TÌNH THÂM, TRÁI TIM CỦA EM Ở ĐÂU?
Nhà họ Tưởng
Quản gia nói hết toàn bộ những gì xảy ra ở Hoàng Long Đỉnh cho Tưởng Đông Đình.
Tưởng Đông Đình ngồi lên ghế sofa không nói một lời, một lúc lâu sau quản gia thử lên tiếng, “Lão gia, lão gia?”
Thân thể Tưởng Đông Đình dựa vào sau sau ghế sofa, “Người đàn bà này vô pháp vô thiên rồi.”
“Mấu chốt là thái độ của Tưởng tiên sinh, ngài ấy cái gì cũng nghe theo cô ta, tôi thật sự không hiểu nổi… từ trước đến nay Tưởng tiên sinh luôn là người trầm ổn sáng suốt, theo lý sẽ không dễ dàng bị người khác mê hoặc.”
“Cho nên mới nói người đàn bà này không đơn giản.”
“Lão gia, Tưởng tiên sinh như vậy, chúng tôi không còn cách nào.”
Tưởng Đông Đình như ra ngoài, qua cánh cửa sổ nhìn thấy cây đại thụ tươi tốt bên ngoài, từ lúc ông ta sinh ra cây đại thụ này đã có ở trong viện.
“Hai năm trước buổi tối giữa Viễn Chu và Lăng Thì Ngâm là kíp nổ làm cho Hứa TìnhThâm đoạn tuyệt với nó.”
“Đúng thế, hiện tại xem ra sẽ không thể dễ dàng tha thứ được.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Là không thể tha thứ, hiện tại vẫn còn hung hăng đâm vào trong lòng bọn họ, vĩnh viễn không nhổ ra được, thật ra bọn họ là người rõ ràng nhất.”
Quản gia giống như không hiểu ý của Tưởng Đông Đình, “Nhưng hiện tại Lăng gia và Tưởng gia đã không thể như trước, muốn dùng Lăng Thì Ngâm để kích thích Hứa tiểu thư càng không thể, cái gai này dù có đâm vào nhưng lâu dần cũng có thể nhổ.”
“Nếu chuyện giống như vậy lặp lại lần nữa.”
Quản gia kinh ngạc, “Lão gia, việc này không ổn đâu, vì hai năm trước Tưởng tiên sinh và ngài đã nháo thành như vậy, nếu còn xảy ra lần nữa, ngài ấy…”
“Kết quả tệ nhất còn khác hiện tại sao?” Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn lá cây đang đung đưa trên ngọn cây, nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định, “Viễn Chu chưa bao giờ muốn gần gũi với tôi, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn Tưởng gia bị người phụ nữ này từng miếng nuốt sạch.”
“Nhưng chuyện năm đó có thể thành công toàn bộ dựa vào Tưởng tiểu thư, hiện tại chỉ sợ Tưởng tiên sinh sẽ không mắc sai lầm lần nữa.”
Tưởng Đông Đình đứng dậy, “Không cần vội, để cho cô ta đắc ý trước.”
Nhà họ Mục.
Lăng Thì Ngâm vùng vẫy đứng dậy, trong phòng vô cùng sáng sủa, cô ta giơ tay chống bụng, sau một lúc cảm giác không khỏe mới mất đi.
Mục Thành Quân ra ngoài, trên mặt đất bừa bãi, quần áo lộn xộn không chịu nổi, còn có đủ loại dụng cụ.
Cô ta cô nén cảm giác đau đớn giữa hai chân đi xuống giường, nhặt đồ rơi trên đất, rửa lại sạch sẽ lại thả đầu giường.
Mục Thành Quân dùng mấy thứ này đều muốn cô ta tự mình thu dọn, không thể để cho người trong nhà phát hiện.
Hôm nay Lăng Thì Ngâm không có việc gì dự định về nhà một chuyến, lúc xuống lầu đã là buổi trưa, ngồi xe nhà họ Mục trở về, trên đường cô ta có gọi điện cho người nhà, bảo muốn về nhà ăn cơm.
Đi tới nhà họ Lăng, mẹ Lăng chờ ngoài cửa, nhìn thấy con gái trở về gương mặt đầy vui mừng.
Bà ta tiến lên, nhìn thấy thời tiết bên ngoài, “Không lạnh chứ?”
“Không lạnh, ba đâu?”
“Ở bên trong.”
Lăng Thì Ngâm theo mẹ Lăng vào nhà, bảo mẫu đã nấu xong đồ ăn, ngồi ở trước bàn, Lăng Thì Ngâm nhìn thấy cha Lăng, nhìn thấy sắc mặt ông ấy không tốt, “Ba, người làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, Thì Ngâm, con ở Mục gia có tốt không?”
“Rất tốt.”
Mẹ Lăng đưa đôi đũa vào trong tay cô ta, Lăng Thì Ngâm ngẩng đầu, nhìn tahays bức ảnh Lăng Thận cách đó không xa.
Mũi cô ta chua xót, “Mẹ, nếu người không cất ảnh chụp của anh trai, như vậy càng khó chịu hơn.”
Lúc ăn cơm có người bên ngoài đi vào, Lăng Thì Ngâm nhận ra người đó, đứng dậy gọi, “Chú Từ.”
“Thì Ngâm cũng ở đây sao.”
Cha Lăng thấy vậy cầm lấy khăn ăn bên canh lau khóe miệng, ông ấy đứng lên, “Đi, có việc gì vào thư phòng rồi nói.”
“Được.”
Lăng Thì Ngâm nắm chặt đôi đũa trong tay, “Đợi một chút, ba, có chuyện gì nói ở đây luôn đi.”
“Không có chuyện gì lớn.”
“Người đừng giấu con, hiện tại Lăng gia chỉ còn con là con gái, ngài không thể chuyện gì cũng không nói với con.”
Cha Lăng nghe vậy ngồi trở lại, Lăng Thì Ngâm bảo người đàn ông ngồi xuống, “Chú Từ, cùng ăn cơm đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Cảm ơn.”
Mấy người ngồi vào chỗ của mình, người đàn ông nhìn cha Lăng, “Chuyện đã làm không sai biệt lắm, đến lúc đó chỉ cần người ra mặt là được.”
“Được rồi.”
“Chuyện gì mà làm không sai biệt lắm?” Lăng Thì Ngâm lo lắng hoi.
Cha Lăng cũng không muốn giấu cô ta, “Hai năm trước chuyển gia nhà máy khí giới, ba đã bán nó.”
“Vì sao? Không phải lợi nhuận không tệ sao? Ba, công ty anh trai cho Thành Quân xử lý, vẫn rất tốt. Lăng gia còn không ít sản nghiệp, nhà máy khí giới vẫn cho ba phụ trách, nói làm sao lại bán đây?”
“Tưởng gia muốn, chúng ta có thể không bán sao?”
Lăng Thì Ngâm buông đôi đũa trong tay, “Cái gì mà Tưởng gia muốn?”
“Anh trai con đi, Tưởng Viễn Chu đối phó với nhà chúng ta, chúng ta không thể chống đỡ được.”
“Làm sao ba không nói sớm? Phía sau chúng ta còn có Mục gia.”
Cha Lăng lắc đầu, “Thì Ngâm, đừng nghĩ sự việc đơn giản như vậy, công ty anh trai con giống như Mục gia, chúng ta không thể mạo hiểm đẩy hết toàn bộ tài sản lên người Thành Quân, sản nghiệp không giữ được ít nhất ba còn có thể đổi đi, tiền bạc sau này đều là của con.”
Lăng Thì Ngâm đỏ mắt, “Nhưng chúng ta cũng không thể để mặc cho người ta bắt nạt như vậy.”
Trong lòng cô ta cực kì rõ ràng, Tưởng Viễn Chu đang nhằm vào nhà họ Lăng, từng bước từng miếng, anh ta nhìn qua như chưa làm gì, trên thực tế lại chưa bao giờ buông tha, muốn Lăng gia phải trả giá thật nhiều.
Khuỷu tay và đầu gối Lăng Thì Ngâm đau đớn, tối qua ngã không nhẹ, đó là Hứa TìnhThâm ra oai phủ đầu cô ta.
Hứa Tình Thâm mới trở về bên cạnh Tưởng Viễn Chu được mấy ngày cô đã dám hạ thủ với cô ta.
Lăng Thì Ngâm không dám tưởng tượng sau này cô ta chỉ biết nếu cô ta còn ngồi chờ chế thì sớm hay muộn cô ta cũng bị Hứa Tình Thâm xé xác.
Bệnh viện Tinh Cảng
Hứa Tình Thâm tan việc thì Tưởng Viễn Chu đã tới đón cô.
Ngồi vào trong xe, Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, “Không phải em muốn gặp Phó Kình Sênh sao?”
Ngón tay cô cứng lại, “Có thể gặp sao?”
“Ừ.”
Hứa Tình Thâm trầm tư, “Vậy gặp một chút, có một số chuyện phải nói rõ ràng.”
Lúc gặp Phó Kình Sênh, Tưởng Viễn Chu không vào, Hứa Tình Thâm ngồi đối diện người đàn ông, Phó Kình Sênh ngẩng dầu, sắc mặt có chút buông lỏng, “Tình Thâm.”
Hứa Tình Thâm chớp mắt, rất nhiều lời muốn nói đến cổ họng lại không biết phải nói như thế nào.
Phó Kình Sâm nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, “Em sống có tốt không?”
“Tôi muốn giải trừ quan hệ hôn nhân với anh… Chúng ta chưa bao giờ kết hôn, nhưng dù sao tầng quan hệ đó vẫn còn.”
Ánh mắt Phó Kình Sênh ảm đạm, đây là lý do cô gặp anh ta sao? Anh ta bất đắc dĩ cười khẽ, “Bây giờ anh cũng không thể chạm vào máy tính.”
“Không sao, chỉ cần anh thừa nhận hôn nhân của chúng ta là giả, những chuyện sau này anh không cần quan tâm.”
Người đàn ông dời tầm mắt, nhung cuối cùng vẫn không nỡ mà nhìn thêm vài lần, anh ta nhìn Hứa Tình Thâm, “Anh biết em hận anh, nhưng vẫn nhờ em chăm sóc tốt cho Âm Âm.”
Hứa Tình Thâm không nói gì cũng không biết nói gì, hai người cứ ngồi như vậy, Hứa Tình Thâm thở dài, “Tôi không biết nói gì với anh vì vốn dĩ không muốn gặp.”
“Tình Thâm, em hãy nghe anh nói một câu, dù trước kia anh có làm gì cũng xin em tha thứ cho anh.”
Có đôi khi Hứa Tình Thâm cảm thấy mình rất cứng rắn, cả người cảm thấy sợ hãi, Phó Kình Sênh đối tốt với cô, cô nhớ rõ nhưng vì anh ta mà cô rơi vào cảnh ngộ tũng quẫn như vậy, cô càng không thể quên được.
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh bởi vì lòng tôi không làm được.”
Phó Kình Sênh há miệng thở dốc, nghe Hứa Tình Thâm nói tiếp, “Đời này tôi từng thích hai người đàn ông, một người là thanh mã trúc mã, một người kia là Tưởng Viễn Chu nhưng bọn họ suýt chút nữa ૮ɦếƭ trong tay anh, Phó Kình Sênh, tôi không phải là thánh, anh cùng tôi không thể so với ai trong bất cứ bọn họ.”
Đôi môi Phó Kình Sênh run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt anh ta, không một chút né tránh, “Sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa.”
“Tình Thâm” Phó Kình Sênh thấy cô đứng lên, anh ta kích động nhào người về phía trước, “Anh rất nhớ Lâm Lâm, em có thể mang con bé tới gặp anh một lần được không?”
Hứa TìnhThâm từ trên cao nhìn xuống anh ta, “Không thể.”
“Anh thật sự xem con bé là con gái mình, anh chỉ muốn gặp mặt một lần, một lần mà thôi…”
Hứa Tình Thâm ngắt lời Phó Kình Sênh, “Lâm Lâm có ba của mình, từ này về sau tôi sẽ không để cho con bé có cơ hội gọi anh là ba.”
Phó Kình Sênh nghe xong cả người như mất hồn, Hứa Tình Thâm xoay người ra ngoài, đến bên ngoài, cô giống như không có chút lưu luyến, đi đến trước xe nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang dựa vào xe hút thuốc lá, Hứa Tình Thâm nói, “Về nhà thôi.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Cũng không có gì để nói.”
Hai người ngồi vào trong xe, Tưởng Viễn Chu kéo cửa xe xuống, không gian có mùi thuốc lá, Tưởng Viễn Chu bảo lái xe lái xe đi. “Nói cái gì?”
“Hiếu kì sao?”
Tương Viễn Chu cười nhẹ, “Có một chút.”
“Cái gì cũng không nói, đã nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ em và anh ta.”
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, “Cái này thì dễ, sau này để anh lo.”
“Ừ.”
“Chúng ta thì sao dây? Khi nào thì kết hôn?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng có chút rung động, cô muốn rút tay về lại bị Tưởng Viễn Chu nắm chặt hai tay.
“Không phải quan hệ của chúng ta đã công khai sao? Ngay cả giấy chứng nhận kết hôn anh cũng đã cho phóng viên nhìn qua.”
“Không phải em biết nó là giả sao?”
Cổ họng Hứa TìnhThâm như có gì chặn qua, hai chữ hôn nhân thật nặng, cô vẫn biết.
Cô có thể thừa nhận quan hệ với Tưởng Viễn Chu với mọi người, ra cửa vác cái danh là Tưởng thiếu phu nhân, nhưng chần chính đối mặt với Tưởng Viễn Chu cô có thể sao?
Một Tưởng thiếu phu nhân chân chính là phải sống cũng Tưởng tiên sinh cả đời.
Hứa Tình Thâm muốn né tránh, rút tay nhưng vẫn không thể, “Loại chuyện này không cần vội.”
Cô nhìn vào tay Tưởng Viễn Chu, giọng nói người đàn ông mát lạnh mang theo tình cảm và sự nghiêm túc, “Tình Thâm rốt cuộc trái tim em hướng về đâu?”
“Trái tim em đương nhiên ở trong lòng em.”
Lái xe cẩn thận nhìn hai người, Tưởng Viễn Chu sốt ruột, anh ôm Hứa Tình Thâm vào trong иgự¢, “Được, trái tim em ở trong người em, vậy em nhớ phải cất kĩ, sau này nó chỉ có thể do anh bắt được.”
Trở lại Hoàng Long Đỉnh, Hứa TìnhThâm đi vào phòng bếp muốn giúp đỡ.
Người hầu vừa lau dọn vừa nói, “Tưởng thiếu phu nhân ngài đừng làm, đồ ăn của bọn trẻ đã làm xong, còn có thực đơn dinh dưỡng, ngài đi nghỉ đi.”
Giống như không có gì cho cô làm, Hứa Tình Thâm đi vào phòng khách nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang ôm Lâm Lâm đứng trước cửa sổ sát đất, Lâm Lâm cũng không có quá nhiều thân mật với anh, nhưng cũng không có bài xích, sắc mặt bé cực kì nghiêm túc, một tay đặt lên vai Tưởng Viễn Chu, con ngươi đen bóng nhìn anh.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ mấy cái lên cửa sổ thủy tinh, “Mùa xuân qua đi, ba ba thuê một chiếc thuyền nhỏ mang bọn con đi ngoài hồ chơi có được không?’
Lâm Lâm vẫn nhăn mặt, đôi mắt nhìn Tưởng Viễn Chu vẫn không dời, bé đang thầm nghĩ rốt cuộc người này là ai, cứ ôm ôm cô, đã hỏi cô đồng ý chưa? Lâm Lâm đá chân hai lần, bàn tay Tưởng Viễn Chu nắm lấy chân bé, “Có phải lạnh hay không?”
Hứa TìnhThâm nhìn thấy, động tác này của người đàn ông làm cô ấm lòng, Lâm Lâm không đi giày mà chỉ đi một đôi tất.
Cô tiến lên hai bước, Lâm Lâm nhìn thấy cô, gương mặt nghiêm túc rốt cuộc cũng cười.
“Mẹ.” Bé đưa tay muốn ôm lấy Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm không ôm bé vào иgự¢, “Để cho baba ôm đi.”
Tưởng Viễn Chu nhìn con gái trước mặt, muốn hôn mặt bé nhưng Lâm Lâm lùi về sau, đôi môi nhếch lên.
“Con bé có ý gì đây? Không vừa ý sao?”
Hứa Tình Thâm buồn cười, “Có lẽ vậy.”
“Baba hôn một cái là được.”
Lâm Lâm nghe vậy, quay đầu, không biết có nghe hiểu hay không nhưng vẫn quay đầu.
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ bả vai Tưởng Viễn Chu, “Lần đầu khó khăn có đúng khong? Tưởng tiên sinh muốn hôn ai, trừ Lâm Lâm có ai đã từng cự tuyệt anh chưa?”
“Qủa thật không có.”
“Xem ra anh hôn không ít người.” Hứa Tình Thâm ở cạnh nói.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người, “Kể từ khi quen em hình như chưa từng hôn em.”
Hứa Tình Thâm muốn cười lại phát hiện không cười nổi, anh có dám nói anh không chạm vào người khác hay không, như vậy…
Đêm đó Lăng Thì Ngâm, cô vẫn còn khúc mắc.
Tưởng Viễn Chu thấy sắc mặt cô thay đổi, hình như đoán được điều gì, sắc mặt anh cũng thay đổi, “Tình Thâm, chuyện đã qua rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm trong lòng người đàn ông, cô nói muốn biết nhưng hai chữ này mắc ở trong cổ, không thể nói lên thành lời.
Tưởng Viễn Chu đứng trước mặt cô, chặn tầm mắt cô, “Có phải trong lòng em vẫn không bỏ qua được chuyện kia hay không?”
“Em không còn nghĩ đến nó nữa.” Hứa Tình Thâm chặt đứt đề tài, “Hai ngày nữa ở bệnh viện có một đại hội, em phải chuẩn bị một chút.”
“Đừng khẩn trương, về chuyện này anh tuyệt đối tin tưởng em.”
Hứa Tình Thâm nhướn mày, “Không làm phẫu thuật rất nhiều chuyện em đã quên, em còn phải tìm hiểu hồ sơ.”
“Thật ra em đã về Tinh Cảng, loại đại hội này không cần thiết phải tiến hành.”
“Nhưng em muốn cho mọi người biết em là bác sĩ Hứa, ba chữ Tưởng thiếu phu nhân dùng quá tiện, nhưng mà…” Nhưng cuối cùng vẫn phải lấy thân phận bác sĩ Hứa trở lại.
“Được.” Chuyện cô muốn làm tất nhiên Tưởng Viễn Chu đều đồng ý.
Vì hội nghị hôm đó, Hứa Tình Thâm phải chuẩn bị mất mầy ngày.
Cô nhốt mình trong phòng làm việc, cửa đóng chặt. Hứa Tình Thâm làm xong một bản kê, sau đó cầm phiếu ăn trên bàn chuẩn bị đi lấy cơm.
Đi qua toilet, cô nghe thấy tiếng nói mơ hồ truyền đến.
“Tôi nói, thật sự đầu thai tốt không bằng gả cho người tốt, hiện tại tôi hâm mộ nhất là Tưởng thiếu phu nhân…”
“Đừng hâm mộ, cô không có mệnh đó.”
Hứa Tình Thâm dừng bước, nghe thấy bên trong vẫn tiếp tục, “Vì sao tôi không có mệnh đó?”
“Khuôn mặt kia của Tưởng thiếu phu nhân, cả vạn người cũng tìm không ra thì làm sao Tưởng tiên sinh không thích?”
“Cũng đúng, điểm đó tôi vẫn còn kém.”
Hứa Tình Thâm nâng mắt, phía trước có một cái gương, cô nhìn vào bên trong, thì ra ở trong mắt người khác Tưởng tiên sinh nhìn trúng gương mặt này của cô.
“Nhưng mà Tưởng thiếu phu nhân cũng có năng lực.”
“Nhưng ở Tinh Cảng này không thiếu bác sĩ có năng lực đúng không?”
“Cũng đúng…”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, cô rời đi hai năm hiện tại vào Tinh Cảng nhậm chức cô biết mọi người đều có ý kiến, cô cũng hiểu được những lời này, nhưng hội nghị đó cô vẫn muốn mở, cô không cần người khác nói cô dựa vào đàn ông, nhưng cô còn muốn cho mọi người biết cô có năng lực, cho nên mới có người đàn ông nguyện cho cô dựa vào.
Ăn qua cơm trưa, Hứa Tình Thâm trở lại văn phòng, cô lật hồ sơ xem, trên máy tính có cắm usb.
Có người gõ cửa phòng, Hứa Tình Thâm không ngẩng đầu, “Vào đi.”
Một cô gái mặc đồ hộ sĩ đi vào, thả hai quả quýt lên bàn, “Bác sĩ Hứa.”
Hứa TìnhThâm nhếch môi, “Làm sao không nghỉ đi.”
“Tôi khỏe, không phiền, ngài đang vội cái gì vậy?”
Ngón tay Hứa Tình Thâm tiếp tục gõ bàn phím, “Tôi chỉnh sửa tài liệu cho hội nghị.”
“Đến lúc đó hộ sĩ chúng tôi đều tham dự, mấy trăm người, ngài khẩn trương sao?”
“Không có.”
Hộ sĩ nhìn máy tính của cô, Hứa Tình Thâm để dữ liệu trong máy tính, hai người nói chuyện, không bao lâu hộ sĩ đi ra ngoài.
Lúc tan việc, tiểu hộ sĩ đi đến tàu điện ngầm đối diện với bệnh viện, bên trong có đầy người, cô muốn vào đều khó.
Cô lấy thẻ xe bus, chuẩn bị đi ngồi tàu điện ngầm, bỗng nhiên có người tiến lên nắm lấy cánh tay cô. “Mẫn Mẫn.”
Cô nhìn thấy đối phương, nhưng lại là gương mặt xa lạ, cô sợ hãi, “Tôi không biết cô, cô là ai? Buông tay ra.”
“Tôi không hại cô, có chuyện muốn thương lượng với cô.”
“Nếu cô không buông tay, tôi có thể gọi người.”
“Cô gọi là Đới Mẫn Mẫn sao?”
“Làm sao cô biết tên của tôi?”
Người phụ nữ kia tuổi cũng không lớn, cũng hơn hai mươi, “Tôi nghĩ muốn thương lượng với cô một chuyện, đi, chúng ta qua bên kia rồi nói.”
Đới Mẫn Mẫn bị cô ta kéo khỏi tàu điện ngầm, sau đó vào một cửa hàng xa hoa cách đó không xa, cô gái kéo tay co, như vậy, bọn họ giống như bạn bè thân mật.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Hứa Tình Thâm, cô quen sao?”
“Cô nói bác sĩ Hứa sao, làm sao vậy?”
“Có phải cô ta sắp có hội nghị hay không?”
“Làm sao cô biết?”
Cô gái lôi cô đến SK2 quay chuyên doanh, chỉ vào trong quầy nói, “Cái này một bộ, cái kia cũng vậy, còn có mắt sương, mặt nạ…”
Người phục vụ khó có dịp tìm được người mua sảng khoái như vậy, nhanh chóng xoay người lấy đồ, cánh tay cô gái chống lên quầy, nhỏ giọng, “Cô chỉ cần làm giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Cô gái nhìn chằm chằm người phục vụ, cô nhìn vào trong quầy, nhìn giá cả líu cả lưỡi, sau đó mới mở miệng nói, “Gấp cái gì?”
“Tư liệu của cô ta ở trên máy tính hay ở đâu?”
“Có lẽ là USB, trong hội nghị có máy tính chuyên dụng.”
“Đợi đến ngày họp, cô có thể giúp tôi đổi usb đi được không?”
Sắc mặt Đới Mẫn Mẫn giật mình nhìn chằm chằm vào đối phương, “Cái này sao có thể? Lại nói nhất định bác sĩ Hứa sẽ để nó bên cạnh mình.”
“Không phải văn phòng cô ta có chìa khóa dự phòng sao? Cửa là cô phụ trách đúng không?’
“Không được, cái này không được, tôi không làm được.”
“Không thử làm sao có thể biết được?” Người phục vụ mang đồ tới, cô gái đến trước quầy tính tiền, trở lại trước quầy, cô ta nhét vào trong tay Đới Mẫn Mẫn, “Mặc kệ có làm được hay không, mấy thứ này đều tặng cho cô.”
“Không được, tôi không cần…”
“Cầm lấy đi, sau khi xong chuyện cô sẽ có chỗ tốt.” Cô gái đó nắm lấy tay cô đi về phía trước, “Chúng tôi cũng không muốn làm gì, chỉ là thay đổi tư liệu mà thôi, nhiều lắm để cô ta nói thật cô ta là ai, cô ta là Tưởng thiếu phu nhân, dù cho có hội nghị này, làm sao có thể vào Tinh Cảng?”
Hai người tới quầy trang điểm, cô gái kia xuống tay không chút nương tay, chỉ là son môi chọn luôn mười hai màu.
Đới Mẫn Mẫn cầm lấy tay đều run, nhưng có cô gái nào không thích đẹp đây? Có ai không có lòng hư vinh?
Cô nắm chặt túi lớn trong tay, đối phương cười khẽ, “Cô biết rõ ràng cô ta có để trong usb hay không, còn có usb của cô ta trông như thế nào, chuyện còn lại cô không cần quan tâm, lại nói văn phòng bác sĩ mà thôi, ra ra vào vào nhiều như vậy ai hoài nghi đến cô?”
Đới Mẫn Mẫn cầm cái túi nặng trịch trong tay, cô biết những thứ này giá trị xa xỉ như thế nào, cũng biết con gái cần mấy thứ này.
Hai người đi ra ngoài, đến bên ngoài cửa hàng đối phương vẫy tay với cô, toàn bộ giống như hai người vốn là bạn bè.
Cô gái kia lên ô tô rời đi, liền gọi điện thoại cho bên kia.
Lăng Thì Ngâm đang ngồi trong sân, sáng cho đến tối nhưng Mục Thành Quân vẫn chưa trở lai.
Cô ta đưa điện thoại đến bên tai, “Alo.”
“Thì Ngâm, đã ổn thỏa rồi.”
“Được, cảm ơn.”
“Tôi đều chặt đứt hết manh mối, cậu cũng thật là phiền toái, trực tiếp vứt cho một khoản tiền không được sao?”
Lăng Thì Ngâm nâng tay nhìn móng tay mới sơn, hết sức hài lòng, “Cậu thì biết cái gì, mục tiêu quá lớn, giống như cậu bây giờ, ai hoài nghi đến?”
“Được, được, được, kế tiếp liền xem cô ta rồi, dù sao điều kiện tôi nói với cô ta tốt như vậy.”
“Ừ, hôm nào mời cậu ăn cơm.” Lăng Thì Ngâm cắt đứt cuộc trò chuyện, nghĩ nghĩ vẫn gọi điện cho Mục Thành Quân khi nào trở về.
Hôm sau.
Cửa phòng Hứa Tình Thâm bị mở ra, Đới Mẫn Mẫn đi vào, “Bác sĩ Hứa, còn đang bận sao?”
“Ừ.” Hứa Tình Thâm không ngẩng đầu lên.
Tiểu hộ sĩ đưa một khối socola đến bên cạnh cô, “Ăn một chút gì đi.”
“Cảm ơn.” Hứa TìnhThâm mỉm cười, cô vẫn thích cô gái trẻ này, dù sao Đới Mẫn Mẫn không giống như cô gái khác, trước mặt cô gọi cô là Tưởng thiếu phu nhân.
Hai tay tiểu hộ sĩ bưng cốc nướ, đến bên cạnh Hứa Tình Thâm, ánh mắt nhìn usb, kiểu dáng không có gì đặc biệt, tùy tiện tìm ở cửa hàng đều có thể mua được loại này.
Hứa Tình Thâm gõ xong mấy chữ ngẩng đầu nhìn cô ta, “Hôm nay trang điểm sao? Như vậy thật xinh đẹp.”
“Làm gì xinh.” Đới Mẫn Mẫn sờ sờ mặt, Hứa Tình Thâm dựa vào ghế, “Son môi này của cô cũng rất hợp.”
“Ôi, bệnh viện không cho trang điểm đúng không?”
“Không có việc gì, nhìn như vậy mới đẹp, rất tốt.”
Đới Mẫn Mẫn cười cười, Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, “Cũng gần tới giờ ăn trưa, cùng đi đi.”
“Ngài đi trước di, tôi vào nhà vệ sinh còn gọi điện thoại cho bạn trai nữa.”
“Được.”
Hai người đi ra ngoài, Đới Mẫn Mẫn nhìn Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, phòng khám bên cạnh cũng khám xong, Đới Mẫn Mẫn đặt ly trà xuống, bước nhanh đến văn phòng của Hứa tình Thâm.
Đẩy cửa đi vào bên trong, Đới Mẫn Mẫn bước tới máy tính, Hứa TìnhThâm chưa rút usb, cô ta nhanh chóng lấy usb thay thế cắm vào chỗ usb kia.
Làm xong tất cả lòng bàn tay tiểu hộ sĩ đầy mồ hôi, cô ta đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài.
Hứa tình Thâm ăn cơm xong trở lại, cũng không thấy có gì không ổn, cô kiểm tra lại tư liệu, xác nhận không có gì sai lầm lúc này mới tắt máy tính.
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm tới Tinh Cảng từ sớm, hội nghị dự định vào lúc 7h30.
Cô đi vào phòng hội nghị, lúc Đới Mẫn Mẫn đi vào, Hứa Tình Thâm đang kiểm tra sửa sang lại tài liệu khác.
“Bác sĩ Hứa, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Đới Mẫn Mẫn tới trước bàn của cô, “Ngài đã ăn sáng chưa?”
“Đã ăn qua rồi.”
Hứa TìnhThâm đến giá áo lấy quần áo thay vào, Đới Mẫn Mẫn nhìn thấy di động và usb của Hứa Tình Thâm đặt lên bàn, may mắn, Hứa Tình Thâm vẫn mang cái hôm qua.
Cô nhìn Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm đang quay lưng về phía cô ta, Đới Mẫn Mẫn móc một chiếc usb giống như đúc trong túi quần.
Đây là cái sáng nay cô ta vừa mới cầm đến, ngày hôm qua là tư liệu đối phương đưa cho, cho nên bên kia vẫn chuẩn bị một usb giống như vậy, tư liệu bên trong đều giống như nhau.
Ngón tay Đới Mẫn Mẫn run rẩy, cô ta đổi usb của Hứa Tình Thâm, tay mới cho vào túi quần Hứa Tình Thâm xoay người nói, “Thật ra tôi có một chút khẩn trương.”
“Đừng khẩn trương, nghe nói hôm nay Tưởng tiên sinh cũng tới sao?”
ừ.
Hứa Tình Thâm cầm di động trên bàn, “Đi thôi, tôi phải qua đó.”
“Hôm nay diễn thuyết cần mang gì đã mang theo sao?’
“Mang theo.” Hứa TìnhThâm cầm usb trong tay, “Tất cả đều ở trong này.”
Mùi nước hoa trên người Đới Mẫn Mẫn thoang thoảng, thấm vào lòng người, đây là sản phẩm năm nay của Chanel, Hứa Tình Thâm ra khỏi văn phòng, nhìn thấy son môi của tiểu hộ sĩ lại đổi thành màu khác.
Đới Mẫn Mẫn đi bên cạnh Hứa Tình Thâm, cô ta an ủi chính mình, chỉ là mở một hội nghị mà thôi, dù Hứa Tình Thâm có làm hỏng thì sau lưng cô còn có Tưởng Viễn Chu làm chỗ dựa.
Đi tới trước cửa phòng hội nghị, Đới Mẫn Mẫn đi vào cùng đồng nghiệp khác.
Hứa Tình Thâm mặc áo dài trắng, trên mặt trang điểm hết sức trang nhã, cô đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu vào lão Bạch đi tới.
Trong phòng hội nghị ngồi đầy người, ai cũng không tới muộn, Tưởng Viễn Chu đến trước mặt Hứa tình Thâm, “Chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Ừ.”
Lão Bạch đến bên cửa sổ, “Người nhiều quá, xem ra là cho Tưởng thiếu phu nhân mặt mũi đây.”
“Anh đừng nói như vậy, tôi càng khẩn trương hơn.”
Tưởng Viễn Chu mặc chính trang, y phục màu đen bên trong sơ mi trắng càng nổi bật thêm gương mặt của anh. Anh đứng trước mặt Hứa Tình Thâm cao hơn cô không ít, khóe miệng anh nhếch lên, “Em còn biết khẩn trương sao?”
“Em là người, em có thể không biết khẩn trương là gì sao?”
Tưởng Viễn Chu dựa sát vào người cô, “Khẩn trương hơn lần đầu sao?”
Hứa Tình Thâm giận tái mặt, “Nghiêm túc một chút.”
“Được, được, được, nghiêm túc, nghiêm túc.” Tưởng Viễn Chu nhìn lão Bạch, “Đi, chúng ta đi thưởng thức hội nghị nghiêm túc của bác sĩ Hứa.”
Vâng.
Đới Mẫn Mẫn ngồi đằng sau, cô ta lấy điện thoại ra.
Lăng Thì Ngâm dậy sớm, lúc Mục Thành Quân tỉnh dậy thấy cô ta đang mặc áo ngủ nằm trên ghế sofa.
“Em làm cái gì?”
Lăng Thì Ngâm ngồi dậy, “Không, ngủ không được.”
Mục Thành Quân ngồi dậy rửa mặt, Lăng Thì Ngâm đứng sau lưng anh ta, “Sáng nay muốn ra ngoài sao?”
“Ừ, phải đi họp.”
“Được.” Lăng Thì Ngâm tiễn Mục Thành Quân ra cửa liền nhanh chóng trở về phòng, nhìn thời gian sắp 7h30 rồi. Đới Mẫn Mẫn không dám quay clip, lúc đi vào chủ nhiệm nhắc nhở mọi người tắt điện thoại.
Cô ta có chút khẩn trương, đồng sự bên cạnh nói, “Người cô thơm quá, khi nào thì dùng nước hoa rồi hả?”
“Thơm sao? Sao tôi lại không ngửi được.”
“Đây là nước hoa, cô phát đạt rồi hả?”
Trong lòng Đới Mẫn Mẫn quýnh lên, “Nói bậy bạ gì đó?” Cô ta xuyên qua mọi người nhìn ra ngoài, thấy Tưởng Viễn Chu và lão Bạch đi tới, bọn họ ngồi ở hàng đầu.
Rất nhanh, Hứa Tình Thâm đi vào.
Người phụ nữ bước lên bục cao, cô ngẩng đầu mà bước, ngay cả tư thế bước đi cũng rất đẹp.
Hứa Tình Thâm ăn mặc rất giản dị, áo lông cao cổ, quần ống rộng, tóc buộc sau gáy, gương mặt xinh đẹp nhìn mọi người. Đới Mẫn Mẫn nhìn cô lấy usb trong túi ra giao cho người bên cạnh, chuẩn bị bắt đầu.
Tưởng Viễn Chu gác chân nhìn theo cô.
Từ góc độ này nhìn lại, Tưởng thiếu phu nhân của anh đẹp không người theo kịp.