MỸ NHÂN KẾ CỦA EM CHỈ DÙNG VỚI ANH.
Tưởng Viễn Chu không đổi sắc, Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Đứng làm cái gì? Chuẩn bị ra cửa sao?”
“Không phải…”
“Nếu không phải thì cùng ngồi xuống ăn đi.”
Lão Bạch nghe vậy kéo ghế dựa, không phải anh không vui cũng không muốn để cho Hứa Tình Thâm ấm ức, nhưng Vạn Dục Ninh ở trong lòng Tưởng Viễn Chu cuối cùng vẫn không phải tầm thường, thanh mai trúc mã cùng lớn lên, mặc dù cô ta từng sai lầm lớn nhưng mà Tưởng tiên sinh…
Cuối cùng anh ta cũng từng cưng chiều gọi cô ta là Vạn nha đầu vô số lần.
Nếu không có Phương Thịnh, nếu không có Hứa Tình Thâm, chỉ sợ Tưởng Viễn Chu và Vạn Dục Ninh đã sớm trở thành vợ chồng.
Lão Bạch đã nói đến nước này không thể nói hơn nữa, dù sao hiện tại bên cạnh Tưởng Viễn Chu là Hứa Tình Thâm.
Chuông điện thoại của Tưởng Viễn Chu vang lên, Hứa Tình Thâm và lão Bạch nhìn anh, người đàn ông lấy điện thoại trong túi ra, là bệnh viện bên kia gọi tới.
Hứa Tình Thâm nhìn đôi mắt anh lóe sáng, ngón tay thon dài nắm lấy di động, “Alo.”
“Tưởng tiên sinh.”
“Như thế nào?”
“Vạn tiểu thư còn đang cấp cứu, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.”
“Được rồi.”
Bên này vừa mới ngắt, điện thoại khác gọi tới.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu lướt qua màn hình, Hứa TìnhThâm có thể nghe được âm thanh Tưởng Đông Đình truyền đến, “Viễn Chu, Vạn nha đầu tự sát có phải hay không?”
Một tiếng Vạn nha đầu này giống như kéo người ta tới mấy năm trước, một tay Hứa Tình Thâm chống má, nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu, hàng lông mày người đàn ông giật giật, một chút phản ứng cũng không có.
Mấy năm nay Tưởng Đông Đình không để ý tới chuyện của Vạn Dục Ninh, một lòng muốn tác hợp Tưởng Viễn Chu và Lăng Thì Ngâm không phải sao?
Nhưng hôm nay lại lo lắng như vậy luôn miệng gọi là Vạn nha đầu, trong lòng Tưởng Viễn Chu lăn tăn gợn sóng, giống như anh đang nằm mơ.
Vâng ạ. Tưởng ViỄN Chu đơn giản đáp lại Tưởng Đông Đình một câu.
“Hiện tại con bé như thế nào?” Tưởng Đông Đình sốt ruột hỏi.
“Không biết.”
“Cái gì gọi là không biết?”
“Còn đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Tưởng Đông Đình cẩn thận nghe giọng điệu của Tưởng Viễn Chu, muốn đoán ra tâm tình và phản ứng của anh, “Con đang ở Long Cảng sao?”
“Không.”
Tưởng Đông Đình nghe vậy, lời nói rõ ràng tức giận, “Viễn Chu, mặc kệ trước kia Vạn nha đầu có như thế nào con cũng nhốt con bé hai năm, dù sao con bé cũng được nuông chiều từ bé…”
Hứa Tình Thâm đưa tay nắm lấy cổ tay anh, người đàn ông cảm nhận được liền đưa mắt nhìn cô.
“Nếu có thể thì đưa cô ta tới Tinh Cảng chữa bệnh đi.”
Hứa Tình Thâm nói vậy Tưởng Đông Đình cũng nghe được. Ý ông ta là như vậy, không nghĩ tới cô ta lại mở miệng trước, sau đó Tưởng Đông Đình nói, “Cuối cùng cô ta cũng nói một câu tiếng người.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì thêm với Tưởng Đông Đình, cắt đứt trò chuyện.
“Em nói đưa Vạn Dục Ninh tới Tinh Cảng.”
“Đúng vậy, hiện tại Vạn Dục Ninh đang bị thương nặng, nên đưa tới Tinh cảng để điều trị tốt nhất.”
Tưởng Viễn Chu gật đầu, “Được, để cho lão Bạch an bài.”
Hứa Tình Thâm lại nắm chặt tay anh, “Không cho anh gặp cô ta.”
Cô nói thẳng như vậy, Tưởng Viễn Chu vỗ tay cô, “Được, anh không gặp..”
Anh đồng ý chắc chắn, cũng không có chút do dự.
Vạn Dục Ninh trong ngày hôm đó bị chuyển tới Tinh cảng, ngày hôm sau Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tới bệnh viện, Tưởng Viễn Chu đi vào văn phòng, lão Bạch giúp anh khoác áo lên giá.
Cửa không khóa, lúc Tưởng Đông Đình đẩy cửa vào cũng không gõ cửa.
Tưởng Viễn Chu đi tới trước bàn làm việc, “Ba tới đây làm cái gì?”
“Tới thăm Vạn nha đầu.”
“Phòng bệnh của Vạn Dục Ninh không phải ở đây.”
Tưởng Đông Đình tiến lên mấy bước, “Viễn Chu, bao lâu rồi con không thấy Vạn Dục Ninh rồi vậy? Con có biết hiện tại con bé biến thành như thế nào rồi không?”
“Ba cũng biết con không quan tâm mấy chuyện đó.”
Tưởng Viễn Chu vừa nói khiến Tưởng Đông Đình muốn nói lại nuốt trở về. Tưởng Đông Đình không nói thêm gì nữa, dù sao hiện tại Tưởng gia và Vạn gia từng quen biết, Tưởng Viễn Chu cố ý không gặp Vạn Dục Ninh, ông ta nhiều lắm cũng chỉ có thể nói anh ngoan độc.
Chẳng qua hiện nay Vạn Dục Ninh đã vào Tinh cảng, nghĩ đến sau này nhất định có thể gặp mặt.
“Viễn Chu, xem giao tình Tưởng gia và Vạn gia, con để ta đi thăm Vạn nha đầu nhiều một chút, hiện tại một mình không có ai dựa vào, nói tới cũng quá thê thảm rồi.”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào ghế làm việc, “Khó có được ba có lòng tốt như vậy, con không có ý kiến.”
Lão Bạch tiễn Tưởng Đông Đình ra ngoài liền đóng cửa lại, “Tưởng tiên sinh, ngài không đi được sao?”
“Tình Thâm không cho tôi gặp tôi liền không gặp.” (Bật ngón tay cái với anh Chu, hảo nam nhân nha.)
“Rất nhiều người suy đoán, Tưởng tiên sinh đối với Vạn tiểu thư tình cũ khó quên…”
Tưởng Viễn Chu xoay ghế dựa, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, “Bọn họ đúng là ăn nhầm thuốc.”
Hứa Tình Thâm đi tới trước phòng VIP của Vạn Dục NInh, ngoài cửa có người giữ, thấy Hứa tình Thâm ai cũng không dám ngăn cản.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào phòng, bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng dụng cụ, tích, tích…
Trên đầu Vạn Dục Ninh quấn băng gạc, Hứa TìnhThâm lại gần, nói thật mấy năm không gặp cô ta rồi. Vạn Dục Ninh nằm trong chăn trắng, gầy vô cùng, nằm lọt bên trong cũng không nhìn được dáng người.
Hứa TìnhThâm nhìn mặt cô gái, thấy được tóc của cô ta, Hứa TìnhThâm có chút giật mình, không nghĩ tới cô ta lại biến thành như vậy…
Đầu Vạn Dục NInh đầu muốn nứt ra, nghe thấy tiếng bước chân đi vào, hai mắt cô ta không mở nổi, chỉ có thể hé mở, mơ hồ nhìn thấy bóng người. Vạn Dục Ninh vươn tay, “Viễn Chu…”
Hứa Tình Thâm đứng trước giường bệnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, “Tưởng Viễn Chu không tới, Vạn Dục Ninh, là tôi đến.”
Trên giường bệnh, người phụ nữ cả kinh, cố gắng mở mắt hoàn toàn.
“Hứa Tình Thâm.”
“Tinh thần không tệ, xem ra là bác sĩ Long Cảng nói quá thương thế của cô rồi, nghe nói trải qua cửu tử nhất sinh, nhưng xem vết thương trên đầu cô không tệ, nói cách khác tóc cô sẽ bị cạo sạch rồi.”
Vạn Dục Ninh nằm trên giường bệnh, không làm ra động tác gì lớn, cô ta đưa mắt nhìn ra cửa. Hứa tình Thâm cúi người nhìn vào mắt cô ta, “Đừng nhìn, anh ấy không tới, cũng sẽ không tới.”
“Hứa Tình Thâm, cô muốn làm cái gì?”
“Tôi chỉ đến xem cô.”
Vạn Dục Ninh không còn bộ dáng ngang ngược như lúc trước, miệng cô ta khô và nẻ, nhẹ giọng mở miệng, “Tôi không muốn lại bị giam nữa, tôi muốn sống cuộc sống của người bình thường.”
“Nhưng mà Vạn Dục NInh, hiện tại cô không còn cái gì, cha cô tự sát, mẹ cô ngồi tù, cô nói cô muốn sống cuộc sống người bình thường cuối cùng cô vẫn phải dựa vào Tưởng Viễn Chu. Tôi sẽ không để cho chuyện này lại phát sinh, người đàn ông của tôi, cô dựa vào đâu muốn dựa vào anh ấy?”
Đôi môi Vạn Dục Ninh trắng bệch, những lời này vốn là lời cô ta nói mới đúng.
Hứa TìnhThâm đứng thẳng, nhìn bình nước biển trên giá treo, cô đưa mắt nhìn, “Cô biết chỗ này là đâu không?”
Vạn Dục NInh nhìn quanh, ngón tay Hứa tình Thâm gõ mấy cái vào bình nước biển, “Hiện tại cô đang ở Tinh cảng.”
“Hứa TìnhThâm…” Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm động tác của người đàn ông, cô ta chịu không ít khổ từ cô, nghĩ đến nay còn có chút sợ hãi, “Cô muốn làm gì?”
Hứa Tình Thâm chỉ vào lỗ hổng của bình nước biển, “Nhìn qua TV không? Chỉ cần cho một liều thuốc vào đây cô không thể sống được nữa rồi.”
“Đây là bệnh viện của Viễn Chu.”
“Ừ, nhưng hiện tại là của tôi.” Hứa Tình Thâm treo bình nước biển lên giá treo, động tác có chút thô lỗ, kim tiêm đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào mu bàn tay Vạn Dục Ninh, cô ta đau đớn ra tiếng, “Cứu mạng, cứu mạng…”
Hứa TìnhThâm che miệng cô ta, cô cúi người trước mặt Vạn Dục NInh, “Đừng gọi, kêu rách cổ họng cũng vô dụng, cũng đừng ở chỗ này giả vờ đáng thương, tôi sẽ không để cho Viễn Chu tới gặp cô, sẽ không cho anh ấy có cơ hội đồng tình.”
Cô nhìn vào Vạn Dục Ninh, khoảng cách hai người gần như vậy, Vạn Dục Ninh nhìn thấy biểu tính và đôi mắt tối lại của Hứa tình Thâm, cô ta mở to mắt, Hứa Tình Thâm buông tay, hai tay chống mép giường xem cô ta.
Vạn Dục Ninh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, “Hứa tìnhThâm, làm sao cô trở thành như vậy rồi hả?”
“Cho tới bây giờ tôi vẫn không thay đổi, Vạn Dục Ninh, tốt nhất cô nên rõ ràng, tôi và Viễn Chu không phải vì cô một thanh mai trúc mã mà tách ra, huống hồ giữa chúng tôi còn có hai đứa bé.”
“Đứa bé?”
“Thật ra cô ở Long cảng cũng tốt, chuyện bên ngoài cái gì cũng không biế, hà tất gì tới tiếp tay làm chuyện xấu?”
Bên ngoài mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, Hứa Tình Thâm đứng thẳng dậy, Tưởng Đông Đình nghe được Hứa TìnhThâm ở bên trong vội vàng đi vào, nhìn biểu tình của cô sợ Hứa TìnhThâm sẽ gây bất lợi cho Vạn Dục Ninh.
Hai tay Hứa Tình Thâm cho vào túi quần, lui ra khỏi giường bệnh của Vạn Dục Ninh, “Ba, ngài đã tới.”
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng chấp nhận cô.”
Hứa tình Thâm lơ đễnh, “Mặc kệ có thừa nhận hay không sự thật không có cách nào thay đổi.”
Tưởng Đông Đình đi mấy bước đến trước giường bệnh của Vạn Dục Ninh, “Vạn nha đầu, cô ta có làm gì con hay không?”
“Ba, ngài nói vậy là không đúng rồi, con cũng không phải là thú dữ hồng thủy.” Hứa Tình Thâm nhìn tình hình trước mắt, “Con đến thăm cũng đã thăm, nếu ngài không muốn nhìn thấy con thì con đi trước.”
Hứa tình Thâm đi mấy bước đi ra ngoài, Tưởng Đông Đình gọi cô lại, “Đợi một chút.”
“Làm sao vậy?” Hứa Tình Thâm dừng bước, quay đầu lại.
“Viễn Chu không chịu gặp Dục Ninh, là ý của cô sao?”
“Đúng vậy, là ý của con.” Hứa tình Thâm không có một chút giấu diếm.
Tưởng Đông Đình cũng không nghĩ cô lại có thái độ như vậy, “Hứa Tình Thâm, loại chuyện này cô dựa vào đâu mà can thiệp?”
“Có gì tốt mà gặp?” Hứa Tình Thâm hỏi lại, “Vạn tiểu thư không cần đồng tình, hiện tại với bộ dáng này của cô ta, đi ra ngoài ai cũng đồng tình với cô ta, nhiều không biết bao nhiêu, thiếu một người cũng không có gì. Quan trọng là lòng con hẹp hòi, có thù tất báo, người khác tổn thương con con đều nhớ kĩ, nếu hiện tại Tưởng Viễn Chu sủng con, con nói cái gì anh ấy tất nhiên đều nghe hiểu, con đã nói anh ấy không được đến gặp Vạn Dục NInh, nhìn một cái cũng không được.”
Dù sao Tưởng Đông Đình cũng là người có tiếng tăm, nhưng nói thật ông ta thật sự bị Hứa Tình Thâm làm cho tức không nhẹ.
“Tình cảm giữa hai đứa cô biết cái gì?”
Buồn cười! Hứa tình Thâm không khỏi cười ra tiếng, “Tình cảm? giữa nam và nữ ngoại trừ tình cảm phu thê cái khác đều là giả.”
Cô tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình, “Ba, con không ngốc, bỗng nhiên Vạn Dục Ninh xuất hiện, việc này có liên quan tới ngài đúng không? Hôm nay con nói mấy lời này mặc kệ con và Viễn Chu xảy ra chuyện gì, từ giờ trở đi tương lai của con, cuộc sống sau này của con con vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Tưởng Viễn Chu. Có người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh, con còn dựa vào đâu mà không cần? Con không hy vọng xa vời được người khác chúc phúc, cuộc sống là con và anh ấy vượt qua, nhưng ngài lại muốn làm khó dễ, con đảm bảo… con tâm ngoan thủ lạt ngay cả con đều sợ, nói không chừng còn có thể làm cho con trai ngài, cháu trai cháu gái ngài đời này không gặp ngài một lần.”
Hứa Tình Thâm nói xong lời này liền nghênh ngang rời đi.
(Chuẩn, nữ cường, a Chu mà nghe được chắc bảo ảnh ૮ɦếƭ ảnh cũng chịu quá…)
Đến bên ngoài phòng bệnh, Hứa tình Thâm đứng ngoài cửa, nhìn hai người đứng bảo vệ bên ngoài, “Phòng của Vạn tiểu thư ngoại trừ Tưởng Đông Đình cùng mấy người chữa bệnh và nhân viên chăm sóc ra thì ai cũng không được vào. Còn có, Vạn tiểu thư tuyệt đối không được bước ra ngoài một bước, hiểu chưa?”
Vâng ạ.
Hứa Tình Thâm nâng chân rời đi, cô nói lời này rõ ràng truyền vào lỗ tai Tưởng Đông Đình, tự nhiên ông ta cũng nghe được cô gọi thẳng tên ông ta.
Người phụ nữ này, muốn không chế cả Tinh cảng sao?
Lúc tan việc, Tưởng Viễn Chu ngồi phía sau xe, lão Bạch chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước.
“Tưởng tiên sinh, hôm nay Tưởng thiếu phu nhân phải khám bệnh.”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu nhếch môi, nhìn Hứa Tình Thâm ở cách đó không xa đi tới, cô mở cửa xe liền leo lên.
Xe từ từ rời đi, nhưng không phải về Hoàng Long Đỉnh.
“Chúng ta đi đâu?”
“Đã lâu không ra ngoài ăn uống với em.”
Hứa Tình Thâm dựa vào ghế, không khí có chút trầm mặc, cô nghĩ nghĩ, “Em đến thăm Vạn Dục NInh, đã sơ cứu nên không có gì đáng ngại.”
“Ừ.”
“Anh…. Nếu không qua xem cô ta một chút?”
“Không đi.” Tưởng Viễn Chu nói nhỏ.
Lái xe cũng không hỏi Tưởng Viễn Chu muốn đi đâu, chắc là đã biết từ trước, đi tới nhà hàng, lão Bạch đi sắp xếp, sau đó đi theo Tưởng Viễn Chu và Hứa tình Thâm đến bàn ăn.
Ba người ngồi xuống, lão Bạch thấy Hứa Tình Thâm cầm thực đơn, “Tưởng tiên sinh, tôi về trước đây.”
Hai người bọn họ hẹn hò, anh ta ngồi xem náo nhiệt làm cái gì?
“Ngồi đi, hôm nay đến đây cũng không phải chỉ để ăn uống.”
Hứa TìnhThâm nghe vậy nâng mắt lên nhìn, “Vậy vì cái gì?”
Tưởng Viễn Chu nhìn cách đó không xa, lão Bạch và Hứa Tình Thâm nhìn lại, nhìn thấy một nam một nữ vào nhà hàng đang ăn cơm.
Lão Bạch nhận ra người kia, nhưng anh ta không mở miệng, ánh mắt Hứa Tình Thâm đầy khó hiểu nhìn Tưởng Viễn Chu, “Bọn họ là ai?”
“Người phụ nữ kia là cô ta để cho Đới Mẫn Mẫn đổi usb của em.”
Hứa Tình Thâm nheo mắt, “Cô ta có quan hệ với Lăng Thì Ngâm sao?”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhúc nhích, “Không tính là bạn bè, Lăng Thì Ngâm cẩn thận nhìn, tìm mấy người bạn học thời trung học. nhìn camera ở Tân Tô bách hóa, nhưng mà toàn bộ thời gian cô ta đều cúi đầu, khó xác nhận, cuối cùng thông qua Đới Mẫn Mẫn miêu tả, lần theo quan hệ tìm ra, xác định là cô ta.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, đưa thực đơn trong tay cho Tưởng Viễn Chu, “Anh chọn đi.”
Người đàn ông nhìn thấy cô đứng dậy, anh đưa tay nắm lấy cổ tay Hứa Tình Thâm, “Em định trực tiếp đi qua đánh nhau sao?”
“Em qua xem một chút.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu vuốt vuốt mu bàn tay Hứa Tình Thâm mấy cái, người phụ nữ ngồi quay lưng với bọn họ, bạn trai cô ta thường liếc mắt về phía bên này, Tưởng Viễn Chu cũng là đàn ông tất nhiên hiểu rõ ánh mắt kia là có ý gì. Ánh mắt làm cho Tưởng Viễn Chu cực kì chán ghét, hận không thể khoét mắt hắn ta.
Tưởng Viễn Chu biết, Hứa Tình Thâm có đủ tư cách đó, đặc biệt đối với đàn ông mà nói, một lần cô giơ tay nhấc chân đều có lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng đối với phụ nữ mà nói, trả thù tốt nhất có phải là đánh cắp trái tim người đàn ông của người khác hay không?
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, Hứa Tình Thâm bị đau, cúi đầu, “Làm sao vậy?”
“Việc gì anh cũng có thể để cho em tự quyết định nhưng em không thể dùng thủ đoạn đặc biệt với đàn ông, một ánh mắt đều không được.”
Hứa Tình Thâm nghe xong, giống như không kịp phản ứng, ý định ban đầu của cô rất đơn giản, chỉ là nhìn bộ dáng người phụ nữ kia một chút thôi. Đợi đến lúc cô hiểu được ý của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm cầm ngược lại bàn tay Tưởng Viễn Chu, “Mỹ nhân kế của em, em chỉ dùng đối với anh.”
Lão Bạch ngồi bên cạnh đến răng cũng đều chua, anh nghĩ nghĩ, sau này nếu có người nói với anh ta như vậy nhất định anh ta sẽ không nghe lọt, nhưng vị Tưởng tiên sinh trước mặt này cực kì thích như vậy.
Tưởng Viễn Chu mỉm cười, buông lỏng cánh tay.
Hứa Tình Thâm đi lên phía trước, người bạn trai của cô gái kia nắm chặt dao nĩa trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước không dời. Cô gái kia nói chuyện với anh ta, anh ta không trả lời một câu, chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu nhẩm thực đơn trong tay, muốn xem nhẹ một màn này. Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có chút không vui, anh hận không thể giấu Hứa Tình Thâm trong nhà, ai cũng không được nhìn.
“Tưởng tiên sinh.”
“Sao?”
“Nếu chúng ta tìm được người này cũng biết là Lăng tiểu thư sai sử, ngài hoàn toàn có thể đối phó với bọn họ. phía sau Lăng Thì Ngâm có Mục gia, động vào có chút phiền toái, nhưng người phụ nữ đối diện kia trong nhà hầu như không có bối cảnh gì, nếu muốn làm gì cô ta cực kì dễ dàng.”
Tưởng Viễn Chu bật cười, “Lão Bạch, dùng từ văn minh.”
Lão Bạch mờ mịt, suy nghĩ một chút, không khỏi cười lên, “Tưởng tiên sinh, là ngài hiểu sai ý.”
Hứa Tình Thâm nhìn hai người trước mặt, người phụ nữ uống một hớp rượu, phát hiện lực chú ý của bạn trai vẫn luôn đặt phía trước, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn thấy Hứa TìnhThâm đang tới gần, cô ta cả kinh mở miệng thật lớn, biểu tình cực kì buồn cười.
Hứa TìnhThâm nhìn anh ta, làm cho gương mặt của cô càng rõ ràng hơn, cô không đứng lại mà đi thẳng tới toilet.
Cô gái kia chật vật vỗ иgự¢, hù ૮ɦếƭ người, may quá… Hứa Tình Thâm nhất định không nghĩ tới Đới Mẫn Mẫn có quan hệ gì với cô ta.
Người bạn trai giống như chưa nhìn đủ, lại quay đầu, người phụ nữ kia đá anh ta một cái.
Tưởng Viễn Chu ăn cơm, lúc này mới tiếp tục đề tài, “Lão Bạch, anh nói nếu không có ai cản trở và có ý định hãm hại thì Hứa TìnhThâm sẽ sống như thế nào?”
“Tôi thấy dựa vào Tưởng thiếu phu nhân, cô ấy có thể sống tốt.”
Điểm này Tưởng Viễn Chu đồng ý, “Đúng thế, nếu không có Vạn Dục Ninh, không có Lăng Thì Ngâm, không bị Tưởng gia lần này tới lần khác bức bách, cô ấy hoàn toàn có thể sống tốt. Nhưng hôm nay cô ấy giống như chỉ có thể dựa vào tôi, lúc này để cho cô ấy càng ủy khuất. Tôi có thể vì cô ấy làm nhiều việc nhưng loại cảm giác thỏa mãn đó tôi muốn cô ấy tự mình tìm đến, tôi có thể giúp cô ấy xác định mục tiêu, còn chuyện ra tay cô ấy có thể tự mình làm lấy. Trước kia cô ấy bị người khác bắt nạt độc ác, mà những người bắt nạt cô ấy không phải vì Hứa Tình Thâm không đủ ưu tú mà vì cô ở hoàn cảnh không tốt, gia đình không phải là chỗ dựa tốt cho cô ấy.”
“Hiện tại để cho cô ấy phát tiết, chờ cô ấy phát tiết xong, có lẽ… chúng tôi có thể tốt hơn trước kia.” Hứa Tình Thâm nhanh chóng trở lại, người phục vụ mang thức ăn lên, cô ngồi xuống, bắt đầu lau tay, “Ngại quá, có thể cho tôi ly nước đá không?”
Tưởng Viễn Chu không chút do dự lên tiếng, “Không được, nước đá quá lạnh.”
“Không sao, em nóng quá.” Hứa Tình Thâm vỗ vỗ hai má, nhìn người phục vụ, “Phải có đá.”
“Được.” Một ly nước đá nhanh chóng được mang tới, cô uống hai hớp, Tưởng Viễn Chu nhìn, “Phụ nữ nên uống ít băng một chút.”
“Em biết, thi thoảng thôi.” Tưởng Viễn Chu lo lắng quá rồi, thường ngày Hứa Tình Thâm bình thường ăn kem không phải không có việc gì sao?
Cô có khẩu vị, đưa tay muốn uống nước đá, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ngửa cô, nước đá đi qua cổ họng, nước đá lạnh làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại. Cái gì là ý gì? Tự tìm ngược sao? Ít nhất Tưởng Viễn Chu thấy vậy.
Trong cốc còn hơn một nửa, Hứa Tình Thâm nếm qua mấy miếng mì Ý, tay trái duỗi qua, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, nhanh tay cầm lấy cốc nước.
“Anh thấy khát, anh uống mấy hớp.”
Lão Bạch thấy vậy nhanh chóng ngăn cản, “Tưởng tiên sinh, quá lạnh.”
Hứa Tình Thâm buồn cười, “Lão Bạch, Tưởng tiên sinh không phải là đứa trẻ, chỉ mấy ngụm nước đá, nhìn anh khẩn trương thành như vậy.”
Lão Bạch muốn nói lại thôi, Tưởng Viễn Chu dùng hai ngón tay cầm lấy miệng chén, khối băng chạm vào miệng anh, hai người nói chuyện, anh liền uống xong nước còn lại trong cốc rồi.
Tưởng Viễn Chu đặt cốc xuống, Hứa TìnhThâm nhìn, “Anh uống hết rồi sao?”
“Không được gọi tiếp.”
Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt anh căng thẳng, Tưởng Viễn Chu vẫn thế, trước kia muốn nhúng tay không cho cô ăn nhiều thứ, nhưng phần lớn cô không nghe lời, cứ muốn ăn. Cho nên,thấy cô không nghe lời Tưởng Viễn Chu thường ăn thay cô.
Lúc quay trở về, Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa mắt nhìn phòng ăn, “Vừa rồi em đứng thẳng người đi qua, anh nghĩ em sẽ trực tiếp đánh cô ta.”
“Em không ngốc.” Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Thật ra, em có thể đoán được là Lăng Thì Ngâm, nhưng mà không vội, hai năm đã qua, em có thể kiên nhẫn tốt.”
Lão Bạch nghiêng người, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?”
“Lão Bạch, anh ấy thì có việc gì?” Hứa Tình Thâm khó hiểu.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu xoa trán, ngón tay di di chân mày, “Biết vì sao đến nay lão Bạch vẫn còn độc thân không? Người trong lòng anh ta ghi nhớ nhất vẫn là anh.”
Hứa Tính Thâm cười lạnh, “Em đã nhìn ra từ lâu.”
Trở lại Hoàng Long Đỉnh, Tưởng Viễn Chu xuống xe trước, Hứa Tình Thâm cầm túi trên ghế lên.
Lão Bạch nghiêng người, nhẹ giọng nói, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài đợi lát nữa nhìn Tưởng tiên sinh mà xem, ngài ấy bị đau bao tử, không thể uống nhiều nước đá, hôm nay uống hơn nửa cốc, tôi sợ ngài ấy không chịu nôi.”
“Dạ dày không tốt sao?” Hứa Tình Thâm đặt tay lên cửa xe, “Trước kia chưa từng nghe anh ấy nói.”
“Ngài rời đi hai năm ngài ấy phá hỏng thân mình, cái gì cũng không tốt, người khác khuyên không nghe, thân thể cũng xấu đi.”
Hứa Tình Thâm im lặng, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe khác, cúi người xuống, “Sao còn chưa đi?”
“À.” Đột nhiên Hứa Tình Thâm hoàn hồn, lão Bạch nhìn cô, sau đó ngồi thẳng người.
Hứa Tình Thâm bước xuống, vòng qua bên kia đi cạnh Tưởng Viễn Chu, lão Bạch hạ cửa xe, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm, ngón tay ấm áp vòng quanh, nhưng trong đầu cô đều bị hai chữ xấu đi của lão Bạch lấp đầy, không xua đi được. Mỗi một bước đi đều làm cho đôi chân cô như đeo chì. Cô nhếch mắt, cố gắng đi chậm lại, như vậy mới có thể nhìn rõ người đàn ông phía trước.
Tưởng Viễn Chu dắt cô đi, lại trầm ổn hữu lực, ngọn đèn trong nhà phủ lên vai anh lại chiếu sáng leenn mặt anh.
Hứa Tình Thâm nhìn, Tưởng Viễn Chu tốt như vậy, gương mặt tỏa sáng, anh anh tuấn tiêu sái, đủ mọi từ cũng không đủ để hình dung ra anh, nhưng vì sao lão Bạch lại nói hai năm trước anh tự phá hỏng bản thân?
Cho tới bây giờ cô đều hiểu hai năm qua cô sống không tốt, nhưng hai năm đó Tưởng Viễn Chu như thế nào?
Hai năm qua của cô không có anh.
Nhưng hơn hai năm qua của anh thì sao? Chưa từng quên có sao?
Trong lòng Hứa Tình Thâm yếu ớt, hai người đứng ngoài cửa đổi giày, sau đó chuẩn bị lên lầu.
Tưởng Viễn Chu đi về phía trước, lấy tay chống cầu thang, rốt cuộc cũng đến trước cửa phòng, Hứa Tình Thâm dừng chân, “Nếu không đến nhìn Lâm Lâm và Duệ Duệ.”
Người đàn ông hiếm khi không đồng ý, “Anh hơi mệt, đi nằm trước.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm trở lại phòng ngủ chính nhìn thấy Tưởng Viễn Chu nằm trên giường, quần áo chưa tahy, anh ngồi dựa vào đầu giường, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cô cúi người, đột nhiên người đàn ông mở mắt.
“Nhìn cái gì?”
Hứa Tình Thâm nói nhỏ, trầm thấp, “Nhìn anh.’
“Đẹp trai sao?”
“Đẹp trai, nhất là vẻ bên ngoài.”
Tưởng Viễn Chu nhếch miệng, trong mắt đều là ý cười, nhưng nhiều hơn là sự vô lực, bỗng nhiên Hứa Tình Thâm có chút sợ hãi, cô không muốn thấy Tưởng Viễn Chu như vậy, không muốn nhìn thấy anh ngã xuống, cô luôn cho rằng anh vẫn luôn vững vàng đứng bên cạnh mình, như một gốc đại thụ mãi mãi không bao giờ ngã xuống.
“Tưởng Viễn Chu, anh không sao chứ?”
“Có sao.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, “Khó chịu sao? Có muốn uống thuốc hay không?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Với anh mà nói uống thuốc không có tác dụng, hôn nhẹ là được rồi.” (Bó gối lão Chu, vẫn còn đùa được…)
Đến đây chắc mn yên tâm tình cảm của HTT với TVC chưa, cuối cùng có có tí ánh sáng cho couple này nhể.