Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 208

Tác giả: Thánh Yêu

YÊU EM, MUỐN EM
“Đừng lộn xộn.”
Hứa Tình Thâm nói ra không có bao nhiêu uy Hi*p, nhưng lời này rơi vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu giống như ở bên tai anh ma sát, sau đó biến mất.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt trước иgự¢ Hứa Tình Thâm, bàn tay chạm vào chỗ hình giọt nước trước иgự¢, dùng sức xé một cái, trong phòng không bật đèn, cảnh xuân đó anh không thể nhìn thấy.
Nhưng mà có một số hình ảnh tưởng tượng thôi là được rồi. Tưởng Viễn Chu ngừng hôn, gương mặt tuấn tú chôn trước иgự¢ ứa Tình Thâm.
Hô hấp nóng bỏng phun trước иgự¢ cô, hai tay Hứa Tình Thâm đặt trước иgự¢ anh, “Không cần, trong nhà còn nhiều người như vậy.”
“Dưới lầu không bật đèn, xem ra mọi người đều đi ngủ.” Tưởng Viễn Chu nói chuyện có chút mơ hồ, cắn xuống, Hứa Tình Thâm dùng tay nâng mặt người đàn ông, “Không cần như vậy.”
“Em lại cự tuyệt anh?” Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, chống trán lên trán cô, “Hôm nay ở trên tiệc rượu có nhiều người như vậy em đã thừa nhận em là Tưởng thiếu phu nhân, thử hòi có vợ chồng nào mà không hoan ái?”
“Tưởng Viễn Chu, anh càng ngày càng bữa bãi, hoan ái là do anh nói đúng không?”
Tưởng Viễn Chu ghé đầu cạnh lỗ tai Hứa Tình Thâm, “Thật là thơm, thật muốn một miếng ăn hết.”
Hứa Tình Thâm có chút hoảng, cô nhanh chóng quay đầu, “Bọn nhỏ đều ở trong phòng, nói không chừng còn chưa ngủ, anh như vậy không tốt…”
“Như thế nào lại không tốt?”
“Nhanh về phòng đi.” Hứa Tình Thâm nói xong muốn kéo sườn xám trở về.
Tưởng Viễn Chu thấy vậy nhanh chóng đè tay cô lại, “Anh còn thấy chưa đủ.”
Cô nhấc chân gần anh, sườn xám bị vén đến eo, đôi chân mảnh khảnh lộ ra hoàn toàn, Hứa Tình Thâm vội vàng nói, “Em muốn về phòng/”
“Chúng ta đánh cuộc đi.”
“Đánh cuộc cái gì?”
“Nếu bọn nhỏ ở trong phòng ngủ chính, anh liền nhịn, về phòng khách ngủ. Nhưng nếu chúng không ở trong phòng, tối nay em ngủ với anh.”
Hứa Tình Thâm đến bên cạnh anh, “Làm bậy bạ cái gì?”
Cánh tay Tưởng Viễn Chu đặt bên người cô, chặn ngang đường cô, “Em hoặc alf lựa chọn bị anh ăn ở đây hoặc là đánh cược với anh.”
“Tưởng Viễn Chu, anh uống quá chén rồi.”
“Anh không uống rượu.” Tưởng Viễn Chu nói xong hung hăng hôn cô, Hứa Tình Thâm ưm hai tiếng, tất cả lời nói biến mất, sau đó một hồi người đàn ông mới buông cô ra, một tay kia kéo cằm cô lên, “Nếm được sao? Anh không uống rượu đúng không?”
“Không uống, không uống.” Hứa Tình Thâm oán hận lau miệng.
“Được rồi, tiếp tục chọn ở đây bị anh ăn hoặc cùng anh đánh cuộc, em chọn cái nào?”
Hứa Tình Thâm gặp chút lạnh, co hai vai lại, “Được, trở về phòng.”
“Được, chúng ta đều đánh cuộc.”
Hứa TìnhThâm không tin Lâm Lâm không ở trong phòng của mình, từ trước tới nay cô đều ngủ với con bé, không kể chuyện cho con bé thím Nguyệt không thể nào đưa con bé đi ngủ.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu đặt ở khóe miệng, mặc kệ Hứa Tình Thâm chọn thế nào cô cũng bị anh ăn.
Cô muốn lên lầu nhưng trên lầu còn có thím Nguyệt, Hứa Tình Thâm không thể cứ lên như vậy, cô muốn kéo váy xuống, Tưởng Viễn Chu thấy vậy ở chỗ ngoặt khiêng cô lên vai.
Hứa Tình Thâm a một tiếng không dám kêu nữa, sợ gọi người khác tới.
Người đàn ông bước nhanh lên lầu, Hứa Tình Thâm cảm thấy xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, hai tay cô không biết đặt ở đâu, Tưởng Viễn Chu lên lầu hai, bước chân trầm ổn đi về phía trước. Đứng trước cửa phòng chính anh đẩy cửa đi vào, sau đó thả Hứa Tình Thâm xuống đất.
Cô khẩn trương kéo sườn xám xuống, Hứa Tình Thâm nhìn, trong phòng không có ai, trên giường cũng không có bóng người.
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, Hứa TìnhThâm vừa muốn xoay đầu thân thể lần thứ hai bị ôm từ đằng sau, cô không kịp vùng vẫy đã bị Tưởng Viễn Chu vứt lên giường lớn.
Chỗ cần che khuất quá nhiều che được phía dưới thì không che được phía trên, hai tay Tưởng Viễn Chu đặt bên người co, “Thấy như thế nào? Duệ Duệ và Lâm Lâm đã ngủ từ sớm, em thua.”
Hứa Tình Thâm ngồi dậy, người đàn ông nhếch miệng cười, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn vào trước иgự¢ cô. Tưởng Viễn Chu lại cười, “Hôm nay mặc bộ sườn xám này bị đè nén khó chịu đúng không? Anh giải thoát giúp em.”
“Không vất vả.” Hứa Tình Thâm kéo xuống đầu gối, “Em cảm thấy cực kì thoải mái.”
“Đợi đó, anh sẽ làm cho em càng thoái mái hơn.”
Hứa Tình Thâm bị anh đẩy xuống giường lớn, “Không cần…”
“Tình Thâm, lúc nãy Lăng Thì Ngâm như vậy trong lòng em nghĩ như thế nào?”
Hứa Tình Thâm thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông này có hỏa nhãn kim tinh sao? Cái này cũng có thể nhìn ra được, nhưng dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì cho nên Hứa Tình Thâm giơ tay lên, vuốt vuốt chiếc mũi người đàn ông, “Mục thiếu phu nhân thoát y trước mặt mọi người hơn nữa còn hở иgự¢, Tưởng tiên sinh không kiềm chế được sao?”
“Em nói bậy bạ gì đó?” Tưởng Viễn Chu cầm cổ tay cô, ngón trỏ chỉ vào miệng cô, “Có thì cũng không thể bằng em.”
Tưởng Viễn Chu nói xong lại nói tiếp, “Trừ Hứa Tình Thâm em ra những người khác ở trong mắt anh đều không là cái gì.” Hứa Tình Thâm bật cười, nhưng Tưởng Viễn Chu cười không nổi, toàn thân anh căng cứng khó chịu, sắp nổ tung, ngày đó lão Bạch dự đoán cảnh tượng mãnh liệt như vậy, anh thật hoài niệm vô cùng.
Đêm nay anh không thể nhịn được nữa rồi.
Anh kéo Hứa Tình Thâm, người phụ nữ lấy tay che miệng anh, “Anh mới nhận thức Lâm Lâm, nên ở cùng con bé thật nhiều.”
“Ngày mai, ngày mai anh sẽ dành thời gian cho bọn nhỏ.”
“Có thể hiện tại con bé còn chưa ngủ.” Hứa Tình Thâm nằm trên giường, có chút hỗn độn, gương mặt trang điểm tinh xảo, ngón tay Hứa Tình Thâm vuốt ve cánh môi của Tưởng Viễn Chu, “Anh đi bồi Lâm Lâm đi, con bé thích nghe chuyện cổ tích.”
Tưởng Viễn Chu muốn cắn nhưng Hứa TìnhThâm đã thu tay, “Chỉ khi anh ở cùng con bé thật nhiều thì con bé mới có thể…”
“Không.” Tưởng Viễn Chu kiên định, “ Hiện tại anh chỉ muốn người phụ nữ dưới thân anh.”
Động tác của anh thô lỗ ૮ởเ φµầɳ áo trên người cô, Hứa Tình Thâm nhìn, “Nhẹ thôi, hỏng giờ.”
Sau đó lỗ tai truyền đến tiếng xé rách, Hứa Tình Thâm ngẩn ra, cúi đầu thấy vậy mà người đàn ông này lại xé nát sườn xám chỗ giọt nước rồi, Hứa Tình Thâm vội vàng ngồi dậy, “Anh…”
“Nhìn xem, thật dễ nhìn.”
Hứa Tình Thâm nhíu mày, “Em rất thích bộ sườn xám này.”
“Yên tâm di, lần sau đến chỗ quan trọng sẽ không mặc lại bộ này.”
“Vậy cũng không thể xé chứ.”
“Anh tìm được cách dùng còn tốt hơn, so với việc để nó trong tủ quần áo thì có giá trị hơn nhiều.”
Hứa Tình Thâm đưa tay che иgự¢, nửa tin nửa ngờ, “Cách gì tốt hơn?”
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô ra, “Sau này chúng ta lên giường em mặc cái này, bên trong không mặc cái gì, đợi anh xé váy ngắn một chút…”
“Anh…”
Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, Tưởng Viễn Chu xem nó là lời nói thật, “Bộ quần áo này có thể làm nội y ѕєχy.”
“Anh còn có ham mê này?”
“Ở trên người em mới có…”
Tưởng Viễn Chu bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo, Hứa Tình Thâm ngẩn ra, bỗng nhiên muốn chạy xuống giường, Tưởng Viễn Chu kéo cô trở về, hai tay Hứa Tình Thâm để trước иgự¢, người đàn ông ra sức cầm cổ tay cô, “Muốn đi sao?”
“Đừng, tuy lúc vào nhưng hành động thân thiết như thế này trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn còn chút vướng mắc.
“TìnhThâm, em đã quay trở lại, chuyện như vậy là không tránh khỏi, bước đầu tiên này cần phải bước ra.”
“Đợi một chút… đợi một chút.”
“Chờ cái gì?” Tưởng Viễn Chu kéo váy cô lên, “Chẳng lẽ em vào đây rồi nhưng vẫn không nghĩ cùng với anh? Hay chỉ xem đây là chỗ dừng chân?”
Trái tim Hứa Tình Thâm đập loạn, đúng là như vậy sao?
Cô để tay trước иgự¢ tự hỏi, đáp án trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng Hứa Tình Thâm không có thời gian suy nghĩ, bởi vì Tưởng Viễn Chu…
Hứa Tình Thâm hít vào khí lạnh, vừa muốn lên tiếng Tưởng Viễn Chu dùng tay xuyên qua tóc cô cố định đầu trên gối, anh hôn lên môi cô, “Em do dự cũng không sao, anh giúp em đi qua cửa này.”
“Tưởng…”
“Tưởng thiếu phu nhân, để cho chúng ta giao vui vẻ xác và tinh thần đi.”
Thật sự Hứa Tình Thâm sợ Tưởng Viễn Chu bày ra bộ dáng này, chỉ cần cô còn ở trên giường người đàn ông này làm sao có thể buông tay đây?
Đường về nhà họ Mục, một chiếc xe thần tốc chạy về phía trước, Lăng Thì Ngâm núp phía sau xe, hai tay ôm иgự¢, tây trang rộng thùng thình che hai vai.
Đôi mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt trong veo nói khóe mắt, Mục Thành Quân duỗi chân, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía trước.
Lăng Thì Ngâm từ nhỏ đến lớn chưa chịu thiệt thòi như vậy bao giờ, nếu chuyện đêm nay truyền đi cô ta lúc nãy vấp ngã, lễ phục trên người đều lộ ra hết.
Co ta khịt mũi, ủy khuất vô cùng, Mục Thành Quân ngồi bên cạnh không nói một câu.
Lăng Thì Ngâm ngẩng đầu, “Lão công…”
Người đàn ông nhắm mắt giống như không muốn cùng nói chuyện với cô ta, Lăng Thì Ngâm phẫn hận trong lòng, “Là Hứa Tình Thâm, nhất định là Hứa Tình Thâm.”
Mục Thành QUân giơ tay lên, ngón tay ở phía trước trán day hai cái, “Làm sao em xác định là cô ta?”
“Lúc ấy cô ta đi ra phía sau em, váy của em mới mắc cứng như vậy, nhất định không phải do ngoài ý muốn.”
“Em nói là cô ta cố ý?”
“Vâng.” Lăng Thì Ngâm nắm chặt tay, ánh mắt có chút sung đỏ, “Không ai xấu xa như Hứa Tình Thâm.”
“Dù cho như vậy nhưng người khác cũng sẽ nói là em suy đoán.”
Lăng Thì Ngâm dựa vào người đàn ông bên cạnh, đưa tay ôm lấy cánh tay anh ta, “Lão công, bộ dáng này của em làm sao bây giờ, làm sao mà trở về?”
“Đợi lát nữa em ở trên xe sửa sáng lại một chút, để người trong nhà nhìn thấy thì ra thể thống gì?”
Cô ta ủy khuất, ủy khuất nói không nên lời, sắc mặt Mục Thành QUân âm u, xe trở về nhà họ Mục, Mục Thành Quân bảo lái xe xuống xe trước, Lăng Thì Ngâm ở trên xe chỉnh sửa, một lúc lâu sau mới đẩy cửa đi xuống.
Trở lại phòng, phòng tắm truyền ra tiếng nước, Lăng Thì Ngâm đứng trước bàn trang điểm, trang điểm trên mặt vì khóc mà lem hết, có thể đoán ra lúc vừa rồi rời đi chật vật bao nhiêu, mà những chật vật này của cô ta bị mọi người nhìn thấy/
Mục Thành Quân đẩy cửa nhà tắm, trên người khoác áo tắm, dây lưng chưa buộc, hoàn toàn rộng mở.
Anh ta bước đến trước mặt Lăng Thì Ngâm, kéo áo khoác trên người cô ta.
Mục Thành Quân cười lạnh, đưa mắt nhìn trước иgự¢ cô ta, “Bị người ta nhìn thấy hết có cảm giác như thế nào?”
Lăng Thì Ngâm nghe vậy càng thêm ủy khuất, “Thành Quân, em cũng là người bị hại.”
“Người bị hại? Vậy tại sao ở đó chỉ có mình cô bị hại?”
“Em…”
Mục Thành Quân đưa tay kéo rách quần áo của Lăng Thì Ngâm, Lăng Thì Ngâm khóng dám động, người đàn ông đẩy cô ta ngã xuống giường, Lăng Thì Ngâm không nhịn được mà run lên, “Thành Quân, để cho em… để cho em chuẩn bị một chút.”
“Không cần.”
Mục Thành Quân đứng dậy kéo tủ đầu giường, chọn đồ lấy ra.
Lăng Thì Ngâm che miệng, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ, “Không cần.”
Người đàn ông đè cô ta lại, trong mắt toàn là ý cười, chỉ là khóe miệng tràn đầy sự âm ngoan, “Không muốn cái gì? Cô có thể cho người khác xem mà tôi là chồng cô, chẳng lẽ tôi không thể xem?”
“Em không có ý đó, Thành Quân.”
“Lăng Thì Ngâm, có một số việc đừng làm quá rõ ràng, hôm nay ánh mắt cô nhìn Tưởng Viễn Chu… là ý gì? Hận không thể nhào lên có phải không?”
Lăng Thì Ngâm lắc đầu, “Em không có.”
Quả thật cô ta không có, nhưng Mục Thành Quân thấy Lăng Thì Ngâm có ý nghĩ như vậy, anh ta không hạ thủ lưu tình, Lăng Thì Ngâm không hề chuẩn bị, lời nói cô ta mắc tại cổ họng, :”Không cần, Thành Quân, tha cho em, tha cho em đi…”
Mục Thành Quân hoàn toàn không nghe thấy, sắc mặt Lăng Thì Ngâm thống khổ, sau đó Mục Thành Quân tự mình…
Anh ta kéo tóc cô ta, Lăng Thì Ngâm đau đến cuộn người.
Mục Thành Quân tức giận như vậy Lăng Thì Ngâm biết về tình có thể tha thứ nhưng cô ta đêm nay bị ђàภђ ђạ như vậy đều là do Hứa Tình Thâm ban tặng.
Cùng một ánh trăng chỗ khác của Đông thành/
Phó Lưu Âm lấy được bản đồ bố trí, nhưng bọn họ muốn né tránh huấn luyện viên không dễ để nhanh chóng ra khỏi rừng, Phó Lưu Âm không nhớ mình bị vây bao lâu.
Mấy người ngồi trước bụi cây, Phó Lưu Âm chỉ vào đường cách đó không xa, “Thấy sao? Cánh cửa kia mở ra chúng ta có thể thành công.”
“Thật tốt, may mà cô lấy được đồ nọ.”
Thật thể Phó Lưu Âm có chút không vững, “Cũng may nhờ các người chia cho tôi chút lương thực.”
“Chúng ta mau đi thôi.”
“Đợi một chút.” Phó Lưu Âm kéo tay đồng bạn, “Nhỡ may mấy huấn luyện viên ngồi ôm cây đợi thỏ làm sao bây giờ?”
“Cự ly mấy chục mét như vậy, tóm lại liều một phen.”
“Dù chỉ là mấy chục mét chúng ta mới càng cẩn thận, nếu bước cuối đi nhầm càng lãng phí.”
Đồng bạn nghe vậy ngồi xổm xuống, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tất cả huấn luyện viên không có khả năng đều canh giữ ở chỗ này, nhất định bọn họ vẫn ở trong rừng tìm chúng ta, dù thật sự có người cũng chỉ là một hai người gì đó, chúng ta ở đây ai có công phu tốt nhất?”
Đồng bàn bên cạnh cô nhìn hai người đàn ông khác, “Nhất định là bọn họ.”
“Như vậy đi, cô gái chúng ta đi ra ngoài trước, đi trước mở cửa, nếu có huấn luyện viên đi ra các người đánh lên, đánh lén bọn họ là được, nghe chưa?”
“Chúng tôi là đàn ông, chúng tôi đi trước.”
Lúc này Phó Lưu Âm cũng không nghĩ được nhiều như vậy, “Nếu các anh đi ra ngoài, mục tiêu quá lớn, con gái thì khác, huấn luyện viên sẽ lơi lỏng cảnh giác.”
“Cái này..”
“Yên tâm đi, nếu gặp được huấn luyện viên thật chúng ta liền giúp đỡ lẫn nhau, ai cũng không được ra trước, có được hay không?”
Thời gian trôi qua, hai người đàn ông nhìn nhau rồi gật đầu.
Phó Lưu Âm bảo đồng bàn thả balo xuống, “nghe khẩu lệnh của tôi, một, hai , ba chạy…”
Hai người chạy ra ngoài, hầu như dùng hết sức lực chạy về phía trước, vừa tới cửa Phó Lưu Âm thấy một huấn luyện viên cầm dao găm từ xa đi tới.
“Làm sao, nhiều… nhiều người đi vào lại chỉ còn lại hai người phụ nữ?”
“Đây là may mắn.” Phó Lưu Âm lui về cửa, “Đồng bạn của chúng tôi bị đào thải trên đường, huấn luyện viên, chúng tôi chỉ còn một cửa nữa, để cho chúng tôi ra đi.”
“Buồn cười, cô cho rằng cửa này dễ qua như vậy?”
Phó Lưu Âm nhìn xuyên qua huấn luyện viên, thấy hai người đàn ông đang nhẹ chân đi tới, ánh mắt cô nhìn dao găm trên tay huấn luyện viên, “Chúng tôi chỉ là hai cô gái nhỏ mà thôi, không cần động dao với chúng tôi chứ? Lại nói tôi cũng không không có nhiều công phu, anh ngàn vạn lần đâm ૮ɦếƭ tôi thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, cô và Mục soái có quan hệ đặc biệt, tôi sẽ không đâm cô.”
“Nghiêm túc một chút.”
Hai tay Phó Lưu Âm giơ lên cao, hai người đàn ông đi phía sau huấn luyện vien, một người dùng tay ghì chặt cổ hắn ta, tên còn lại gỡ dao trên tay hắn ta.
Phó Lưu Âm xoay người đi đến cửa, đi theo đồng bạn mở cửa ra, cô quay đầu nhìn hai người, “Nhanh.”
Hai người đàn ông đặt huấn luyện viên xuống đất, một người lấy dao găm làm bộ cắt cổ huấn luyện viên, “Huấn luyện viên, xin lỗi, anh ‘૮ɦếƭ’.”
“Thằng nhóc này.” Huấn luyện viên hung hăng mắng một câu.
Phó Lưu Âm nhìn về phía xa, trong rừng im ắng, cô không nhìn được trầm tĩnh lại, chỉ cần bước qua cánh cửa kia bọn họ sẽ thành công.
Hai người đàn ông đến trước mặt, Phó Lưu Âm nói với hai đồng ban, “Chúng ta đi.”
Cô vừa muốn nhấc chân đi lại cảm giác bụng truyền đến đau nhức, cả người Phó Lưu Âm lùi về sau mấy bước, sau đó ngã xuống.
Cô gái phía sau cũng bị đánh ngã, mà hai hai người đàn ông trước mặt các cô đang đánh nhau.
Phó Lưu Âm muốn đứng dậy, bất đắc dĩ cước kia quá nặng, mồ hôi lạnh rơi ra, sắc mặt trắng như giấy.
Một người đàn ông chiến thắng, nhanh chóng đi ra cửa, một người khác cũng đi ra ngoài.
Cô gái kia thấy vậy cũng khó khăn bò dậy, nhìn Phó Lưu Âm một cái, cái gì cũng không nói, khập khiễng đi ra ngoài.
Bên trong người bị thương nặng nhất phải nói là Phó Lưu Âm, cúi người thật lâu lúc này mới tập tễnh đi ra ngoài.
Phó Lưu Âm đi ra ngoài, trước mắt đột nhiên sáng lên, xe việt dã chiếu đèn tới, còn chiếu vào cô/
Cô cảm thấy cực kì chói mắt, đưa tay che lại.
Tiếng Mục Kình Sâm ở không xa truyền đến, “Tôi thấy cô cũng có chút khả năng, cầm bản đồ bố trí đi đến cửa cuối cùng.”
Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông đứng trước xem phía sau có hơn mười huấn luyện viên, dáng người cao không sai biệt lắm, bọn họ đi tới, hai tay để sau lưng, nhìn qua khí thế vô cùng.
Mục Kình Sâm mạnh mẽ giẫm ủng quân nhân tiến lên hai bước, áo bành tô màu lục choàng lên đầu vai, bàn tay anh sờ sau đầu, Phó Lưu Âm nhìn kĩ, trên đầu người đàn ông quấn vải, nhưng màu trắng này xuất hiện không làm mấy sự uy nghiêm của Mục Kình Sâm.
Phó Lưu Âm có chút chột dạ, cúi đầu, Mục Kình Sâm duỗi tay về phía cô, “Đồ vật đâu?”
“Là cái gì?”
“Cô cầm từ tôi cái gì, cô không biết sao?”
Phó lưu Âm hiểu ra, đưa tấm bản đó cho Mục Kình Sâm, người đàn ông đi qua trước mặt cô, nhìn chằm chằm mấy người vừa đi ra, anh nhanh chóng quay trở lại trước mặt cô, “Biết vì sao có người muốn đánh cô sao?”
Phó Lưu Âm cắn môi không nói.
“Thứ nhất lúc trước đã thống nhất, cô đã mở cửa vì sao không ra ngay?”
Phó Lưu Âm rũ mắt không nói.
Mục Kình Sâm cười lạnh, “Cũng đúng, dù cô không phải là người ra đầu tiên bởi vì tính nết của cô vốn không tính toán gì hết.”
Phó Lưu Âm nghe vậy giật mình nhìn vào mắt người đàn ông, “Vì sao?”
“Cô đã đầu hàng mà đầu hàng là ‘૮ɦếƭ’, hiểu hay không?”
“Binh bất yếm trá, dù tôi có nói đầu hàng, đầu hàng cũng có đầu hàng thật và đầu hàng giả.”
Mục Kình Sâm ở trên cao nhìn cô chằm chằm, “Chỗ tôi phải theo quy củ, đã buộc vải trắng liền chịu thua, sẽ không có cơ hội thứ hai.”
“Tôi không phục.”
“Không phục cũng phải chịu.”
“Tôi chỉ đầu hàng giả mà thôi, Mục soái, dọc đường đi gặp huấn luyện viên, gặp người, chẳng lẽ các người chưa nghĩ tới tôi đầu hàng giả?” Phó Lưu Âm nhếch cằm, “Dù sao sau này làm việc chúng tôi cũng sẽ có đủ năng lực. Nếu cố chủ của chúng tôi gặp phải nguy hiểm, nếu có người giả làm người phục vụ muốn tiến lên muốn mạng của hắn, chẳng lẽ chúng tôi cũng giả vờ như không thấy sao? Tôi nói tooid adufa hàng nhưng csc người không đào thải tôi luôn, đó là các người thất trách.”
Mục Kình Sâm biến sắc, “Cô muốn nói cô rất biết ăn nói?”
“Tôi là muốn nói tôi thông qua khảo hạch.”
Mục Kình Sâm cười lạnh, vừa cử động liền chạm vào miệng vết thương ở gáy, thật sự suýt chút nữa bị cô ném cho hỏng não. Mục Kình Sâm không nghĩ tới Phó Lưu Âm có cơ hội hạ thủ, từ trước tới nay anh luôn nhạy cảm nhanh nhạy, quả thực vô cùng nhục nhã.
“Được, dù cho cô có thông qua nhưng dựa vào lúc trước chúng ta đã nói, cô thông qua được ải đầu tiên,bắt đầu huấn luyện, Phó Lưu Âm cô đừng quên, tưởng lại khảo hạch tôi xem cô còn dùng quỷ kế gì.” Sắc mặt cô vui mừng, nhưng mặt lại cười không nổi, Mục Kình Sâm xoay người đi, “ Phó Lưu Âm đi theo tôi, còn lại giải tán.”
“Vâng.”
Mọi người chuẩn bị đi nhưng Phó Lưu Âm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi chân cô đang run, người phụ nữ đứng bên cạnh cô thấy không thích hợp, “Cô làm sao vậy?”
Trên mặt Phó Lưu Âm chảy mồ hôi lạnh, chân cong lên, cả người vô lực quỳ xuống đaayst.
Mục Kình Sâm nghe thấy động tĩnh xoay người thì Phó Lưu Âm một tay ôm bụng, một tay chống lên mặt đất, người đàn ông tiến lên hai bước, “Cô làm sao vậy?”
Cô lắc đầu, người phụ nữ bên cạnh nói, “Có phải đá bị thương không?”
Mục Kình Sâm cúi người nắm lấy cánh tay cô, Phó Lưu Âm không đứng lên, người đàn ông nhìn sắc mặt cô, “Muốn đi bệnh viện hay không?”
“Không cần, lát nữa là tốt thôi.”
Mục Kình Sâm xoay người đến trước mặt người đàn ông, “Cậu đá?”
Đối phương lộ vẻ mặt xấu hổ, vâng. Mục Kình Sâm nâng chân đá lên bụng đối phương, Phó Lưu Âm nghe thấy âm thanh thống khổ của đối phương, lực đạo của Mục Kình Sâm rất lớn, Phó Lưu Âm nhìn thấy người nọ lăng qua lăn lại trên mặt đất.
Mục Kình Sâm đến trước mặt Phó Lưu Âm, “Có thể đi được sao?”
“Có thể.”
“Đi một chút tôi xem.”
Phó Lưu Âm bước một bước nhỏ, Mục Kình Sâm ở sau lưng cô, anh nhìn người đàn ông bò lên, thật ra loại chuyện này ở sân huấn luyện là vô cùng bình thường, ai cũng càn cạnh tranh trổ hết tài năng. Mục Kình Sâm trước kia không bao giờ để ý, chẳng qua hôm nay không biết làm sao, chỉ là lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Lưu Âm đầy đau đớn nên sinh lòng thương tiếc.
Đi về phía trước vài bước, Phó Lưu Âm không biết nên đi đâu, Mục Kình Sâm bước tới, “Đi theo tôi.”
Đến trước mặt căn phòng của Mục Kình Sâm, Phó Lưu Âm có chút lùi bước.
Người đàn ông mở cửa đi vào nhìn thấy Phó Lưu Âm dựa vào bên cạnh, anh tiến lên dùng một tay kẹp cô vào nách.
Phó Lưu Âm kinh hô một tiếng, “Buông ra.”
Mục Kình Sâm như con chim ưng bắt một con gà gắp Phó Lưu Âm đi vào, hai chân cô ở trên không, đến cạnh giường người đàn ông đặt cô xuống, một tay kéo quần áo của cô lên.
Trách không được Phó Lưu Âm đau đến như vậy, một đá này cực kì nặng, phía trước xương sườn bị bầm tím, ngón tay người đàn ông chạm vào, ấn nhẹ chỗ xương sườn của cô.
Phó Lưu Âm sợ tới mức lùi ra phía sau, đẩy tay anh ra, “Anh muốn làm gì?”
“Không biết tốt xấu.” Mục Kình Sâm dùng chân giữ chân cô, Phó Lưu Âm đứng không vững ngã xuống giường. Người đàn ông đặt tay dưới иgự¢ cô, “Chỗ này đau không>:
“Đau.” Phó Lưu Âm cầm cổ tay anh, “Anh tránh ra.”
“Đau như thế nào?”
“Không phải đau lắm.”
Mục Kình Sâm lại ấn mấy cái bên cạnh. “Chỗ này thì sao>”
“Không tệ.”
Mục Kình Sâm ấn tiếp, sau đó để tay hai bên người Phó lưu Âm, “Không có gì đáng ngại.”
Phó Lưu Âm nghe xong nhanh chóng kéo quần áo lên, cô muốn đứng dậy thì cổ tay đã bị bàn tay người đàn ông nắm chặt, Mục Kình Sâm khom người nhìn vào Phó Lưu Âm, “Cô không có việc gì vậy đến lượt tôi, đầu tôi bị thương thì làm sao bây giờ?”
“Anh… không phải anh đang tốt đấy sao?”
Ngón tay Mục Kình Sâm co lại, Phó Lưu Âm nuốt nước miếng, sợ người đàn ông này tức giận, thật sự Ϧóþ đứt cổ cô/
Bàn tay Mục Kình Sâm sờ đầu, “Tôi nghĩ tôi muốn nói một tin tức tốt cho cô.”
“Cái, cái gì?”
“Cô ở lại chỗ này, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ thao luyện cho cô.”
“…”
Hoàng Long Đỉnh
Buổi sáng Hứa Tình Thâm không muốn tỉnh lại không nghĩ mở mắt, trên người bị trói buộc rất khó chịu.
Trong mơ giống như có ai hôn cô, Hứa Tình Thâm mệt tới mức chỉ có thể hé mắt, cô thấy Tưởng Viễn Chu đã rửa mặt thay quần áo, có vẻ cực kì có tinh thần.
“Anh phải ra ngoài trước, buổi tối đến bệnh viện đón em. Em ngủ thêm một chút, đợi lát nữa lái xe đưa em tới bệnh viện.”
Hứa Tình Thâm miệng đắng lưỡi khô cắn môi dưới, Tưởng Viễn Chu thấy cô không nói gì, cúi người, “Làm sao vậy?”
“Mệt.”
Người đàn ông cười cười sờ mặt cô, “Anh biết.”
“Em khát.”
Tưởng Viễn Chu cúi người hôn cô, “Như vậy đã tốt hơn chưa?”
“Hỗn đản.”
Người đàn ông cười cười đứng dậy, lúc ra ngoài còn đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm lật người, không bao lâu bên ngoài có tiếng gõ cửa, “Tưởng thiếu phu nhân.”
Hứa Tình Thâm kéo chăn qua bả vai, “Sao vậy?”
“Tưởng tiên sinh bảo tôi mang nước cho ngài.”
Hứa Tình Thâm ngồi dậy, “Không cần, tôi rời giường ngay.”
“Được.”
Cô liếm đôi môi khô khốc, sau đó ngồi dậy, Hứa TìnhThâm cảm thấy trên người căng cứng khó chịu, cúi đầu nhìn bộ sườn xám ngày hôm qua vẫn mặc trên người chưa cởi hết.
Chỉ là vạt áo kéo lên eo, lộ ra hai đùi trơn bóng, trước иgự¢ bị Tưởng Viễn Chu xé rách ra, tấm vải như bị xé đôi.
“Ham mê phá hoại gì vậy.” Hứa Tình Thâm bất mãn than thở, đứng dậy thay quần áo.
Xuống lầu, Hứa Tình Thâm nhìn thời gian còn sớm, có lẽ hai đứa bé đang chơi trong phòng khách hồi lâu.
“Tưởng thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
“Lâm Lâm và Duệ Duệ đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Người hầu nói, “Trước khi Tưởng tiên sinh đã cho ăn, hai đứa mỗi người một miếng ăn không ít đâu.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Vậy thì tốt.”
Lúc chuẩn bị ra ngoài, người hầu tiễn cô ra cửa, “Tưởng tiên sinh nói xe chờ ở bên ngoài.”
“Được, tôi biết rồi.” Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, đi tới cửa gặp được quản gia nhà họ Tưởng.
Hứa Tình Thâm thấy bảo tiêu ngăn ông ta ở bên ngoài, cô tiến lên, quản gia thấy cô chào hỏi, “Hứa tiểu thư.”
Hứa Tình Thâm nhìn tình hình trước mắt, chuẩn bị rời đi thì quản gia khẩn trương nói, “Hứa tiểu thư.”
“Chỗ này không có Hứa tiểu thư.” Hứa Tình Thâm nhếch môi cười như có như không.
Sắc mặt quản gia khẽ biến, đành phải sửa xưng hô, “Tưởng thiếu phu nhân.”
“Có chuyện gì sao?”
“Lão gia đã gọi cho Tưởng tiên sinh rất lâu, nhưng tin tức bên chỗ Tưởng tiên sinh một chút cũng không có, lão gia bảo tôi qua đây, đón hai đứa trẻ đi làm giám định DNA.” Hứa Tình Thâm nghe vậy, khuôn mặt như gió nhẹ lướt qua, không có gió rét nhưng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh, cô đi ra ngoài hai bước, quay đầu nhìn quản gia, “Muốn đón Lâm Lâm và Duệ Duệ đi làm giám định DNA?”
Vâng. Quản gia nhìn Hứa Tình Thâm, “Nhất định ngài có thể hiểu được ý của lão gia, huyết mạch của Tưởng gia không thể lẫn lộn, nếu bé gái kia là huyết mạch của Tưởng gia vậy thì lão gia sẽ tiếp nhận.”
Gương mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi, tất nhiên ông ta có thể tiếp nhận, hài đứa bé bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay cuối cùng chỉ có một đứa là huyết mạch của Tưởng gia, Tưởng Đông Đình cũng không tổn thất gì.
“Viễn Chu nói sẽ không làm giám định DNA.”
“Tưởng thiếu phu nhân, cái này không được đâu, lại nói đó chỉ là lời nói của một mình Phó Kình Sênh, nhỡ may…”
Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Nhỡ may anh ta nói dối phải không?”
Vâng.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ông trở về nói lại, bảo ông ta để cho Duệ Duệ và Lâm Lâm đều là đứa bé nhà họ Tưởng. Đối với bên ngoài, chúng tôi cũng sẽ nói như vậy, nói lúc trước chúng là song bào thai.”
Quản gia nghe vậy sắc mặt có chút khó xử, “Tưởng thiếu phu nhân, như vậy nhất định không được, lão gia hết sức tức giận. Lại nói nếu chuyện này truyền ra ngoài thì phải làm sao bây giờ? Huyết mạch này nọ không thể bị lẫn lộn, cho nên ai thì phải phù hợp với người đó.”
Hai tay Hứa Tình Thâm khoanh trước иgự¢, ngón tay ở cánh tay gõ gõ.
Cô đối với Tưởng Đông Đình cũng xem như có chút hận, ít nhất vào lúc này trong lòng cô chưa bao giờ tiêu tan.
Khóe mắt Hứa Tình Thâm nhếch lên, quản gia kinh hãi, ông ta cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, trước kia không thấy cô hư hỏng gì nhưng ít nhất như lời Tưởng Đông Đình nói Hứa Tình Thâm có chút tâm cơ.
Có một số người theo tướng mạo có thể nhìn ra, phụ nữ quá xinh đẹp có mấy ai có tâm tư đơn thuần tốt bụng?
Trong mắt quản gia nhoáng lên một cái, thấy Hứa Tình Thâm nghiêng người quà, cô nhẹ giọng, “Ông trở về nói với Tưởng Đông Đình, giám định DNA là tôi không cho Tưởng Viễn Chu làm, nếu anh ta muốn làm tôi liền rời nhà trốn đi, cho nên anh ta phải nghe theo tôi. Còn vì sao không thể làm? Nguyên nhân có nhiều loại, ông ta có thể tự mình tưởng tượng.”
Không cho làm giám định DNA, chẳng lẽ…
Quản gia nhíu mày, không phải hai đứa trẻ này đều không phải chứ?
Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Ông nói y như lời này là được.”
“Tưởng thiếu phu nhân, ngài không thể làm như vậy.”
“Tôi muốn chính là như vậy.”
Quản gia có chút bất đắc dĩ, “Biết rõ đứa bé là huyết mạch nhà họ Tưởng đó mới là điều quan trọng, chẳng lẽ ngài không muốn đứa bé của ngài sinh ra sẽ trở thành người thừa kế tương lai của Tưởng gia sao?”
“Việc này còn sớm, tôi chưa nghĩ tới.” Hứa Tình Thâm nâng chân nhưng chưa bước đi ngay lập tức, “Còn có, phiền ông nhắn lại một câu, nói từ nay về sau chuyện Tưởng gia tôi đều nhúng tay vào. Những gì liên quan đến Tưởng Viễn Chu đều là của tôi, Tưởng gia là của anh ta cho nên cũng là của tôi.”
Quản gia cả kinh, Hứa Tình Thâm nhanh chóng nói tiếp, “Chuyện bệnh viện Tưởng Đông Đình cũng quản sao>’
“Lời này của ngài có ý gì?”
“Chủ nhiệm Chu, ông quen sao? Văn phòng trước kia của chủ nhiệm Chu hiện tại là của tôi, tôi không chỉ muốn nhúng tay vào Tưởng gia sau này chuyện bệnh viện tôi cũng quản, ông ta không quen nhìn thấy tôi sao? Không sao, tôi không cần cố gắng lấy lòng ông ta, ngược lại làm gì tôi cũng thấy thuận tiện hơn”
Khi nói chuyện, xe của Tưởng Viễn Chu vòng quanh hồ, tiểu khu này có phân luồng xe, nhưng chỉ có con đường phía trước hồ là có thể đi.
Hứa Tình Thâm che giấu sự công kích trong mắt, tràn đầy ý cười, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đi tới liền tiến về phía trước, “Không phải có việc phải ra ngoài sao?”
“Quên mang chìa khóa rồi.” Tưởng Viễn Chu thấy quản gia liền dừng bước hỏi, “Làm sao ông lại ở đây?”
“Tưởng tiên sinh, lão gia bảo tôi đón hai đứa bé đi làm giám định DNA.”
“Không cần.” Tưởng Viễn Chu nói.
“Tưởng tiên sinh, dù sao…”
Hứa Tình Thâm nghe vậy kiễng chân hôn lên mặt Tưởng Viễn Chu, “Em biết anh sẽ tin em.”
“Anh đương nhiên tin em” Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ gương mặt Hứa Tình Thâm, “CHO nên không cần làm.”
Hứa Tình Thâm mỉm cười, Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi vào trong nhà.
Quản gia nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm nhún vai, “Thấy như thế nào?”
Xong rồi, xong rồi.
Quản gia cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Rõ ràng là người phụ nữ quyến rũ mê hoặc người khác, xem gia nhà họ Tưởng có nguy hiểm, cực kì nguy hiểm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc