ bị bắt, hiện tại cô bi nguy hiểm nhất, mà tất cả những người có quan hệ với cô cũng gặp nguy cơ trung trùng.”
Cô lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa to lớn : “Anh muốn tôi ở lại nơi này?”
“Tự cô suy nghĩ rõ ràng.”
“Vậy còn anh, vì sao anh muốn giúp tôi?”
Khóe miệng Mục Kình Sâm nhếch lên, trong mắt tràn ra ý cười nhẹ: “Một ngay vợ chồng an ái trăm năm.”
Sắc mặt Phó Lưu Âm cứng lại: “Tôi muốn huấn luyện cùng các cô ấy.”
Người đàn ông nhíu mày: “Không được.”
“Tôi muốn làm bảo tiêu, tôi có thể bảo vệ bản thân mình, nuôi sống chính mình.”
“Thể năng của cô tôi hiểu rõ, quá yếu.”
Phó Lưu Âm không cam lòng, “Đó là do tôi bị nhốt hai năm, hiện tại tôi đã khôi phục được rất tốt.”
Mục Kình Sâm quay đầu, nhìn về phía xa, anh phất tay với Phó Lưu Âm: “Trước giải quyết phiền toái trước mắt đã, sau này lại nói sau.”
Phó Lưu Âm đi sau lưng anh, hai người bước nhanh ra cửa.
Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, người nọ cũng vào một lúc lâu, nhưng vẫn không có tin tức gì. Cô nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tưởng Viễn Chu và lão Bạch kiên nhẫn dựa vào xe, Hứa Tình Thâm không nhịn được ôm Lâm Lâm xuống xe. Rất nhanh Mục Kình Sâm mang theo Phó Lưu Âm ra ngoài.
Hứa Tình Thâm vui vẻ, nhìn cô không có việc gì là tốt rồi, cô bước nhanh tới: “Âm Âm.”
“Chị dâu.”
Chóp mũi Phó Lưu Âm chua xót, nhìn Lâm Lâm liền muốn đưa tay ôm bé.
Lâm Lâm hôn cô, ôm lấy cổ cô cọ cọ, Hứa Tình Thâm cẩn thận nhìn chằm chằm vào Phó Lưu Âm: “Em không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Bọn họ không làm gì em chứ?”
“Không.”
Hứa Tình Thâm không tin, kéo bàn tay cô, Tưởng Viễn Chu và Mục Kình Sâm đều tiến lên.
Hứa Tình Thâm không biết bên trong sân huấn luyện như thế nào, cô kéo tay Phó Lưu Âm :”Đi, chúng ta về nhà.”
Mục Kình Sâm đảo mắt qua, lại không nói gì, Phó Lưu Âm tiến lên hai bước, nhưng lại nhanh chóng dừng lại: “Về nhà? Đi đâu?”
“Chị đang tìm nhà, mấy ngày nữa là có thể tìm được…”
“Chị dâu.” Phó Lưu Âm miễn cưỡng nhếch miệng cười, “Em không quay về.”
“Vì sao?” Hứa Tình Thâm kinh hãi mở miệng hỏi.
“Em ở lại đây tìm việc.”
“Nơi này thì có gì cho em làm?”
“Chị dâu.” Phó Lưu Âm đưa Lâm Lâm trả lại trong tay Hứa Tình Thâm: “Em trở về thì làm sao đây? Anh trai đắc tội với nhiều người như vậy, những người đó nhất định sẽ không để yên cho em, em không muốn liên lụy tới mọi người.”
“Nói liên lụy cái gì vậy…”
“Được, không nói đến liên lụy, nói đến bản thân em, em đang tốt đẹp, thật sự, đừng lo lắng cho em.”
Hứa Tình Thâm làm sao có thể yên tâm để cô lại: “Âm Âm, em quen biết người bên trong sao? Em bị bọn họ mang đi, bọn họ cũng không phải tốt đẹp gì…”
“Chị dâu.” Phó Lưu Âm cắt lời cô, “ Mục soái đã cứu em một lần, hiện tại là lần thứ hai.”
Hứa Tình Thâm phản ứng kịp thời: “Lần đầu tiên là lần nào?”
“Lúc trước nếu không có anh ta, em không thể ra khỏi cửa SJ.”
Trong đầu Hứa Tình Thâm nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Phó Lưu Âm, nhìn thấy dấu vết trên người cô, cô nói chuyện khó khăn hơn, “Vậy nếu… Chị có thể bảo vệ tốt cho em thì sao? Em theo chị trở về, chị sẽ không để cho em bị bắt đi lần nữa…”
Phó Lưu Âm nhìn Tưởng Viễn Chu đang ở phía trước, cô biết Hứa Tình Thâm không có một chút bối cảnh, chị ấy chỉ có thể dựa vào Tưởng Viễn Chu mà thôi.
“Chị dâu.” Phó Lưu Âm thoải mái nói, “Em muốn sau này có thể tự bảo bệ cho bản thân mình, đó là chuyện tốt.”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua, anh nghe được Phó Lưu Âm không chịu rời khỏi sân huấn luyện, nguyên nhân lớn nhất vì không muốn liên lụy tới Hứa Tình Thâm.
Mục Kình Sâm thờ ơ nhìn qua konog nói một câu, Phó Lưu Âm xua tay với Hứa Tình Thâm “Đừng lo lắng cho em.”
Cô xoay người đi, Hứa Tình Thâm đuổi theo, “Âm Âm.”
Phó Lưu Âm không quay đầu, xoay lưng đi vào trong.
Mục Kình Sâm gật đầu với Tưởng Viễn Chu, sau đó cũng xoay người rời đi.
Rất nhanh cửa sân huấn luyện bị đóng lại.
Hứa Tình Thâm đứng bất động tại chỗ, Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh cô: “Đi thôi. Cô ấy cũng lớn như vậy rồi, tự có quyết định của riêng mình.”
Hứa Tình Thâm vào trong xe, lái xe trở lại, đỗ ở ngoài Hán Đình.
Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài: “Anh đổi cho em khách sạn khác.”
“Tôi cũng không phải là khách du lịch.”
Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt cô: “Em dự định ở lại đây đến bao lauaA?”
“Ở mầy ngày đã, xem được nhà nào rồi tính sau.”
“Ừ.” Tưởng Viễn Chu kéo dài câu nói, Hứa Tình Thâm đẩy cửa xuống, lão Bạch cũng theo Tưởng Viễn Chu xuống xe.
Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm đến trước cửa khách sạn, nghe phía sau truyền đến tiêng bước chân, cô quay lại, “Anh đừng đi theo nữa.”
“Em đi đường của em, anh đi đường của anh.”
“Tưởng Viễn Chu, với thân phận của anh thì việc gì phải đi theo tôi, tôi…”
“Em trở về phòng đi, anh không đi theo em.”
Người đàn ông dừng bước, Hứa Tình Thâm nửa tin nửa ngờ mãi đến khi vào thang máy khách sạn cô nhìn thấy quả nhiên Tưởng Viễn Chu không đi theo, lúc này mới yên tâm.
Hứa Tình Thâm trở về phòng, Tương Viễn Chu ở ngoài khách sạn hút thuốc, sau đó nâng chân đi vào bên trong.
Anh đi thẳng vào đại sảnh, cô cái nhỏ hai tay ôm túi chườm nóng ngồi bên trong, nhìn máy tính ở đối diện cười không khép miệng. Tưởng Viễn Chu gõ hai cái lên quầy, người ở quầy khó khăn lắm mới nhìn tới anh, vừa thấy người đàn ông giàu có vội vàng đứng dậy nói, “Ngài khỏi, muốn thuê phòng sao?”
Ừ.
“Được, xin chờ lát, đưa xin chứng minh thư.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người về phía trước, “Ngoại trừ phòng 602, còn lại tôi bao hết.”
“Cái gì?”
“Tôi muốn bao toàn bộ phòng.”
“Nhưng nơi này có hơn một trăm phòng đấy.”
“Không sao.” Tưởng Viễn Chu lấy chi phiếu, “Trước thuê mười ngày đã.”
“Các người… là dùng vào công việc riêng sao?”
“Cô không cần xen vào chuyện này, có tiền không được hay sao?”
“Vâng vâng vâng.”
Lão Bạch ở bên cạnh xem, một lúc sau mới theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài, “Tưởng tiên sinh, ngài muốn thuê nhiều phòng như vậy làm gì? Ngài lại không ở.”
“Cho Hứa Tình Thâm một hoàn cảnh yên tĩnh.”
Gương mặt Lão Bạch giật giật: “Không có gì khác?”
(Bó tay lão Chu, đàn ông dư này ૮ɦếƭ 500 lần rồi chưa tái sinh ra đời thực :v)
“Lý do này đủ lớn không?”
“Không lớn.”
“…”
Tưởng Viễn Chu nhìn anh ta, “Anh nhìn chằm chằm, Hứa Tính Thâm muốn thuê phòng, không có cửa đâu, ai dám cho cô ấy thuê thử xem?”
“Tưởng tiên sinh, rốt cuộc là ý gì?”
“Còn nữa, người nhà họ Tưởng anh cũng nhìn cho kĩ.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ không để cho người nhà họ Tưởng đến gần Tưởng thiếu phu nhân, sẽ không để cho ngài ấy chịu một chút tôn thương.”
“Không, không, không.” Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Nửa câu đầu tôi không cần, nửa câu sau thì anh nói được phải là được.”
Lão Bạch cẩn thận nói: “Ý của ngài là…”
“Anh hiểu là được rồi.” Tưởng Viễn Chu nói xong bước nhanh về xe, mở cửa xe ngồi vào.
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình ngồi trong phòng khách, điện thoại ở cách đó không xa, bên cạnh đặt tấm ảnh chụp, trong đó là Tưởng Tùy Vân và chị gái của bà chụp chung.
Quản gia vội vàng từ bên ngoài đi vào, “Lão gia, ngài không ăn cơm còn ngồi ở đây lâu như vậy, nếu không thì ra ngoài một chút được không?”
“Tôi thật hồ đồ, lúc trước suýt nữa thì dẫn sói vào nhà.”
Ông ta tự mình đến cục cảnh sát một chuyến, Tưởng Đông Đình đứng dậy, thong thả bước đi, đi được mấy bước đến bên cạnh điện thoại, cầm lấy khung hình, Tùy Vân ૮ɦếƭ oan, là tôi có lỗi với em ấy.”
“Lão gia, ngài đừng thế.”
Ngón tay Tưởng Đông Đình miết tấm ảnh, ngón tay ở trên mặt vợ mình lưu luyến không rời: “Nhưng nói đến cùng đều là do người đàn bà nhà họ Hứa kia làm hại, nếu không phải cô ta thì Tùy Vân làm sao có thể ૮ɦếƭ đây?”
Âm thanh của Tưởng Đông Đình trầm xuống, “Đối phương bày ra cục này mục đích là chia rẽ Viễn Chu và Hứa Tình Thâm, nhưng người phải ૮ɦếƭ thay lại là Tùy Vân, lúc trước… Làm sao lại không dứt khoát để Hứa Tình Thâm ૮ɦếƭ đi?”
“Lão gia, người bày cục này là Phó Kình Sênh, Hứa tiểu thư xinh đẹp hiền dịu lại còn trẻ, có người đàn ông nào không rung động đây?”
Tưởng Đông Đình cười lạnh: “Một con chuột trốn trong bóng tối, hắn ta chỉ cần tiền, còn nhìn trúng Hứa Tình Thâm được sao?”
“Nhưng còn khả năng Hứa tiểu thư và Tưởng tiên sinh lúc đó tình như keo sơn, nếu Hứa tiểu thư ૮ɦếƭ đi thì Tưởng tiên sinh có tiếp nhận Lăng Thì Ngâm hay không? Chỉ sợ là không, mặc dù thế người sống mãi mãi không thể bằng người ૮ɦếƭ, Lăng Thận có lòng tham, Lăng Thì Ngâm lúc đó còn sống đã là phúc rồi. Mà hiện tại kết cục là Tưởng tiểu thư đền mạng, nhưng lúc trước Tưởng tiên sinh quả thật hận Hứa tiểu thư đến thấu xương, những chuyện nhẫn tâm này ngài cũng nhìn thấy đấy…”
Tưởng Đông Đình thả bức hình xuống, “Mấy ngày nay nó làm gì?”
“Tưởng tiên sinh vẫn cuồng dại như thế, đều ở cùng Hứa tiểu thư, người phái đi vừa đạt được tin tức Hứa tiểu thư trọ trong khách sạn Hán Đình, Tưởng tiên sinh thay cô ấy thuê trọn khách sạn.”
Huyệt thái dương của Tưởng Đông Đình đau đớn, “Cô ta vẫn muốn quấn lấy Viễn Chu không buông?”
“Nếu truyền ra thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Lão gia…. Duệ Duệ cũng cần có mẹ đẻ.”
Tưởng Đông Đình nghe thế, sắc mặt đột nhiên xanh mét, “Ông thì biết cái gì! Một người đàn bà đi theo đàn ông khác sống hai năm, sống phóng đãng như thế còn có thanh danh gì đáng nói? Người như vậy mà muốn làm con dâu nhà họ Tưởng? Kiếp sau cũng không thể.”
Đây là vết nhơ của Hứa Tình Thâm, mãi mãi cũng không rửa được.
Quản gia nghe thế cũng không nói thêm gì nữa.
“Người đàn bà này không nên ở lại đây, dù sao Duệ Duệ cũng ở Cửu Long Thương, nghĩ biện pháp để cô ta nhanh chóng biến mất.”
“Nhưng chỗ Tưởng tiên sinh…”
“Để cho cô ta hiểu rõ, tôi không tin có ta mặt dày không còn thuốc chữa, biết rõ không xứng còn muốn nhảy vào?” Tưởng Đông Đình đứng dậy: “Tự cô ta đi không liên quan gì đến chúng ta.”
Vâng.
Khách sạn
Hứa Tình Thâm ở trong phòng lên mạng tìm tin twucs, cũng chọn mấy căn phòng gần đấy, cô xem căn phòng trước mắt, gần đây có một căn nhà hai phòng có thể qua xem, Hứa Tình Thâm thấy Lâm Lâm đã ngủ, cô ôm lấy thuận tiện đi ra ngoài.
Đi trên hành lang, Hứa Tình Thâm nhìn không ít căn phòng đều mở cửa, vỏ chăn hình chữ nhật, khăn trải giường cũng đặt ngoài cửa xem ra trả phòng không ít.
Hứa Tình Thâm ra ngoài, ước chừng khoảng mười trạm dừng xe.
Đi tới nơi hẹn, cô xem căn phòng trước mắt, người môi giới mãi không chịu tới, Hứa Tình Thâm đành phải gọi điện tới.
“Alo anh khỏe.”
“Ngài khỏe, ngài là?”
“Tôi và anh đã hẹn đến xem nhà…”
“Ồ, là Hứa tiểu thư sao, ngại quá, tôi đang bận như điên đây, quên mất chuyện này, căn phòng ngài thuê đã bị người khác thuê mất rồi.”
“Cái gì?” Đôi tay Hứa Tình Thâm bị đông lạnh đỏ ửng, “Trước khi đi tôi đã gọi cho anh, làm sao mới một lúc đã bị thuê rồi?”
“Đúng thế, thật khéo, đối phương không cần xem nhà, nói ở trên mạng đã nhìn thấy bức ảnh không tệ, đã thanh toán tiền nong rồi.”
Hứa Tình Thâm một tay bế Lâm Lâm, thật sự không còn cách nào, “Vậy được rồi.”
“Ngài xem chỗ khác được không?”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đi một chuyến không công, đành phải trở về.
Đi vào Hán Đình, cô ôm Lâm Lâm ấn thang máy, thang máy nhanh chóng xuống tầng trệt,Hứa Tình Thâm đi vào. Bên trong không có người, sau khi tới tầng trệt Hứa Tình Thâm mang theo Lâm Lâm đi ra ngoài.
Đi được mấy bước cô cảm thấy có chút kì quái, nhưng không biết chỗ nào không bình thường.
Hứa Tình Thâm tiếp tục đi về phía trước, đi được một nửa hành lang mới phát hiện cửa phòng hai bên hành lang đều mở ra, muốn trả phòng cũng không thể cùng một lúc chứ?”
Cô nhìn thấy một dì đang ra ngoài, Hứa Tình Thâm dừng chân hỏi: “Tốt lành, quá thời gian cao điểm sao?”
“Cô ở phòng 602 sao?”
Hứa Tình Thâm không trả lời, trong mắt đề phòng. Người dì kia không cảm thấy gì liền nói: “Ngoại trừ phòng 602 còn lại chiều hôm nay đều không cho thuê, đều bị người khác thuê rồi.”
“Thuê hết rồi sao?”
“Ừ, tôi làm ở đây mấy năm, lần đầu tiên nghe chuyện này, không chỉ thuê hết còn không ở, ông chủ bảo chúng tôi nhanh chóng dọn dẹp.”
Điều duy nhất Hứa Tình Thâm nghĩ đến là Tưởng Viễn Chu.
Cô ôm Lâm Lâm nhanh chóng về phòng, cô đặt đứa trẻ lên giường, lăn qua lăn lại một hồi thời gian không còn sớm, Hứa Tình Thâm đang xem tối nay ăn gì.
Cô ấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, muốn gọi đồ ăn ngoài. Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, Hứa Tình Thâm ra ngoài mở cửa.
“Ngài khỏi, xin hỏi ngài là Tưởng thiếu phu nhân sao?”
Hứa Tình Thâm không biết trả lời như thế nào: “Có chuyện gì sao?”
“Đây là bữa tối của ngài.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn trên tay đối phương: “Tôi không đặt đồ.”
“Là Tưởng tiên sinh đặt.”
Hai người mang đồ đứng ở cửa, Hứa Tình Thâm tránh người để bọn họ đi vào.
Có một chiếc bàn đặt gần tường, bọn họ đặt các hộp đồ ăn đặt lên bàn, Hứa Tình Thâm nhìn qua: “Nhiều như vậy.”
“Chúng tôi chỉ mang qua, có lẽ Tưởng tiên sinh sợ ngài ăn không đủ.”
Đang lúc nói chuyện, Tưởng Viễn Chu cũng tới, cửa mở ra, anh vừa đi vào vừa nói: “Thật là thơm, ăn cơm sao?”
Hứa Tình Thâm không nhìn anh, lão Bạch cũng theo vào, lão Bạch đến bên giường, từ trong túi cầm lấy một món đồ chơi đưa cho Lâm Lâm. Ánh mắt Lâm Lâm tỏa sáng, vui vẻ cầm lấy.
Tưởng Viễn Chu tháo bao tay xuống, nhìn xung quanh: “Ghế không đủ, lão Bạch, đi phòng bên cạnh lấy thêm.”
Vâng.
Hứa Tình Thâm dựa vào bàn, “Anh nhiều tiền quá sao? Bao cả khách sạn này làm cái gì?”
“Em còn mang theo trẻ con, không nên quá ồn ào.”
“Lý do này mà anh cũng nghĩ được.”
Lão Bạch nhanh chóng mang ghế vào, “Tưởng tiên sinh, còn thiếu gì nữa không? Tôi đi lấy.”
“Không cần.” Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ của mình, lấy một hộp cơm, đũa. Hứa Tình Thâm xoay người ngồi lên giường, “Bên ngoài nhiều chỗ ăn cơm như vậy vì sao anh cứ tới chỗ này?”
“Hiện tại em chỉ có một mình, anh không tới cùng em còn ở cùng em đây?” Tưởng Viễn Chu nghiêng người nhìn cô: “Huống hồ anh cũng lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“Em tìm được nhà chưa?”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu cầm đũa nhưng không gắp thức ăn: “Em đừng phí sức nữa, em tìm không được.”
Hứa Tình Thâm như bừng tỉnh: “Anh…”
“Ba anh sẽ không để cho em ở lại Đông thành.”
Lão Bạch nghe được lời này của Tưởng Viễn Chu, nhanh chóng xoay người, người ngăn cản cô thuê phòng là Tưởng Viễn Chu, không nghĩ tới Tưởng tiên sinh lại như vậy, đổ hết lên người Tưởng Đông Đình, quả nhiên có thể phủi sạch sẽ.
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền bất ngờ nổi giận :”Vì cái gì? Tôi và anh không có quan hệ gì, ông ta dựa vào đâu đối xử với tôi như vậy?”
“Chỉ bằng ông ấy… ông ấy cảm thấy chúng ta có khả năng tiếp tục tiến triển.”
“Đứa trẻ đều ở chỗ anh, tôi với anh không ở cùng nhau tôi không hiểu nổi vì sao ông ta lại muốn như vậy.”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe, nhún vai: “Đấy gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, ba anh gấp gáp, lúc em tiếp cận anh, ông ấy lựa chọn yên lặng quan sát.”
“Vậy… Tôi rời khỏi Đông thành sẽ không có việc gì sao?”
“Không nhất định, huống hồ hiện tại em đã biết Duệ Duệ là con trai em, anh không biết ba anh rốt cuộc đánh chủ ý gì, có lẽ ông ấy cảm thấy không thể để cho đứa trẻ lớn lên…biết mình có người mẹ như em.”
Hứa Tình Thâm nghe, có chút kích động, “Cái gì mà gọi là người mẹ như tôi.”
“Tình Thâm, dù sao em cũng đi theo Phó Kình Sênh hai năm.”
Cô nhíu mày, gương mặt nghiêm túc: “Chẳng lẽ, ông ta còn muốn Gi*t tôi sao?”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy: “Anh bao cả khách sạn này cho em cũng vì sợ nơi này hỗn tạp gây bất lợi cho em.”
Hứa Tình Thâm chỉ tay ra cửa: “Các người đi đi.”
“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh còn chưa ăn cơm đâu.”
“Ra cửa này anh ta có thể ăn chỗ khác.”
“Anh không đi.”
Hứa Tình Thâm nghe càng tức giận, “Tôi không nợ gì của nhà họ Tưởng các người, để yên cho tôi sống qua ngày có được không?”
Tưởng Viễn Chu đến gần cô, chạm vào vai cô, sau đó đến bên cửa sổ. Anh kéo rèm che: “Lão Bạch, anh về trước đi.”
Vâng.
“Ngày mai chờ điện thoại của tôi.”
“Tưởng tiên sinh, ngài không về Cửu Long thương nữa à?”
“Tôi muốn ở lại đây.”
“Được.”
Lão Bạch đồng ý, đi qua giường nhỏ vẫy tay với Lâm Lâm.
Hứa Tình Thâm nghe tiếng đóng cửa truyền vào lỗ tai, cô xoay người nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu: “Ai chó phép anh ở lại đây?”
“Khách sạn này là anh bao.”
“Nhưng căn phòng này là của tôi.”
“Thì sao?” Tưởng Viễn Chu bày ra vẻ mặt vô tội: “Hứa Tình Thâm, người đắc tội em là ba anh, không phải anh.”
“Đó cũng là ba anh.”
Anh tiến lên, thân thể giống như dán sát vào Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên anh đưa tay ôm cô vào иgự¢: “Đêm nay anh không đi, em làm gì được anh.”
“Anh buông ra.”
Anh khom người hôn cô, Hứa Tình Thâm ưm mấy tiếng, không kịp chuẩn bị tâm lý, càng không nghĩ anh không nói một lời đã hôn. Hứa Tình Thâm cũng không sợ lúc Tưởng Viễn Chu cứng rắn vì cô dám chắc Tưởng Viễn Chu sẽ không làm gì nhẫn tâm với cô, nhưng cô sợ sự vô lại của anh, sợ anh giở trò lưu manh, Tưởng Viễn Chu như thế cô không biết làm sao.
(Khựa khựa, đúng là đẹp choai ko bằng chai mặt hé, cứ phải vô lại vợ mới về đến tay ^_^)
Cô khó khăn lui ra, Tưởng Viễn Chu ôm cô lên hai bước, cô không đủ sức chống lại anh, chỉ có thể chịu thua.
Tưởng Viễn Chu ôm cô ngã xuống giường, bàn tay Hứa Tình Thâm nắm chặt thành nắm đấm đánh mấy cái vào иgự¢ anh.
“Đi ra.”
Anh hôn mặt cô, Hứa Tình Thâm vội vàng xoay gương mặt nhỏ nhắn, liếc mắt nhìn con gái ngồi bên giường, Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh, “Con gái.”
Tưởng Viễn Chu nghe không ra điều gì không hợp, anh đưa mắt nhìn: “Đứa trẻ nhỏ như thế thì biết cái gì?”
Hai người vướng mắc ở trên giường, lúc này Hứa Tình Thâm không uống rượu bị bỏ thuốc cho nên sức phản kháng lớn vô cùng nhưng Tưởng Viễn Chu đè nặng lên người cô căn bản không cho cô cơ hội chạy thoát.
Lâm Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm hai người đang ‘đọ sức’ ở trên giường.
(Cười ૮ɦếƭ hai ông bà)
Hứa Tình Thâm hiểu rõ cô không phải là đối thủ của anh, “Ngừng ngừng, tôi đói, đói đói đói, anh sờ đâu vậy?”
“Đúng thế, đồ ăn đã nguội rồi, ăn xong lại nói tiếp.” Tưởng Viễn Chu nói xong đứng lên, anh chỉnh sửa quần áo trên người, quay đầu đi đến bàn.
Hứa Tình Thâm thở ra, ngồi dậy, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu lại đi tới cạnh cô.
Trong cà mèn có đồ ăn, Tưởng Viễn Chu gắp một đũa đưa lên miệng cô.
Hứa Tình Thâm khó hiểu, rốt cuộc là gì, Tưởng Viễn Chu hôm nay làm sao vậy? “Tự tôi có tay.”
“Tình Thâm, anh muốn đút cho em, há miệng.”
Hứa Tình Thâm đẩy cổ tay anh: “Anh làm cái gì vậy?”
“Ăn mấy miếng, không phải đói bụng sao?” Tưởng Viễn Chu thấy cô cắn chặt môi, híp mắt nhìn, “Hay là … em muốn anh dùng miệng đút cho em.”
Cô cảm thấy cực kì không được tự nhiên, Hứa Tình Thâm mấp máy môi từ từ mở ra.
Tưởng Viễn Chu cúi người, đưa đồ ăn vào miệng cô.
“Hiện tại có thể để tôi tự làm không?”
“Gấp cái gì, lại ăn hai miếng nữa.”
Trên trán Hứa Tình Thâm nhỏ vài giọt mồ hôi, ăn mấy miếng xong, Tưởng Viễn Chu lại đưa cà men cho cô.
Hứa Tình Thâm xúc cơm cho Lâm Lâm, Tưởng Viễn Chu ăn no không có ý định rời đi, anh đến bên cửa sổ cầm một hộp thuốc lá, ngón tay rút ra một điếu thuốc, Hứa Tình Thâm muốn ngăn cản chỉ tháy người đàn ông để điếu thuốc vào.
“Anh, anh còn không đi sao?”
“Đêm nay anh không về.”
“Tưởng Viễn Chu, anh không biết mệt nhưng tôi mệt.”
Tưởng Viễn Chu dựa bên cửa sổ cười nhẹ: “Nhưng anh không biết mệt.”
Hứa Tình Thâm nhìn đồ ăn trên bàn, trong phòng đều là đồ ăn, Tưởng Viễn Chu gọi cô một tiếng “Này.”
“Cái gì?”
“Em qua đây.”
Hứa Tình Thâm mới không trúng kế của anh, cô đứng bất động tại chỗ.
“Anh có lời thật lòng muốn nói với em, anh vừa mới biết tin, không phải ba mẹ em muốn hợp tác cho chúng ta sao? Hai ngày nay ba anh muốn xuống tay với tiệm thuốc nhà em.”
Hứa Tình Thâm nghe thế, đầu đau vô cùng, “Xuống tay thì xuống tay đi, hai năm qua bọn họ buôn bán có lời một ít, không mở nữa thì thôi, dù sao người Tưởng Đông Đình muốn đối phó, tôi không ngăn được.”
“Thái độ cam chịu này ngược lại không tệ, ba anh già rồi nên nhàm chán, đối phó với tiệm thuốc, còn đi tìm em trai em gây phiền toái, kệ ông ấy đi, ầm ĩ đủ rồi sẽ yên tĩnh lại.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc