Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 14

Tác giả: Nazu

- Cậu ấy không sao chứ?
- Không sao. Chỉ là hơi sốt thôi. Chắc dạo này thời tiết thất thường nên cô bé bị ốm.
Nó mệt mỏi nghiêng nghiêng đầu. Hình như giọng vừa rồi là của hắn và…một giọng nữ giới khá lạ. Chắc của cô giáo nào đó. Mệt quá! Sao đầu nó có cảm giác đau thế này? Mắt vẫn cứ díu lại mặc dù đã khá tỉnh, không tài nào mở ra được. Cũng cảm thấy hơi lạnh thì phải. Ai, hình như nó ốm thật rồi.
Một bàn tay nhè nhẹ vuốt mái tóc nó, rất dịu dàng. Có cái gì đó đặt lên trán nó, khá là mát. Có lẽ là một chiếc khăn ẩm. Cũng chẳng có gì lạ, nó đang sốt mà. Nhưng ai đang ngồi bên cạnh nó vậy? Từng động tác chăm sóc rất cẩn thận, cố hết sức nhẹ nhàng, giống như sợ làm nó tỉnh giấc vậy. Một giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian im lặng, làm nó giật mình:
- Cô bé đáng ghét, toàn chỉ khiến người khác lo lắng.
Đó là…là giọng của hắn. Hắn…nói vậy là sao? Lo cho nó chăng? A, có mùi gì thì phải? Thơm quá!
- Cậu không định dậy ăn uống gì sao? Thế này sao uống thuốc được.
Hắn vẫn nhẹ vuốt tóc nó, giọng nói trầm ấm dịu dàng hết mức. Sao nó thấy lạ quá. Hôm nay, hắn có cái gì đó…rất kì. A! Mùi cháo thơm quá! Mắt nó bắt đầu mở được rồi kìa >......
- Vậy thì chú ý giữ gìn sức khỏe một chút nhé! Thời tiết dại này diễn biến thất thường lắm.
- Dạ! Cảm ơn thầy!
Nó cười toe. Thầy Minh cũng cười, xoa đầu nó:
- Thầy đi đây. Còn có rất nhiều việc. Chúc em mau khỏi bệnh nhé.
Rồi rất nhanh, thầy Minh lập tức đặt nhẹ một nụ hôn lên má phải của nó. Nó còn đang ngơ ngác, thầy Minh đã mỉm cười dịu dàng, nháy mắt tinh nghịch, nói đùa:
- Một cái thơm làm liều thuốc miễn dịch cho cô bé nhé! Đùa thôi, em nghỉ đi. Chúc em sớm khỏe.
Nói rồi thầy Minh vẫy tay chào nó rồi ra ngoài. Nó chớp chớp mắt nhìn theo một hồi. Gương mặt lại đỏ lên tiếp, lần này có thể nói là đỏ như một hòn than còn đang nằm trong lửa vậy. Nhiệt độ gương mặt cũng nóng bừng bừng như thế. Nó đang…xấu hổ quá! May mà ở đây không có ai.
Nhưng có lẽ nó đã nhầm. Ở ngay ngoài cửa, một gương mặt xinh đẹp mà sắc sảo đang nhìn nó, tức giận. Gương mặt này trông rất quen. Hình như…đã từng xuất hiện. Cũng mới xuất hiện gần đây – một nhân vật còn chưa rõ tên. Các bạn đoán ra là ai không? Đó là Hà Yên, một nữ sinh giàu có, xinh đẹp, cũng chính là cô nữ sinh mà nó vô tình làm đổ nước nóng vào tay, lại dẫm vào chân trong cái lần đi “khám phá” hang động.
- Chị! Sao thế ạ? – Một cô nữ sinh đứng cạnh cố nghển cổ nhìn vào bên trong xem có việc gì lại khiến cho Hà Yên có vẻ giận vậy. Nhưng xem ra với chiều cao khiêm tốn của mình, cô bé không thể nhìn thấy gì.
- Mĩ An, em đang làm cái gì vậy? – Hà Yên nhíu mày.
- Ơ…dạ…Em…hì, đâu có gì đâu chị. Chỉ là em tò mò xíu thôi mà. – Mĩ An cười vẻ ngây thơ.
- Hừm, con nhóc này thật quá đáng quá mức!
- Ơ…dạ. Em có làm gì đâu chị.
- Chị không nói em. – Hà Yên lại nhíu mày. – Chị nói con bé ngồi bên trong đó. Đã hai lần gây sự với chị, chị đã không thèm chấp rồi. Lại còn dám ở gần thầy Minh nữa. Lần này không dạy cho nó một bài học thì nó không chừa nổi.
- Vậy chị định làm gì? – Mĩ An có vẻ hân hoan. Lâu rồi không thấy cô chị mình có hành động gì nổi loạn, tự dưng giờ lại bắt đầu, cô bé cũng thấy…thú vị =.=.
- Cứ từ từ. Chị sẽ dần dần đùa với con nhóc này cho vui. Lâu rồi không có trò vui để nghịch. Giờ có lẽ là có rồi.
Hà Yên lại liếc mắt vào bên trong. Nó vẫn nằm im trên giường, có vẻ như lại ngủ rồi =.=. Khẽ nhếch môi, Hà Yên cười khẩy:
- Có lẽ sẽ khá thú vị đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay